Chương 630
Lẽ nào, thật ra Thiên Nam muốn Chử Chấn Phong làm bố của thằng bé?
Trong lòng Tân Hoài An trở nên hồi hộp một cách khó hiểu.
Cô lo lắng cho tương lai của thằng bé sau này nhưng lại không nhãn tâm khi nhìn thằng bé kiềm chế khao khát ở trong lòng.
Mắt Tân Hoài An hơi cay, ôm chặt thăng bé hơn: “Thiên Nam, mẹ xin lỗi”
“Mẹ, sao mẹ lại xin lỗi con?” Giọng nói non nớt của Thiên Nam có chút sững sờ.
Tân Hoài An ôm thằng bé một lúc lâu, không nói gì.
“Mẹ?
Cho đến khi Thiên Nam lại lên tiếng thì Tân Hoài An mới động đậy.
Cô buông thẳng bé ra, ngồi xuống nhìn thẳng vào thăng bé, thong dong hỏi: “Nói cho mẹ biết, thật ra con muốn có bố phải không? Con muốn… Chử Chấn Phong làm bố của con phải không?” Thiên Nam rất ít khi nhìn thấy mẹ nghiêm túc như vậy nên không khỏi sững sờ.
Cậu bé ngây người một lát, mới hiểu ý tứ trong lời Tân Hoài An nói.
Cuối cùng, cậu bé cắn chặt răng tựa như đã có quyết định, nghiêm túc gật đầu.
“Thiên Nam muốn có bố” Nghe thấy thằng bé nói ra câu này, Tân Hoài An vừa nhẹ nhõm lại vừa phiền muộn.
Vì Thiên Nam mà đồng ý lời đề nghị của Chử Chấn Phong.
Hay… vẫn làm theo cách của mình, kiên quyết không cho thăng bé dính líu gì đến nhà họ Chử.
Trong lòng Tân Hoài An đang đấu tranh.
Thiên Nam lại chuyển chủ đề, nói: “Nhưng cũng không cần phải là chú Chử. Con vẫn muốn có một người bố mà mẹ thích và con cũng thích. Giống như bố nuôi vậy, hoặc là chú 183, bọn họ đều tốt hơn chú Chử” Tân Hoài An sững sờ một lúc mới hiểu được ý của thằng bé.
Cảm giác vô cùng nặng nề trước đó đột nhiên nhẹ nhõm.
Nhưng để tránh cho thằng bé cố ý nói như vậy vì suy nghĩ cho mình nên Tân Hoài An xác nhận lại: “Cục cưng, nếu mẹ tìm được người mẹ thích làm bố của con nhưng người đó không phải bố ruột của con thì con có buồn không?”
“Cô dám…” Tân Hoài An vừa nói dứt lời, sau lưng đã vang lên một tiếng hét lạnh lẽo.
Một hơi thở lạnh lẽo nhanh chóng tới gần và trong phút chốc bao trùm lấy Tân Hoài An.
Tân Hoài An quay đầu lại, chỉ thấy người đàn ông to cao như tảng băng đang đứng sau lưng cô và nhìn chằm chằm cô.
Trên khuôn mặt lạnh lùng tản ra hơi thở u ám.
Chử Chấn Phong như vậy khiến người ta khiếp sợ.
Tân Hoài An nhanh chóng cảm thấy run rẩy trong lòng nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Đáp lại ánh nhìn của anh bằng gương mặt vô cảm rồi lại thản nhiên thu ánh nhìn lại, tiếp tục nhìn con trai, cười nói: “Cục cưng, con yên tâm, Mẹ chắc chắn sẽ tìm cho con một người bố!”
“Được!” Thiên Nam gật đầu đây mong đợi.
Tân Hoài An hài lòng sờ đầu thằng bé.
Chử Chấn Phong nhìn hai mẹ con, trong lòng hừng hực lửa giận.
“Vệ Nam!” Anh lạnh lùng hét lên.
Vệ Nam đang bàn giao chuyện xuất viện với vệ sĩ ở cửa thì bất thình lình bị gọi tên.
Cậu ta nhanh chóng bước vào: “Anh Chử, anh có gì dặn dò?
“Đưa cậu chủ nhỏ ra ngoài.” Sắc mặt Chử Chấn phong vô cùng lạnh lẽo, khiến người ta phải rùng mình.
Vệ Nam không biết tại sao nhưng cũng không dám hỏi nhiều, lập tức bước về phía trước.
“Anh muốn làm gì?” Tân Hoài An theo bản năng ở trước bảo vệ Thiên Nam, rồi nhìn Chử Chấn Phong với vẻ phòng bị.
“Tôi có chuyện muốn nói riêng với cô!” Chử Chấn Phong kéo Tân Hoài An lại.
/770
|