Chương 667
Tần Hoài An ngẩng đầu lên nhìn về phía ông ta, do dự, sau đó miễn cưỡng nói: “Thật ra, chúng tôi chuẩn bị đi tới bến tàu.”
Tân Thịnh nghe vậy, rất nhanh đã hiểu ra, lộ ra một chút ngạc nhiên và khó hiểu: “Cô đây là muốn rời đi à?”
“Đúng vậy.” Tần Hoài An gật đầu.
Tân Thịnh nói: “Với tình hình hiện tại của nhà họ Chử và nhà họ Hán, cô là góa phụ lại mang theo đứa trẻ mồ côi bố. Việc rời đi lúc này không phải là một bước đi khôn ngoan. Giống như tình huống vừa rồi, cô có thể gặp phải chúng bát cứ lúc nào.”
“Tôi biết.”
Tần Hoài An mím môi, ngẩng đầu, nghiêm nghị nhìn ông ta: “Nhưng nếu như chúng tôi không rời đi mà tiếp tục dây dưa với Chử Chấn Phong thì nhà họ Hàn cũng không bỏ qua cho hai mẹ con chúng tôi. Tại sao chúng tôi lại là mục tiêu? Không phải là vì chúng tôi không rõ ràng về sự liên quan với nhà họ Chử sao?”
Tân Thịnh sững sờ chốc lát, sau một lúc ông ta cũng không nói nên lời.
Cứ tưởng rằng ngoài Nhược Tình ra thì không còn người thứ hai trên thế giới này có thể khiến ông ta không có lời nào để nói.
Không ngờ rằng bây giờ lại tình cờ gặp Tần Hoài An.
Trên khuôn mặt nghiêm túc của Tân Thịnh có một nụ cười nhẹ, ông ta cất giọng nói với tài xế: “Lão Dương, rẽ phải ở ngã tư phía trước và đưa cô Tần và những người khác đến biệt thự của tôi.”
“Tân Thịnh… chúng ta không đến bệnh viện để thăm bà Chu nữa sao?”
Tân Thịnh xua tay: “Không phải có Bảo Nga ở đó rồi sao? Chúng ta không phải bác sĩ đi rồi cũng không thể giúp được gì. Muộn chút rồi thăm cũng không ảnh hưởng gì.”
Lão Dương không nói cái gì nữa, tại ngã tư quay đầu.
Tần Hoài An lại tỏ vẻ không hiểu, nghỉ ngờ nhìn Tân Thịnh, lặp lại: “Chú Tân, nơi chúng tôi muốn đi là bến tàu, chú…”
“Cô Tần, đừng lo lắng, tôi đã sắp xếp như vậy là để cho mẹ con cô an toàn. Tin tưởng tôi đi, nếu nhà họ Hàn thực sự muốn làm gì đó với cô, cho dù đến bến tàu rồi thì cô cũng không chắc chắn có thể an toàn rời đỉ.”
Tân Thịnh dù rất bận nhưng vẫn ung dung cắt ngang lời Tần Hoài An, nhìn cô nói ra lời đề nghị: “Không bằng nên tạm thời ở lại làm khách ở biệt thự của tôi vài ngày, đừng nói không, tôi có thể đảm bảo rằng cô sẽ không bị vấn đề gì dù chỉ là một cọng lông, tôi cũng có thể đảm bảo rằng nhà họ Chử sẽ không tìm thấy cô.”
Trong lời nói, vô cùng tự tin.
Cực kỳ giống như một vị tướng đang chiến đấu trên chiến trường và bắt bại trong một thời gian dài.
Tần Hoài Thư hiểu được ý đồ sắp xếp của bên kia, không khỏi lộ vẻ xúc động, vội vàng nói: “Cảm ơn chú! Chú Tân, tôi và chú chưa từng quen biết nhau, không ngờ chú lại giúp đỡ tôi như vậy. Tôi thật sự vô cùng biết ơn.”
Tân Thịnh khẽ cười thầm, trong mắt ông ta chọt hiện lên một thâm ý: “Nếu cô thực sự muốn cảm on, tôi có chút tò mò về chuyện giữa cô và Liễu Thanh Phong, hay là cô kể cho tôi nghe đi?”
Tần Hoài An sững sờ nói: “Thật ra, anh ấy và tôi cũng không có gì…”
Nhưng mà Tân Thịnh đã hỏi rồi thì Tần Hoài An cũng không có gì phải giấu giếm.
Trên đường đến biệt thự, cô kể cho ông ta nghe quá trình quen biết Liễu Thanh Phong ở nước ngoài.
Tân Thịnh nghe được chuyện Tần Hoài An chữa bệnh cho Lưu Thanh Phong, không khỏi bất ngờ liếc nhìn cô: “Cô thực sự đã chữa khỏi virus tử thần trên người Thanh Phong?”
“Viruss tử thần?” Tần Hoài An lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, sau đó mới phản ứng lại: “Ông đang nói về virus conx01?”
Tân Thịnh gật đầu, khoanh tay trên đầu gồi, vẻ mặt trở nên sâu lắng: “Loại virus bí ẩn bùng phát ở phương tây vào tháng 8 năm ngoái, một khi bị nhiễm, trong vòng bảy ngày mắc bệnh sẽ chết. Loại virus này đầu tiên lây lan từ một trang trại, sau đó không biết bằng cách nào đó vượt qua biên giới, khiến một số lượng lớn binh lính ở tuyến phòng thủ phía tây bị nhiễm bệnh, gây thương vong nghiêm trọng…”
Nói đến đây, Tân Thịnh dường như chợt nhận ra điều gì đó, dừng chủ đề.
Sắc mặt của ông ta thả lỏng một chút ra hiệu với Tần Hoài Thư: “Ò, cô nói tiếp đi.”
/770
|