Chương 805
Cô nghĩ mình không nên đề cập với con mình một cách đột ngột như vậy. Rõ đã biết thằng bé thừa hưởng bản tính hỏi cho đến cùng của mình rồi cơ mà!
Cô phải tìm lý do để thoái thác trước: “Ý của mẹ là mẹ nghĩ con cũng đã ba tuổi rồi, cũng đã đến lúc phải đi mẫu giáo rồi đúng không? Còn mẹ thì phải đi làm, chúng ta không thể ở bên nhau mỗi ngày như thế này được nữa.”
Thiên Nam nghe xong, không chút do dự nói: “Bồ rất giàu, con cũng sẽ chăm chỉ học để kiếm tiền để mẹ không phải đi làm!”
“Câu này… Ai dạy con đấy?”
Tần Hoài An nhướng mày. Gần đây thằng nhóc này đọc quá nhiều sách tài chính nên bị tư bản tẩy não sao?
Cô đột nhiên có chút lo lắng, lập tức sa sầm mặt lại bảo: “Thiên Nam, ý nghĩa của công việc không chỉ là kiếm tiền, mà còn là thực hiện lý tưởng và hoài bão cá nhân. Ước mơ của mẹ là trở thành bác sĩ, chữa bệnh và cứu người, phát triển thêm nhiều loại thuốc kháng bệnh. Dù không thể nói là mang lại lợi ích cho nhân loại, nhưng cũng cố gắng mang lại hy vọng cho nhiều người đang cần điều trị trong phạm vi của mình, và toả sáng trong chính nghề nghiệp mà mẹ hằng yêu thích.”
Con cũng vậy, tuy rằng nhà họ Chử rất giàu có và có thể cho con một cuộc sống thoải mái, từ nhỏ đã cho con của cải mà người khác có thể là cả đời này cũng không có được. Nhưng con cũng phải biết tìm kiếm công việc bản thân mình yêu thích và khám phá ý nghĩa của nó, tuyệt đối không thể chỉ đơn giản là kiếm tiền được.”
Tần Hoài An nói nhiều như vậy vì không muốn con trai mình trở thành một người máy chỉ biết kiếm tiền.
Thiên Nam chớp mắt, nghiêm túc suy nghĩ những gì Tần Hoài An nói.
Một lúc lâu sau, cậu bé dụi đầu vào cánh tay của Tần Hoài An và cất giọng nói đáng yêu: “Mẹ, con biết rồi.”
Tần Hoài An vuốt ve mái tóc mềm mại, thầm thở dài.
Sau này khi cô đã đi, thì liệu Chử Chấn Phong có ở bên cạnh và dạy bảo thằng bé không nhỉ?
Người đàn ông đó có thể chăm sóc tốt cho con trai của mình không?
Tần Hoài An chợt nhận ra mình đã nghĩ quá xa, vội vàng kéo suy nghĩ quay trở lại.
Cho dù cô có không nỡ xa con trai như thế nào thì cũng phải rời xa mà thôi.
Lúc ăn tối sắc mặt của Liễu Giai Tâm vô cùng khó chịu.
Bà ấy cứ nhìn Tần Hoài An như định nói gì đó, nhưng khi Tần Hoài An nhìn lại mình thì bà ấy luôn lẫn tránh ánh mắt của cô.
Cứ như vậy, Tần Hoài An cũng không lên tiếng hỏi.
Liễu Giai Tâm chưa ăn được bao nhiêu đã lên lầu nghỉ ngơi.
“Mẹ, bà nội bị sao vậy?” Thiên Nam ngồi bên cạnh Tần Hoài An khẽ hỏi.
Tần Hoài An lắc đầu, thể hiện rằng cô cũng không biết.
Ngày mai là đến hẹn xem nhà, cho nên tối nay Tần Hoài An bảo Thiên Nam đi ngủ sớm hơn.
Cô đã lên kế hoạch đưa Thiên Nam đi chơi cùng nhau và quay lại sau một ngày ở bên ngoài.
Nhưng sau khi ăn sáng xong cô chuẩn bị ra ngoài thì chú Minh dẫn theo một người phụ nữ trung niên đeo mắt kính trông rất nhã nhặn, trên tay còn cầm một tập hồ sơ.
/770
|