Chương 588
Cô quay đầu, đối mặt với ánh mắt tò mò của Chử Chấn Phong.
Cô nói: “Trên đường Liễu Thanh Phong đưa tôi đến gặp Thiên Nam đã va phải xe của Trương Mỹ Văn, vì chắn cho tôi mà anh ấy bị thương nặng” Đôi mắt Chử Chấn Phong lóe lên, không rõ ý tứ hàm súc.
Nữa ngày sau anh mới thong thả nói ra một câu: “Cô, có lẽ là rất lo lắng cho nó nhỉ?” Tân Hoài An không phủ nhận, khẽ ừ một tiếng, giống như với chính mình: “Hy vọng tay anh ấy có thể khôi phục, nếu không nó sẽ hưởng rất lớn đến sự nghiệp của anh ấy” Chử Chấn Phong trừng lớn hai mắt, đột nhiên ho khan.
Tân Hoài An vội đứng dậy, đi tới giường bệnh, điều chỉnh đầu giường lên cao.
Sau đó cô mới hỏi: “Thế nào? Đã tốt hơn chưa?” Chử Chấn Phong im lặng liếc cô một cái, ngừng ho mà miễn cưỡng gật đầu.
Ánh mắt anh lướt qua chiếc váy cưới trên người cô.
Tân Hoài An muốn nói gì đó, nhưng lúc này, ông quản gia lại vừa vặn cho người mang quần áo tới.
Cô nói: “Tôi đi thay quần áo trước” Sau khi cảm ơn, cô cầm quần áo bước vào nhà vệ sinh trong phòng bệnh.
Bộ váy cưới này quá rườm rà, mặc lên trên người thật sự rất khó chịu, cô đã muốn thay ra từ lâu.
Đợi cô đổi sang bộ khác dễ di chuyển hơn, thì vừa lúc y tá tiến vào thay thuốc cho Chử Chấn Phong.
Tân Hoài An nhìn túi thuốc mới được treo lên nói: “Màu sắc có chút không đúng, có phải đã lấy nhầm rồi không?” Cô nhìn sang y tá phát hiện ánh mắt của cô ta đang né tránh mình.
Tân Hoài An lập tức cảnh giác, xoay người nắm lấy tay cô ta.
Một vật sắt nhọn màu bạc chợt lóe lên.
Người phụ nữ mặc trang phục y tá rút con dao từ trong túi áo, lao thẳng về phía giường bệnh của Chử Chấn Phong.
Tân Hoài An không kịp suy nghĩ, theo bản năng nghiêng người đi chắn.
Âm thanh lưỡi dao đâm vào da thịt cực kỳ rõ ràng.
Một trận đau đớn kịch liệt từ hông truyền tới.
Tân Hoài An lảo đảo lùi về sau vài bước, cơ thể va vào giường bệnh, tạo ra tiếng động lớn.
Người phụ nữ trợn mắt liếc cô một cái, lập tức rút dao ra, rồi đạp một phát vào người Tân Hoài An.
Nhìn thân thủ của người phụ nữ này đương nhiên cô ta đã từng luyện võ, sức lực rất lớn, Tân Hoài An bị cô ta đạp ngã, đưa tay che bụng, máu không ngừng từ kẻ hở chảy xuống, đau đớn không đứng dậy được.
Người phụ nữ cầm con dao tiếp tục lao về phía Chử Chấn Phong, may mắn, lúc này vệ sĩ ở ngoài phát hiện bên trong có tiếng động mạnh, vội vã chạy vào.
Một mình đấu với nhóm vệ sĩ, vóc dáng cô ta rất săn chắc, tuyệt đối là đã trải qua quá trình đào tạo sát thủ chuyên nghiệp.
Tân Hoài An nhìn chằm chằm thứ chất lỏng không biết là gì đang truyền vào cơ thể Chử Chấn Phong, cô gấp đến độ mặc kệ cho vết thương không ngừng rỉ máu ở bụng, lảo đảo đứng dậy, rút ống kim truyền dịch khỏi tay anh.
Động tác này dường như đã tiêu hao toàn bộ sức lực trên người cô, cô ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch.
“Tân Hoài An!” Chử Chấn Phong khàn giọng gọi cô.
Tân Hoài An ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt lo lắng căng thẳng của anh.
“Tôi không sao!” Cô nhíu mày đáp.
Lúc này, nữ sát thủ rốt cuộc cũng bị vệ sĩ chế bắt giữ được.
“Mau đưa cô ta đi thẩm vấn!” Ông quản gia dặn dò xong, sau đó lo lắng đi tới trước mặt Chử Chấn Phong nói: “Cậu Chử!” Chử Chấn Phong không để ý tình huống của mình, khó khăn đưa tay về phía Tân Hoài An: “Mau giúp cô ấy băng bó!” Quản gia Minh nhìn miệng vết thương bên hông Tân Hoài An đã nhiễm đỏ, có hơi sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Ông không dám chậm trễ, lập tức cho người đi tìm bác sĩ.
/770
|