Chương 702
Khi nhìn thấy người đàn ông bên ngoài là Chử Châu bằng cách lỗ bị đập ra lúc nãy, anh ta rất kích động, “Chử Châu, ông đến cũng rất đúng lúc!”
Chử Châu đang chuẩn bị rời đi thì bị anh ta gọi một tiếng, không nhịn được dừng lại.
Ông ta đứng ở ngoài cửa, ánh mắt vô hồn nhìn anh ta, hỏi: “Tần Hoài An đâu?”
“Lúc này còn quan tâm Tần Hoài An làm cái gì! Cứu chúng ta trước…”
“Tần Hoài An ở đâu?” Chử Châu bắt động lập lại câu nói lúc nãy.
Hàn Âu Dương lúc này mới nhận ra ông ta có gì đó không ổn.
Đồng tử của anh ta co rút lại, “Không phải chúng ta, khụ khụ là đồng bọn với nhau sau? Lẽ nào … thật ra từ đầu đến cuối ông đều giúp Chử Chấn Phong sao?”
Chử Châu hờ hững nhìn anh ta, mím môi, “Hiện tại anh biết rồi, cũng không muộn.”
Hàn Âu Dương lập tức nhận một đòn đả kích cực lớn, toàn thân chắn động kịch liệt.
Ánh lửa chiều vào khuôn mặt không can tâm của anh ta.
Anh ta chăm chú nhìn Chử Châu, không còn vẻ kiêu hãnh như xưa, chỉ còn lại sự chán nản và khẩn cầu: “Chú hai Chử! Hãy vì lúc tôi cứu ông khỏi bàn tay của Hàn Lệ Thu … Cứu tôi đi, không, cứu con tôi đi!
Khôn Trung Lâm và Tang Đường đầu không có tội … Bọn họ vô tội! “
Vừa nói, hắn vừa cưỡng ép nhét đứa nhỏ ra khỏi lỗ cửa, dùng hai cánh tay đã bị lửa làm cháy đen run rẫy đưa cho Chử Châu.
“Chú hai, cái này …” trợ lý kinh ngạc nói nhỏ.
Chử Châu vẻ mặt vẫn lãnh đạm, nhưng ánh mắt khẽ nhúc nhích.
Hàn Âu Dương đã từng cứu ông ta.
Khi Hàn Lệ Thu nắm quyền điều hành nhà họ Hàn, vốn muốn trừ khử ông ta, nhưng Hàn Âu Dương đã bảo vệ ông ta.
Nghĩ đến đây, trong lòng Chử Châu cảm thấy có hơi phức tạp.
Đặc biệt là nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu mãnh liệt trong mắt Hàn Âu Dương, ngay cả một người vốn luôn lãnh đạm, bạc bẽo như ông ta cũng không nỡ từ chối.
Ông ta do dự, chậm rãi đưa tay ra rồi bề đứa nhỏ ra.
“Cám ơn chú hai, hãy giao đứa nhỏ cho mẹ tôi, cám ơn…!”
Hàn Âu Dương còn chưa nói xong, ngọn lửa đã ập tới, nuốt chửng anh ta trong nháy mắt.
Anh ta hét lên một tiếng đau đớn.
“Chú hai, cẩn thận!”
Dưới sự bảo vệ của trợ lý, Chử Châu lùi lại một bước.
“Bố, mẹ …” Trong vòng tay củaông ta, truyền đến tiếng khóc nức nở nhỏ đầy sự ngây ngô của đứa trẻ.
Nghe vậy, sắc mặt Chử Châu hơi đổi, đột nhiên hạ quyết tâm hét lớn: “Đập cửa mở ra cứu người!”
Chỉ là đã muộn mắt một bước.
Khi cánh cửa được mở ra, Hàn Âu Dương đã bị đốt cháy cả người và chìm trong biên lửa.
Tang Đường, người đã bắt tỉnh cách đó không xa, bị bỏng mặt và một cánh tay.
Thuộc hạ của Chử Châu mang cả hai người ra ngoài.
Hàn Âu Dương đã chết, và Tang Đường vẫn còn thở thoi thóp.
/770
|