Đối mặt với nhưng khuôn mặt ưu tú của Tinh Nguyệt Môn, từ phía xa có tiếng bước chân vang lên đang tiến tới gần làm cho tất cả các thành viên lập tức tiến vào trạng thái đề phòng, Vu Thiên trực tiếp hơn, cô lập tức phóng thích uy áp đến từ võ hồn của mình vào phía cánh cửa nơi dẫn đến căn phòng.
Một nguồn năng lực mạnh mẽ từ người Vu Thiên tỏa ra không chỉ làm cho đối phương cảm thấy run sợ, mà đến cả các đồng bọn của cô ngoại trừ Dạ Phong ra trong lúc nhất thời ớn lạnh, đây chính là sự chênh lệch của bát hoàn và lục hoàn sao?
“Ai đó!?”
Gầm nhẹ lên tỏ vẻ nguy hiểm và cảnh cáo, tại sao trong trụ sở của Tinh Nguyệt Môn lại có người ngoài ở đây? Không chấp nhận được, chẳng lẽ hệ thống phòng hộ lại yếu đến không cản trở được người ngoài sao?
Trong khi Vu Thiên đang tiến vào trạng thái đề phòng và cực kỳ nguy hiểm, tiếng ngã quỵ cái “bịch” một phát rồi vang lên “ ui da” làm cho bên trong Dạ Vũ và Dạ Phong ngạc nhiên.
Thời gian trong Tinh Nguyệt Môn trôi qua quá lâu nên bọn họ ai cũng đều quên mất ở trong bang phái còn có một người mới khác ngoài bọn họ, giọng nói này hoàn toàn là của ông ta kia mà.
Dạ Vũ lập tức muốn kêu Vu Thiên dừng lại nhưng mà đột nhiên có đèn đỏ báo động phát sáng, một cỗ máy cực kỳ mạnh mẽ chắn lại sự uy hiếp đến từ uy áp của Vu Thiên, công thiết bị vô cùng tiên tiến, hình dáng cũng cực ngầu, giống y hệt một con robot trong Cực hạn môn vậy, rất là ngầu.
Cố gắng bước vào trong, có vẻ như uy áp của Vu Thiên không còn gây ra tác dụng nữa nên ông ta có thể di chuyển nhẹ nhàng khi tiến vào, một con robot to lớn khổng lồ lại chứa đầy khí tức nguy hiểm hiện ra trước mặt bọn họ, cả căn phòng tỏa sáng kỳ dị chứa rất nhiều năng lượng vượt quá tầm hiểu biết của Dạ Vũ, thật kỳ quái …
“Khốn nạn, ngươi là ai!!!”
Vu Thiên cảm nhận được nguy hiểm đến từ con robot phía trước, không biết người lái nó bên trong như thế nào nhưng chỉ con robot này đã đủ làm cho bọn cô cảm thấy có phần nguy hiểm rồi, thực lực ắt hẳn không bình thường, chưa kể cả căn phòng này dường như trở thành vật trong tay của hắn ta.
Không thể nào, tất cả các hồn đạo khí này là do Dạ Vũ tiểu thư làm ra, không có cách nào mà một người lạ có thể trong thời gian này thay đổi tất cả các cấu trúc phức tạp như vậy được, trừ khi, trừ khi hắn ta là cửu cấp hồn đạo sư!?
Hửm? Cửu cấp hồn đạo sư? Có gì đó là lạ ở đây … hình như trong bang phái của bọn họ vừa mới có một cửu cấp hồn đạo sư mới xuất hiện không lâu thì phải!?
“Vu Thiên tỷ dừng lại đi, hiểu lầm, hiểu lầm mất rồi, cả ngài nữa sư phụ, có cần phải vác luôn cả con robot như vậy luôn không!!!”
Dạ Vũ lập tức lao ra muốn cản cả hai người lại, Vu Thiên dường như cũng nhớ ra là có một điều gì đó mà cô đã quên, sau khi nghe hai chữ sư phụ từ miệng Dạ Vũ thì Vu Thiên mới vỡ lẽ hóa ra là Mặc Lâm a, người sư phụ của Dạ Vũ và Hình Na mới tiến vào Tinh Nguyệt Môn không bao lâu thì bọn họ đã tiến nhập Cực hạn môn.
Đứng ở phía đối diện, con robot lập tức tháo các bộ phận ra tách thành nhiều mảnh trở thành một cái thắt lưng trên người Mặc Lâm, thân hình của vị lão sư già hơn năm chục tuổi xuất hiện, tuy nhiên khuôn mặt của ông thì đang há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt này.
“Đ… Đ.. Đây là cái quái gì vậy? Quái thú hết đấy à?”
“Má ơi, cánh cổng Cực hạn môn của tụi bây bị vỡ vụn hết ra thành bụi rồi, có chuyện gì vậy trời ơi!!!”
Mặc Lâm như khủng hoảng nhìn vào phía trước, sáu con người với những bộ hồn hoàn sáng lung linh, tất cả chúng đều có màu tím, đen, và đỏ trở lên, không hề có một hồn hoàn màu trắng hay vàng nào, bọn này là thánh thần hết mợ rồi.
Chưa kể đằng sau cánh cổng Cực hạn môn ông vốn đã nghiên cứu qua một chút kết cấu bên ngoài, mọi kết quả cho ra rằng cánh cổng này nhờ vào những viên đá mà kết hợp lại với nhau vô cùng vững chắc, coi như là Phong hào đấu la có toàn lực đánh vào chục lần chưa chắc gì đã có thể phá vỡ nó chứ đừng nói gì là đập nát cả cánh cổng này thành vụn như vậy.
“Sư phụ, bọn con trở về”
Dạ Vũ lập tức tiến tới chỗ Mặc Lâm chào hỏi ông, mấy người khác cũng lần lượt chào hỏi và gật đầu, thời gian trôi qua khá lâu, cũng được tầm bốn tháng rồi, sắp đến lúc bọn họ phải tham gia trận tỷ thí.
“Mặc Lâm lão sư, cánh cổng Cực hạn môn này đã hoàn thành xong nghĩa vụ của nó, vì vậy nên nó đã trở về với cát bụi, không cần phải lo lắng chuyện gì xảy ra, còn một điều tôi muốn hỏi nữa là khu vực trụ sở này và bộ giáp robot lúc nãy là”
Dạ Phong lập tức đáp trả thắc mắc của Mặc Lâm, anh nhanh chóng ra hiệu cho các đồng bọn của mình thu hồi võ hồn, dù có hay không cố ý phóng thích uy áp nhưng mà bị một đống hồn hoàn vạn năm và hồn hoàn mười vạn năm bao xung quanh thì có là phong hào đấu la cũng cảm thấy khiếp đảm chứ nói gì hồn đấu la như ông.
“À.. à.. đúng rồi, một số hồn đạo khí ở đây ta đã tiến hành nâng cấp và cải thiện, bộ robot này là một trong các hồn đạo khí vũ trang toàn thân bản liên kết mà ta mô phỏng lại của Hình Na, mặc dù nó không thật sự ưu tú nhưng so với toàn thân hồn đạo khí của Nhật Nguyệt đế quốc nó ưu việt hơn hẳn, nó có rất nhiều cơ chế để hoạt động a, thậm chí còn có thể cản lại áp lực của các hồn sư cấp cao hơn cho nên lúc nãy dù bị mười vạn năm hồn hoàn nhắm vào ta vẫn không hề hấn gì”
Giới thiệu qua bộ giáp vũ trang hồn đạo khí toàn thân, loại hồn đạo khí này có phần kém tinh xảo hơn của Hình Na, kể cả linh hoạt và năng động, nhưng mà chúng rất mạnh mẽ, cặp mắt của Dạ Vũ khi nghe Mặc Lâm nói về bộ giáp này không tự chủ mà sáng lên, cô rất muốn biết về loại hồn đạo khí này.
Tất cả mọi người đều khá mệt mỏi sau một chặng đường dài rồi, Dạ Phong lập tức gật đầu nói với Mặc Lâm:
“Mặc Lâm lão sư, thời gian không còn sớm nữa, Tinh Nguyệt Môn chúng ta sẽ lập tức xuất phát đến Nhật Nguyệt đế quốc vào ngày mai, hiện tại mọi người nghĩ ngơi đi, Mặc Lâm lão sư, ngài có muốn theo chúng tôi quay trở về Nhật Nguyệt đế quốc, đất nước của ngài không?”
Dạ Phong cảm thấy thời gian cũng không quá sớm nữa, anh lập tức cho mọi người nghĩ ngơi, cơ cấu hồn đạo khí ở đây tuy có nâng cấp lên nhưng về cơ bản thì Mặc Lâm không can thiệp quá sâu khi chưa được sự cho phép của chủ nhân là Dạ Vũ hoặc Dạ Phong, anh nhanh chóng cho robot dọn dẹp loại nhỏ đi dọn lại cặn bụi của Cực hạn môn rồi hỏi thăm xem Mặc Lâm có muốn quay trở lại Nhật Nguyệt đế quốc hay không?
“Chuyện này sao.. hừm … cũng được, dù sao thì một lão già như ta cũng không quá được nhiều người quan tâm, sau một khoảng thời gian dài như vậy chắc Nhật Nguyệt đế quốc cũng không còn quan tâm ta nữa rồi, giờ có trở về cũng không sao
Chưa kể cả hai học trò của ta đều phải tham gia trận tỷ thí, làm một hồn đạo sư cấp chín đi theo chắc có thể giúp đỡ được bọn chúng phần nào, chuyến đi này, ta tham gia!”
Sau một hồi suy nghĩ, Mặc Lâm cuối cùng cũng đưa ra quyết định của mình, có ở lại đây lúc này cũng không làm được gì, Hình Na lại đang ở bên Nhật Nguyệt đế quốc, ông cũng rất lo cho con bé, nhưng có con rồng Dragonite ở bên cạnh thì chắc là không sao đâu.
Một nguồn năng lực mạnh mẽ từ người Vu Thiên tỏa ra không chỉ làm cho đối phương cảm thấy run sợ, mà đến cả các đồng bọn của cô ngoại trừ Dạ Phong ra trong lúc nhất thời ớn lạnh, đây chính là sự chênh lệch của bát hoàn và lục hoàn sao?
“Ai đó!?”
Gầm nhẹ lên tỏ vẻ nguy hiểm và cảnh cáo, tại sao trong trụ sở của Tinh Nguyệt Môn lại có người ngoài ở đây? Không chấp nhận được, chẳng lẽ hệ thống phòng hộ lại yếu đến không cản trở được người ngoài sao?
Trong khi Vu Thiên đang tiến vào trạng thái đề phòng và cực kỳ nguy hiểm, tiếng ngã quỵ cái “bịch” một phát rồi vang lên “ ui da” làm cho bên trong Dạ Vũ và Dạ Phong ngạc nhiên.
Thời gian trong Tinh Nguyệt Môn trôi qua quá lâu nên bọn họ ai cũng đều quên mất ở trong bang phái còn có một người mới khác ngoài bọn họ, giọng nói này hoàn toàn là của ông ta kia mà.
Dạ Vũ lập tức muốn kêu Vu Thiên dừng lại nhưng mà đột nhiên có đèn đỏ báo động phát sáng, một cỗ máy cực kỳ mạnh mẽ chắn lại sự uy hiếp đến từ uy áp của Vu Thiên, công thiết bị vô cùng tiên tiến, hình dáng cũng cực ngầu, giống y hệt một con robot trong Cực hạn môn vậy, rất là ngầu.
Cố gắng bước vào trong, có vẻ như uy áp của Vu Thiên không còn gây ra tác dụng nữa nên ông ta có thể di chuyển nhẹ nhàng khi tiến vào, một con robot to lớn khổng lồ lại chứa đầy khí tức nguy hiểm hiện ra trước mặt bọn họ, cả căn phòng tỏa sáng kỳ dị chứa rất nhiều năng lượng vượt quá tầm hiểu biết của Dạ Vũ, thật kỳ quái …
“Khốn nạn, ngươi là ai!!!”
Vu Thiên cảm nhận được nguy hiểm đến từ con robot phía trước, không biết người lái nó bên trong như thế nào nhưng chỉ con robot này đã đủ làm cho bọn cô cảm thấy có phần nguy hiểm rồi, thực lực ắt hẳn không bình thường, chưa kể cả căn phòng này dường như trở thành vật trong tay của hắn ta.
Không thể nào, tất cả các hồn đạo khí này là do Dạ Vũ tiểu thư làm ra, không có cách nào mà một người lạ có thể trong thời gian này thay đổi tất cả các cấu trúc phức tạp như vậy được, trừ khi, trừ khi hắn ta là cửu cấp hồn đạo sư!?
Hửm? Cửu cấp hồn đạo sư? Có gì đó là lạ ở đây … hình như trong bang phái của bọn họ vừa mới có một cửu cấp hồn đạo sư mới xuất hiện không lâu thì phải!?
“Vu Thiên tỷ dừng lại đi, hiểu lầm, hiểu lầm mất rồi, cả ngài nữa sư phụ, có cần phải vác luôn cả con robot như vậy luôn không!!!”
Dạ Vũ lập tức lao ra muốn cản cả hai người lại, Vu Thiên dường như cũng nhớ ra là có một điều gì đó mà cô đã quên, sau khi nghe hai chữ sư phụ từ miệng Dạ Vũ thì Vu Thiên mới vỡ lẽ hóa ra là Mặc Lâm a, người sư phụ của Dạ Vũ và Hình Na mới tiến vào Tinh Nguyệt Môn không bao lâu thì bọn họ đã tiến nhập Cực hạn môn.
Đứng ở phía đối diện, con robot lập tức tháo các bộ phận ra tách thành nhiều mảnh trở thành một cái thắt lưng trên người Mặc Lâm, thân hình của vị lão sư già hơn năm chục tuổi xuất hiện, tuy nhiên khuôn mặt của ông thì đang há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt này.
“Đ… Đ.. Đây là cái quái gì vậy? Quái thú hết đấy à?”
“Má ơi, cánh cổng Cực hạn môn của tụi bây bị vỡ vụn hết ra thành bụi rồi, có chuyện gì vậy trời ơi!!!”
Mặc Lâm như khủng hoảng nhìn vào phía trước, sáu con người với những bộ hồn hoàn sáng lung linh, tất cả chúng đều có màu tím, đen, và đỏ trở lên, không hề có một hồn hoàn màu trắng hay vàng nào, bọn này là thánh thần hết mợ rồi.
Chưa kể đằng sau cánh cổng Cực hạn môn ông vốn đã nghiên cứu qua một chút kết cấu bên ngoài, mọi kết quả cho ra rằng cánh cổng này nhờ vào những viên đá mà kết hợp lại với nhau vô cùng vững chắc, coi như là Phong hào đấu la có toàn lực đánh vào chục lần chưa chắc gì đã có thể phá vỡ nó chứ đừng nói gì là đập nát cả cánh cổng này thành vụn như vậy.
“Sư phụ, bọn con trở về”
Dạ Vũ lập tức tiến tới chỗ Mặc Lâm chào hỏi ông, mấy người khác cũng lần lượt chào hỏi và gật đầu, thời gian trôi qua khá lâu, cũng được tầm bốn tháng rồi, sắp đến lúc bọn họ phải tham gia trận tỷ thí.
“Mặc Lâm lão sư, cánh cổng Cực hạn môn này đã hoàn thành xong nghĩa vụ của nó, vì vậy nên nó đã trở về với cát bụi, không cần phải lo lắng chuyện gì xảy ra, còn một điều tôi muốn hỏi nữa là khu vực trụ sở này và bộ giáp robot lúc nãy là”
Dạ Phong lập tức đáp trả thắc mắc của Mặc Lâm, anh nhanh chóng ra hiệu cho các đồng bọn của mình thu hồi võ hồn, dù có hay không cố ý phóng thích uy áp nhưng mà bị một đống hồn hoàn vạn năm và hồn hoàn mười vạn năm bao xung quanh thì có là phong hào đấu la cũng cảm thấy khiếp đảm chứ nói gì hồn đấu la như ông.
“À.. à.. đúng rồi, một số hồn đạo khí ở đây ta đã tiến hành nâng cấp và cải thiện, bộ robot này là một trong các hồn đạo khí vũ trang toàn thân bản liên kết mà ta mô phỏng lại của Hình Na, mặc dù nó không thật sự ưu tú nhưng so với toàn thân hồn đạo khí của Nhật Nguyệt đế quốc nó ưu việt hơn hẳn, nó có rất nhiều cơ chế để hoạt động a, thậm chí còn có thể cản lại áp lực của các hồn sư cấp cao hơn cho nên lúc nãy dù bị mười vạn năm hồn hoàn nhắm vào ta vẫn không hề hấn gì”
Giới thiệu qua bộ giáp vũ trang hồn đạo khí toàn thân, loại hồn đạo khí này có phần kém tinh xảo hơn của Hình Na, kể cả linh hoạt và năng động, nhưng mà chúng rất mạnh mẽ, cặp mắt của Dạ Vũ khi nghe Mặc Lâm nói về bộ giáp này không tự chủ mà sáng lên, cô rất muốn biết về loại hồn đạo khí này.
Tất cả mọi người đều khá mệt mỏi sau một chặng đường dài rồi, Dạ Phong lập tức gật đầu nói với Mặc Lâm:
“Mặc Lâm lão sư, thời gian không còn sớm nữa, Tinh Nguyệt Môn chúng ta sẽ lập tức xuất phát đến Nhật Nguyệt đế quốc vào ngày mai, hiện tại mọi người nghĩ ngơi đi, Mặc Lâm lão sư, ngài có muốn theo chúng tôi quay trở về Nhật Nguyệt đế quốc, đất nước của ngài không?”
Dạ Phong cảm thấy thời gian cũng không quá sớm nữa, anh lập tức cho mọi người nghĩ ngơi, cơ cấu hồn đạo khí ở đây tuy có nâng cấp lên nhưng về cơ bản thì Mặc Lâm không can thiệp quá sâu khi chưa được sự cho phép của chủ nhân là Dạ Vũ hoặc Dạ Phong, anh nhanh chóng cho robot dọn dẹp loại nhỏ đi dọn lại cặn bụi của Cực hạn môn rồi hỏi thăm xem Mặc Lâm có muốn quay trở lại Nhật Nguyệt đế quốc hay không?
“Chuyện này sao.. hừm … cũng được, dù sao thì một lão già như ta cũng không quá được nhiều người quan tâm, sau một khoảng thời gian dài như vậy chắc Nhật Nguyệt đế quốc cũng không còn quan tâm ta nữa rồi, giờ có trở về cũng không sao
Chưa kể cả hai học trò của ta đều phải tham gia trận tỷ thí, làm một hồn đạo sư cấp chín đi theo chắc có thể giúp đỡ được bọn chúng phần nào, chuyến đi này, ta tham gia!”
Sau một hồi suy nghĩ, Mặc Lâm cuối cùng cũng đưa ra quyết định của mình, có ở lại đây lúc này cũng không làm được gì, Hình Na lại đang ở bên Nhật Nguyệt đế quốc, ông cũng rất lo cho con bé, nhưng có con rồng Dragonite ở bên cạnh thì chắc là không sao đâu.
/405
|