“Cơn lốc lá + Kiếm mặt trời”
Lập tức sử dụng hồn kỹ tấn công, đối đầu với một bầy thú thì quần công là thích hợp nhất, không những gây tổn thương tập thể mà còn làm đám hồn thú này trở nên rối loạn, mặc dù việc này cũng gây áp lực tới hồn kỹ Rừng Gai của bản thân, nhưng cái lợi được nhiều hơn cái mất.
Bên tay trái sáng lên, một thanh kiếm tỏa sáng tập trung sự chú ý của tất cả các con hồn thú, cặp mắt khát máu cuối cùng cũng đã có một mục tiêu để nhằm vào.
Trong cái lồng được dựng lên bằng gai này, mọi ánh sáng đều bị che lấp, cặp mắt tinh tường của dã thú có thể nhìn thấy môi trường xung quanh thậm chí dưới một lớp ánh sáng yếu nhạt, nhưng nếu tất cả phản ánh lại cặp mắt của chúng là màu đen thì bọn chúng sẽ trở nên mù lòa, không thấy được gì.
Hỗn loạn liên tục làm bọn chúng hao tổn khá nhiều sức lực, việc sử dụng các hồn kỹ thiêu đốt bên trong cái lồng đã gây ra đốt cháy không khí, giải phóng các khí không thể hấp thu vào cơ thể được.
Liên tục bị vây trong trạng thái bất lợi, bọn chúng ngày càng mệt mỏi và nổi điên, thứ mà đám Cáo Sa Mạc này đang đợi chính là một mục tiêu xác định, và nguồn ánh sáng tỏa ra từ thanh kiếm của Đình Bảo lập tức trở thành nơi mà mọi cặp mắt hướng về.
“Rốnggg”
“Húu”
“Rống”
Lập tức lao lên như bị bỏ đói bao nhiêu năm, bầy Cáo Sa Mạc thèm khát muốn được cắn chết Đình Bảo, chúng muốn trốn ra ngoài, ở bên trong này làm bọn chúng cảm thấy khó chịu.
Ánh sáng từ thanh kiếm chiếu rọi khắp khu vực bên trong cái lồng, nhiều con hồn thú lập tức lao lên nhảy về phía cậu, một số con khác thì hướng về thành gai mà tấn công, nói chung là không có các con đầu đàn, đám này như một lũ tạp quân không có kỷ cương gì hết, chúng chỉ biết tấn công loạn xạ, làm gì mà chúng nghĩ là đúng thôi.
“Đến đây nào”
“Vù”
Cầm lấy thanh kiếm mặt trời lên tay, cơ thể Đình Bảo bám chặt lên phía trên cao, nắm lấy sợi gai mà phóng thanh kiếm của mình xuống.
Hồn kỹ này cậu cũng không tính trực tiếp cận chiến với cả một bầy hồn thú như thế, hồn lực có thể khôi phục nhưng vết thương thì rất khó lành, thà tốn chút hồn lực để xa chiến còn hơn là tiếp cận bọn chúng, nguy cơ quá cao, cậu còn phải giữ sức cho những vòng sau.
“Rống”
“Ầm”
Một vài con hồn thú phun lên những ngọn lửa tấn công về phía cậu, các đòn tấn công khá lẻ tẻ và yếu đuối, có vẻ đám này hết sức rồi?
Đang ở trong sân nhà của bản thân, Đình Bảo lập tức như vượn trèo cây liên tục nhảy qua nhảy lại bám lên các đầu gai mọc ra mà né tránh, đòn hồn kỹ bên trong không đủ để làm tổn thương đến cây gai của cậu, thực vật là loại võ hồn có sức sống mạnh nhất, đừng coi thường nó.
“Ha ha…”
Đang cười lạnh, đột nhiên Đình Bảo lại tiếp tục phun ra một ngụm máu nữa, không ngờ cậu vừa mới chế giễu bọn nó xong thì phía ngoài cũng lập tức tấn công vào cái lồng của cậu, đám đầu đàn kia quả nhiên rất thông minh.
“Không di chuyển cây gai được nữa? Cố định?”
Đình Bảo nhíu mày, cậu đang tính xoay chuyển các cây gai để lấp phần tổn thương lại nhưng không ngờ rằng … không thể di chuyển được, hoặc là nói, rất khó để kéo động, như thể có ai đó ở bên ngoài cố định các cây gai của anh lại.
Đúng như Đình Bảo suy nghĩ, bên ngoài có hai con hồn thú đang dùng răng nanh và cơ thể mình để giữ lại hồn kỹ của anh, chỉ còn ba con còn lại tấn công, tuy tiến độ chậm hơn nhiều nhưng ăn chắc mặc bền, thế này đảm bảo hơn.
“Ầm, ầm, ầm”
Tiếng các pháo lửa bên ngoài phun ra va vào hồn kỹ của Đình Bảo, sắc mặt của anh trở nên tái nhợt, khó chịu nhìn xuống dưới, cây Kiếm Mặt Trời của Đình Bảo cũng phóng thẳng xuống dưới đất.
“OÀNH”
Mặt đất rung động, một cái hố to tạo ra phía dưới thân bọn hồn thú ngàn năm và trăm năm, thậm chí đám hồn thú đầu đàn bên ngoài cũng bất ngờ mà tạm thời dừng lại tấn công.
“Rống”
Giống như có một đến hai con hồn thú trực tiếp bị oanh tạc và chém chết dưới đòn phóng Kiếm Mặt Trời của anh, phóng kiếm như vậy hơi bị hao tổn hồn lực, nhưng mà hết cách rồi, vì những đòn tiếp theo, đành vậy.
Đám hồn thú đứng trên mặt đất không bằng phẳng, riêng về mặt địa hình là đã cản trở bọn nó rồi, tuy bây giờ Đình Bảo cũng rất mệt, nhưng Kiếm Mặt Trời mất đi bọn hồn thú lại mất đi phương hướng.
Chúng cố gắng xác định lại vị trí cũ mà tấn công, vì Đình Bảo luôn ở trên cao nên bọn chúng không dễ để có thể tiếp xúc cận chiến với cậu, đại đa số là xa chiến như mong ước của cậu.
“Trọng Lực Của Mộc Tố”
Cặp mắt của Đình Bảo sáng lên, ba cái sừng của tê giác trên đầu Đình Bảo bỗng to hơn một chút, như cái angten bắt sóng, hồn lực từ người cậu dao động mãnh liệt.
Dưới một cái lồng được tạo bằng thực vật, lực hút thật mãnh liệt, như hai cục nam châm, chúng hút và đẩy các chiếc lá hồn kỹ thứ hai của Đình Bảo, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Những thanh phi đao sắc bén dưới tác dụng của trọng lực, chúng như hóa thành kim loại lưỡi hái đến gặt lấy những sinh mệnh đáng thương này.
Vì không quá để ý đến thứ hồn kỹ bé nhỏ của Đình Bảo, đợi cho chúng rơi trên mặt đất, dễ dàng tiếp xúc với phần hạ thân yếu đuối của mình, đám Cáo Sa Mạc bây giờ mới biến sắc, khủng khiếp sợ hãi dâng tràn.
Bọn chúng như cá đang nằm trên thớt, nhiều con cố gắng chạy nhưng không được, bọn chúng thậm chí còn đang phải đối mặt với sự ngạt thở, chúng hoảng sợ, vô cùng hoảng sợ, không còn con nào có tâm trí đến đối đầu với cậu nữa, chúng muốn bỏ chạy.
“Xoẹt, xoẹt, xoẹt”
Địa hình mà Đình Bảo tạo ra khiến bọn Cáo này không thể di chuyển như ý muốn, hơn nữa dưới đất là cát nóng khô hạn, máu của bọn chúng bị vấy ra, vết thương lan tràn, nhiều con chết không toàn thây, cơ thể đứt đoạn.
“Đến nào”
Nhưng đây chưa phải là mục đích cuối cùng của Đình Bảo, chỉ vậy thôi là chưa đủ, bên ngoài còn năm con vạn năm hồn thú, bên trong đám hồn thú này cũng chưa chết hết, anh phải xử lý cho triệt để.
Đưa tay ra, thanh Kiếm Mặt Trời lần nữa xuất hiện, lợi dụng Trọng Lực Của Mộc Tố, anh phóng thẳng nó xuống phía dưới đất lần nữa, mạnh hơn, nhanh hơn và bá đạo hơn, uy lực tạo ra cực to
Sắc mặt của Đình Bảo tái nhợt, duy trì hồn kỹ Rừng Gai lâu đến thế này là giới hạn của anh rồi, cái lồng dần bị tháo mở, đám Cáo Sa Mạc cảm thấy vui mừng, nhưng mà ngay lúc đó.
“ẦM, ẦM, OÀNH”
Tiếng va chạm cực mạnh, Kiếm Mặt Trời như một quả lựu đạn hoặc tên lửa được phóng với tốc độ cực đại, nó đâm thẳng xuống dưới mặt cát tạo ra một lỗ thủng siêu sâu, cái lồng cuối cùng cũng được mở ra, tất cả hồn thú bên trong bị oanh sát chết hết, thứ đợi Đình Bảo là một cơ thể suy kiệt và năm con hồn thú hung mãnh.
Kể cả vậy cậu vẫn nở một nụ cười nhìn đám hồn thú bên ngoài, như vậy thì có là gì? Sinh tồn khảo nghiệm, cậu sẽ vượt qua!
“Đám rác rưởi, đến đây nào”
Cái lồng bị mở ra, Đình Bảo lập tức rơi xuống, anh nhắm ngay cái hố sâu mà mình vừa tạo mà chui lọt vào.
Trước khi tiến vào anh còn cười lạnh chọc tức bọn hồn thú bên ngoài, giết chết toàn bộ tộc đàn của nó, đám đầu đàn này không nổi giận mới là lạ.
Tuy chui sâu vào lòng cát có phần mạo hiểm đến tính mạng và không an toàn lắm, nhưng đây là cách tốt nhất anh nghĩ ra rồi, đến đây nào, cả bọn các người và thứ kia nữa...
Lập tức sử dụng hồn kỹ tấn công, đối đầu với một bầy thú thì quần công là thích hợp nhất, không những gây tổn thương tập thể mà còn làm đám hồn thú này trở nên rối loạn, mặc dù việc này cũng gây áp lực tới hồn kỹ Rừng Gai của bản thân, nhưng cái lợi được nhiều hơn cái mất.
Bên tay trái sáng lên, một thanh kiếm tỏa sáng tập trung sự chú ý của tất cả các con hồn thú, cặp mắt khát máu cuối cùng cũng đã có một mục tiêu để nhằm vào.
Trong cái lồng được dựng lên bằng gai này, mọi ánh sáng đều bị che lấp, cặp mắt tinh tường của dã thú có thể nhìn thấy môi trường xung quanh thậm chí dưới một lớp ánh sáng yếu nhạt, nhưng nếu tất cả phản ánh lại cặp mắt của chúng là màu đen thì bọn chúng sẽ trở nên mù lòa, không thấy được gì.
Hỗn loạn liên tục làm bọn chúng hao tổn khá nhiều sức lực, việc sử dụng các hồn kỹ thiêu đốt bên trong cái lồng đã gây ra đốt cháy không khí, giải phóng các khí không thể hấp thu vào cơ thể được.
Liên tục bị vây trong trạng thái bất lợi, bọn chúng ngày càng mệt mỏi và nổi điên, thứ mà đám Cáo Sa Mạc này đang đợi chính là một mục tiêu xác định, và nguồn ánh sáng tỏa ra từ thanh kiếm của Đình Bảo lập tức trở thành nơi mà mọi cặp mắt hướng về.
“Rốnggg”
“Húu”
“Rống”
Lập tức lao lên như bị bỏ đói bao nhiêu năm, bầy Cáo Sa Mạc thèm khát muốn được cắn chết Đình Bảo, chúng muốn trốn ra ngoài, ở bên trong này làm bọn chúng cảm thấy khó chịu.
Ánh sáng từ thanh kiếm chiếu rọi khắp khu vực bên trong cái lồng, nhiều con hồn thú lập tức lao lên nhảy về phía cậu, một số con khác thì hướng về thành gai mà tấn công, nói chung là không có các con đầu đàn, đám này như một lũ tạp quân không có kỷ cương gì hết, chúng chỉ biết tấn công loạn xạ, làm gì mà chúng nghĩ là đúng thôi.
“Đến đây nào”
“Vù”
Cầm lấy thanh kiếm mặt trời lên tay, cơ thể Đình Bảo bám chặt lên phía trên cao, nắm lấy sợi gai mà phóng thanh kiếm của mình xuống.
Hồn kỹ này cậu cũng không tính trực tiếp cận chiến với cả một bầy hồn thú như thế, hồn lực có thể khôi phục nhưng vết thương thì rất khó lành, thà tốn chút hồn lực để xa chiến còn hơn là tiếp cận bọn chúng, nguy cơ quá cao, cậu còn phải giữ sức cho những vòng sau.
“Rống”
“Ầm”
Một vài con hồn thú phun lên những ngọn lửa tấn công về phía cậu, các đòn tấn công khá lẻ tẻ và yếu đuối, có vẻ đám này hết sức rồi?
Đang ở trong sân nhà của bản thân, Đình Bảo lập tức như vượn trèo cây liên tục nhảy qua nhảy lại bám lên các đầu gai mọc ra mà né tránh, đòn hồn kỹ bên trong không đủ để làm tổn thương đến cây gai của cậu, thực vật là loại võ hồn có sức sống mạnh nhất, đừng coi thường nó.
“Ha ha…”
Đang cười lạnh, đột nhiên Đình Bảo lại tiếp tục phun ra một ngụm máu nữa, không ngờ cậu vừa mới chế giễu bọn nó xong thì phía ngoài cũng lập tức tấn công vào cái lồng của cậu, đám đầu đàn kia quả nhiên rất thông minh.
“Không di chuyển cây gai được nữa? Cố định?”
Đình Bảo nhíu mày, cậu đang tính xoay chuyển các cây gai để lấp phần tổn thương lại nhưng không ngờ rằng … không thể di chuyển được, hoặc là nói, rất khó để kéo động, như thể có ai đó ở bên ngoài cố định các cây gai của anh lại.
Đúng như Đình Bảo suy nghĩ, bên ngoài có hai con hồn thú đang dùng răng nanh và cơ thể mình để giữ lại hồn kỹ của anh, chỉ còn ba con còn lại tấn công, tuy tiến độ chậm hơn nhiều nhưng ăn chắc mặc bền, thế này đảm bảo hơn.
“Ầm, ầm, ầm”
Tiếng các pháo lửa bên ngoài phun ra va vào hồn kỹ của Đình Bảo, sắc mặt của anh trở nên tái nhợt, khó chịu nhìn xuống dưới, cây Kiếm Mặt Trời của Đình Bảo cũng phóng thẳng xuống dưới đất.
“OÀNH”
Mặt đất rung động, một cái hố to tạo ra phía dưới thân bọn hồn thú ngàn năm và trăm năm, thậm chí đám hồn thú đầu đàn bên ngoài cũng bất ngờ mà tạm thời dừng lại tấn công.
“Rống”
Giống như có một đến hai con hồn thú trực tiếp bị oanh tạc và chém chết dưới đòn phóng Kiếm Mặt Trời của anh, phóng kiếm như vậy hơi bị hao tổn hồn lực, nhưng mà hết cách rồi, vì những đòn tiếp theo, đành vậy.
Đám hồn thú đứng trên mặt đất không bằng phẳng, riêng về mặt địa hình là đã cản trở bọn nó rồi, tuy bây giờ Đình Bảo cũng rất mệt, nhưng Kiếm Mặt Trời mất đi bọn hồn thú lại mất đi phương hướng.
Chúng cố gắng xác định lại vị trí cũ mà tấn công, vì Đình Bảo luôn ở trên cao nên bọn chúng không dễ để có thể tiếp xúc cận chiến với cậu, đại đa số là xa chiến như mong ước của cậu.
“Trọng Lực Của Mộc Tố”
Cặp mắt của Đình Bảo sáng lên, ba cái sừng của tê giác trên đầu Đình Bảo bỗng to hơn một chút, như cái angten bắt sóng, hồn lực từ người cậu dao động mãnh liệt.
Dưới một cái lồng được tạo bằng thực vật, lực hút thật mãnh liệt, như hai cục nam châm, chúng hút và đẩy các chiếc lá hồn kỹ thứ hai của Đình Bảo, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Những thanh phi đao sắc bén dưới tác dụng của trọng lực, chúng như hóa thành kim loại lưỡi hái đến gặt lấy những sinh mệnh đáng thương này.
Vì không quá để ý đến thứ hồn kỹ bé nhỏ của Đình Bảo, đợi cho chúng rơi trên mặt đất, dễ dàng tiếp xúc với phần hạ thân yếu đuối của mình, đám Cáo Sa Mạc bây giờ mới biến sắc, khủng khiếp sợ hãi dâng tràn.
Bọn chúng như cá đang nằm trên thớt, nhiều con cố gắng chạy nhưng không được, bọn chúng thậm chí còn đang phải đối mặt với sự ngạt thở, chúng hoảng sợ, vô cùng hoảng sợ, không còn con nào có tâm trí đến đối đầu với cậu nữa, chúng muốn bỏ chạy.
“Xoẹt, xoẹt, xoẹt”
Địa hình mà Đình Bảo tạo ra khiến bọn Cáo này không thể di chuyển như ý muốn, hơn nữa dưới đất là cát nóng khô hạn, máu của bọn chúng bị vấy ra, vết thương lan tràn, nhiều con chết không toàn thây, cơ thể đứt đoạn.
“Đến nào”
Nhưng đây chưa phải là mục đích cuối cùng của Đình Bảo, chỉ vậy thôi là chưa đủ, bên ngoài còn năm con vạn năm hồn thú, bên trong đám hồn thú này cũng chưa chết hết, anh phải xử lý cho triệt để.
Đưa tay ra, thanh Kiếm Mặt Trời lần nữa xuất hiện, lợi dụng Trọng Lực Của Mộc Tố, anh phóng thẳng nó xuống phía dưới đất lần nữa, mạnh hơn, nhanh hơn và bá đạo hơn, uy lực tạo ra cực to
Sắc mặt của Đình Bảo tái nhợt, duy trì hồn kỹ Rừng Gai lâu đến thế này là giới hạn của anh rồi, cái lồng dần bị tháo mở, đám Cáo Sa Mạc cảm thấy vui mừng, nhưng mà ngay lúc đó.
“ẦM, ẦM, OÀNH”
Tiếng va chạm cực mạnh, Kiếm Mặt Trời như một quả lựu đạn hoặc tên lửa được phóng với tốc độ cực đại, nó đâm thẳng xuống dưới mặt cát tạo ra một lỗ thủng siêu sâu, cái lồng cuối cùng cũng được mở ra, tất cả hồn thú bên trong bị oanh sát chết hết, thứ đợi Đình Bảo là một cơ thể suy kiệt và năm con hồn thú hung mãnh.
Kể cả vậy cậu vẫn nở một nụ cười nhìn đám hồn thú bên ngoài, như vậy thì có là gì? Sinh tồn khảo nghiệm, cậu sẽ vượt qua!
“Đám rác rưởi, đến đây nào”
Cái lồng bị mở ra, Đình Bảo lập tức rơi xuống, anh nhắm ngay cái hố sâu mà mình vừa tạo mà chui lọt vào.
Trước khi tiến vào anh còn cười lạnh chọc tức bọn hồn thú bên ngoài, giết chết toàn bộ tộc đàn của nó, đám đầu đàn này không nổi giận mới là lạ.
Tuy chui sâu vào lòng cát có phần mạo hiểm đến tính mạng và không an toàn lắm, nhưng đây là cách tốt nhất anh nghĩ ra rồi, đến đây nào, cả bọn các người và thứ kia nữa...
/405
|