Một ngày trôi qua nhanh chóng trong yên tĩnh, mọi người thả lõng cơ thể để nghỉ ngơi và hồi phục sức mạnh, cảm giác mệt mỏi đập sâu vào trong đầu họ làm cho thân thể tiến vào chiều sâu minh tưởng và hồi phục, việc này xuất hiện là nhờ có cảm giác an toàn từ trụ sở Cực hạn môn mang lại
Sáng sớm với mới lên thì ai cũng đã sắp xếp hành lý xong xuôi, tất cả các trang bị cũng không nhiều lắm, cất hết trong trữ vật thì cũng gọn, Dạ Phong không biết dậy từ lúc nào mà đã đợi sẵn mọi người ở đại sảnh.
Tư thế của anh vẫn rất quý phái và ngồi đọc một cuốn sách cổ, khí tức tỏa ra không còn lạnh như băng, tuy còn có chút người lạ chớ gần nhưng mà trong đó có một phần hiền hòa hơn.
Sắp được gặp lại Hình Na làm mọi người cảm thấy thoải mái, hơn nữa lần này bọn họ chuẩn bị triển khai thực lực của mình, trong trận tỷ thí thanh niên hồn sư ưu tú toàn đại lục này theo lời Dạ Phong thì sẽ có rất nhiều cường giả tham chiến, những trận chiến kịch liệt đang chờ đợi bọn họ tham gia.
Chỉ có trong chiến đấu mới có thể ngộ ra kinh nghiệm, mới có thể trở nên mạnh mẽ hơn, nếu như chỉ tu luyện thông thường thì coi như ngươi tu vi cao cũng không thể đánh bại một kẻ tu vi thấp hơn ngươi nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại cao hơn, áp chế về thực lực tuy có nhưng nó không phải là tuyệt đối, mà khi thực lực của ngươi đã trở nên tuyệt đối thì ngươi đã có một lượng kinh nghiệm chiến đấu đủ nhiều.
“Thiếu chủ, mọi người đã sẵn sàng”
Không biết từ lúc nào mà Vu Thiên đã quỳ một gối ở một bên Dạ Phong, khí tức của cô trở nên cực kỳ thu liễm, dường như không còn cảm nhận được hơi thở của sự sống từ người cô.
Vu Thiên rất nghiêm túc ở bên Dạ Phong thông báo và đợi lệnh, hôm nay cô không mang đồ gì nhiều, mặc lên mình một bộ thường phục có thêm giáp nhỏ tại các vị trí cốt yếu, có lẽ đây là hồn đạo vũ trang mà Dạ Vũ chế tạo cho cô.
Với võ hồn chuyên gia đánh cận chiến và tốc độ nhanh di chuyển, Vu Thiên là mẫn công hệ hồn sư, vì vậy nên các hồn đạo khí chế tạo dành riêng cho Dạ Vũ đều thuộc loại khối lượng nhẹ và tiện dụng, nếu không thì thà không trang bị hồn đạo khí còn hơn.
Gấp lại cuốn sách còn đang đọc chưa xong, Dạ Phong đem nó đưa trở lại trữ vật, nhìn về phía các thành viên của Tinh Nguyệt Môn, mọi người đều ăn mặc rất bình thường, thật khó để nói đây là một tông môn toàn các thành viên ưu tú, ngoại trừ khí chất quý phái ra, nếu người ngoài nhìn vào thì đây chắc là một nhóm đi dã ngoại hoặc đi chơi thì đúng hơn là một bang phái đi dự thi.
Mặc Lâm ăn mặc càng thêm phần giản dị nữa, không phải là trang phục của một hồn đạo sư cấp cao, không biết là gu ăn mặc của ông thế nào, nhưng từ khi nhận Hình Na và Dạ Vũ làm đồ đệ thì trang phục của ông rất hợp mốt.
Mang một đôi kính dày, mặc một bộ đồ đi dạo như một ông lão giản dị gần gũi, trong Dạ Vũ và Mặc Lâm cứ như là ông và cháu, còn Đình Bảo thì đang giúp hai người mang đồ, phận làm con trai thật là đau khổ …
“Mọi người, xuất phát”
Đơn giản và ngắn gọn, Dạ Phong đưa ra thông báo và rời khỏi trụ sở Tinh Nguyệt Môn, Mặc Lâm lập tức đem ra một cái máy cầm bằng tay, ấn vào trong nút đỏ, cả cái trụ sở được bọc lại và che dấu khỏi tầm mắt của con người.
“Quao, ngầu dễ sợ”
Tiêu Linh bật thốt, không ngờ trụ sở nơi mà bọn cô ở hơn hai năm trời giờ đã được cải tiến đến mức độ này luôn rồi sao? Giờ có sử dụng trinh thám hồn đạo khí cũng khó có thể biết được trụ sở của bọn họ a! Như vậy không phải là an toàn tuyệt đối rồi.
Đứng ở một bên Tôn Vũ cũng ngạc nhiên không kém, anh xoa đầu Tiêu Linh một chút như là để giảm bớt sự kinh ngạc trong mắt, thật khó để tưởng tượng trong vòng vài tháng mà sư phụ Mặc Lâm lại làm được nhiều thứ thế này, hồn đạo sư cấp chín quả nhiên không phải là danh hão.
Mọi người sau một chút kinh ngạc phục hồi lại, tất cả tiến bước theo Dạ Phong rời khỏi Tinh La Thành, bước ra khỏi thành trì của đất nước mình, cả nhóm mới bắt đầu sử dụng hồn đạo khí để di chuyển, đi bộ là một việc quá tốn sức và e rằng không đời nào bọn họ có thể bắt kịp được thời gian tổ chức a!
“Ô, nhìn phía trên kìa?”
Tôn Vũ với cặp mắt và thị lực của một con rồng mạnh mẽ, cậu nhanh chóng đánh mùi và nhận ra sự hiện diện ở trên không, một loại hồn đạo khí phi hành hay là một loại hồn thú tiến nhập vào thành thị con người?
Khả năng sau có vẻ khó thể thực hiện, hồn thú đơn thân độc mã tiến vào thành phố của loài người là hành động ngu xuẩn, trừ khi có thú triều thì may ra, còn không thì chả khác gì lao thân vào lửa cả.
“Một hồn đạo khí?”
Dạ Vũ và Mặc Lâm lập tức bật ống nhóm lên quan sát, hình ảnh của một cái hồn đạo khí phi hành to lớn hiện ra trên mặt kính của bọn họ, không biết là ai mà đi với quy mô lớn, sử dụng hồn đạo khí phi hành khổng lồ như vậy nhỉ? Hơn nữa tốc độ còn không chậm nha!
“Sử Lai Khắc học viện đang di chuyển rồi, bọn họ đi có vẻ sớm đấy”
Dạ Phong nhẹ nhàng đưa ra thông tin của bọn họ, kể từ khi có thần vị, cảm nhận khí tức tương đồng của anh khá rõ ràng, tuy Hoắc Vũ Hạo chưa tiếp nhận thần vị nhưng bên cạnh cậu ta có một đứa con gái của Hải Thần, mà xuất phát từ phía đấy đến Tinh La thì chỉ có thể là học viện Sử Lai Khắc mà thôi.
“Sao ngươi biết hay vậy?”
Tôn Vũ bất ngờ, Tiêu Linh hai ánh mắt cũng tò mò nhìn sang, bọn hắn cùng lắm chỉ là nhận ra có sự di chuyển, coi như dùng ống nhòm hồn đạo khí thì Dạ Vũ và Mặc Lâm cũng không thể thấy rõ đối phương hình thù thế nào, làm sao mà Dạ Phong lại chắc chắn như vậy.
Vu Thiên thì vẫn lặng im đứng ở phía sau giờ mở miệng nói:
“Đi và xuất phát từ phía kia và chạy tới khu vực Tinh La này, hơn nữa không có dấu hiệu dừng chân, trên đoạn đường đi lại không có một địa điểm cụ thể nào nếu cứ tiến thẳng thì chỉ có thể tiến tới Nhật Nguyệt đế quốc, chỉ cần suy luận một tý sẽ nghĩ ra là Sử Lai Khắc học viện thôi”
Đưa tay lên vừa chỉ vừa nói, suy luận của Vu Thiên cũng vô cùng chính xác, còn lý do mà Dạ Phong biết lại là nhờ khí tức, tuy khác nhau nhưng cùng một kết quả, Dạ Phong cũng lười nói, chấp nhận giả thuyết của Vu Thiên.
“Vậy chúng ta đi thôi”
Từ trong túi móc ra một loại giống như khinh khí cầu hồn đạo khí, bấm vào một nút ở trên, phóng thích hồn lực thì nó bắt đầu phình to ra, mọi người tiến vào trong và giải phóng hồn lực của mình, lấy hạch tâm bên trong làm nguồn tiếp thu năng lượng, tất cả nhanh chóng bay lên đuổi theo sau lưng Sử Lai Khắc học viện đoàn người.
Sáng sớm với mới lên thì ai cũng đã sắp xếp hành lý xong xuôi, tất cả các trang bị cũng không nhiều lắm, cất hết trong trữ vật thì cũng gọn, Dạ Phong không biết dậy từ lúc nào mà đã đợi sẵn mọi người ở đại sảnh.
Tư thế của anh vẫn rất quý phái và ngồi đọc một cuốn sách cổ, khí tức tỏa ra không còn lạnh như băng, tuy còn có chút người lạ chớ gần nhưng mà trong đó có một phần hiền hòa hơn.
Sắp được gặp lại Hình Na làm mọi người cảm thấy thoải mái, hơn nữa lần này bọn họ chuẩn bị triển khai thực lực của mình, trong trận tỷ thí thanh niên hồn sư ưu tú toàn đại lục này theo lời Dạ Phong thì sẽ có rất nhiều cường giả tham chiến, những trận chiến kịch liệt đang chờ đợi bọn họ tham gia.
Chỉ có trong chiến đấu mới có thể ngộ ra kinh nghiệm, mới có thể trở nên mạnh mẽ hơn, nếu như chỉ tu luyện thông thường thì coi như ngươi tu vi cao cũng không thể đánh bại một kẻ tu vi thấp hơn ngươi nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại cao hơn, áp chế về thực lực tuy có nhưng nó không phải là tuyệt đối, mà khi thực lực của ngươi đã trở nên tuyệt đối thì ngươi đã có một lượng kinh nghiệm chiến đấu đủ nhiều.
“Thiếu chủ, mọi người đã sẵn sàng”
Không biết từ lúc nào mà Vu Thiên đã quỳ một gối ở một bên Dạ Phong, khí tức của cô trở nên cực kỳ thu liễm, dường như không còn cảm nhận được hơi thở của sự sống từ người cô.
Vu Thiên rất nghiêm túc ở bên Dạ Phong thông báo và đợi lệnh, hôm nay cô không mang đồ gì nhiều, mặc lên mình một bộ thường phục có thêm giáp nhỏ tại các vị trí cốt yếu, có lẽ đây là hồn đạo vũ trang mà Dạ Vũ chế tạo cho cô.
Với võ hồn chuyên gia đánh cận chiến và tốc độ nhanh di chuyển, Vu Thiên là mẫn công hệ hồn sư, vì vậy nên các hồn đạo khí chế tạo dành riêng cho Dạ Vũ đều thuộc loại khối lượng nhẹ và tiện dụng, nếu không thì thà không trang bị hồn đạo khí còn hơn.
Gấp lại cuốn sách còn đang đọc chưa xong, Dạ Phong đem nó đưa trở lại trữ vật, nhìn về phía các thành viên của Tinh Nguyệt Môn, mọi người đều ăn mặc rất bình thường, thật khó để nói đây là một tông môn toàn các thành viên ưu tú, ngoại trừ khí chất quý phái ra, nếu người ngoài nhìn vào thì đây chắc là một nhóm đi dã ngoại hoặc đi chơi thì đúng hơn là một bang phái đi dự thi.
Mặc Lâm ăn mặc càng thêm phần giản dị nữa, không phải là trang phục của một hồn đạo sư cấp cao, không biết là gu ăn mặc của ông thế nào, nhưng từ khi nhận Hình Na và Dạ Vũ làm đồ đệ thì trang phục của ông rất hợp mốt.
Mang một đôi kính dày, mặc một bộ đồ đi dạo như một ông lão giản dị gần gũi, trong Dạ Vũ và Mặc Lâm cứ như là ông và cháu, còn Đình Bảo thì đang giúp hai người mang đồ, phận làm con trai thật là đau khổ …
“Mọi người, xuất phát”
Đơn giản và ngắn gọn, Dạ Phong đưa ra thông báo và rời khỏi trụ sở Tinh Nguyệt Môn, Mặc Lâm lập tức đem ra một cái máy cầm bằng tay, ấn vào trong nút đỏ, cả cái trụ sở được bọc lại và che dấu khỏi tầm mắt của con người.
“Quao, ngầu dễ sợ”
Tiêu Linh bật thốt, không ngờ trụ sở nơi mà bọn cô ở hơn hai năm trời giờ đã được cải tiến đến mức độ này luôn rồi sao? Giờ có sử dụng trinh thám hồn đạo khí cũng khó có thể biết được trụ sở của bọn họ a! Như vậy không phải là an toàn tuyệt đối rồi.
Đứng ở một bên Tôn Vũ cũng ngạc nhiên không kém, anh xoa đầu Tiêu Linh một chút như là để giảm bớt sự kinh ngạc trong mắt, thật khó để tưởng tượng trong vòng vài tháng mà sư phụ Mặc Lâm lại làm được nhiều thứ thế này, hồn đạo sư cấp chín quả nhiên không phải là danh hão.
Mọi người sau một chút kinh ngạc phục hồi lại, tất cả tiến bước theo Dạ Phong rời khỏi Tinh La Thành, bước ra khỏi thành trì của đất nước mình, cả nhóm mới bắt đầu sử dụng hồn đạo khí để di chuyển, đi bộ là một việc quá tốn sức và e rằng không đời nào bọn họ có thể bắt kịp được thời gian tổ chức a!
“Ô, nhìn phía trên kìa?”
Tôn Vũ với cặp mắt và thị lực của một con rồng mạnh mẽ, cậu nhanh chóng đánh mùi và nhận ra sự hiện diện ở trên không, một loại hồn đạo khí phi hành hay là một loại hồn thú tiến nhập vào thành thị con người?
Khả năng sau có vẻ khó thể thực hiện, hồn thú đơn thân độc mã tiến vào thành phố của loài người là hành động ngu xuẩn, trừ khi có thú triều thì may ra, còn không thì chả khác gì lao thân vào lửa cả.
“Một hồn đạo khí?”
Dạ Vũ và Mặc Lâm lập tức bật ống nhóm lên quan sát, hình ảnh của một cái hồn đạo khí phi hành to lớn hiện ra trên mặt kính của bọn họ, không biết là ai mà đi với quy mô lớn, sử dụng hồn đạo khí phi hành khổng lồ như vậy nhỉ? Hơn nữa tốc độ còn không chậm nha!
“Sử Lai Khắc học viện đang di chuyển rồi, bọn họ đi có vẻ sớm đấy”
Dạ Phong nhẹ nhàng đưa ra thông tin của bọn họ, kể từ khi có thần vị, cảm nhận khí tức tương đồng của anh khá rõ ràng, tuy Hoắc Vũ Hạo chưa tiếp nhận thần vị nhưng bên cạnh cậu ta có một đứa con gái của Hải Thần, mà xuất phát từ phía đấy đến Tinh La thì chỉ có thể là học viện Sử Lai Khắc mà thôi.
“Sao ngươi biết hay vậy?”
Tôn Vũ bất ngờ, Tiêu Linh hai ánh mắt cũng tò mò nhìn sang, bọn hắn cùng lắm chỉ là nhận ra có sự di chuyển, coi như dùng ống nhòm hồn đạo khí thì Dạ Vũ và Mặc Lâm cũng không thể thấy rõ đối phương hình thù thế nào, làm sao mà Dạ Phong lại chắc chắn như vậy.
Vu Thiên thì vẫn lặng im đứng ở phía sau giờ mở miệng nói:
“Đi và xuất phát từ phía kia và chạy tới khu vực Tinh La này, hơn nữa không có dấu hiệu dừng chân, trên đoạn đường đi lại không có một địa điểm cụ thể nào nếu cứ tiến thẳng thì chỉ có thể tiến tới Nhật Nguyệt đế quốc, chỉ cần suy luận một tý sẽ nghĩ ra là Sử Lai Khắc học viện thôi”
Đưa tay lên vừa chỉ vừa nói, suy luận của Vu Thiên cũng vô cùng chính xác, còn lý do mà Dạ Phong biết lại là nhờ khí tức, tuy khác nhau nhưng cùng một kết quả, Dạ Phong cũng lười nói, chấp nhận giả thuyết của Vu Thiên.
“Vậy chúng ta đi thôi”
Từ trong túi móc ra một loại giống như khinh khí cầu hồn đạo khí, bấm vào một nút ở trên, phóng thích hồn lực thì nó bắt đầu phình to ra, mọi người tiến vào trong và giải phóng hồn lực của mình, lấy hạch tâm bên trong làm nguồn tiếp thu năng lượng, tất cả nhanh chóng bay lên đuổi theo sau lưng Sử Lai Khắc học viện đoàn người.
/405
|