Chương 623
Còn kim bạc là dùng để đề phòng sói, đương nhiên phải để bên người.
Tân Hoài An đặt kim bạc dưới gối.
Chử Chấn Phong nhìn thấy Tân Hoài An để dưới gối thứ gì đó, nhưng không nhìn rõ đó là gì.
Anh hoàn toàn không để ý, nhắc nhở nói một câu: “Tôi phải đổi thuốc rồi: Tân Hoài An quay đầu lại, nhìn thấy anh chỉ chỉ túi truyền dịch bên trên, quả nhiên là sắp chạm đáy.
Nghĩ ngợi một chút, gương mặt cô vô cảm đi tới, giúp anh đổi thuốc.
Khi Tân Hoài An đổi thuốc, Chử Chấn Phong cũng không nhàn rỗi, hứng thủ hỏi: “Hôm nay chuẩn bị hầm canh gì rồi?” Nghe thấy lời này, Tân Hoài An cau mày, nghĩ tới người đàn ông ngoại hình còn đẹp hơn nhìn qua, lạnh lùng hăng giọng một tiếng rồi nói: “Phương thuốc mới nào có hợp nhanh như vậy được? Hôm nay anh không có canh ăn, chỉ có thể truyền dịch dinh dưỡng thôi!” Vẻ mặt Chử Chấn Phong đột nhiên sa sâm lại.
Ngày ngày đều truyền dung dịch dinh dưỡng, mồm miệng sắp không còn cảm giác rồi.
Anh nhóp nhép miệng, vô thức làm ra hành động mếu máo.
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt của Tân Hoài An, lại cảm thấy người đàn ông đang tủi thân.
Trong lòng cô, giọng nói không tự giác mà ấm áp hơn một chút: “Tối nay, tôi sẽ sửa cách pha thuốc mới cho anh, tranh thủ để anh có thể ăn được một chút”
“Được!” Chử Chấn Phong nhanh chóng trả lời, trên gương mặt lần nữa khôi phục lại biểu cảm.
Anh nắm chặt đồ vật ở trong lòng bàn tay, chuẩn bị lấy ra ngoài, Tân Hoài An lại đã xoay người bước về phía Thiên Nam.
Chử Chấn Phong ngập ngừng, chỉ có thể cất thứ đó vào trong.
Bây giờ tình huống này dường như không phù hợp để đưa đồ vật, vậy thôi đợi tới lúc thích hợp nói sau vậy.
Chử Chấn Phong không ăn thức ăn, mẹ con Tân Hoài An lại phải ăn rồi.
Hai mẹ con ngồi bên cạnh chiếc bàn nhỏ, ba món mặn một món canh, ăn rất ngon.
Chử Chấn Phong nằm trên giường bệnh nhìn cảnh tượng ấm áp này, yết hầu không kìm nén được liên tục lên xuống.
Cuối cùng, anh thật sự không nhìn nổi nữa, lật người sang một bên giả vờ ngủ.
Ăn cơm xong, Tần Hoài An lại cùng với Thiên Nam đọc truyện cổ tích, hai mẹ con nói chuyện cười đùa, toàn bộ quá trình đều không đụng tới Chử Chấn Phong bên này, dường như phạm vi giường bệnh của anh dựng lên cách giới, cách ly anh với bên ngoài.
Sắc mặt của Chử Chấn Phong có chút đen.
Màn đêm buông xuống.
Tân Hoài An tắm rửa cho Thiên Nam, thay quần áo xong xuôi, để cậu bé nằm lên trên giường trước.
Còn cô thì lấy giấy bút ra, tô tô vẽ vẽ trên bàn.
Cách viết đơn thuốc chuyên môn, người bình thường rất khó để đọc hiểu.
Bởi vì Thiên Nam từ nhỏ cùng với Tân Hoài An, mưa dầm thấm lâu, ít nhiều cũng hiểu được một chút.
Chiếc chân nhỏ khoanh lại ngồi bên cạnh bàn, hai bàn tay chống quai hàm, tò mò nhìn chăm chú vào tờ đơn ở bên cạnh Tân Hoài An.
“Ma mi, không phải là mẹ ghét chú đó sao, tại sao còn phối thuốc cho chú ấy?” Thiên Nam hoàn toàn không thừa nhận Chử Chấn Phong là bố của cậu bé, thậm chí lo lắng anh tổn thương tới Tân Hoài An, vì vậy đối với anh vô cùng xa cách, chỉ dùng “chú” để xưng hô với anh.
Tân Hoài An vừa viết xong một toa thuốc, cảm thấy không thích hợp, lại xóa đi hai phương thuốc.
Cô lấy một tờ giấy ra, chuẩn bị một phương thuốc khác.
Nghe thấy câu hỏi của Thiên Nam, cô dừng bút lại, quay đầu nhìn cậu bé, không chú ý tới Chử Chấn Phong ở bên cạnh rồi nói: “Bởi vì chữa sớm cho chú ấy một chút thì chúng ta có thể rời khỏi đây sớm một chút đấy”
/770
|