Chương 515
Cuối cùng sâu kín ám chỉ cô một câu: “Cô hẳn phải biết, tôi muốn bắt cô làm gì nhỉ?”
Tân Hoài An im lặng, chậm rãi nói: “Biết rồi, tôi sẽ làm như cô muốn, thay thế vị trí của Vương Thanh Hà, để Thiên Nam trở thành cậu chủ nhỏ danh chính nCôn thuận của nhà họ Chử! Cô chờ đó, tôi đây đến ngay!”
Nói xong Tân Hoài An tức giận cúp điện thoại, nhanh chân đi lên phía trước.
Nhà họ Chử cách chỗ này không xa, nhưng cũng không tính là gần.
Một tiếng, cô phải nắm chắc thời gian.
Sắc mặt Tân Hoài An kiên định nhanh chân đi về phía trước, tay lại bị người nào đó bỗng nhiên từ đăng sau nắm lấy.
“May thật, qua nhiên là cô.”
Trương Mỹ Văn gắt gao nắm chặt tay Tân Hoài An, đi vòng qua trước mặt cô, nhìn chằm chằm quan sát cô tỉ mỉ, trong lỗ mũi phun ra hơi thở tức giận, nặng nề nói: “Tân Hoài An! Ả đê tiện không cần mặt mũi nhà cô, còn dám tính kế con gái tôi”
Vừa rồi cách xa nên cô không rõ người phụ nữ bụng to kia có phải là phụ nữ mang thai hay không, nhưng bà ta cảm thấy dáng vẻ giống nhau nên đi qua xem thử.
Kết quả, khi nghe thấy cô gọi điện thoại cho ai đó, nghe giọng nói, bà ta lập tức xác định đó là Tân Hoài An!
Sao cô dám âm mưu thay thế Thanh Hà của bà ta, còn muốn đứa con hoang kia vào cổng nhà Chử, trở thành cậu chủ nhỏ cao quý nhà họ Chử chứ?
Hừm, mơ cũng đẹp quát!
Tân Hoài An nhìn thấy Trương Mỹ Văn mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng không muốn dây dưa với bà ta.
Cô không có thời gian.
Hơn nữa, cũng không biết người của Vệ Nam đã rời đi chưa, nếu như ngay tại đây gây lộn với bà ta, càng dễ thu hút nhiều người qua đây, muốn thoát thân càng khó hơn.
Trong lúc cấp bách chạy đua với thời gian thế này sao có thể lãng phí vì Trương Mỹ Văn chứ?
“Dì đã nhận nhầm người rồi, tôi không phải là Tân Hoài An”“
Nói xong, cô mạnh mẽ rụt tay lại.
Trương Mỹ Văn nắm chặc không chịu buông tha: “Phủ nhận cũng vô dụng, đừng tưởng răng tôi không biết cô là ai! Hôm nay, tôi sẽ thay con gái của tôi dạy cho con hô lình không biết xấu hổ như cô một bài học!”
Chưa kịp dứt lời thì đã giơ tay lên định tát lên mặt của Tân Hoài An.
Trong mắt Tân Hoài An hiện lên một tia lạnh lẽo, cau mày rất không vừa ý, rất nhanh liền tránh khỏi lòng bàn tay của Trương Mỹ Văn, đồng thời tát trước một cái.
Bốp!
Âm thanh của cái tát vào mặt rõ ràng và to.
“Thả tôi ra!” Cô cảnh cáo gay gắt.
Trương Mỹ Văn nhất thời bị đánh, suýt chút nữa nhảy dựng lên hét lớn: “Đồ khốn kiếp! Mày dám đánh tao? Mày làm cái loại chuyện có lỗi với nhà họ Vương của tao, còn dám kiêu ngạo như vậy?!”
Tân Hoài An không chút sợ hãi trừng mặt nhìn bà ta: “Nếu như mà phải tính sổ, tôi không hề làm quá chuyện gì có lỗi với Vương Thanh Hà, ngược lại cô ta nợ tôi thật sự không ít đâu!”
Nói xong, đưa ra lời cảnh cáo cười cùng: “Bà còn không buông tay, là muốn thày con gái trả nợ ư, hay là muốn bị tôi đánh tiếp mấy cái?”
Trương Mỹ Văn nghe thế, tức đến xanh mặt, một đôi mắt to lồi được trang điểm đậm, trừng mặt nhìn cô đến mức tròng trắng còn nhiều hơn tròng đen, con ngươi như muốn bay ra khỏi hốc mắt.
“Cô… Cô…” Bà ta lắp bắp, lại nói không nghĩ ra câu độc địa nào để nói.
Không thể không thừa nhận, bà ta đã coi thường điêu ngoa của Tân Hoài An.
Ba năm rồi không gặp con đàn ba tỉ tiện này, sớm đã không phải là người con gái dịu dàng thật thà của trước kia rồi!
/770
|