Chương 479
Vì sao Tân Hoài An lại thay Trương Nhược Phi chữa bệnh cho anh?
Vì sao Trương Nhược Phi muốn lấy máu của anh?
Chử Chấn Phong không có khẩu vị ăn cơm, anh buông thìa xuống trâm ngâm suy nghĩ.
Một lát sau anh chậm rãi hỏi: “Tôi bảo cậu quan sát Trương Nhược Phi bên kia, có phát hiện được cái gì không?”
“Phát hiện đặc biệt thì không có.” Vệ Nam nghĩ rồi nghĩ, có chút hoang mang nhìn về phía Chử Chấn Phong: “Nhưng sáng nay anh ta và Tân Hoài An cùng nhau tới bệnh viện Hàn thị: Cậu ta vừa mới nói xong, Chử Chấn Phong lập tức nhắm mắt lại.
“Hàn thị? Chẳng lẽ lại có quan hệ gì đó với bọn họ sao”
Trong giọng nói của anh xen lẫn một hơi khí lạnh.
“Xem ra, tôi phải tự mình đi một chuyến mới được”
Bàn tay Chử Chấn Phong chống đỡ mép bàn đứng lên, thân hình cao lớn vạm vỡ, lạnh lùng mà cao ngạo khiến người ta phải kính nể.
Biểu cảm của Vệ Nam xiết chặt lại lo lắng nhìn anh: “Thế nhưng anh Chử hiện tại tình trạng cơ thể của anh, chỉ sợ……
Chử Chấn Phong liếc cậu ta một chút, hờ hững mà lạnh lùng: “Chỉ là thân thể có chút mệt mỏi hơi nặng nề mà thôi, vẫn chưa suy yếu đến mức không thể ra khỏi cửa”
Vệ Nam im lặng, đành phải đi lái xe.
Trong bệnh viện Hàn thị.
Trương Nhược Phi cố ý cùng Tân Hoài An tới đây.
“Ai biết cái cô Hàn Lệ Thu này có giở trò gì đó hay không, một mình cô tôi thật sự không yên tâm”
Trương Nhược Phi nói, sau đó mở cửa xe đi xuống, trên tay cầm theo một cái hộp, bên trong chứa máu RH mà anh lấy từ trên người Chử Chấn Phong vô cùng quý giá.
Tân Hoài An đi theo bên cạnh anh ta, nói: “Cô ta đã đồng ý sẽ trị cho Thiên Nam với tôi, thật ra tôi không lo lắng cô ta sẽ làm cái gì. Chỉ là cô ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp khống chế Thiên Nam trong tay, tôi không thể tùy ý cô ta sắp xếp được”
Trương Nhược Phi đưa cho cô một cái ánh mắt yên tâm và cổ vũ, thấp giọng nói: “Chúng ta cùng nhau tìm cơ hội cứu Thiên Nam đi”
Tân Hoài An gật đầu.
Vừa nói chuyện, hai người một trước một sau đi vào cửa bệnh viện.
Mặc dù Hàn Lệ Thu rất bận nhưng vẫn ung dung ngồi ở trên xe lăn, lúc nhìn thấy hai người trên mặt lộ ra một nụ cười: “Các người đến rất đúng giờ.”
Vẻ mặt của Tân Hoài An và Trương Nhược Phi khi nhìn thấy cô ta lại không tốt chút nào.
“Đứa bé ở đâu?” Tân Hoài An trực tiếp mở miệng nói.
Khóe môi Hàn Lệ Thu khẽ nhếch, vẫy vẫy tay, lập tức có một nam y tá tiến lên.
“Dẫn cô Tân và cậu Trương đến phòng giải phẫu.” Cô ta nói Tân Hoài An và Trương Nhược Phi liếc nhau, im lặng đi theo sau lưng y tá nam, đi về phía phòng phẫu thuật.
Giờ phút này, trong phòng phẫu thuật.
Hai bác sĩ mặc quần áo phẫu thuật, làm theo mệnh lệnh của Hàn Lệ Thu, đang làm các thao tác chuẩn bị phẫu thuật cho Thiên Nam đồng thời trông coi đứa bé tránh cậu nhóc này chạy loạn.
Dù sao hôm qua cậu nhóc này cũng đã phải chịu không ít giày vò.
Nhưng hôm nay Thiên Nam lại biểu hiện vô cùng nghe lời ngoan ngoãn, mặc kệ hai người giúp cậu mặc quần áo phẫu thuật, không hề biểu hiện ra một chút kháng cự nào.
So với hôm qua đúng là hai người hoàn toàn khác Thiên Nam ngoan ngoãn leo lên giường giải phẫu, ngồi ở bên cạnh mép giường, quơ hai cái chân nhỏ: “Chú ơi, mẹ cháu sẽ không đến thật sao?”
Bởi vì cậu bé rất nghe lời hơn nữa còn hết sức phối hợp với bọn họ, bác sĩ đang kiểm tra dụng cụ không giống như trước đó tràn ngập phòng bị nữa, anh ta quay đầu lại ôn tồn nói với cậu: “Đúng vậy, chờ một lúc nữa mẹ của cậu sẽ đến.”
Cậu nhóc rất vui nói: “Quá tốt rồi”
/770
|