Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục
Chương 178 - Chương 178: Từng Cung Bậc Cảm Xúc, Một Ác Ma Mới Ra Đời (2)
/405
|
Cảm giác ngọt ngào còn động trong khoang miệng, cô vẫn còn nhớ rõ, lúc cô cắn từng miếng thịt từ tay ra, cảm giác nhớt nhớt đặc đặc tràn khắp khoang miệng, cứ như đang ăn thịt bò kèm với món súp heo, cứ nghỉ lại thôi là nước miếng của cô lại tràn ra.
“Ôi không, tệ quá, con có còn đau không? Để mẹ vô lấy thuốc cho con …” Mẹ của Ngọc Ly hoảng hốt, bà vội chạy vào nhà kiếm thuốc cho con gái mình.
Chưa kịp nói hết câu, lúc bà đang tính chạy đi lấy thuốc, Ngọc Ly đột nhiên kéo tay bà lại, lao đầu vào lòng ngực của bà, hít một hơi thật dài.
“Mẹ à, không cần đâu”
Ngọc Ly lắc lắc đầu, cô không cần thuốc gì từ mẹ hết, cô không còn cảm thấy đau nữa đâu.
Cứ thế Ngọc Ly ôm mẹ mình thật lâu, cô hít thở đều đặn trong lòng ngực của mẹ, mùi hương của bà cứ thế tràn vào mũi cô, uhm, thật thơm, và cũng thật … là ngon miệng.
Đột nhiên Ngọc Ly dùng sức ôm mẹ mình chặt hơn, bàn tay bấu lên lưng bà không còn giống như là ôm mẹ bình thường nữa, mà giống như là đang cầm nắm một con vật, một món đồ ăn hơn là một người mẹ đáng kính.
“Đau, tiểu Ly, con đang làm mẹ đau đó!!”
Cảm nhận được Ngọc Ly đang ôm mình chặt hơn, bàn tay cô cũng bấu mạnh hơn đến nỗi bà cảm thấy đau, nếu giờ Ngọc Ly mà thả tay ra, chắc hẳn là sẽ có hẵn 5 vệt dấu tay của cô trên người bà.
“Mẹ à, mẹ yêu con không”
Ngọc Ly từ từ đưa đầu của mình ra khỏi lồng ngực mẹ mình, tuy vậy bàn tay của cô vẫn cứ tiếp tục bấu như thể không hề nghe được lời bà nói, cô cười thật tươi nhìn mẹ mình.
“Hả?? Con nói gì vậy? tất nhiên là mẹ yêu con rồi?”
Thắc mắc trước lời hỏi của Ngọc Ly, bà cảm thấy con gái mình thật khác thường, sao tự nhiên lại hỏi như vậy.
“Được rồi, tiểu Ly, thả mẹ r….”
Đang tính nói hết câu, bà đột nhiên trừng mắt nhìn con gái mình, giờ bà mới để ý vị tanh tưởi phát ra từ miệng của cô, Ngọc Ly đang cười há miệng, hàm răng và lưỡi cô dính đầy máu, khoan đã!! Nếu vậy,… cái cánh tay … là.. là bị chính …
Hoang mang tột độ, mẹ của Ngọc Ly đột nhiên dùng sức vùng vẫy cố tránh thoát khỏi vòng tay con gái mình, không được, không được… thả ta ra.
“Ngươi.. ngươi là ai.. thả ta ra.. trả lại con gái cho ta …” Bà hoàng sợ tột cùng, hai con mắt ướt đẫm, phía dưới của bà sợ hãi đến nỗi chảy cả dịch uế …
“Ô, mẹ nói gì lạ vậy? Con là con gái mẹ cơ mà? Àaaaa, đúng rồi, lúc nãy mẹ đã nói là mẹ yêu con lắm đúng không? Vậy mẹ làm bữa tối cho con đi” Ngọc Ly cười thật tươi, bàn tay phải của cô ôm mẹ mình thật chặt, còn phía tay trái chỉ còn mỗi xương cốt bỗng nhiên có thể cử động được, cô ôm mẹ mình như thể muốn bóp nát bà vậy…
“B.. bữa tối.. a à à… được.. thả mẹ.. ra để… mẹ.. làm.. b.. bữa.. tối ….” Mẹ của Ngọc Ly run rẩy, bà sợ hãi đến mức phát điên luôn rồi.
“Hảaaa …….Mẹ giả điên hay sao vậy? Con nói “làm” ở đây không có nghĩa là mẹ vào bếp làm đồ ăn cho con, mà là “làm” bữa ăn cho con cơ!!” Đưa lưỡi ra liếm khóe miệng, Ngọc Ly điên cuồng nhìn mẹ mình, cặp mắt này nhìn bà hoàn toàn không phải là nhìn mẹ mà là nhìn một món thức ăn ngon ngọt.
“K.. không… thả thả ta RAAAAA”
Cố gắng dùng sức quằn quại, nằm trong vòng tay của con gái mình, bà không thể di chuyển, hai chân cố gắng đạp đất cố kéo khoảng cách khỏi đứa con gái bị điên của mình, bà quay đầu lại gào lên thật to….
“CÓ AI KHÔNGGGGGGGGG??? CỨU TÔIIIIIIIIIIIIII!!!!” Điên cuồng gào thét, điên cuồng hoảng sợ, mọi thứ trong ảo cảnh chân thật đến một mức mà da gà cô phải nổi hết ra…
Đúng vậy, ngay giờ khắc này, Ngọc Ly đã hoàn toàn nhận ra mình đang nằm trong một ảo ảnh của người khác, từ khi cô bắt đầu gặm nhắm cánh tay cho đến khi được mẹ mình ôm, cô đã hoàn toàn vứt bỏ khái niệm giữa chính và tà rồi, thứ cô muốn là ăn, ăn, ăn, ăn cho thỏa mãn những dục vọng của cô.
“À rá ~, đừng bỏ trốn mà ~ mẹ gào to thế? lại đây nào!!!” Đưa tay ra bóp cổ mẹ mình nhấc lên như nhấc một con súc vật, Ngọc Ly kéo cổ bà lại gần mặt mình, đưa lưỡi ra liếm lên phía da thịt trắng nõn.
“K.. không.. đừng mà.. tiểu Ly… tha.. cho mẹ.. đi mà..”
Mẹ của Ngọc Ly vừa rên rĩ vừa lo sợ, bà liên tục lắc đầu như điên khùng, nhưng mà Ngọc Ly giữ chặt cổ bà để cho cặp mắt của bà không thể nào thoát khỏi cặp mắt của cô, cặp mắt của con thú hoang dã muốn ngấu nghiến tất cả!!!
“ Me – Yêu – Con – Mà!!”
Nói từ từ bốn chữ một cách chậm rãi, Ngọc Ly đưa hàm răng mình ra đặt lên cổ bà, cứ thể để cho nước dãi chảy ra làm trơn mềm phần thịt, “thình thịch thình thịch”
Aaaa~, tiếng tim đập, thật mạnh, thật nhanh, thật thú vị, đây là cảm giác của một con người khi đang đối mặt cái chết sao mà bất lực không thể làm được gì sao???
“U oaa ơ ơ AAAAAAAAAAAAAAAA”
Tiếng gào thét không thành lời, mẹ của Ngọc Ly ú ớ sau đó gào lên thật to, cổ bà… cổ bà.. cổ bà bị cắn đứt rồi, cắn rồi… con của bà vừa cắn đứt cổ bà….
“Phụt”
“Chậc, không ngờ cắn thì có vẻ thơm ngon nhưng thịt của mẹ đúng là dở tệ đó”
Sau khi cắn đứt đầu mẹ mình, Ngọc Ly phun ra miếng máu còn ở khóe miệng, cảm giác như miếng thịt thiu vậy đó, thật tởm..!!!
“Ha haha ha ha”
Đột nhiên cái đầu của mẹ Ngọc Ly di động, cả cái xác cũng di chuyển theo, tay của bà giơ lên chỉ thẳng vào mặt Ngọc Ly, miệng há ra cười và nói.
“Mày – Không – Phải – Con – Người, mày là con súc vật, so với Tiểu Na bạn của mày, mày là rác rưởi, mày là quái vật, mày không phải là con tao!!!” Bà không gào lên như một người đối mặt với cái chết nữa, mà giọng điệu của bà khi nói cứ như ác ma đang cố gắng hằn những lời này vào đầu Ngọc Ly.
“Phịch, Bẹp”
Đưa chân lên dẫm vào đầu mẹ mình, Ngọc Ly dẫm nát khuôn mặt mà cô vừa cảm thấy hiền hậu đó, đưa cánh tay lên lau khóe miệng của mình.
“Chậc, bà thật lắm lời, cũng chỉ là một ảo cảnh thôi!!! Còn con nhỏ Hình Na, coi như con rác rưởi đó có thiên tài thế nào, ta chỉ cần ăn đủ thịt và máu là có thể mạnh hơn nó!!”
Ngọc Ly lạnh lùng sau khi dẫm nát đầu bà, giống như thể điều cô làm không phải là giết mẹ mình, giết một con người mà là giết chết một con kiến vậy!
“Nào, hắc ám … đến đây … bao phủ lấy ta đi … ta nguyện làm tín đồ cho nhà ngươi” Ngọc Ly giang hai tay ra, mặc cho một lượng lớn hắc ám bản nguyên tràn vào cơ thể mình, máu, linh hồn, mọi thứ, cô dâng hiến tất cả!!!
Tại phía bên ngoài, nơi Tôn Yên và Tu La đang chờ đợi, một Ngọc Ly lành lặn đang nằm bỗng đứng dậy, khuôn mặt cô trở nên ma mị hơn, cánh tay cũng chưa mất đi.
“Ha ha, hai người các ngươi là kẻ đã đánh thức ta?” Ngọc Ly tỉnh dậy, thỏa mãn cảm xúc giết chóc của bản thân, bây giờ tà hồn lực của cô đã là cấp 40, lên cấp thật nhanh a~~ thật thoải mái!!!
“Nè, chuẩn bị đi săn hồn hoàn cho ta” Dù là lần đầu gặp nhưng Ngọc Ly ngay lập tức ra lệnh cho 2 người phía trước, cô có thể cảm thấy được, thuộc tính của cô, hoàn toàn lấn áp 2 tên này.
“Vâng, thánh nữ tương lai đại nhân!!!” Tôn Yên và Tu La lập tức cúi đầu trước mặt cô, nguyện phục vụ và săn kiếm hồn hoàn cho vị thánh nữ mới ra đời, một con ác ma sẵn sàng làm ác mộng cho tất cả hồn sư trên đại lục này!!!
“Ôi không, tệ quá, con có còn đau không? Để mẹ vô lấy thuốc cho con …” Mẹ của Ngọc Ly hoảng hốt, bà vội chạy vào nhà kiếm thuốc cho con gái mình.
Chưa kịp nói hết câu, lúc bà đang tính chạy đi lấy thuốc, Ngọc Ly đột nhiên kéo tay bà lại, lao đầu vào lòng ngực của bà, hít một hơi thật dài.
“Mẹ à, không cần đâu”
Ngọc Ly lắc lắc đầu, cô không cần thuốc gì từ mẹ hết, cô không còn cảm thấy đau nữa đâu.
Cứ thế Ngọc Ly ôm mẹ mình thật lâu, cô hít thở đều đặn trong lòng ngực của mẹ, mùi hương của bà cứ thế tràn vào mũi cô, uhm, thật thơm, và cũng thật … là ngon miệng.
Đột nhiên Ngọc Ly dùng sức ôm mẹ mình chặt hơn, bàn tay bấu lên lưng bà không còn giống như là ôm mẹ bình thường nữa, mà giống như là đang cầm nắm một con vật, một món đồ ăn hơn là một người mẹ đáng kính.
“Đau, tiểu Ly, con đang làm mẹ đau đó!!”
Cảm nhận được Ngọc Ly đang ôm mình chặt hơn, bàn tay cô cũng bấu mạnh hơn đến nỗi bà cảm thấy đau, nếu giờ Ngọc Ly mà thả tay ra, chắc hẳn là sẽ có hẵn 5 vệt dấu tay của cô trên người bà.
“Mẹ à, mẹ yêu con không”
Ngọc Ly từ từ đưa đầu của mình ra khỏi lồng ngực mẹ mình, tuy vậy bàn tay của cô vẫn cứ tiếp tục bấu như thể không hề nghe được lời bà nói, cô cười thật tươi nhìn mẹ mình.
“Hả?? Con nói gì vậy? tất nhiên là mẹ yêu con rồi?”
Thắc mắc trước lời hỏi của Ngọc Ly, bà cảm thấy con gái mình thật khác thường, sao tự nhiên lại hỏi như vậy.
“Được rồi, tiểu Ly, thả mẹ r….”
Đang tính nói hết câu, bà đột nhiên trừng mắt nhìn con gái mình, giờ bà mới để ý vị tanh tưởi phát ra từ miệng của cô, Ngọc Ly đang cười há miệng, hàm răng và lưỡi cô dính đầy máu, khoan đã!! Nếu vậy,… cái cánh tay … là.. là bị chính …
Hoang mang tột độ, mẹ của Ngọc Ly đột nhiên dùng sức vùng vẫy cố tránh thoát khỏi vòng tay con gái mình, không được, không được… thả ta ra.
“Ngươi.. ngươi là ai.. thả ta ra.. trả lại con gái cho ta …” Bà hoàng sợ tột cùng, hai con mắt ướt đẫm, phía dưới của bà sợ hãi đến nỗi chảy cả dịch uế …
“Ô, mẹ nói gì lạ vậy? Con là con gái mẹ cơ mà? Àaaaa, đúng rồi, lúc nãy mẹ đã nói là mẹ yêu con lắm đúng không? Vậy mẹ làm bữa tối cho con đi” Ngọc Ly cười thật tươi, bàn tay phải của cô ôm mẹ mình thật chặt, còn phía tay trái chỉ còn mỗi xương cốt bỗng nhiên có thể cử động được, cô ôm mẹ mình như thể muốn bóp nát bà vậy…
“B.. bữa tối.. a à à… được.. thả mẹ.. ra để… mẹ.. làm.. b.. bữa.. tối ….” Mẹ của Ngọc Ly run rẩy, bà sợ hãi đến mức phát điên luôn rồi.
“Hảaaa …….Mẹ giả điên hay sao vậy? Con nói “làm” ở đây không có nghĩa là mẹ vào bếp làm đồ ăn cho con, mà là “làm” bữa ăn cho con cơ!!” Đưa lưỡi ra liếm khóe miệng, Ngọc Ly điên cuồng nhìn mẹ mình, cặp mắt này nhìn bà hoàn toàn không phải là nhìn mẹ mà là nhìn một món thức ăn ngon ngọt.
“K.. không… thả thả ta RAAAAA”
Cố gắng dùng sức quằn quại, nằm trong vòng tay của con gái mình, bà không thể di chuyển, hai chân cố gắng đạp đất cố kéo khoảng cách khỏi đứa con gái bị điên của mình, bà quay đầu lại gào lên thật to….
“CÓ AI KHÔNGGGGGGGGG??? CỨU TÔIIIIIIIIIIIIII!!!!” Điên cuồng gào thét, điên cuồng hoảng sợ, mọi thứ trong ảo cảnh chân thật đến một mức mà da gà cô phải nổi hết ra…
Đúng vậy, ngay giờ khắc này, Ngọc Ly đã hoàn toàn nhận ra mình đang nằm trong một ảo ảnh của người khác, từ khi cô bắt đầu gặm nhắm cánh tay cho đến khi được mẹ mình ôm, cô đã hoàn toàn vứt bỏ khái niệm giữa chính và tà rồi, thứ cô muốn là ăn, ăn, ăn, ăn cho thỏa mãn những dục vọng của cô.
“À rá ~, đừng bỏ trốn mà ~ mẹ gào to thế? lại đây nào!!!” Đưa tay ra bóp cổ mẹ mình nhấc lên như nhấc một con súc vật, Ngọc Ly kéo cổ bà lại gần mặt mình, đưa lưỡi ra liếm lên phía da thịt trắng nõn.
“K.. không.. đừng mà.. tiểu Ly… tha.. cho mẹ.. đi mà..”
Mẹ của Ngọc Ly vừa rên rĩ vừa lo sợ, bà liên tục lắc đầu như điên khùng, nhưng mà Ngọc Ly giữ chặt cổ bà để cho cặp mắt của bà không thể nào thoát khỏi cặp mắt của cô, cặp mắt của con thú hoang dã muốn ngấu nghiến tất cả!!!
“ Me – Yêu – Con – Mà!!”
Nói từ từ bốn chữ một cách chậm rãi, Ngọc Ly đưa hàm răng mình ra đặt lên cổ bà, cứ thể để cho nước dãi chảy ra làm trơn mềm phần thịt, “thình thịch thình thịch”
Aaaa~, tiếng tim đập, thật mạnh, thật nhanh, thật thú vị, đây là cảm giác của một con người khi đang đối mặt cái chết sao mà bất lực không thể làm được gì sao???
“U oaa ơ ơ AAAAAAAAAAAAAAAA”
Tiếng gào thét không thành lời, mẹ của Ngọc Ly ú ớ sau đó gào lên thật to, cổ bà… cổ bà.. cổ bà bị cắn đứt rồi, cắn rồi… con của bà vừa cắn đứt cổ bà….
“Phụt”
“Chậc, không ngờ cắn thì có vẻ thơm ngon nhưng thịt của mẹ đúng là dở tệ đó”
Sau khi cắn đứt đầu mẹ mình, Ngọc Ly phun ra miếng máu còn ở khóe miệng, cảm giác như miếng thịt thiu vậy đó, thật tởm..!!!
“Ha haha ha ha”
Đột nhiên cái đầu của mẹ Ngọc Ly di động, cả cái xác cũng di chuyển theo, tay của bà giơ lên chỉ thẳng vào mặt Ngọc Ly, miệng há ra cười và nói.
“Mày – Không – Phải – Con – Người, mày là con súc vật, so với Tiểu Na bạn của mày, mày là rác rưởi, mày là quái vật, mày không phải là con tao!!!” Bà không gào lên như một người đối mặt với cái chết nữa, mà giọng điệu của bà khi nói cứ như ác ma đang cố gắng hằn những lời này vào đầu Ngọc Ly.
“Phịch, Bẹp”
Đưa chân lên dẫm vào đầu mẹ mình, Ngọc Ly dẫm nát khuôn mặt mà cô vừa cảm thấy hiền hậu đó, đưa cánh tay lên lau khóe miệng của mình.
“Chậc, bà thật lắm lời, cũng chỉ là một ảo cảnh thôi!!! Còn con nhỏ Hình Na, coi như con rác rưởi đó có thiên tài thế nào, ta chỉ cần ăn đủ thịt và máu là có thể mạnh hơn nó!!”
Ngọc Ly lạnh lùng sau khi dẫm nát đầu bà, giống như thể điều cô làm không phải là giết mẹ mình, giết một con người mà là giết chết một con kiến vậy!
“Nào, hắc ám … đến đây … bao phủ lấy ta đi … ta nguyện làm tín đồ cho nhà ngươi” Ngọc Ly giang hai tay ra, mặc cho một lượng lớn hắc ám bản nguyên tràn vào cơ thể mình, máu, linh hồn, mọi thứ, cô dâng hiến tất cả!!!
Tại phía bên ngoài, nơi Tôn Yên và Tu La đang chờ đợi, một Ngọc Ly lành lặn đang nằm bỗng đứng dậy, khuôn mặt cô trở nên ma mị hơn, cánh tay cũng chưa mất đi.
“Ha ha, hai người các ngươi là kẻ đã đánh thức ta?” Ngọc Ly tỉnh dậy, thỏa mãn cảm xúc giết chóc của bản thân, bây giờ tà hồn lực của cô đã là cấp 40, lên cấp thật nhanh a~~ thật thoải mái!!!
“Nè, chuẩn bị đi săn hồn hoàn cho ta” Dù là lần đầu gặp nhưng Ngọc Ly ngay lập tức ra lệnh cho 2 người phía trước, cô có thể cảm thấy được, thuộc tính của cô, hoàn toàn lấn áp 2 tên này.
“Vâng, thánh nữ tương lai đại nhân!!!” Tôn Yên và Tu La lập tức cúi đầu trước mặt cô, nguyện phục vụ và săn kiếm hồn hoàn cho vị thánh nữ mới ra đời, một con ác ma sẵn sàng làm ác mộng cho tất cả hồn sư trên đại lục này!!!
/405
|