Chương 547
Thể lực của cô đã gần như đạt đến giới hạn, nhưng cô vẫn chầm chậm kiên định tiến về phía trước mà không chút do dự.
Một tia chớp xuyên qua bóng tối, soi sáng núi rừng, đồng thời cũng soi rõ khuôn mặt tái nhợt kiên cường của cô.
Sâu thẩm trong đôi mắt sáng ấy là ý niệm bùng lên một cách mạnh mẽ- Cô nhất định phải leo lên!
Suốt một ngày hai đêm.
Cô chống chọi lại tác động của mưa bão, bùn lầy của đường núi, cuối cùng cũng leo lên được đỉnh núi trong một đêm trăng lạnh lão!
Khi cô leo lên vách núi với đôi chân vả toàn thân đang run rẩy, chịu đựng nỗi sợ độ cao không thể xem nhẹ mà nhìn xuống thì cuối cùng lại sụp đổ trước một sợi dây leo đứt rời!
“A! Một tiếng gào thét cắt ngang màn đêm.
Tân Hoài An nhìn chằm chằm sợi dây leo bị gãy trống kia trên vách núi.
Cô đã đến muộn rồi sao?
Nhưng cô đã bò lên với tốc độ nhanh nhất rồi!
Đôi chân đạp lên bùn lầy suốt đường đi đã sưng rộp máu và trắng bệch thối rữa từ lâu.
Cả người cũng bị bụi gai cắt thành từng khúc đã biến dạng cùng với những vết tích lớn nhỏ trên người. Trên vai trái có một vết thương lộ ra vài đốt xương trắng, được quấn qua loa bằng vải vụn để tránh mất máu trên đường đi. Lúc này vết thương sớm đã sưng tấy ở mức độ nặng và bị nhiễm trùng.
Cô cố gắng hết sức leo lên mà không dám dừng lại bước nào.
Thiên Nam… con trai yêu của cô… có còn sống không?
Giây phút này, Tân Hoài An đã không còn hi vọng, cô hận không thể chết đi cùng con trai.
Cô móc bùn trên đất, mang theo quyết tâm chịu chết, từng chút một gian nan leo lên vách núi.
Trước mặt là vực thẳm tối tăm, nhưng cô chưa đến nơi thì cơn choáng váng ập đến trước mắt, sau đó đã rơi vào một bóng đêm khác, ngay cả sức lực tìm đến cái chết cũng không còn .
Trước khi mất đi ý thức, Tân Hoài An đã có ý nghĩ rất bi ai: Cứ như vậy mà chết đi cũng tốt, cũng tốt.
Trong biệt thự.
“Cậu Chử, trước mắt vẫn không có bất cứ manh mối nào cho biết mẹ con Tân Hoài An bị đưa đi đâu” Giọng nói nặng nề của Vệ Nam vang lên trong phòng làm việc.
“Nếu đã không tìm được người thì cậu về báo cáo cái gì?
Tiếp tục đi tìm!” Khuôn mặt lạnh lùng của Chử Chấn Phong bị bao phủ bởi một bầu không khí rét lạnh, ngay cả Vệ Nam thân cận nhất với anh lúc này cũng không kịp tránh.
“Vâng, thuộc hạ lập tức đi ngay!” Vệ Nam vội vàng khom người mà đi.
Bộp! Nắm đấm tức giận nặng nề đập lên chiếc bàn làm việc bằng gỗ thật dày nặng, chấn động tới mức dường như bầu không khí cũng đang run rẩy.
Áp suất không khí khắp phòng làm việc thấp tới khiến người ta hít thở không thông. Mà Chử Chấn Phong cũng không hề nhận ra rằng cảm xúc của mình đã mất kiếm soát.
Anh ngồi xuống ghế với vẻ mặt xanh mét. Cúc áo sơ mi gò bó trước ngực được mở ra, đường nét cơ bắp rắn chắc phơi bày trong không khí lạnh lẽo, lúc này lên xuống đồng bộ với hơi thở gấp gáp nặng nề như dã thú của anh.
Chử Chấn Phong hít một hơi thật sâu mới miễn cưỡng kìm nén suy nghĩ điên cuồng trong lòng.
Trong đầu anh toàn bộ đều đang nghĩ về chuyện của mẹ con Tân Hoài An.
Nếu người đưa họ đi thật sự có mục đích gì thì bây giờ cũng đã đến lúc đưa ra tin tức.
Nhưng cho tới giờ, chuyện của mẹ con Tân Hoài An dường như không có tin gì, lại không hề có động tĩnh nào.
/770
|