Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục
Chương 32 - Chương 32: Từ Tam Thạch Đấu Bối Bối, Hình Na Chiến Dạ Phong (1)
/405
|
Dòng người tấp nập đi đến một đấu trường to lớn, nơi đây là một khu vực độc lập trong Sử Lai Khắc học viện, Đấu Hồn Khu, nơi diễn ra các trận chiến giữa các hồn sư trong trường, tại đây các học viên có khúc mắc hay muốn luận bàn có thể đăng ký tham gia chiến đấu tại đây.
Ngày hôm nay, tại Đấu Trường Khu trở nên đông đúc hơn mọi khi, bởi vì lúc này sắp diễn ra một trận đấu giữa hai kẻ thù truyền kiếp, Bối Bối và Từ Tam Thạch, chỗ ngồi trên đấu khu bị người người tấp nập lấp kín, tiếng ồn ào bàn luận được vang lên.
“Lên nào, anh bạn Tam Thạch của tôi” Bối Bối khiêu khích cười lạnh, cậu triệu hồi võ hồn của mình ra, Lam Điện Bá Long Vương, tam hoàn vàng vàng tím, hồn tôn hệ cường công chiến hồn sư, chỉ riêng chữ Long trong võ hồn của cậu đã đủ khiến mọi người phải e ngại rồi.
“Hừ, ai sợ ai chứ, hãy xem tôi hành chết cậu đây” Từ Tam Thạch cũng không chịu thua kém, võ hồn của Tam Thạch là Huyền Minh Quy, đây là một cái tên có dính dáng tới 1 trong 4 thần thú thời xưa, Huyền Vũ, dĩ nhiên là tam hoàn 2 vàng 1 tím. Trận đấu này chắc chắn sẽ là một trận đấu đầy gây cấn với 2 đối thủ ngang sức ngang tài.
Bối Bối sử dụng lôi điện từ cánh tay long hóa tấn công, đòn tấn công mang sức phá hoại mạnh mẽ. Đối thủ của cậu Từ Tam Thạch có chút bối rối vì thế công đột nhiên ngay từ đầu trận, một lượng hồn lực màu đen sẫm hóa thành tấm khiên chặn lại Bối Bối, phản ứng rất nhanh.
Khán giả khắp đấu trường nhanh chóng dừng lại việc riêng, đề cao tinh thần nhìn trận đấu đang diễn ra, đòn đánh lúc nãy chính thức kích cho ngọn lửa của trận đấu lên cao, mọi thứ sẽ diễn ra thế nào đây?
“Đệ nhất hồn kỹ: Huyền Minh Chấn”
Từ Tam Thạch nhanh chóng rút lui, cậu sử dụng hồn kỹ của mình để làm thành một vòng phòng ngự, với võ hồn của Tam Thạch, đánh lâu dài mài mòn hồn lực của đối phương là một lựa chọn chính xác.
Hình Na, Tiêu Linh, anh em Dạ Vũ, Dạ Phong sau khi làm xong thủ tục đăng ký chiến đấu, họ ngay lập tức quan sát trận đấu của 2 hồn tôn này.
Đang ngồi trên hàng ghế, Hình Na bỗng bật dậy, cô quan sát xung quanh, đôi mắt đáng yêu màu nâu nay trở thành một đôi mắt đáng sợ, cứ như là dã thú đang quan sát con mồi, cô nhìn khắp đấu trường làm cho đám bạn ngồi bên cạnh lo lắng.
“Có chuyện gì sao?” Tiêu Linh nhanh chóng hỏi thăm, Hình Na bất ngờ ngồi dậy thật là khó tin, dù sao thì bình thường cậu ta khá bình tĩnh.
“Không có chuyện gì, chỉ là mình cảm nhận thấy một nguồn tinh thần đang tác động đến trận đấu đang diễn ra ở đây, võ hồn của mình cho thấy như vậy” Hình Na tiếp tục quan sát khắp đấu trường, thuận tiện trả lời câu hỏi của Tiêu Linh.
“Có người đang can thiệp vào trận đấu ư?” Dạ Vũ và Dạ Phong hơi ngạc nhiên, họ không cảm nhận được điều gì, mà có thể như có đi thì làm sao mà Hình Na có thể nhận ra được khi đứng xa như vậy?
Bởi vì có hồn thú là Sylveon đã học xong skill Confusion, hệ tinh thần kỹ năng đối với cô khá nhạy cảm, dù sao thì Confusion vốn là một skill đập gãy tinh thần cơ mà, Hình Na đang phân vân có nên sử dụng skill hay không thì cặp mắt của cô dừng lại ngay đúng vị trí bên trái của cô, sau đó cô ngồi xuống.
“Sao vậy?” Dạ Phong hỏi cô
“Không có gì, có lẽ là em quá nhạy cảm, không có bất cứ điều gì xảy ra đâu” Hình Na cười nhạt, vừa nói cô vừa quay trở lại quan sát trận đấu của Từ Tam Thạch và Bối Bối, trận đấu diễn ra gay cấn, những đòn va chạm liên tục, Bối Bối như được ai đó chỉ dẫn, cậu nhanh chóng tìm ra điểm yếu mà công kích.
“Hồn kỹ 2 + 3: Lôi đình vạn quân + Lôi đình chi nộ”
Bối Bối sử dụng toàn lực, thật kỳ lạ, trận chiến mới diễn ra không bao lâu mà tại sao cậu ta lại dùng một lúc tất cả hồn kỹ mạnh mẽ? Bối Bối tiến lên một cách nhanh chóng áp sát gây cho Từ Tam Thạch áp lực lớn, Từ Tam Thạch lùi lại, cậu ta nở nụ cười và nhanh chóng phóng thích hồn lực, đang chuẩn bị sử dụng hồn kỹ thì Bối Bối đã luồn qua phía sau lưng đối phương.
Đôi mắt của Hình Na một lần nữa trừng lên, chỉ trong một khoảnh khắc cô nhìn thấy Từ Tam Thạch bị làm đơ lại một lúc, đôi mắt cậu ta như dại ra, quay đầu lại khóa chặt cặp mắt mình vào cậu bé tóc xanh phía xa bên trái, môi cô khẽ nói “Hồn kỹ thật thú vị” sau đó cô đứng dậy, trận đấu này đã đi đến hồi kết, không còn gì để xem, thay vì ngồi đây xem tiếp thì chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo có vẻ là hợp lý hơn.
Hoắc Vũ Hạo đang ngồi trên băng ghế, cậu bỗng nhiên ớn lạnh khắp người, cơ thể cậu co giật run lên trong sợ hãi làm cho Đường Nhã và Vương Đông bên cạnh lo lắng.
“Em làm sao vậy Vũ Hạo” Đường Nhã quan tâm hỏi
“Em cảm thấy sợ hãi, ngay tại lúc nãy em có cảm giác ai đó đang nhìn em, nó giống như là ánh nhìn của một con dã thú đang quan sát con mồi vậy, tim em co giật và cảm giác tử vong nó đột nhiên lóa lên” Hoắc Vũ Hạo vẫn còn chưa bình tĩnh, vì lúc nãy sử dụng hồn kỹ kèm theo sự lo sợ lúc nãy, cậu ta gục ngã mà ngất đi.
“Hoắc Vũ Hạo” Vương Đông lo sợ mà đỡ lấy cậu ta, hai người cũng không còn quan tâm trận đấu nữa, kết quả đã quá rõ ràng, họ nhanh chóng mang lấy Vũ Hạo rời khỏi sân thi đấu.
Hiển nhiên, đã bị hồn kỹ của Hoắc Vũ Hạo tác động, tuy là có sự chênh lệch hồn lực giữa một hồn sĩ và một đại hồn sư nhưng chỉ một khoảnh khắc đã đủ để Bối Bối kết thúc trận đấu, cậu cho Từ Tam Thạch một trận nhừ tử, bồi thêm lôi điện công kích làm cho Tam Thạch co giật trong đau đớn. ( phê trong đau đớn)
Tại khu vực chuẩn bị, Hình Na suy nghĩ lại về trận chiến vừa rồi, tưởng chừng như có vẻ hưng phấn nhưng bị Hoắc Vũ Hạo một tay can thiệp nên nó trở thành nhàm chán. Lúc nãy đôi mắt cậu ta có lóe sáng màu vàng lên, ắt hẳn là võ hồn của cậu ta, trợ giúp một người trong chiến đấu, tại trong đám trẻ con thì có vẻ đó chỉ là một mẹo lừa đơn giản, bình thường, nhưng cô lại vô cùng khinh thường điều đấy, làm một cường giả nếu không thể thắng bằng một cách chân chính thì nó còn ý nghĩa gì nữa.
Hình Na không can thiệp vào hồn kỹ của Hoắc Vũ Hạo lúc nãy bởi vì vốn dĩ trận chiến này không có ý nghĩa gì với cô, thứ 2 là lúc nãy Vũ Hạo đã đến giới hạn rồi, nếu cô còn sài Confusion thì không chắc cô sẽ giết chết cậu ta, rất phiền phức. Tuy nhiên, công nhận hồn kỹ của cậu ta khá thú vị, trong đó phải có một hồn kỹ dạng quan sát, một cái dạng chia sẽ, còn một cái hẳn là công kích đi, đây chắc hẳn là lý do vì sao Từ Tam Thạch tên đó bị đơ đi trong 1 khắc.
“Em đã sẵn sàng chưa? Hình Na” Một giọng nói cắt đứt dòng suy nghĩ của Hình Na, Dạ Phong đang chuẩn bị sẵn sàng cho trận với đàn em của mình, dù cho anh không quá coi trọng, chỉ là một đứa trẻ mười tuổi hồn sư thôi mà.
“Dạ đã sẵn sàng rồi, chúng ta bắt đầu chứ ạ?” Hình Na dừng suy nghĩ, quay lại tươi cười với Dạ Phong, nhìn thấy sự lơ là của Dạ Phong, ắt hẳn anh ta không coi trọng mình, sư tử vồ thỏ cũng phải sử dụng toàn lực, chỉ bằng điều này dù cho anh ta có là anh trai của Dạ Vũ cô sẽ cho anh ta một bài học nhớ đời.
Trên sân đấu của Đấu Hồn Khu, 2 tuyển thủ đang đứng lên trên, Hình Na và Dạ Phong làm nóng người trước khi chiến đấu trên bục của đấu trường. Bầu không khí lúc này nhạt hơn hẳn lúc nãy, một hồn sư và một đại hồn sư, nhìn thế nào đi nữa kết quả trận đấu này hoàn toàn lệch về một hướng.
Trên băng ghế quan sát, Tiêu Linh thì đang nhiệt tình cổ vũ Hình Na, Dạ Vũ thì phân vân không biết nên cổ vũ cho ai nên cô đành cổ vũ cho cả 2.
“Hình Na, đại ca, cố lên nhaaa! “
Ngay lúc này, trận chiến bắt đầu!!!
Ngày hôm nay, tại Đấu Trường Khu trở nên đông đúc hơn mọi khi, bởi vì lúc này sắp diễn ra một trận đấu giữa hai kẻ thù truyền kiếp, Bối Bối và Từ Tam Thạch, chỗ ngồi trên đấu khu bị người người tấp nập lấp kín, tiếng ồn ào bàn luận được vang lên.
“Lên nào, anh bạn Tam Thạch của tôi” Bối Bối khiêu khích cười lạnh, cậu triệu hồi võ hồn của mình ra, Lam Điện Bá Long Vương, tam hoàn vàng vàng tím, hồn tôn hệ cường công chiến hồn sư, chỉ riêng chữ Long trong võ hồn của cậu đã đủ khiến mọi người phải e ngại rồi.
“Hừ, ai sợ ai chứ, hãy xem tôi hành chết cậu đây” Từ Tam Thạch cũng không chịu thua kém, võ hồn của Tam Thạch là Huyền Minh Quy, đây là một cái tên có dính dáng tới 1 trong 4 thần thú thời xưa, Huyền Vũ, dĩ nhiên là tam hoàn 2 vàng 1 tím. Trận đấu này chắc chắn sẽ là một trận đấu đầy gây cấn với 2 đối thủ ngang sức ngang tài.
Bối Bối sử dụng lôi điện từ cánh tay long hóa tấn công, đòn tấn công mang sức phá hoại mạnh mẽ. Đối thủ của cậu Từ Tam Thạch có chút bối rối vì thế công đột nhiên ngay từ đầu trận, một lượng hồn lực màu đen sẫm hóa thành tấm khiên chặn lại Bối Bối, phản ứng rất nhanh.
Khán giả khắp đấu trường nhanh chóng dừng lại việc riêng, đề cao tinh thần nhìn trận đấu đang diễn ra, đòn đánh lúc nãy chính thức kích cho ngọn lửa của trận đấu lên cao, mọi thứ sẽ diễn ra thế nào đây?
“Đệ nhất hồn kỹ: Huyền Minh Chấn”
Từ Tam Thạch nhanh chóng rút lui, cậu sử dụng hồn kỹ của mình để làm thành một vòng phòng ngự, với võ hồn của Tam Thạch, đánh lâu dài mài mòn hồn lực của đối phương là một lựa chọn chính xác.
Hình Na, Tiêu Linh, anh em Dạ Vũ, Dạ Phong sau khi làm xong thủ tục đăng ký chiến đấu, họ ngay lập tức quan sát trận đấu của 2 hồn tôn này.
Đang ngồi trên hàng ghế, Hình Na bỗng bật dậy, cô quan sát xung quanh, đôi mắt đáng yêu màu nâu nay trở thành một đôi mắt đáng sợ, cứ như là dã thú đang quan sát con mồi, cô nhìn khắp đấu trường làm cho đám bạn ngồi bên cạnh lo lắng.
“Có chuyện gì sao?” Tiêu Linh nhanh chóng hỏi thăm, Hình Na bất ngờ ngồi dậy thật là khó tin, dù sao thì bình thường cậu ta khá bình tĩnh.
“Không có chuyện gì, chỉ là mình cảm nhận thấy một nguồn tinh thần đang tác động đến trận đấu đang diễn ra ở đây, võ hồn của mình cho thấy như vậy” Hình Na tiếp tục quan sát khắp đấu trường, thuận tiện trả lời câu hỏi của Tiêu Linh.
“Có người đang can thiệp vào trận đấu ư?” Dạ Vũ và Dạ Phong hơi ngạc nhiên, họ không cảm nhận được điều gì, mà có thể như có đi thì làm sao mà Hình Na có thể nhận ra được khi đứng xa như vậy?
Bởi vì có hồn thú là Sylveon đã học xong skill Confusion, hệ tinh thần kỹ năng đối với cô khá nhạy cảm, dù sao thì Confusion vốn là một skill đập gãy tinh thần cơ mà, Hình Na đang phân vân có nên sử dụng skill hay không thì cặp mắt của cô dừng lại ngay đúng vị trí bên trái của cô, sau đó cô ngồi xuống.
“Sao vậy?” Dạ Phong hỏi cô
“Không có gì, có lẽ là em quá nhạy cảm, không có bất cứ điều gì xảy ra đâu” Hình Na cười nhạt, vừa nói cô vừa quay trở lại quan sát trận đấu của Từ Tam Thạch và Bối Bối, trận đấu diễn ra gay cấn, những đòn va chạm liên tục, Bối Bối như được ai đó chỉ dẫn, cậu nhanh chóng tìm ra điểm yếu mà công kích.
“Hồn kỹ 2 + 3: Lôi đình vạn quân + Lôi đình chi nộ”
Bối Bối sử dụng toàn lực, thật kỳ lạ, trận chiến mới diễn ra không bao lâu mà tại sao cậu ta lại dùng một lúc tất cả hồn kỹ mạnh mẽ? Bối Bối tiến lên một cách nhanh chóng áp sát gây cho Từ Tam Thạch áp lực lớn, Từ Tam Thạch lùi lại, cậu ta nở nụ cười và nhanh chóng phóng thích hồn lực, đang chuẩn bị sử dụng hồn kỹ thì Bối Bối đã luồn qua phía sau lưng đối phương.
Đôi mắt của Hình Na một lần nữa trừng lên, chỉ trong một khoảnh khắc cô nhìn thấy Từ Tam Thạch bị làm đơ lại một lúc, đôi mắt cậu ta như dại ra, quay đầu lại khóa chặt cặp mắt mình vào cậu bé tóc xanh phía xa bên trái, môi cô khẽ nói “Hồn kỹ thật thú vị” sau đó cô đứng dậy, trận đấu này đã đi đến hồi kết, không còn gì để xem, thay vì ngồi đây xem tiếp thì chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo có vẻ là hợp lý hơn.
Hoắc Vũ Hạo đang ngồi trên băng ghế, cậu bỗng nhiên ớn lạnh khắp người, cơ thể cậu co giật run lên trong sợ hãi làm cho Đường Nhã và Vương Đông bên cạnh lo lắng.
“Em làm sao vậy Vũ Hạo” Đường Nhã quan tâm hỏi
“Em cảm thấy sợ hãi, ngay tại lúc nãy em có cảm giác ai đó đang nhìn em, nó giống như là ánh nhìn của một con dã thú đang quan sát con mồi vậy, tim em co giật và cảm giác tử vong nó đột nhiên lóa lên” Hoắc Vũ Hạo vẫn còn chưa bình tĩnh, vì lúc nãy sử dụng hồn kỹ kèm theo sự lo sợ lúc nãy, cậu ta gục ngã mà ngất đi.
“Hoắc Vũ Hạo” Vương Đông lo sợ mà đỡ lấy cậu ta, hai người cũng không còn quan tâm trận đấu nữa, kết quả đã quá rõ ràng, họ nhanh chóng mang lấy Vũ Hạo rời khỏi sân thi đấu.
Hiển nhiên, đã bị hồn kỹ của Hoắc Vũ Hạo tác động, tuy là có sự chênh lệch hồn lực giữa một hồn sĩ và một đại hồn sư nhưng chỉ một khoảnh khắc đã đủ để Bối Bối kết thúc trận đấu, cậu cho Từ Tam Thạch một trận nhừ tử, bồi thêm lôi điện công kích làm cho Tam Thạch co giật trong đau đớn. ( phê trong đau đớn)
Tại khu vực chuẩn bị, Hình Na suy nghĩ lại về trận chiến vừa rồi, tưởng chừng như có vẻ hưng phấn nhưng bị Hoắc Vũ Hạo một tay can thiệp nên nó trở thành nhàm chán. Lúc nãy đôi mắt cậu ta có lóe sáng màu vàng lên, ắt hẳn là võ hồn của cậu ta, trợ giúp một người trong chiến đấu, tại trong đám trẻ con thì có vẻ đó chỉ là một mẹo lừa đơn giản, bình thường, nhưng cô lại vô cùng khinh thường điều đấy, làm một cường giả nếu không thể thắng bằng một cách chân chính thì nó còn ý nghĩa gì nữa.
Hình Na không can thiệp vào hồn kỹ của Hoắc Vũ Hạo lúc nãy bởi vì vốn dĩ trận chiến này không có ý nghĩa gì với cô, thứ 2 là lúc nãy Vũ Hạo đã đến giới hạn rồi, nếu cô còn sài Confusion thì không chắc cô sẽ giết chết cậu ta, rất phiền phức. Tuy nhiên, công nhận hồn kỹ của cậu ta khá thú vị, trong đó phải có một hồn kỹ dạng quan sát, một cái dạng chia sẽ, còn một cái hẳn là công kích đi, đây chắc hẳn là lý do vì sao Từ Tam Thạch tên đó bị đơ đi trong 1 khắc.
“Em đã sẵn sàng chưa? Hình Na” Một giọng nói cắt đứt dòng suy nghĩ của Hình Na, Dạ Phong đang chuẩn bị sẵn sàng cho trận với đàn em của mình, dù cho anh không quá coi trọng, chỉ là một đứa trẻ mười tuổi hồn sư thôi mà.
“Dạ đã sẵn sàng rồi, chúng ta bắt đầu chứ ạ?” Hình Na dừng suy nghĩ, quay lại tươi cười với Dạ Phong, nhìn thấy sự lơ là của Dạ Phong, ắt hẳn anh ta không coi trọng mình, sư tử vồ thỏ cũng phải sử dụng toàn lực, chỉ bằng điều này dù cho anh ta có là anh trai của Dạ Vũ cô sẽ cho anh ta một bài học nhớ đời.
Trên sân đấu của Đấu Hồn Khu, 2 tuyển thủ đang đứng lên trên, Hình Na và Dạ Phong làm nóng người trước khi chiến đấu trên bục của đấu trường. Bầu không khí lúc này nhạt hơn hẳn lúc nãy, một hồn sư và một đại hồn sư, nhìn thế nào đi nữa kết quả trận đấu này hoàn toàn lệch về một hướng.
Trên băng ghế quan sát, Tiêu Linh thì đang nhiệt tình cổ vũ Hình Na, Dạ Vũ thì phân vân không biết nên cổ vũ cho ai nên cô đành cổ vũ cho cả 2.
“Hình Na, đại ca, cố lên nhaaa! “
Ngay lúc này, trận chiến bắt đầu!!!
/405
|