Chương 695
Nhưng họ nhanh chóng bị ném xuống đắt, hoặc bị đá xuống biển.
Nhìn thấy những người này có kỹ năng nhanh nhẹn đã vậy ra tay còn rất tàn nhẫn, đám đông đột nhiên hoảng sợ.
Người trên thuyền chạy chen chúc dưới thuyền, cảnh tượng hỗn loạn.
Khi Tần Hoài An nhìn thấy những người đó thực sự đã vượt qua sự ngăn cản, liền không chút do dự lao xuống thuyền, sắc mặt lúc này sớm đã tái mét rồi.
Làm thế nào nào bây giờ?
Đầu óc cô quay cuồng, Tần Hoài An quyết định ngay lập tức.
Tần Hoài An thở dài một hơi, “Con ngoan này, chỉ cần con yên lặng ở lại đây đừng bị kẻ xấu phát hiện, mẹ sẽ có cách tự bảo vệ mình, hiểu chưa?”
Nói xong, cô đành phải kéo tay đứa trẻ ra.
“Mẹ ơi, Thiên Nam không muốn mẹ xảy ra chuyện, đừng bỏ con lại mà …” Thiên Nam nức nở.
“Nhớ đừng để bị kẻ xấu phát hiện!”
Tần Hoài An đóng sầm cửa kho hàng, sau đó kéo một tắm thảm trải lên.
Rồi cô hít một hơi thật mạnh và cố nén nước mắt sắp tuôn ra.
Bây giờ không phải lúc để khóc!
Tần Hoài An không tiếp tục ở lại đây.
Cô leo cầu thang lên tầng cao nhất, và hoảng sợ nhìn tứ phía xung quanh tìm kiếm.
“Cô ta đang ở trên đó!” Ai đó hét lên khi nhìn thấy cô.
Sau đó, tất cả những sát thủ tập trung trên đỉnh của con tàu chở khách.
Đối mặt với những người này, Tần Hoài An biết rằng không còn đường nào để trốn nữa, liền chất vần trước: “Con của tôi đâu? Các anh bắt con tôi đi đâu rồi?”
Tên cầm đầu nhìn thấy bên cạnh cô không có ai, sắc mặt của anh ta hơi thay đổi.
“Cái đứa nhỏ kia ở đâu? Nhất định là nhân lúc nãy người đông đã lén trốn đi rồi, đi tìm nhanh lên! Giám đốc Hàn nói, muốn bắt cả lớn lẫn nhỏ, không chừa người nào!”
Khi giọng nói vừa dứt, một nửa số sát thủ nhanh chóng xuống thuyền và đi đến chỗ đám đông để tìm kiếm dấu vết của Thiên Nam.
Thấy vậy, Tần Hoài An thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn bốn người còn lại trước mặt.
“Các anh là do nhà họ Hàn phái tới.”
Cô nói với giọng khẳng định, sau đó giơ ngón tay về phía thủ lĩnh và nói: “Tôi nhớ ánh mắt của anh. Lần trước anh muốn giết mẹ con chúng tôi.”
“Đại ca, người phụ nữ này có trí nhớ rất tốt! Lần trước tên nhóc con kia đã cắn tôi, dấu vết trên tay tôi vẫn chưa biến mắt.” Một thanh niên đứng cạnh tên cầm đầu đối diện với cái chỉ tay của Tần Hoài An nói.
/770
|