Một manh mối làm người ta dễ dàng bỏ qua, chính là manh mối khiến mọi người thấy ghét nhất. Ông lão đứng gần cửa, than vãn về việc chùa cũ nát và cần quyên góp xây sửa kia lại chứa đựng một tuỳ chọn không chỉ có next, next. Anh Hùng đến gần lão giả nói chuyện lần nữa. Lần này hắn tuỳ chọn quyên góp một đồng, tuy ông già không vui lắm, nhưng cũng tiết lộ cho hắn biết phía sau chùa có một cao nhân lánh đời.
Anh Hùng hăng hái kéo Tịch Dạ đi, nhưng nàng ngăn hắn lại, khuyên Thiên Hùng nên dùng Truyền Tống để di chuyển trên bản đồ.
[Nhóm] Tịch Dạ: “Tránh bức dây động rừng. Giống như cặp trước đó, chúng ta âm thầm biến mất.”
[Nhóm] Anh Hùng: “Nhưng làm vậy hình như hẹp hòi quá.”
[Nhóm] Tịch Dạ: “Đây là một sự kiện, cuộc đua chỉ có duy nhất một giải thưởng. Chàng muốn là người chiến thắng cuối cùng; hay là người bại trận, bị loại do giúp đỡ quá nhiều đối thủ mạnh. Chỉ số đòn tấn công của chúng ta không lớn, đã là một bất lợi rồi. Chỉ có thể nhờ vào những nhiệm vụ như thế này, để loại bớt đối thủ cạnh tranh đi.”
[Nhóm] Anh Hùng: “Nương tử có lý.”
[Nhóm] Tịch Dạ: “Ta không có lý, thì ai có lý bây giờ. Ta về phe của chàng, nhất định chỉ muốn tốt cho chàng thôi.”
[Nhóm] Anh Hùng: “... vậy, chúng ta đi.”
Anh Hùng lấy ra Truyền Tống lệnh, mở bản đồ phụ bản và dịch chuyển đến hậu viên sau núi. Nơi đây cây cối rậm rạp, chỉ có một căn nhà tranh dựa lưng vào núi, nhìn vô cùng đạm bạc, thanh bần. Tuy nhiên khu vườn hoa thơm cỏ lạ đua chen nở, lối đi rải sỏi trắng lại cực kỳ u nhã, rất thích hợp với chỗ ở của một cao nhân lánh đời.
Không có lối nào để vào căn nhà tranh, cũng không có NPC nào đứng chờ sẵn ở đó. Anh Hùng vừa đi đến gần, tìm kiếm lối đi thì một tiếng đàn réo rắc vang lên. Tuỳ chọn ẩn xuất hiện trước mặt hắn.
[Cận] Anh Hùng: “Tiền bối, tại hạ là Anh Hùng, cùng nương tử đến đây cầu y. Nương tử cuả tại hạ bị trúng độc rất nặng, sinh mệnh như ngọn nến trước gió. Mong tiền bối ra tay giúp đỡ.”
[Cận] Cao nhân: “...”
Người bên trong căn nhà không không lên tiếng trả lời, nhưng có một đoạn hoạt cảnh hiện lên. Cảnh núi rừng hùng vĩ, cảnh thiên nhiên hoang dã, cảnh Phổ Độ sơn một ngàn bậc thang hiện ra đẹp lộng lẫy đến mức choáng ngợp. Các nhà thiết kế game quả nhiên chăm chút không ít cho nhiệm vụ kiểu này, cả đồ hoạ lẫn âm nhạc đều tuyệt vời khôn tả.
Nhân vật của Tịch Dạ dường như cũng được dòng suối nhạc đẹp lạ lùng đó thanh tẩy. Ánh sáng lung linh kỳ ảo như hàng ngàn con bướm bay thoát ra khỏi cơ thể nàng. Tịch Dạ đứng thẳng dậy, tất cả những trạng thái bất lợi đều biến mất.
Hệ thống gửi thông báo nhắc nhở họ rời khỏi phụ bản, đồng thời cũng cho biết nhiệm vụ kế tiếp cuả bọn họ là đến Tây hồ tham gia thuỷ chiến. Phụ bản Tâm Tịnh Như Gương này là phụ bản cấp thấp, chuyên để người chơi mới tìm trang bị cho mình. Tịch Dạ và Anh Hùng hăng hái lên đường, thẳng tiến Tây hồ.
^_^
Phụ bản Tâm Tịnh Như Gương chỉ chuyên dành cho người chơi dưới cấp 60, nhưng do được chọn ngẫu nhiêu làm chuỗi nhiệm vụ trong sự kiện, nhà sản xuất buộc phải nâng độ khó lên phụ bản lên cho phù hợp với người chơi. Cụ thể, từ bờ hồ ra tới thuyền địch phải vượt qua 3 boss chính, cấp độ từ dễ đến khó, kèm theo hàng loạt mob râu ria. Tịch Dạ và Anh Hùng vừa xông vào trận đầu, đã ngay lập tức nhận ra sự khác biệt.
[Nhóm] Anh Hùng: “Á aa ... tại sao quân địch lại đông thế này? Cỡ phải tổ đội tám người mới chơi lại hết.”
[Nhóm] Tịch Dạ: “Muốn lấy báu vật thì đâu có gì khó. Nhiệm vụ trước nương tử ko giúp được gì, trận này để ta làm tank, tướng công làm buff đi.”
[Nhóm] Anh Hùng: “Là sao?”
Hắn đã hỏi một câu mà người ta sẽ biết ngay hắn non tơ cỡ nào. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Thiên Hùng chơi game, lần đầu tiên hắn tham gia sự kiện, nên có gà mờ một chút cũng không sao. Vấn đề là GM như Tịch Dạ thì có sững sờ đôi chút. Đột nhiên nàng tự hỏi vì sao ngày ấy mình lại ngu ngơ nhận lời thành hôn với một noob như Anh Hùng.
[Nhóm] Tịch Dạ: “Tank là người máu cao hơn, xông trận chịu hết mọi sát thương. Buff là y sư ở đằng sau hỗ trợ, hồi sức, bơm máu cho người trước.”
[Nhóm] Anh Hùng: “Vậy ta không được đánh hả?”
[Nhóm] Tịch Dạ: “Thôi, tướng công cứ đánh bình thường, chúng ta có hai người, cũng không cần chia nhiệm vụ quá rõ ràng làm gì.”
Thông thường trong những nhiệm vụ lụm đồ như như thế này, chỉ cần cài chế độ tự động cũng có thể dễ dàng vượt qua được. Vậy nên Tịch Dạ bận rộn ngay lập tức treo máy để nhân vật ở chế độ cuồng sát. Dù sao chung nhóm với nàng còn có tướng công y sư, lúc Tịch Dạ bị dính hết tất cả trạng thái bất lợi như nhiệm vụ trước, chàng còn cứu được thì nói chi đến nhiệm vụ cỡ này.
Nàng chuyển máy sang PC chính tại bàn làm việc. Ngoài việc làm GM của Võ Lâm Truyền Thuyết, Tịch Dạ còn kiêm thêm nhiệm vụ admin của một số forum trực thuộc công ty Võ Lâm.
Cô Phương Huyền, hai mươi ba tuổi, là sinh viên mới ra trường, bởi vì nhiệt tình và thành thật mới được công ty game cỡ lớn như Võ Lâm tuyển dụng. Ban đầu nàng thuộc phòng thiết kế và quảng cáo, nhưng bởi vì Phương Huyền có một chuỗi thành tích bất bại nổi tiếng trong giới game online mới được đặc cách qua phòng kỹ thuật. Và như bây giờ, chỉ sau bốn tháng làm việc, đã được đứng vào hàng ngũ những mật thám triều đình GM đầy quyền lực trong thế giới Võ Lâm nổi tiếng.
Nhiệm vụ của nàng là truy bắt tội phạm chơi cheat code và phát hiện lỗi bugs trong game. Nhân vật Tịch Dạ cuả nàng hoạt động vô cùng bí mật, hầu như ẩn danh và không có quyền hạn gì đặc biệt cả. Công việc mỗi ngày của nàng cũng giống như những người chơi khác, đi làm nhiệm vụ cuả mình để thu kinh nghiệm, lấy tiền.
Chỉ cho đến ngày bị Anh Hùng trộm mất lệnh bài, nàng mới phát hoảng lên vì cái bugs khổng lồ như thế. Thì ra chỉ số may mắn max 100 kết hợp với nghề đạo tặc có thể chôm luôn cả quyền lực của GM. May là Anh Hùng vốn thật thà, không có lấy lệnh bài cuả nàng xài thử. Tịch Dạ đã báo cáo với cấp trên và họ xác nhận là lệnh bài mật thám quả thật có thể trang bị cho thường dân.
Cái lỗi khủng khiếp như vậy dĩ nhiên đã được công ty game khắc phục sửa chữa ngay. Sau này trên mỗi lệnh bài đều có code do chủ sở hữu nắm giữ, cũng tức là lệnh bài của ai chỉ có người ấy xài được. Dù có bị trộm, bị cướp cũng không bị người khác lợi dụng để dùng.
Trường hợp nhân vật của Anh Hùng thì hoàn toàn hợp lệ. Tay thỏ là do hắn tự kiếm được, nghề nghiệp là hắn tự chọn lấy. Công ty game không thể lấy lý do hắn có lợi thế hơn người mà khoá hết những chức năng này. Luật đã có, chỉ do mọi người không ai nhìn thấy kẻ hở. Cứ coi như là Anh Hùng thông minh hơn người, nên hắn đạt được những đặc điểm của ánh hào quang nam vai chính.
Cũng giống như nhân vật cuả những tiểu thuyết võ hiệp, thường gặp kỳ nhân hay té núi lụm bí kiếp, biết đâu nhân vật Anh Hùng mai đây sẽ trở thành huyền thoại mới trong võ lâm thì sao.
Tịch Dạ bắt đầu chú ý đến hắn từ ngày đó. Người chơi này thì ra rất ngô nghê, có lẽ là lần đầu hắn mới tham gia GO. Nàng đoán thử, thấy học sinh cấp ba còn pro hơn hắn. Nhưng học sinh cấp hai thì đâu đủ tuổi để chơi Võ Lâm.
“Thật kỳ lạ.” Nàng thầm nghĩ.
Đã đến cấp 60 mươi mà hắn còn chưa biết các vào lò rèn luyện vũ khí, cường hoá hay khảm nạm linh thạch nữa kìa. Đi cùng Anh Hùng, nàng cứ liên tục đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Ngay cả chuyện hắn cấp năm mươi cầu hôn nàng ở cấp 90 cũng đã là khó tin rồi. Vậy mà nàng cũng đồng ý, có lẽ vì cái ngô nghê thành thật của hắn. Một bạn hữu biết nghe lời, sẽ làm việc tổ nhóm phù hợp với nàng hơn.
^_^
Đi ăn cơm trưa xong, nàng mới quay lại kiểm tra xem họ đã vượt qua phụ bản Tâm Tịnh Như Gương chưa. Chỉ thấy rằng nhóm hai người còn chưa hoàn thành mà còn vướng vào tình huống một địch trăm như hồi còn ở Phổ Độ sơn chạy nạn.
Quả nhiên bộ phận kỹ thuật nổi tiếng biến thái của Võ Lâm thật danh xứng với thật. Phụ bản cấp 60 mà cũng có thể nâng độ khó lên đến mức quái đản như thế này.
Các loại boss bên thuyền địch đều có còi gọi chó. Cứ đánh lâu hơn năm phút, boss sẽ huýt còi một cái, cả chục thằng lính xuất hiện xông vào mần thịt kẻ xâm nhập. Nhân vật của nàng chỉ biết đánh giết tới, nào có nhận ra tình hình, làm cả ba boss lớn cùng nhau truy sát hai người.
Nhìn chỉ số của mình mà mặt mày nàng méo xệt. Vì cớ gì Tịch Dạ vẫn chưa chết mà cứ ở ngưỡng cửa thập tử nhất sinh như thế này. Phía bên kia, Anh Hùng vô cùng vất vả vừa chạy trốn vừa bơm máu cho nàng. Không ai nói cho hắn biến, dù cả hai cùng chết thì chỉ phải bắt đầu lại nhiệm vụ và mất một tí kinh nghiệm. Tại sao lại duy trì chịu đựng đến chừng này? Thật ra hắn đã bỏ ra bao nhiêu tiền để mua kim sang dược rồi?
Nàng tắt chế độ tự động, tự lấy thuốc ra dùng. Anh Hùng xem ra đã đỡ được nhiều áp lực, hắn liên tục gõ nhiều mặt cười vào khung chat với nàng.
Phương Huyền bật cười với cách thể hiện tình cảm ngô nghe đó. Cái avatar cứng đơ kia, bỗng nhiên sống động, thân thiết đến lạ kỳ.
Hình như nhiệm vụ này khiến cõi lòng bằng phẳng cuả nàng gợn lên chút sóng. Như thế này thì làm sao tĩnh như gương?
Anh Hùng hăng hái kéo Tịch Dạ đi, nhưng nàng ngăn hắn lại, khuyên Thiên Hùng nên dùng Truyền Tống để di chuyển trên bản đồ.
[Nhóm] Tịch Dạ: “Tránh bức dây động rừng. Giống như cặp trước đó, chúng ta âm thầm biến mất.”
[Nhóm] Anh Hùng: “Nhưng làm vậy hình như hẹp hòi quá.”
[Nhóm] Tịch Dạ: “Đây là một sự kiện, cuộc đua chỉ có duy nhất một giải thưởng. Chàng muốn là người chiến thắng cuối cùng; hay là người bại trận, bị loại do giúp đỡ quá nhiều đối thủ mạnh. Chỉ số đòn tấn công của chúng ta không lớn, đã là một bất lợi rồi. Chỉ có thể nhờ vào những nhiệm vụ như thế này, để loại bớt đối thủ cạnh tranh đi.”
[Nhóm] Anh Hùng: “Nương tử có lý.”
[Nhóm] Tịch Dạ: “Ta không có lý, thì ai có lý bây giờ. Ta về phe của chàng, nhất định chỉ muốn tốt cho chàng thôi.”
[Nhóm] Anh Hùng: “... vậy, chúng ta đi.”
Anh Hùng lấy ra Truyền Tống lệnh, mở bản đồ phụ bản và dịch chuyển đến hậu viên sau núi. Nơi đây cây cối rậm rạp, chỉ có một căn nhà tranh dựa lưng vào núi, nhìn vô cùng đạm bạc, thanh bần. Tuy nhiên khu vườn hoa thơm cỏ lạ đua chen nở, lối đi rải sỏi trắng lại cực kỳ u nhã, rất thích hợp với chỗ ở của một cao nhân lánh đời.
Không có lối nào để vào căn nhà tranh, cũng không có NPC nào đứng chờ sẵn ở đó. Anh Hùng vừa đi đến gần, tìm kiếm lối đi thì một tiếng đàn réo rắc vang lên. Tuỳ chọn ẩn xuất hiện trước mặt hắn.
[Cận] Anh Hùng: “Tiền bối, tại hạ là Anh Hùng, cùng nương tử đến đây cầu y. Nương tử cuả tại hạ bị trúng độc rất nặng, sinh mệnh như ngọn nến trước gió. Mong tiền bối ra tay giúp đỡ.”
[Cận] Cao nhân: “...”
Người bên trong căn nhà không không lên tiếng trả lời, nhưng có một đoạn hoạt cảnh hiện lên. Cảnh núi rừng hùng vĩ, cảnh thiên nhiên hoang dã, cảnh Phổ Độ sơn một ngàn bậc thang hiện ra đẹp lộng lẫy đến mức choáng ngợp. Các nhà thiết kế game quả nhiên chăm chút không ít cho nhiệm vụ kiểu này, cả đồ hoạ lẫn âm nhạc đều tuyệt vời khôn tả.
Nhân vật của Tịch Dạ dường như cũng được dòng suối nhạc đẹp lạ lùng đó thanh tẩy. Ánh sáng lung linh kỳ ảo như hàng ngàn con bướm bay thoát ra khỏi cơ thể nàng. Tịch Dạ đứng thẳng dậy, tất cả những trạng thái bất lợi đều biến mất.
Hệ thống gửi thông báo nhắc nhở họ rời khỏi phụ bản, đồng thời cũng cho biết nhiệm vụ kế tiếp cuả bọn họ là đến Tây hồ tham gia thuỷ chiến. Phụ bản Tâm Tịnh Như Gương này là phụ bản cấp thấp, chuyên để người chơi mới tìm trang bị cho mình. Tịch Dạ và Anh Hùng hăng hái lên đường, thẳng tiến Tây hồ.
^_^
Phụ bản Tâm Tịnh Như Gương chỉ chuyên dành cho người chơi dưới cấp 60, nhưng do được chọn ngẫu nhiêu làm chuỗi nhiệm vụ trong sự kiện, nhà sản xuất buộc phải nâng độ khó lên phụ bản lên cho phù hợp với người chơi. Cụ thể, từ bờ hồ ra tới thuyền địch phải vượt qua 3 boss chính, cấp độ từ dễ đến khó, kèm theo hàng loạt mob râu ria. Tịch Dạ và Anh Hùng vừa xông vào trận đầu, đã ngay lập tức nhận ra sự khác biệt.
[Nhóm] Anh Hùng: “Á aa ... tại sao quân địch lại đông thế này? Cỡ phải tổ đội tám người mới chơi lại hết.”
[Nhóm] Tịch Dạ: “Muốn lấy báu vật thì đâu có gì khó. Nhiệm vụ trước nương tử ko giúp được gì, trận này để ta làm tank, tướng công làm buff đi.”
[Nhóm] Anh Hùng: “Là sao?”
Hắn đã hỏi một câu mà người ta sẽ biết ngay hắn non tơ cỡ nào. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Thiên Hùng chơi game, lần đầu tiên hắn tham gia sự kiện, nên có gà mờ một chút cũng không sao. Vấn đề là GM như Tịch Dạ thì có sững sờ đôi chút. Đột nhiên nàng tự hỏi vì sao ngày ấy mình lại ngu ngơ nhận lời thành hôn với một noob như Anh Hùng.
[Nhóm] Tịch Dạ: “Tank là người máu cao hơn, xông trận chịu hết mọi sát thương. Buff là y sư ở đằng sau hỗ trợ, hồi sức, bơm máu cho người trước.”
[Nhóm] Anh Hùng: “Vậy ta không được đánh hả?”
[Nhóm] Tịch Dạ: “Thôi, tướng công cứ đánh bình thường, chúng ta có hai người, cũng không cần chia nhiệm vụ quá rõ ràng làm gì.”
Thông thường trong những nhiệm vụ lụm đồ như như thế này, chỉ cần cài chế độ tự động cũng có thể dễ dàng vượt qua được. Vậy nên Tịch Dạ bận rộn ngay lập tức treo máy để nhân vật ở chế độ cuồng sát. Dù sao chung nhóm với nàng còn có tướng công y sư, lúc Tịch Dạ bị dính hết tất cả trạng thái bất lợi như nhiệm vụ trước, chàng còn cứu được thì nói chi đến nhiệm vụ cỡ này.
Nàng chuyển máy sang PC chính tại bàn làm việc. Ngoài việc làm GM của Võ Lâm Truyền Thuyết, Tịch Dạ còn kiêm thêm nhiệm vụ admin của một số forum trực thuộc công ty Võ Lâm.
Cô Phương Huyền, hai mươi ba tuổi, là sinh viên mới ra trường, bởi vì nhiệt tình và thành thật mới được công ty game cỡ lớn như Võ Lâm tuyển dụng. Ban đầu nàng thuộc phòng thiết kế và quảng cáo, nhưng bởi vì Phương Huyền có một chuỗi thành tích bất bại nổi tiếng trong giới game online mới được đặc cách qua phòng kỹ thuật. Và như bây giờ, chỉ sau bốn tháng làm việc, đã được đứng vào hàng ngũ những mật thám triều đình GM đầy quyền lực trong thế giới Võ Lâm nổi tiếng.
Nhiệm vụ của nàng là truy bắt tội phạm chơi cheat code và phát hiện lỗi bugs trong game. Nhân vật Tịch Dạ cuả nàng hoạt động vô cùng bí mật, hầu như ẩn danh và không có quyền hạn gì đặc biệt cả. Công việc mỗi ngày của nàng cũng giống như những người chơi khác, đi làm nhiệm vụ cuả mình để thu kinh nghiệm, lấy tiền.
Chỉ cho đến ngày bị Anh Hùng trộm mất lệnh bài, nàng mới phát hoảng lên vì cái bugs khổng lồ như thế. Thì ra chỉ số may mắn max 100 kết hợp với nghề đạo tặc có thể chôm luôn cả quyền lực của GM. May là Anh Hùng vốn thật thà, không có lấy lệnh bài cuả nàng xài thử. Tịch Dạ đã báo cáo với cấp trên và họ xác nhận là lệnh bài mật thám quả thật có thể trang bị cho thường dân.
Cái lỗi khủng khiếp như vậy dĩ nhiên đã được công ty game khắc phục sửa chữa ngay. Sau này trên mỗi lệnh bài đều có code do chủ sở hữu nắm giữ, cũng tức là lệnh bài của ai chỉ có người ấy xài được. Dù có bị trộm, bị cướp cũng không bị người khác lợi dụng để dùng.
Trường hợp nhân vật của Anh Hùng thì hoàn toàn hợp lệ. Tay thỏ là do hắn tự kiếm được, nghề nghiệp là hắn tự chọn lấy. Công ty game không thể lấy lý do hắn có lợi thế hơn người mà khoá hết những chức năng này. Luật đã có, chỉ do mọi người không ai nhìn thấy kẻ hở. Cứ coi như là Anh Hùng thông minh hơn người, nên hắn đạt được những đặc điểm của ánh hào quang nam vai chính.
Cũng giống như nhân vật cuả những tiểu thuyết võ hiệp, thường gặp kỳ nhân hay té núi lụm bí kiếp, biết đâu nhân vật Anh Hùng mai đây sẽ trở thành huyền thoại mới trong võ lâm thì sao.
Tịch Dạ bắt đầu chú ý đến hắn từ ngày đó. Người chơi này thì ra rất ngô nghê, có lẽ là lần đầu hắn mới tham gia GO. Nàng đoán thử, thấy học sinh cấp ba còn pro hơn hắn. Nhưng học sinh cấp hai thì đâu đủ tuổi để chơi Võ Lâm.
“Thật kỳ lạ.” Nàng thầm nghĩ.
Đã đến cấp 60 mươi mà hắn còn chưa biết các vào lò rèn luyện vũ khí, cường hoá hay khảm nạm linh thạch nữa kìa. Đi cùng Anh Hùng, nàng cứ liên tục đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Ngay cả chuyện hắn cấp năm mươi cầu hôn nàng ở cấp 90 cũng đã là khó tin rồi. Vậy mà nàng cũng đồng ý, có lẽ vì cái ngô nghê thành thật của hắn. Một bạn hữu biết nghe lời, sẽ làm việc tổ nhóm phù hợp với nàng hơn.
^_^
Đi ăn cơm trưa xong, nàng mới quay lại kiểm tra xem họ đã vượt qua phụ bản Tâm Tịnh Như Gương chưa. Chỉ thấy rằng nhóm hai người còn chưa hoàn thành mà còn vướng vào tình huống một địch trăm như hồi còn ở Phổ Độ sơn chạy nạn.
Quả nhiên bộ phận kỹ thuật nổi tiếng biến thái của Võ Lâm thật danh xứng với thật. Phụ bản cấp 60 mà cũng có thể nâng độ khó lên đến mức quái đản như thế này.
Các loại boss bên thuyền địch đều có còi gọi chó. Cứ đánh lâu hơn năm phút, boss sẽ huýt còi một cái, cả chục thằng lính xuất hiện xông vào mần thịt kẻ xâm nhập. Nhân vật của nàng chỉ biết đánh giết tới, nào có nhận ra tình hình, làm cả ba boss lớn cùng nhau truy sát hai người.
Nhìn chỉ số của mình mà mặt mày nàng méo xệt. Vì cớ gì Tịch Dạ vẫn chưa chết mà cứ ở ngưỡng cửa thập tử nhất sinh như thế này. Phía bên kia, Anh Hùng vô cùng vất vả vừa chạy trốn vừa bơm máu cho nàng. Không ai nói cho hắn biến, dù cả hai cùng chết thì chỉ phải bắt đầu lại nhiệm vụ và mất một tí kinh nghiệm. Tại sao lại duy trì chịu đựng đến chừng này? Thật ra hắn đã bỏ ra bao nhiêu tiền để mua kim sang dược rồi?
Nàng tắt chế độ tự động, tự lấy thuốc ra dùng. Anh Hùng xem ra đã đỡ được nhiều áp lực, hắn liên tục gõ nhiều mặt cười vào khung chat với nàng.
Phương Huyền bật cười với cách thể hiện tình cảm ngô nghe đó. Cái avatar cứng đơ kia, bỗng nhiên sống động, thân thiết đến lạ kỳ.
Hình như nhiệm vụ này khiến cõi lòng bằng phẳng cuả nàng gợn lên chút sóng. Như thế này thì làm sao tĩnh như gương?
/97
|