Chương 797
Mặc dù mấy năm nay cô đã tiết kiệm được một số tiền, nhưng cũng không phải là có tiền của riêng mình.
Đợi sau khi tìm được nhà, cô vẫn phải nhanh chóng tìm một công việc mới được.
Tần Hoài An đánh dấu những ngôi nhà mình thích, rồi gọi điện cho người trung gian đặt hẹn ngày mai đến xem nhà.
Ngay sau cuộc gọi cuối cùng, một giọng nói trẻ con từ phía sau vang lên: “Mẹ ơi, mẹ đi xem nhà ở đâu vậy?”
Giọng nói đột ngột vang lên khiến Tần Hoài An giật mình.
Quay đầu nhìn thấy con trai ở sau lưng, cô nhanh chóng bình tĩnh lại. Thế nhưng lời giải thích của cô vẫn nghẹn lại nơi cổ họng.
Nếu như bây giờ nói với con trai chuyện mình phải đi, có phải là quá đột ngột rồi không?
Nghĩ xong, cô nuốt những lời giải thích xuống, cười nói: “Không có đâu. Chỉ là mẹ đang nói chuyện phiếm để tìm hiểu tình hình bát động sản gần đây thôi.”
“Hoá ra là vậy.”
Thiên Nam không hề nghi ngờ, thay vào đó cậu bé suy nghĩ một cách nghiêm túc. Sau cùng, cậu bé nghiêm túc nói: “Trong mấy năm qua, mảng bát động sản phát triển rất tốt. Con nghe bồ tôi nói rằng thành phố này có vài kế hoạch dự án lớn trong tương lai. Nếu bây giờ mẹ mua một căn nhà thì sau này chắc Chấn nó sẽ tăng giá lên nữa. Đó chẳng phải là một khoản đầu tư rất tốt sao?”
Tần Hoài An sững sờ, cô chỉ muốn thuê một căn nhà mà thôi. Tại sao Thiên Nam lại tham gia vào việc đầu tư mua nhà như vậy?
Nhưng… Thật không dám nghĩ đến trong đầu thằng bé này đang nghĩ những gi!
Đối với giá nhà hiện tại ở Hải Lam, tiền trong thẻ của cô còn không đủ trả dù chỉ là trả trước một nửa. Sao cô có thể cân nhắc đến việc mua nhà chứ?
Tần Hoài An cất điện thoại, tò mò nhìn Thiên Nam: “Không nói chuyện mua nhà nữa. Không phải bà nội dẫn con ra vườn chơi sao? Sao lại quay về rồi?”
“À, là vì chú 183 đến rồi!” Thiên Nam nói một cách rành mạch.
Chú 183 mà thằng bé nói chính là Liễu Thanh Phong.
“Đi xem thử nào!”
Tần Hoài An nắm tay Thiên Nam bước ra ngoài.
Mấy ngày nay cô không gặp Liễu Thanh Phong, cô muốn biết cánh tay của anh ta đã hồi phục như thế nào rồi.
Dẫu sao anh ta cũng vì cứu cô mới bị thương hai lần.
Hơn nữa, cô cũng có chuyện muốn nói trực tiếp với anh.
Tần Hoài An vừa dắt Thiên Nam ra khỏi sân của bà cụ Chử đã chạm Liễu Thanh Phong — người cô đang nóng lòng gặp mặt.
“Tần Hoài An!” Vừa nhìn thấy cô, anh ta không khỏi mỉm cười bước nhanh về phía trước.
Tần Hoài An cũng cười đáp lại. Cùng lúc đó, Thiên Nam đang nắm tay cô cũng ngoan ngoãn cắt tiếng chào: “Chú 183!”
Liễu Thanh Phong lớn tiếng đáp: “Nhóc con thật là ngoan! Nhưng sau này phải đổi cách xưng hô đấy!”
Anh ta vừa nói vừa cúi xuống ôm Thiên Nam vào lòng.
/770
|