Chương 474
Qua một lúc, nụ cười trên mặt Hàn Lệ Thu dần tắt đi, cô ta nhìn Tân Hoài An, đáy mắt hiện lên vẻ lạnh lùng. “Thật sao, nếu như cô không muốn thì đương nhiên tôi sẽ có cách khác để đạt được mục đích. Đừng quên con của cô ở trong tay tôi.”
Tân Hoài An năm chặt nắm đấm khiến cho mình tỉnh táo lại.
Không thể hoảng sợ.
Bây giờ cô càng bối rối thì càng dễ bị Hàn Lệ Thu nắm trong tay.
Hàn Lệ Thu này là người có tâm tư khó lường nhất trong những người cô từng tiếp xúc.
Tân Hoài An dần bình tĩnh lại, hừ nhẹ một tiếng, xem thường nói: “Chỉ sợ làm cô thất vọng rồi, trễ nhất là ngày mai, nếu Thiên Nam không thể trở về cạnh tôi thì cô sẽ mất đi con cờ quan trọng nhất trong tay này.
“Có ý gì?” Đương nhiên là vì cô mà trên mặt Hàn Lệ Thu có vẻ bất ngờ.
Giờ phút này Tân Hoài An cũng không cần giấu diếm, nói thẳng ra: “Thiên Nam bị bệnh nặng, cần phải thay máu điều trị. Nếu ngày mai thằng bé không được chữa trị kịp thời thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Mà vì thằng bé có nhóm máu hiếm nên chỉ có tôi mới có thể cứu nó.”
Khi nói ra lời này lòng của cô như bị kim đâm chảy máu.
Đây là tình hình thực tế, vừa nghĩ đến tình hình của Thiên Nam thì trong lòng cô nóng như lửa đốt, chỉ có thể kiềm chết cố gắng để cho mình tỉnh táo.
Hàn Lệ Thu giật mình, ánh mắt tìm tòi nhìm chằm chằm lên người Tân Hoài An, giống như muốn đoán chừng lời cô nói có thật không.
Hợp tác với Tân Hoài An là một trong hai phương án trong kế hoạch của cô ta, chỉ cần có con của Chử Chấn Phong trong tay, dù cho Tân Hoài An không đồng ý thì cô ta cũng có thể tìm người khác làm chuyện này.
Cho nên đứa bé kia là người quan trọng nhất.
Tân Hoài An đã khiến cho kế hoạch của cô ta gặp rủi ro.
Hàn Lệ Thu là người vô cùng thông minh lại am hiểu giả vờ.
Trong lòng có suy nghĩ nhiều hơn nữa, cô ta cũng sẽ không thể hiện ra mặt.
Vì thế, sau giây phút ngạc nhiên ngắn ngủi, cô ta lại nở nụ cười, nói: “Con trai cô lại bị bệnh nặng? Thế thì cô lại càng phải nhanh chóng hợp tác với tôi, như thế mới có thể sớm gặp lại con cô”
Xảo quyệt!
Trong lòng Tân Hoài An thầm mắng một câu, trên mặt cũng lạnh lùng cười, không nhượng bộ chút nào: “Trước tiên cho tôi chữa khỏi bệnh cho Thiên Nam đã, những cái khác chúng ta bàn sau”
Khuôn mặt lạnh lùng của cô mang theo sự kiên cường không dễ lung lay.
Thiên Nam là con trai cưng nhất của cô, cô biết rất rõ chỉ cần mình lộ ra một chút yếu đuối thôi, sau này hai mẹ con bọn họ sẽ luôn phải phụ thuộc vào người khác, an nguy của Thiên Nam càng không được bảo vệ!
Ánh mắt cô sáng rực nhìn Hàn Lệ Thu.
Hai người nhìn nhau, dường như đang tiến hành một cuộc đàm phán im lặng trong không trung.
Một lúc sau, Hàn Lệ Thu thu lại ánh mắt trước, trên mặt không dấu vết gì mà hơi lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
Cho đến khi Hàn Lệ Thu đứng dậy rời đi, tấm lưng vẫn luôn căng cứng của Tân Hoài An đột nhiên thả lỏng ra.
Cô cầm lấy tách cà phê bên tay, đưa đến bên miệng uống một ngụm lớn, sau đó hít thở nặng nề một lúc, khuôn mặt mới từ từ nở nụ cười yếu ớt, thở hổn hển.
€ô dùng sự kiên trì của mình để giành lấy cơ hội chữa trị cho Thiên Nam.
Tân Hoài An không ở quán cà phê lâu, sau khi khôi phục sắc mặt bình thường thì cô cầm lấy ví, rời khỏi nơi này không chút do dự.
Dưới lầu, hoạt động ở trung tâm quảng trường còn chưa kết thúc, Vương Thanh Hà đã hoàn thành quá trình của mình, quay lại quán cà phê.
“Chị Thanh Hà, chị mà muốn uống cà phê của tiệm này có thể trực tiếp gọi em đến mua, sao phải tự mình chạy đến đây thế” Ngọc Điềm đi theo sau Vương Thanh Hà, ân cần nói.
Vương Thanh Hà không để ý đến cô ta mà bước vào quán cà phê, nhìn khắp nơi tìm kiếm, sau đó nhíu mày lại.
Không ở đây nữa?
Ngọc Điềm cũng nhìn ra Vương Thanh Hà không đến vì cà phê, nghi ngờ hỏi: “Chị Thanh Hà, chị muốn tìm người nào sao?”
“Vừa rồi, người phụ nữ đó..” Vương Thanh Hà lẩm bẩm, vẻ mặt hơi trầm xuống.
€ô ta luôn cảm thấy người phụ nữ đó rất quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra.
/770
|