Chương 597
Chỉ thấy người đàn ông vừa nấy còn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, lại từ lúc mà Liễu Thanh Phong vừa vào tới đã lập tức mở mắt tỉnh dậy.
Đặc biệt là vào lúc này, anh lại còn nhìn chằm chằm cô và Liễu Thanh Phong bằng ánh mắt sâu lắng, bên trong xoẹt qua một tia u ám, tâm tư linh hoạt, nhìn hoàn toàn không giống một người mệt mõi rã rời tý nào.
Tân Hoài An bị anh nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, nhanh chóng thu hồi ánh mắt lại, nói với Liều Thanh Phong: “Tôi sợ làm phiền anh nghỉ ngơi” Chủ yếu là bởi vì bị người nào đó dán mắt nhìn tới căng thẳng.
Tân Hoài An vừa nói xong, phía giường bệnh đã truyền tới một âm thanh ho khan buồn bực.
Vừa nhìn đã đúng như trong dự đoán, Chử Chấn Phong đang nhìn cô chằm chằm.
Tân Hoài An không khỏi khẽ cau mày.
Lúc này, một người vệ sĩ gõ cửa báo cáo: “Cậu Chử, bác sĩ nói cậu chủ nhỏ Thiên Nam tỉnh rồi.” Tân Hoài An ngước mắt nhìn, bên trong đôi mắt thoáng sáng bừng.
Không đợi cô mở lời, Chử Chấn Phong đã dặn dò: “Vệ Nam, cậu đưa Tân Hoài An đi thăm Thiên Nam đi” Tân Hoài An biết ơn thoáng nhìn qua anh, lại hỏi thăm Liễu Thanh Phong một chút, sau đó đã vội vã rời đi.
Liễu Thanh Phong không đi cùng, chỉ là nhìn theo bóng lưng của Tân Hoài An cho tới khi khuất bóng.
Anh ta lúc này mới chậm rãi xoay người, nhìn qua sắc mặt u ám của Chử Chấn Phong.
“Anh chưa nói với cô ấy chuyện anh muốn cưới cô ấy chứ?” Liễu Thanh Phong khoái chí hỏi.
Hàng lông mày nghiêm nghị của Chử Chấn Phong hơi nhíu lại, không chút nể nang nào mà phun lại một câu: “Vậy thì đã làm sao?”
Liễu Thanh Phong khẽ cong môi, bất giác ưỡn thẳng lưng, trong ánh mắt có chứa tia sắc nhọn, nói: “Trước đó tôi đã nói rồi, nếu như cô ấy bình an không có chuyện gì trở về, tôi sẽ theo đuổi cô ấy tới cùng”
Nói xong, anh ta hất cằm, vẻ mặt lộ ra mấy phần khiêu khích.
Bàn tay đặt trên chăn của Chử Chấn Phong không nhịn được mà siết chặt lại, kim cha: trên mu bàn tay đâm vào thoáng đau, nhưng anh lại không mảy may nhận biết được.
Anh nghiến răng, gần lên từng chữ một: “Cô ấy là của tôi, cậu đừng hòng mơ tới.” Vào giây phút này, bao quanh anh là một luồng khí tức lạnh lùng mà nguy hiểm, đồng thời cũng khuếch tán vào trong không khí khắp cả căn phòng.
rồi, tôi xem thử cậu lấy cái gì mà tranh đoạt cùng với tôi.”
Liễu Thanh Phong cũng khế cười: “Anh cho rằng có Thiên Nam thì cô ấy sẽ cam tâm tình nguyện đi theo anh? Thế thì anh cũng coi thường cô ấy quá rồi đó.” Sắc mặt Chử Chấn Phong hoàn toàn đen kịt.
Phía bên này là hai người đàn ông đang tranh đấu, còn phía bên kia.
Tân Hoài An nhìn thấy Thiên Nam tỉnh lại, lập tức ôm con trai vào lòng, mẹ con đoàn tụ. Chuyện này khiến cô quên luôn vết thương ở bụng, mừng rơi nước mắt.
“Mẹ đừng khóc, Thiên Nam bây giờ cũng khỏe rồi mà” Một ngón tay nhỏ xíu đưa lên mặt Tân Hoài An, vụng về lau đi nước mắt của cô.
/770
|