Từ Nhược Ngu thét lên, ngã xuống đất. Dù sao hắn cũng là nhân vật thành danh, chân tay mạnh mẽ, lúc này tuy bại nhưng bất loạn. Thân hình vừa rơi xuống đất, hắn sử dụng chiêu “Yến Thanh Thập Bát Phiên” liên tiếp lăn qua lại, vọt xa mấy trượng, nhảy lên đứng thẳng. Tuy không bị thương tích, nhưng hắn thất thần nhìn Hoả Hài Nhi.
Thất cô nương khẽ kêu: - Chạy!
Một tay lôi thiếu niên lãng tử, một tay kéo Hoả Hài Nhi, định hướng chạy.
Chợt: - A di đà phật!
Câu niệm phật như tiếng chuông đồng muốn thủng lỗ nhĩ người. Thiên Pháp đại sư đã chặn đường của họ. Thân hình uy mãnh của hắn như ngọn núi sừng sững khó ai có thể vượt qua, áo cà sa trên người không gió mà tung, tướng pháp trang nghiêm oai nghi hùng dũng.
Thất cô nương không nói, chạy qua hướng cửa sổ. Lãnh Tam, Đoạn Hồng Tử, Liễu Ngọc Như, Từ Nhược Ngu, và Kim Bất Hoán cùng chuyển động thân hình ngăn đường của ba người. Cả năm người sắc mặt nghiêm trọng, lộ vẻ giận dữ.
Thiếu niên lãng tử khẽ than: - Lá gan của em thật quá lớn! Biết người ta sẽ nhận ra lai lịch của bà, còn dám dẫn đến đây.
Thất cô nương khẽ thở dài, nhìn chàng vùng vằng: - Cũng vì anh! Muốn tìm anh, khổ sở gì em cũng trải qua, chuyện gì cũng dám làm.
Sáu người kia đã vây quanh Thất cô nương, thiếu niên lãng tử, và Hoả Hài Nhi.
Thất cô nương mỉm cười diễm lệ: - Các vị làm gì vậy?
Thiên Pháp đại sư trầm giọng: - Cô nương đã biết rõ, hỏi làm gì!
Thất cô nương quay đầu nhìn Lý Trường Thanh: - Lý Nhị thúc, khách của thúc thúc không để tụi cháu đi! Khách của thúc thúc khi dễ cháu!
Lý Trường Thanh đưa mắt nhìn Tề Trí, như tự bản thân không dám trả lời. Tề Trí khẽ chớp mắt, trong lúc nhất thời cũng chưa mở miệng. Sự tình đã hết sức nghiêm trọng.
Quần hào cũng nín thở tĩnh khí, chờ câu trả lời của giang hồ đệ nhất trí giả, ai cũng biết một tiếng của lão đáng giá ngàn vàng, nói ra rồi vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Qua hồi lâu, Tề Trí trầm giọng: - Ngày thành lập tệ trang, lệnh tôn đã đóng góp hào phóng. Bởi cái ơn ấy, Chu cô nương muốn tới muốn đi, không ai ngăn cản.
Thất cô nương âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Đám người Thiên Pháp đại sư cùng biến sắc.
Tề Trí chậm rãi nói tiếp: - Nhưng người cùng đi với Chu cô nương phải ở lại đây!
Thất cô nương nháy mắt, đưa ngón tay chỉ vào thiếu niên lãng tử: - Lão nhân gia nói chàng? Chàng đắc tội với ai?
Tề Trí: - Không phải hắn!
Thất cô nương cười: - Nếu không phải chàng, chỉ có tiểu hài tử này. Nó chỉ là thằng hầu, lão nhân gia muốn giữ nó lại phục dịch ở đây sao?
Tề Trí sậm mặt, gằn giọng: - Đã đến nước này, cô nương còn đùa?
Thất cô nương: - Tôi không hiểu ý lão nhân gia!
Tề Trí cười lạnh: - Không hiểu? Lãnh Tam, đem tờ cáo thị kia cho nàng đọc.
Lãnh Tam phóng nhanh ra ngoài.
Thất cô nương kéo tay thiếu niên lãng tử. Tuy tay nàng hơi run, nhưng mặt vẫn điểm nụ cười, ra vẻ dửng dưng. Lãnh Tam trở vào mang theo tờ cáo thị.
Tề Trí đưa tay đón lấy, ngửa đầu cười: - Tờ cáo thị này đã dán hơn bảy năm, không ngờ cũng có ngày gỡ xuống.
Thất cô nương chớp mắt: - Cái gì vậy?
Tề Trí: - Biết hay không, cô nương cũng cầm lấy mà đọc.
Trở tay ném tờ cáo thị về phía Thất cô nương.
Nàng nhặt tờ cáo thị lên, nói với Hoả Hài Nhi và thiếu niên lãng tử: - Hai người cũng cùng đọc.
Cả ba ngồi xuống, chụm đầu vào đọc.
Bản cáo thị viết:
“Hoa Nhị Tiên, còn gọi là ‘Thượng Thiên Nhập Địa’, là một trong ‘Thập Tam Thiên Ma’. Sau trận Hành Sơn, mười ba thiên ma chỉ còn người này sống sót, vì trước đó người này đã mai danh ẩn tích, trong giang hồ không ai biết tin. Người này tuổi chừng năm mươi tới sáu mươi, thân hình như tiểu linh đồng tử, thích mặc áo đỏ, võ công lai lịch không rõ, dường như là truyền nhân của Ngũ Đại Ma cung chủ hơn sáu mươi năm trước. Bình sanh không dùng binh khí hay ám khí, khinh công tuyệt đỉnh, chưởng lực cực độc, được liệt vào hàng thứ sáu trong võ lâm. Ngũ Đài Sơn Ngọc Long đại sư, Hoa Sơn Liễu Phi Tiên, Giang Nam Đại Hiệp Đàm Thiết Chưởng đều chết về tay người này. Mười năm trước, có tin đồn rằng người này đã chết bên sông Hoàng Hà. Trong năm qua, phàm ai cùng người này có cừu oán, đều chết thảm vào đêm khuya, cả nhà già trẻ không một người sống sót, chết vì thương tích do độc môn chưởng pháp của người này. Đến nay đã có hơn một trăm bốn mươi mạng. Tính tình người này rất nhỏ mọn, dù là thù oán nhỏ nhặt, cũng quyết không bỏ qua. Nhân Nghĩa Trang chủ vốn không biết hung thủ, đã đích thân quan sát cẩn thận vết thương của từng thi thể, chứng thật không lầm. Người này khi còn nhỏ gặp nhiều thảm cảnh, từng bị người nhốt trong lồng hơn tám năm, bởi thế mà thân thể không lớn bình thường. Tính tình cũng đại biến, có ác cảm với thiên hạ, thích đánh trẻ em, hai tay máu tanh rất nặng, độc ác vô lường. Nếu ai bắt được, vô luận sống chết, thù ngân năm ngàn lượng bạc, tuyệt không nuốt lời. Nhân Nghĩa Trang chủ cẩn ký.”
Thất cô nương tuy cầm tờ cáo thị, nhưng ánh mắt lặng lẽ ngó quanh. Ngoài sân, tám kị sĩ đã xuống ngựa, cầm cương sẵn sàng.
Đám người Thiên Pháp đại sư đều có vẻ kích động, như hận không được lập tức ra tay. Họ nể tình Nhân Nghĩa Trang chủ, nên đang cố nén bi phẫn trong lòng.
Mắt Thất cô nương đảo tới vòng lui, rồi thì thầm cùng thiếu niên lãng tử: - Hôm nay thoát hay không chỉ trông vào anh đó.
Thiếu niên lãng tử vẫn nhìn vào bản cáo thị, chậm rãi nói: - Việc đến nước này, anh cũng không có cách...
Tuy tiếng nói phát ra, nhưng môi chàng lại không mấp máy.
Thất cô nương hậm hực: - Không có cách anh cũng phải lo! Quên ai cứu mạng anh sao? Quên ai kia đối đãi với anh thế nào sao?
Thiếu niên lãng tử thở dài làm thinh.
Thất cô nương cũng lặng lẽ thở dài, chậm rãi đứng lên: - Thủ đoạn của vị Chưởng Trung Thiên Ma này quả thật độc ác!
Tề Trí trầm giọng: - Cô nương đã biết thế, sao còn bao che cho bà?
Thất cô nương nhìn Hoả Hài Nhi: - Hình như họ nghĩ ngươi là Hoa Nhị Tiên kia.
Hoả Hài Nhi cười hi hi: - Thật là buồn cười!
Thất cô nương cười, nhưng như không cười, nhìn chàng thiếu niên thong thả: - Buồn cười hay không, tôi cũng bảo đảm rằng suốt bảy năm qua bà ta tuyệt đối không rời tôi một bước. Nếu bà ra ngoài giết người, đầu tôi xin để lại đây.
Tuy nàng như đang nói với mọi người, nhưng mắt lại nhìn thẳng vào thiếu niên lãng tử. Chàng vội ho một tiếng, cúi thấp đầu.
Thiên Pháp đại sư lạnh lùng: - Bổn toạ bất kể chuyện hung sát của bảy năm trước là do Hoa Nhị Tiên gây ra hay không. Thù sâu của Ngọc Long sư thúc, bổn toạ hôm nay không thể bỏ qua.
Liễu Ngọc Như cũng lớn tiếng: - Không sai! Thù của cô cô ta... thù của cô cô ta... Nếu ai dám cản trở ta báo thù, ta... ta quyết liều mạng cùng người đó.
Những lời này như cô đang nói với mọi người, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào Thất cô nương.
Kim Bất Hoán lặng lẽ nháy mắt với Từ Nhược Ngu.
Hắn cũng lớn tiếng: - Tuy Từ mỗ cùng Hoa Nhị Tiên không có cựu thù, nhưng người hung độc như thế, ai cũng muốn giết.
Hoả Hài Nhi bĩu môi cười lạnh: - Bại tướng cũng dám lôi thôi.
Từ Nhược Ngu đỏ mặt.
Kim Bất Hoán lập tức thay lời: - Từ huynh nhất thời khinh địch, thua chỉ nửa chiêu, có gì đáng nói?
Từ Nhược Ngu: - Không sai! Từ mỗ chỉ coi là đang đấu với một tiểu linh đồng tử, nên không thi xuất hết võ công.
Thất cô nương cười nhạt: - Nếu thật là Chưởng Trung Thiên Ma, ngươi giữ được mạng sao? Hứ! Lời nói hão, không biết tự thẹn.
Từ Nhược Ngu lại đỏ mặt.
Kim Bất Hoán nhanh nhẩu đáp lời: - Không sai, tuy võ công của Hoa Nhị Tiên không kém, nhưng vì võ lâm trừ hại, chúng ta cũng không cần một chọi một với mụ. Có cừu báo cừu, có oán báo oán, nếu bọn ta đồng loạt tiến lên, liệu mụ có thể lên trời xuống đất được chăng?
Lý Trường Thanh thở dài: - Tại hạ khuyên Hoa phu nhân nên bó tay chịu trói. Chu cô nương cũng không cần phải bào chữa thêm cho bà nữa.
Thất cô nương dậm chân: - Lão nhân gia cũng cho thằng bé này là Hoa Nhị Tiên?
Lý Trường Thanh ho khan: - Cô nương còn lời biện bạch?
Thất cô nương: - Nếu không phải thì sao?
Kim Bất Hoán lớn tiếng: - Lột cái mặt nạ đó xuống. Nếu thật chỉ là một đứa bé, Lý lão tiền bối sẽ chịu lỗi cùng cô nương.
Hắn giành nói trước, nếu chuyện chẳng êm xuôi, dĩ nhiên hắn là kẻ vô can, lỗi thì đã có người khác bồi lễ. Chuyện có hại là thấy tiền sáng mắt Kim Bất Hoán dứt khoát không làm.
Thất cô nương: - Được! Lột mặt nạ xuống.
Hoả Hài Nhi lớn tiếng: - Nhìn đây!
Cậu đưa tay lột cái mặt nạ đỏ xuống. Mọi người chăm chú nhìn, cùng kinh hãi. Dưới mặt nạ đỏ chỉ là gương mặt trắng hồng nhỏ nhắn dễ thương của một đồng tử, nào có nửa nếp nhăn của lão bà xấp xỉ sáu mươi.
Thất cô nương cười: - Các vị đã nhìn rõ rồi chứ! Thằng nhỏ này vì có làn da không tốt, phải tránh gió nên mới mang mặt nạ. Không ngờ lại bị lầm tưởng là danh thủ võ lâm.
Nghiêng đầu cười duyên, nàng đưa tay kéo thiếu niên lãng tử và Hoả Hài Nhi thủng thỉnh đi ra.
Quần hào còn đang ngơ ngẩn, nên chẳng ai ngăn trở nàng. Tà áo Thất cô nương chợt lay động, không phải vì gió mà vì chân bước nhanh ra khỏi cửa.
Tề Trí bỗng quát lớn: - Thong thả, chớ để nàng đi...
Lão vừa lên tiếng, Thất cô nương lập tức nhún chân chạy, không quên ngắt tay chàng thiếu niên lãng tử thật mạnh.
Nàng phóng lên lưng ngựa, la to: - Đừng vô tình nha, tánh mạng này trong tay anh đó!
Thiên Pháp đại sư cùng Liễu Ngọc Như phi thân đuổi theo. Hai người nghe tiếng quát của Tề Trí, hiểu ngay trong chuyện này có chi kỳ quặc, liền chuyển động thân hình phóng nhanh ra.
Tuy Thất cô nương đã ngồi trên lưng ngựa, nhưng ngựa chưa cất vó, lại thêm thất đại cao thủ theo sát sau lưng, tưởng chừng nàng khó thoát khỏi cửa trang. Thiếu niên lãng tử còn đang hết hồn hết vía đứng chết trân một chỗ, chợt nghe tiếng gió vang động, Thiên Pháp đại sư cùng Liễu Ngọc Như một tả một hữu lướt sát bên chàng. Thiếu niên lãng tử thở hắt, hai tay chợt hất ngược về sau, tay phải xuất ra như đao, tay trái giấu trong tay áo, dù chàng không quay đầu lại, hai tay vẫn hướng thẳng tới Thiên Pháp đại sư cùng Liễu Ngọc Như, tựa như chàng có đôi mắt sau lưng.
Thiên Pháp đại sư cùng Liễu Ngọc Như tuy đang đuổi người, cũng lo tự vệ. Hai người dồn chân lực vào lòng bàn tay, hai chưởng này đánh ra sẽ mạnh mẽ khó lường.
Liễu Ngọc Như cười lạnh: - Ngươi muốn chết!
Cô đưa tay lên đón ống tay áo của thiếu niên. Thiên Pháp đại sư ngưng trọng lấy hơi, tay phải phía trước, tay trái phía sau, đón cánh tay phải của chàng. Hai tiếng bộp bộp như sấm sau núi xa, ai cũng nghĩ thiếu niên kia phải tan xương nát thịt dưới chưởng lực của hai đại cao thủ giáp công.
Vậy mà... Liễu Ngọc Như rú lên một tiếng kinh hoàng, thân thể yểu điệu bắn vọt lên không. Thiên Pháp đại sư lùi ra sau bảy bước, mỗi bước mỗi đạp đá thạch bể tan, dấu chân ấn càng lúc càng sâu, hẳn đã dùng toàn lực giữ cho mình không ngã.
Thiếu niên lãng tử như được truyền thêm lực đẩy thẳng về phía trước, tay áo bay bay, thân hình vọt thẳng ra ngoài.
Thất cô nương đánh ngựa ra cửa, đưa tay phải ra sau. Hoả Hài Nhi phóng lên, tay trái bắt lấy tay phải của nàng, tay phải lại nắm lấy tay áo của thiếu niên lãng tử. Ngựa cất vó phóng đi, kéo theo Hoả Hài Nhi cùng thiếu niên lãng tử, thân hình cả hai như hai lá cờ phất phơ trong gió.
Quần hào tuy còn đang tức giận, nhưng chứng kiến thân pháp khinh công tuyệt diệu, mở to mắt nhìn, nhất thời quên cả đuổi theo.
Lúc này, Liễu Ngọc Như tuy đã đứng vững trên đất, nhưng lồng ngực vẫn phập phồng, thở hổn hển. Thiên Pháp đại sư miễn cưỡng cũng giữ thân đứng vững, mặt mày lúc trắng lúc xanh, đột nhiên nghiến răng, khoé miệng rỉ ra một dòng máu tươi. Nếu vừa rồi hắn cứ để thuận thế ngã xuống, chắc cũng không đến nỗi nào, nhưng vì lòng tranh cường háo thắng, ráng trụ thân đứng vững, nay khí huyết đảo lộn, nội thương không nhẹ.
Tám tên đại nam tử đã lên lưng bảy con ngựa, ba trước bốn sau, chia làm hai hàng, chậm rãi phóng đi. Họ không thúc ngựa phi nước đại, vì muốn lấy hai đạo nhân mã kết thành tường cao ngăn trở cho chủ nhân. Họ biết những võ lâm hào kiệt nơi Nhân Nghĩa Trang sẽ không động thủ với bọn người vô can như họ.
Tề Trí vịn vai Lý Trường Thanh bước ra hậm hực: - Đuổi theo, mau đuổi theo! Coi chừng không kịp.
Lão liếc Đoạn Hồng Tử, gã đạo nhân vội ho một tiếng, làm như không nghe. Tề Trí đưa mắt qua Từ Nhược Ngu, hắn lại nhìn Kim Bất Hoán.
Tên ăn mày cười khan: - Tôi cùng Từ huynh không có thâm thù gì với mụ ta, đuổi theo làm gì?
Những người này đã thấy võ công của thiếu niên lãng tử. Thiên Pháp đại sư cùng Liễu Ngọc Như liên thủ còn không địch lại, thì sao họ dám đuổi theo.
Tề Trí thở dài, dậm chân lẩm bẩm: - Nếu thất đại cao thủ đồng tâm hiệp lực, thì có thể tung hoành thiên hạ, nhưng chẳng làm được gì, chẳng làm nên gì, cũng vì sự chia rẽ không đoàn kết.
Kiều Ngũ nhíu đôi mày rậm, nhỏ giọng hỏi: - Nhưng người nọ đã lột mặt nạ xuống rồi, rõ ràng chỉ là một tiểu linh đồng tử, sao tiền bối lại muốn đuổi theo?
Tề Trí: - Dưới mặt nạ kia không thể đeo thêm một lớp da người giả sao? Thập tam thiên ma giỏi thuật dịch dung, xưa cũng là thiên hạ vô song.
Kiều Ngũ ngẩn người: - Ồ, thì ra là như vậy!
Kim Bất Hoán định chừng giờ này bọn người kia đã đi xa, liền dậm chân hậm hực: - Sao tiền bối không nói sớm! Từ huynh, chúng ta mau đuổi theo.
Nói rồi, hắn kéo tay Từ Nhược Ngu phóng nhanh ra ngoài.
Hoa Tứ Cô khẽ lắc đầu: - Nếu Từ Nhược Ngu dây dưa với tên này, đúng là cái số không hay.
Kiều Ngũ: - Ta cũng đi đây!
Nói xong hắn phóng đi ngay.
Hoa Tứ Cô: - Ngũ ca, từ từ...
Kiều Ngũ đã đi xa.
Hoa Tứ Cô dừng chân, khom người: - Chuyện tiền bối giao phó, vãn bối quyết sẽ không quên.
Cô thật sự rất quan tâm đến an nguy của Kiều Ngũ, nên nói xong đã quày quả chạy như bay giữa trời gió tuyết.
Liễu Ngọc Như ngơ ngác xuất thần một hồi, rồi chậm rãi bước tới trước mặt Thiên Pháp đại sư: - Thương thế đại sư ra sao? Có trầm trọng không?
Thiên Pháp đại sư cả giận: - Ai bị thương? Tiểu tử kia bị thương thì đúng hơn.
Liễu Ngọc Như thở dài: - Ngũ Đài Sơn cùng Hoa Sơn hai phái thù không đội trời chung cùng người kia. Nếu đại sư cùng tôi liên hợp, chuyện báo thù không phải là vô vọng. Không biết ý đại sư ra sao?
Thiên Pháp đại sư lạnh lùng: - Bổn toạ vốn không liên hợp cùng người khác.
Hắn phất mạnh tay áo, sải bước đi nhanh, chưa được vài thước, thân hình lảo đảo.
Liễu Ngọc Như chạy tới đỡ hắn, dịu dàng: - Tuyết rơi gió lớn, đại sư có bằng lòng cho tôi tiễn một đoạn đường chăng?
Thiên Pháp đại sư ngây người, ngửa mặt nhìn trời thở dài không nói.
Phong tuyết càng lúc càng mạnh.
Tề Trí nhìn theo bóng thất đại cao thủ trong nháy mắt đã mất hút, chợt cảm thấy trong lòng lạnh lẽo nặng nề, khép hai tà áo, chán nản nói: - Anh hùng võ lâm là thế này sao...
Tay trái vịn Lãnh Tam, tay phải vịn Lý Trường Thanh, chậm rãi trở gót vào đại sảnh.
Lý Trường Thanh: - Tuy thất đại cao thủ như vậy, nhưng trong giang hồ cũng còn những anh hùng khác.
Tề Trí thở ra: - Không sai! Phong tuyết lớn quá, đóng cửa lại thôi.
Lý Trường Thanh chậm rãi khép hai cánh cửa lại. Ngoài trời gió tuyết vẫn thét gào, văng vẳng xa xa mơ hồ truyền tới những câu hát Lãnh Tam ưa thích ... “Phong tuyết phủ Trung Châu, cố nhân hỡi người đâu, vẫn còn đây bầu rượu, nơi chân trời lệ châu.”
Tiếng hát thê lương mang nỗi buồn man mác, Lý Trường Thanh mơ màng lắng nghe, ánh mắt mông lung dõi nơi chân trờixa xăm, hai giọt nước mắt từ từ lăn xuống...
Kim Bất Hoán kéo Từ Nhược Ngu ra khỏi cửa trang, rồi chạy về hướng nam.
Từ Nhược Ngu nhìn quanh quất, thấy dấu chân ngựa đi hướng tây bắc, bèn dừng lại: - Kim huynh, bọn họ chạy hướng tây bắc, sao chúng ta lại đuổi hướng nam?
Kim Bất Hoán cười to: - Thật ngốc, ai đuổi theo họ làm gì? Chúng ta chỉ mượn cái cớ đó để rời Nhân Nghĩa Trang mà thôi. Ở đó, chẳng thú vị gì.
Từ Nhược Ngu tuy không tự chủ được cứ để tên chột kéo chạy, nhưng miệng vẫn lớn tiếng: - Đã nói đuổi thì cũng nên đuổi!
Kim Bất Hoán cười lạnh: - Từ huynh không thấy võ công của tiểu tử kia sao? Cho dù hai ta đuổi kịp, bắt được họ sao?
Từ Nhược Ngu thở dài: - Thiếu niên kia thật là người hay không lộ tướng, võ công đúng là kinh người. Khó trách sao Thất cô nương đối với hắn... đối với hắn như vậy.
Kim Bất Hoán nheo con độc nhãn: - Sao nói lời chua chát vậy?
Từ Nhược Ngu đỏ mặt biện hộ: - Tôi chỉ ngạc nhiên về lai lịch của thiếu niên ấy mà thôi.
Kim Bất Hoán: - Bất luận võ công của hắn cao cỡ nào, lai lịch ra sao, hôm nay hắn đã chọc giận Nhân Nghĩa Trang tam lão, Thiên Pháp đại sư. Chẳng chóng thì chầy hắn cũng bị...
Bỗng từ xa bụi tuyết tung khắp phía, hơn mười kị mã đang từ phương nam phóng tới. Những tà áo choàng đen phập phồng trong gió tựa đám mây đen bị cuồng phong thổi bay bay.
Con mắt chột của Kim Bất Hoán sáng lên, cười hí hí: - Đám kị mã hùng tráng đi gấp gáp trong bão tuyết như vầy, ắt phải có chuyện chi cần kíp. Cơ hội làm ăn của ta tới rồi.
Gã dẫn đầu oai phong lẫm liệt, râu quai nón, khoác áo lông chồn đen. Khi tới gần, gã dùng roi ngựa chỉ vào mặt hai người quát lớn: - Chán sống rồi sao? Mau tránh ra!
Kim Bất Hoán vẫn đứng yên giữa đường, cười hăng hắc: - Đúng! Kim Bất Hoán ta đã chán sống, ngươi hạ thủ giết ta cho rồi.
Gã kị sĩ râu quai nón đưa roi ngựa hướng lên trời hét lớn, cả đoàn người vội vã kéo dây cương.
Kị sĩ râu quai nón nhảy phắt xuống ngựa, cười bồi: - Ra là Kim đại hiệp, Triển mỗ đang lúc cấp bách, chưa nhận ra đại hiệp ở chỗ này, vô tình đắc tội, đáng chết... đáng chết...
Gã vòng tay khom người cúi chào.
Kim Bất Hoán nhìn gã dưới lên trên xuống mấy lần, rồi cười: - Tưởng ai, thì ra là Uy Vũ Tiêu Cục Triển Anh Tùng tổng tiêu đầu. Triển tiêu đầu đi đâu mà vội vàng như vậy, đuổi theo cường đạo sao?
Triển Anh Tùng thở dài: - Triển mỗ không phải đuổi theo cường đạo. Nhưng so với cường đạo, nó còn đáng sợ hơn. Không giấu chi Kim đại hiệp, Uy Vũ tiêu cục chúng tôi tuy chẳng tài cán chi, nhưng được bằng hữu giang hồ lượng tình chiếu cố, nhiều năm qua chưa có lỗi cùng ai. Vậy mà đêm qua, một tiểu nha đầu vô duyên vô cớ cướp lấy lá cờ của tiêu cục. Triển mỗ không thể không đuổi theo, bởi nếu không, Uy Vũ tiêu cục còn mặt mũi nào đứng trên giang hồ.
Con mắt của Kim Bất Hoán chợt sáng, mỉm cười: - Có phải là vị cô nương áo trắng, mang theo tiểu hài nhi mặc nguyên bộ đồ đỏ?
Triển Anh Tùng vẻ mặt mừng rỡ: - Chính tụi nó! Kim đại hiệp thấy chúng chạy ngang qua đây?
Kim Bất Hoán không đáp, mắt dán vào chiếc áo choàng lông chồn mượt mà đen nhánh trên người Triển Anh Tùng, than thở: - Tổng tiêu đầu mua cái áo lông này ở đâu, mặc vào trông thật oai phong. Nếu mãi mà chẳng phát tài, chắc tôi cũng phải thắt lưng buộc bụng để dành tiền mà mua một cái như vậy, mặc vào cho oai phong với đời.
Triển Anh Tùng ngớ mặt, rồi vội cởi chiếc áo choàng ra, phủi phủi vuốt vuốt, cười nịnh: - Nếu Kim đại hiệp không hiềm hơi cũ, xin nhận cái áo này!
Kim Bất Hoán: - Làm vậy sao được? Làm vậy coi kỳ cục quá...
Miệng thì nói vậy, nhưng tay hắn đã ôm chặt chiếc áo.
Triển Anh Tùng đằng hắng: - Cái này nhỏ mọn đáng gì, nếu Kim đại hiệp chỉ hướng đi của con bé ấy, Triển mỗ ngày sau nhất định sẽ có quà cáp tạ ơn.
Kim Bất Hoán khoác chiếc áo lông chồn lên người, rồi chỉ tay về hướng tây bắc: - Tiểu nha đầu và tiểu quỷ đi hướng ấy. Muốn đuổi kịp, hãy mau đi.
Triển Anh Tùng vòng tay: - Đa tạ!
Gã phóng lên ngựa, huýt gió. Cả đoàn người ngựa lại như đám mây đen bay tà tà về hướng tây bắc.
Từ Nhược Ngu cau mày, lắc đầu thở dài: - Kim huynh đã có chiếc áo lông cừu của thiếu niên kia, mặc thêm cái áo lông này vào, không quá nhiều sao?
Kim Bất Hoán cười ha hả: - Không nhiều, không nhiều! Kim Bất Hoán này chỉ chê ít, chứ chẳng hiềm nhiều. Ủa, hình như lại có người đến...
Từ Nhược Ngu quay đầu lại nhìn. Giữa gió tuyết, quả nhiên lại có hơn mười người ngựa đang phóng đến, có người mặc áo gấm, có kẻ mặc áo giáp. Đám này xem ra thanh thế không bằng đám Uy Vũ tiêu cục kia.
Còn xa mấy trượng, đã có tiếng la to từ đoàn người ngựa truyền tới: - Phía trước là ai? Phải chăng là Kiến Nghĩa Dũng Vi Kim đại hiệp?
Từ Nhược Ngu thất kinh thầm nghĩ... “Mắt người này thật lợi hại.”
Người đó thân thể nhỏ thấp, râu tóc hoa râm, áo dài tới gối, tướng tá tầm thường như tú tài nghèo, duy đôi mắt sáng lấp lánh như sao.
Kim Bất Hoán cười hăng hắc: - Còn đang trên ngựa xa hơn bảy trượng mà có thể nhận ra hình dáng của tôi, trong võ lâm chỉ có Thần Nhãn Ưng Phương Thiên Lý?
Lão nhân thấp bé xuống ngựa, vuốt râu cười lớn: - Đã lâu không gặp, vừa thấy mặt là Kim huynh chụp mũ chọc ghẹo rồi, không sợ đè chết tiểu đệ sao?
Kim Bất Hoán đảo mắt qua lại: - Thật là hiếm thấy! Ngoài Phương huynh, còn có cả Phốc Thiên Điêu Lý Đĩnh và Xuyên Vân Nhạn Dịch Như Phong, hai vị đại hiệp.
Hai lão nhân khác cũng xuống ngựa vòng tay: - Kim huynh, đã lâu không gặp!
Một người thân hình uy mãnh, tóc râu bạc trắng. Người kia mặc cẩm bào, râu cằm lún phún.
Kim Bất Hoán: - Nghe đồn sau trận Hành Sơn, Phong Lâm Tam Điểu đã quy ẩn giang hồ, ở nhà hưởng phúc. Hôm nay cả ba lão huynh đệ cùng xuất môn, ra ngoài thưởng tuyết phong sao?
Lão nhân thấp bé Phương Thiên Lý thở dài: - Huynh đệ tôi đúng là số khổ, còn lận đận mãi. Tuy đã quy ẩn, nhưng vì phải kiếm miếng cơm manh áo qua ngày, nên mở trường môn thu nhận vài tiểu đồ. Khó cực cũng vài năm, khi đệ tử thành tài, huynh đệ chúng tôi giao trường môn cho chúng cai quản. Cứ ngỡ từ nay đã yên ổn ngồi nhà thu học phí. Vậy mà tối qua, một con nha đầu chẳng biết từ đâu, không thù không oán, vô duyên vô cớ đập phá trường môn, còn lớn tiếng mắng rằng, ‘Thất cô nương không chịu nổi cái loại gạt người như vậy.’
Kim Bất Hoán và Từ Nhược Ngu liếc nhau cười bằng mắt... “Thất cô nương kia chỉ chuyên đi chọc người gây hoạ.”
Phương Thiên Lý thở dài: - Bọn đồ đệ thì cũng thật vô dụng, bị con bé kia đánh cho một trận tơi bời, la khóc inh ỏi. Bọn tôi tài hèn nên mới dạy ra tiểu đồ như vậy, nhưng vì miếng ăn không còn cách nào hơn, phải liều ba cái mạng già đuổi theo con điên kia, hỏi cho ra lẽ vì sao đập bể nồi cơm của bọn này?
Từ Nhược Ngu không đợi cho Kim Bất Hoán mở miệng, vội đưa tay chỉ hướng tây bắc, lớn tiếng: - Những người đó đi hướng kia, các vị nên mau đuổi theo.
Phương Thiên Lý nhìn hắn từ đầu tới chân một lượt: - Vị này là...
Kim Bất Hoán cười lạnh: - Hắn là cản người tài lộ Từ Nhược Ngu, Phương huynh không biết sao?
Phương Thiên Lý ngớ ra: - Từ Nhược Ngu? Không lẽ chính là Ngọc Diện Dao Cầm Thần Kiếm Thủ Từ thiếu hiệp?
Lão vòng tay: - Đa tạ Từ thiếu hiệp chỉ điểm! Huynh đệ chúng tôi xin cáo biệt.
Nói rồi cả bọn lên ngựa phóng đi.
Kim Bất Hoán nhìn Từ Nhược Ngu cười lạnh.
Từ Nhược Ngu cười bồi: - Tiểu đệ không phải là ngăn cản tài lộ của Kim huynh, nhưng thấy bọn họ không có áo lông, cũng không có vẻ mang theo nhiều bạc, nên để họ đi sớm cho rồi.
Kim Bất Hoán cười: - Người khác phá thì đã là cừu nhân của tôi rồi, nhưng Từ huynh... Thôi huynh đệ mình thì không sao.
Cười to mấy tiếng rồi lại kéo Từ Nhược Ngu đi về hướng tây bắc.
Từ Nhược Ngu ngạc nhiên: - Sao bây giờ Kim huynh lại muốn đuổi theo bọn người kia?
Kim Bất Hoán cười hiểm: - Bây giờ đã có Triển Anh Tùng cùng Phong Lâm Tam Điểu đi trước đánh lộn với bọn họ. Chúng ta theo sau coi chút náo nhiệt vậy thôi.
Thình lình có giọng nói ấm áp tiếp lời: - Rồi thừa nước đục thả câu, nhân cơ hội lập công!
Từ sau bụi cây bên đường, Hoa Tứ Cô cùng Kiều Ngũ bước ra.
Kim Bất Hoán thoáng biến sắc, nhưng lập tức cười ha hả: - Đâu ngờ Hùng Sư lại hoá ra mèo, nhẹ nhàng rón rén doạ cho tiểu đệ giật mình.
Rõ ràng hắn muốn móc Kiều Ngũ hành động bất minh lén lút, nhưng lại bầy trò ăn nói vòng vo, mắng chửi người không làm bẩn chữ.
Kiều Ngũ giận đỏ mặt, nhưng trong cơn thịnh nộ, lại không nói ra lời.
Kim Bất Hoán càng đắc ý cười lớn: - Hai vị tới đây, chẳng biết có gì chỉ giáo?
Hoa Tứ Cô mỉm cười: - Chúng ta chỉ muốn khuyên Từ thiếu hiệp, chớ nên dây dưa với những thứ tiểu nhân ‘thấy lợi quên nghĩa’.
Kim Bất Hoán cố ý làm như không hiểu đang bị mắng, ngược lại cười to: - Hoa Tứ Cô tốt như vậy, thật làm người kính phục.
Nhìn Từ Nhược Ngu, hắn nói tiếp: - Nhưng Từ huynh lăn lộn trên giang hồ bấy lâu, tự lúc nào lại hoá thành tiểu hài tử cần người khác chiếu cố?
Từ Nhược Ngu đỏ mặt, lớn tiếng: - Từ mỗ tự mình làm chủ, không cần hai vị quan tâm.
Hoa Tứ Cô khẽ than, còn chưa kịp nói chi, Kim Bất Hoán đã vỗ tay: - Thì ra là Từ huynh vốn ‘tự mình làm chủ’, sao hai vị phải dậy sóng mặt nước hồ xuân tĩnh lặng?
Kiều Ngũ hai tay nắm chặt, lại bị Hoa Tứ Cô lặng lẽ kéo tay áo.
Kim Bất Hoán lại cười: - Hai vị trở nên thân thiết như vậy thật cũng hay! Mai này đừng quên mời lão Kim uống chén rượu mừng.
Hắn lớn tiếng cười hăng hắc, kéo Từ Nhược Ngu đi.
Kiều Ngũ thét lớn, xoay người định phóng theo, nhưng Hoa Tứ Cô giữ chặt tay của hắn không buông.
Tiếng Từ Nhược Ngu vọng lại: - Đúng là một đôi trai tài gái sắc!
Kiều Ngũ dậm chân: - Bọn họ buông lời dơ bẩn, Hoa cô nương chớ để trong lòng.
Hoa Tứ Cô mỉm cười: - Tôi đâu chung dạng với họ.
Kiều Ngũ ngửa mặt than: - Đường đường là một võ lâm danh hiệp, lại hèn hạ tiểu nhân...
Gió rét lướt qua mang theo tiếng vó ngựa rầm rập.
Hoa Tứ Cô lẩm bẩm: - Chẳng lẽ lại là ai tìm vị Chu cô nương kia?
Thất cô nương khẽ kêu: - Chạy!
Một tay lôi thiếu niên lãng tử, một tay kéo Hoả Hài Nhi, định hướng chạy.
Chợt: - A di đà phật!
Câu niệm phật như tiếng chuông đồng muốn thủng lỗ nhĩ người. Thiên Pháp đại sư đã chặn đường của họ. Thân hình uy mãnh của hắn như ngọn núi sừng sững khó ai có thể vượt qua, áo cà sa trên người không gió mà tung, tướng pháp trang nghiêm oai nghi hùng dũng.
Thất cô nương không nói, chạy qua hướng cửa sổ. Lãnh Tam, Đoạn Hồng Tử, Liễu Ngọc Như, Từ Nhược Ngu, và Kim Bất Hoán cùng chuyển động thân hình ngăn đường của ba người. Cả năm người sắc mặt nghiêm trọng, lộ vẻ giận dữ.
Thiếu niên lãng tử khẽ than: - Lá gan của em thật quá lớn! Biết người ta sẽ nhận ra lai lịch của bà, còn dám dẫn đến đây.
Thất cô nương khẽ thở dài, nhìn chàng vùng vằng: - Cũng vì anh! Muốn tìm anh, khổ sở gì em cũng trải qua, chuyện gì cũng dám làm.
Sáu người kia đã vây quanh Thất cô nương, thiếu niên lãng tử, và Hoả Hài Nhi.
Thất cô nương mỉm cười diễm lệ: - Các vị làm gì vậy?
Thiên Pháp đại sư trầm giọng: - Cô nương đã biết rõ, hỏi làm gì!
Thất cô nương quay đầu nhìn Lý Trường Thanh: - Lý Nhị thúc, khách của thúc thúc không để tụi cháu đi! Khách của thúc thúc khi dễ cháu!
Lý Trường Thanh đưa mắt nhìn Tề Trí, như tự bản thân không dám trả lời. Tề Trí khẽ chớp mắt, trong lúc nhất thời cũng chưa mở miệng. Sự tình đã hết sức nghiêm trọng.
Quần hào cũng nín thở tĩnh khí, chờ câu trả lời của giang hồ đệ nhất trí giả, ai cũng biết một tiếng của lão đáng giá ngàn vàng, nói ra rồi vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Qua hồi lâu, Tề Trí trầm giọng: - Ngày thành lập tệ trang, lệnh tôn đã đóng góp hào phóng. Bởi cái ơn ấy, Chu cô nương muốn tới muốn đi, không ai ngăn cản.
Thất cô nương âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Đám người Thiên Pháp đại sư cùng biến sắc.
Tề Trí chậm rãi nói tiếp: - Nhưng người cùng đi với Chu cô nương phải ở lại đây!
Thất cô nương nháy mắt, đưa ngón tay chỉ vào thiếu niên lãng tử: - Lão nhân gia nói chàng? Chàng đắc tội với ai?
Tề Trí: - Không phải hắn!
Thất cô nương cười: - Nếu không phải chàng, chỉ có tiểu hài tử này. Nó chỉ là thằng hầu, lão nhân gia muốn giữ nó lại phục dịch ở đây sao?
Tề Trí sậm mặt, gằn giọng: - Đã đến nước này, cô nương còn đùa?
Thất cô nương: - Tôi không hiểu ý lão nhân gia!
Tề Trí cười lạnh: - Không hiểu? Lãnh Tam, đem tờ cáo thị kia cho nàng đọc.
Lãnh Tam phóng nhanh ra ngoài.
Thất cô nương kéo tay thiếu niên lãng tử. Tuy tay nàng hơi run, nhưng mặt vẫn điểm nụ cười, ra vẻ dửng dưng. Lãnh Tam trở vào mang theo tờ cáo thị.
Tề Trí đưa tay đón lấy, ngửa đầu cười: - Tờ cáo thị này đã dán hơn bảy năm, không ngờ cũng có ngày gỡ xuống.
Thất cô nương chớp mắt: - Cái gì vậy?
Tề Trí: - Biết hay không, cô nương cũng cầm lấy mà đọc.
Trở tay ném tờ cáo thị về phía Thất cô nương.
Nàng nhặt tờ cáo thị lên, nói với Hoả Hài Nhi và thiếu niên lãng tử: - Hai người cũng cùng đọc.
Cả ba ngồi xuống, chụm đầu vào đọc.
Bản cáo thị viết:
“Hoa Nhị Tiên, còn gọi là ‘Thượng Thiên Nhập Địa’, là một trong ‘Thập Tam Thiên Ma’. Sau trận Hành Sơn, mười ba thiên ma chỉ còn người này sống sót, vì trước đó người này đã mai danh ẩn tích, trong giang hồ không ai biết tin. Người này tuổi chừng năm mươi tới sáu mươi, thân hình như tiểu linh đồng tử, thích mặc áo đỏ, võ công lai lịch không rõ, dường như là truyền nhân của Ngũ Đại Ma cung chủ hơn sáu mươi năm trước. Bình sanh không dùng binh khí hay ám khí, khinh công tuyệt đỉnh, chưởng lực cực độc, được liệt vào hàng thứ sáu trong võ lâm. Ngũ Đài Sơn Ngọc Long đại sư, Hoa Sơn Liễu Phi Tiên, Giang Nam Đại Hiệp Đàm Thiết Chưởng đều chết về tay người này. Mười năm trước, có tin đồn rằng người này đã chết bên sông Hoàng Hà. Trong năm qua, phàm ai cùng người này có cừu oán, đều chết thảm vào đêm khuya, cả nhà già trẻ không một người sống sót, chết vì thương tích do độc môn chưởng pháp của người này. Đến nay đã có hơn một trăm bốn mươi mạng. Tính tình người này rất nhỏ mọn, dù là thù oán nhỏ nhặt, cũng quyết không bỏ qua. Nhân Nghĩa Trang chủ vốn không biết hung thủ, đã đích thân quan sát cẩn thận vết thương của từng thi thể, chứng thật không lầm. Người này khi còn nhỏ gặp nhiều thảm cảnh, từng bị người nhốt trong lồng hơn tám năm, bởi thế mà thân thể không lớn bình thường. Tính tình cũng đại biến, có ác cảm với thiên hạ, thích đánh trẻ em, hai tay máu tanh rất nặng, độc ác vô lường. Nếu ai bắt được, vô luận sống chết, thù ngân năm ngàn lượng bạc, tuyệt không nuốt lời. Nhân Nghĩa Trang chủ cẩn ký.”
Thất cô nương tuy cầm tờ cáo thị, nhưng ánh mắt lặng lẽ ngó quanh. Ngoài sân, tám kị sĩ đã xuống ngựa, cầm cương sẵn sàng.
Đám người Thiên Pháp đại sư đều có vẻ kích động, như hận không được lập tức ra tay. Họ nể tình Nhân Nghĩa Trang chủ, nên đang cố nén bi phẫn trong lòng.
Mắt Thất cô nương đảo tới vòng lui, rồi thì thầm cùng thiếu niên lãng tử: - Hôm nay thoát hay không chỉ trông vào anh đó.
Thiếu niên lãng tử vẫn nhìn vào bản cáo thị, chậm rãi nói: - Việc đến nước này, anh cũng không có cách...
Tuy tiếng nói phát ra, nhưng môi chàng lại không mấp máy.
Thất cô nương hậm hực: - Không có cách anh cũng phải lo! Quên ai cứu mạng anh sao? Quên ai kia đối đãi với anh thế nào sao?
Thiếu niên lãng tử thở dài làm thinh.
Thất cô nương cũng lặng lẽ thở dài, chậm rãi đứng lên: - Thủ đoạn của vị Chưởng Trung Thiên Ma này quả thật độc ác!
Tề Trí trầm giọng: - Cô nương đã biết thế, sao còn bao che cho bà?
Thất cô nương nhìn Hoả Hài Nhi: - Hình như họ nghĩ ngươi là Hoa Nhị Tiên kia.
Hoả Hài Nhi cười hi hi: - Thật là buồn cười!
Thất cô nương cười, nhưng như không cười, nhìn chàng thiếu niên thong thả: - Buồn cười hay không, tôi cũng bảo đảm rằng suốt bảy năm qua bà ta tuyệt đối không rời tôi một bước. Nếu bà ra ngoài giết người, đầu tôi xin để lại đây.
Tuy nàng như đang nói với mọi người, nhưng mắt lại nhìn thẳng vào thiếu niên lãng tử. Chàng vội ho một tiếng, cúi thấp đầu.
Thiên Pháp đại sư lạnh lùng: - Bổn toạ bất kể chuyện hung sát của bảy năm trước là do Hoa Nhị Tiên gây ra hay không. Thù sâu của Ngọc Long sư thúc, bổn toạ hôm nay không thể bỏ qua.
Liễu Ngọc Như cũng lớn tiếng: - Không sai! Thù của cô cô ta... thù của cô cô ta... Nếu ai dám cản trở ta báo thù, ta... ta quyết liều mạng cùng người đó.
Những lời này như cô đang nói với mọi người, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào Thất cô nương.
Kim Bất Hoán lặng lẽ nháy mắt với Từ Nhược Ngu.
Hắn cũng lớn tiếng: - Tuy Từ mỗ cùng Hoa Nhị Tiên không có cựu thù, nhưng người hung độc như thế, ai cũng muốn giết.
Hoả Hài Nhi bĩu môi cười lạnh: - Bại tướng cũng dám lôi thôi.
Từ Nhược Ngu đỏ mặt.
Kim Bất Hoán lập tức thay lời: - Từ huynh nhất thời khinh địch, thua chỉ nửa chiêu, có gì đáng nói?
Từ Nhược Ngu: - Không sai! Từ mỗ chỉ coi là đang đấu với một tiểu linh đồng tử, nên không thi xuất hết võ công.
Thất cô nương cười nhạt: - Nếu thật là Chưởng Trung Thiên Ma, ngươi giữ được mạng sao? Hứ! Lời nói hão, không biết tự thẹn.
Từ Nhược Ngu lại đỏ mặt.
Kim Bất Hoán nhanh nhẩu đáp lời: - Không sai, tuy võ công của Hoa Nhị Tiên không kém, nhưng vì võ lâm trừ hại, chúng ta cũng không cần một chọi một với mụ. Có cừu báo cừu, có oán báo oán, nếu bọn ta đồng loạt tiến lên, liệu mụ có thể lên trời xuống đất được chăng?
Lý Trường Thanh thở dài: - Tại hạ khuyên Hoa phu nhân nên bó tay chịu trói. Chu cô nương cũng không cần phải bào chữa thêm cho bà nữa.
Thất cô nương dậm chân: - Lão nhân gia cũng cho thằng bé này là Hoa Nhị Tiên?
Lý Trường Thanh ho khan: - Cô nương còn lời biện bạch?
Thất cô nương: - Nếu không phải thì sao?
Kim Bất Hoán lớn tiếng: - Lột cái mặt nạ đó xuống. Nếu thật chỉ là một đứa bé, Lý lão tiền bối sẽ chịu lỗi cùng cô nương.
Hắn giành nói trước, nếu chuyện chẳng êm xuôi, dĩ nhiên hắn là kẻ vô can, lỗi thì đã có người khác bồi lễ. Chuyện có hại là thấy tiền sáng mắt Kim Bất Hoán dứt khoát không làm.
Thất cô nương: - Được! Lột mặt nạ xuống.
Hoả Hài Nhi lớn tiếng: - Nhìn đây!
Cậu đưa tay lột cái mặt nạ đỏ xuống. Mọi người chăm chú nhìn, cùng kinh hãi. Dưới mặt nạ đỏ chỉ là gương mặt trắng hồng nhỏ nhắn dễ thương của một đồng tử, nào có nửa nếp nhăn của lão bà xấp xỉ sáu mươi.
Thất cô nương cười: - Các vị đã nhìn rõ rồi chứ! Thằng nhỏ này vì có làn da không tốt, phải tránh gió nên mới mang mặt nạ. Không ngờ lại bị lầm tưởng là danh thủ võ lâm.
Nghiêng đầu cười duyên, nàng đưa tay kéo thiếu niên lãng tử và Hoả Hài Nhi thủng thỉnh đi ra.
Quần hào còn đang ngơ ngẩn, nên chẳng ai ngăn trở nàng. Tà áo Thất cô nương chợt lay động, không phải vì gió mà vì chân bước nhanh ra khỏi cửa.
Tề Trí bỗng quát lớn: - Thong thả, chớ để nàng đi...
Lão vừa lên tiếng, Thất cô nương lập tức nhún chân chạy, không quên ngắt tay chàng thiếu niên lãng tử thật mạnh.
Nàng phóng lên lưng ngựa, la to: - Đừng vô tình nha, tánh mạng này trong tay anh đó!
Thiên Pháp đại sư cùng Liễu Ngọc Như phi thân đuổi theo. Hai người nghe tiếng quát của Tề Trí, hiểu ngay trong chuyện này có chi kỳ quặc, liền chuyển động thân hình phóng nhanh ra.
Tuy Thất cô nương đã ngồi trên lưng ngựa, nhưng ngựa chưa cất vó, lại thêm thất đại cao thủ theo sát sau lưng, tưởng chừng nàng khó thoát khỏi cửa trang. Thiếu niên lãng tử còn đang hết hồn hết vía đứng chết trân một chỗ, chợt nghe tiếng gió vang động, Thiên Pháp đại sư cùng Liễu Ngọc Như một tả một hữu lướt sát bên chàng. Thiếu niên lãng tử thở hắt, hai tay chợt hất ngược về sau, tay phải xuất ra như đao, tay trái giấu trong tay áo, dù chàng không quay đầu lại, hai tay vẫn hướng thẳng tới Thiên Pháp đại sư cùng Liễu Ngọc Như, tựa như chàng có đôi mắt sau lưng.
Thiên Pháp đại sư cùng Liễu Ngọc Như tuy đang đuổi người, cũng lo tự vệ. Hai người dồn chân lực vào lòng bàn tay, hai chưởng này đánh ra sẽ mạnh mẽ khó lường.
Liễu Ngọc Như cười lạnh: - Ngươi muốn chết!
Cô đưa tay lên đón ống tay áo của thiếu niên. Thiên Pháp đại sư ngưng trọng lấy hơi, tay phải phía trước, tay trái phía sau, đón cánh tay phải của chàng. Hai tiếng bộp bộp như sấm sau núi xa, ai cũng nghĩ thiếu niên kia phải tan xương nát thịt dưới chưởng lực của hai đại cao thủ giáp công.
Vậy mà... Liễu Ngọc Như rú lên một tiếng kinh hoàng, thân thể yểu điệu bắn vọt lên không. Thiên Pháp đại sư lùi ra sau bảy bước, mỗi bước mỗi đạp đá thạch bể tan, dấu chân ấn càng lúc càng sâu, hẳn đã dùng toàn lực giữ cho mình không ngã.
Thiếu niên lãng tử như được truyền thêm lực đẩy thẳng về phía trước, tay áo bay bay, thân hình vọt thẳng ra ngoài.
Thất cô nương đánh ngựa ra cửa, đưa tay phải ra sau. Hoả Hài Nhi phóng lên, tay trái bắt lấy tay phải của nàng, tay phải lại nắm lấy tay áo của thiếu niên lãng tử. Ngựa cất vó phóng đi, kéo theo Hoả Hài Nhi cùng thiếu niên lãng tử, thân hình cả hai như hai lá cờ phất phơ trong gió.
Quần hào tuy còn đang tức giận, nhưng chứng kiến thân pháp khinh công tuyệt diệu, mở to mắt nhìn, nhất thời quên cả đuổi theo.
Lúc này, Liễu Ngọc Như tuy đã đứng vững trên đất, nhưng lồng ngực vẫn phập phồng, thở hổn hển. Thiên Pháp đại sư miễn cưỡng cũng giữ thân đứng vững, mặt mày lúc trắng lúc xanh, đột nhiên nghiến răng, khoé miệng rỉ ra một dòng máu tươi. Nếu vừa rồi hắn cứ để thuận thế ngã xuống, chắc cũng không đến nỗi nào, nhưng vì lòng tranh cường háo thắng, ráng trụ thân đứng vững, nay khí huyết đảo lộn, nội thương không nhẹ.
Tám tên đại nam tử đã lên lưng bảy con ngựa, ba trước bốn sau, chia làm hai hàng, chậm rãi phóng đi. Họ không thúc ngựa phi nước đại, vì muốn lấy hai đạo nhân mã kết thành tường cao ngăn trở cho chủ nhân. Họ biết những võ lâm hào kiệt nơi Nhân Nghĩa Trang sẽ không động thủ với bọn người vô can như họ.
Tề Trí vịn vai Lý Trường Thanh bước ra hậm hực: - Đuổi theo, mau đuổi theo! Coi chừng không kịp.
Lão liếc Đoạn Hồng Tử, gã đạo nhân vội ho một tiếng, làm như không nghe. Tề Trí đưa mắt qua Từ Nhược Ngu, hắn lại nhìn Kim Bất Hoán.
Tên ăn mày cười khan: - Tôi cùng Từ huynh không có thâm thù gì với mụ ta, đuổi theo làm gì?
Những người này đã thấy võ công của thiếu niên lãng tử. Thiên Pháp đại sư cùng Liễu Ngọc Như liên thủ còn không địch lại, thì sao họ dám đuổi theo.
Tề Trí thở dài, dậm chân lẩm bẩm: - Nếu thất đại cao thủ đồng tâm hiệp lực, thì có thể tung hoành thiên hạ, nhưng chẳng làm được gì, chẳng làm nên gì, cũng vì sự chia rẽ không đoàn kết.
Kiều Ngũ nhíu đôi mày rậm, nhỏ giọng hỏi: - Nhưng người nọ đã lột mặt nạ xuống rồi, rõ ràng chỉ là một tiểu linh đồng tử, sao tiền bối lại muốn đuổi theo?
Tề Trí: - Dưới mặt nạ kia không thể đeo thêm một lớp da người giả sao? Thập tam thiên ma giỏi thuật dịch dung, xưa cũng là thiên hạ vô song.
Kiều Ngũ ngẩn người: - Ồ, thì ra là như vậy!
Kim Bất Hoán định chừng giờ này bọn người kia đã đi xa, liền dậm chân hậm hực: - Sao tiền bối không nói sớm! Từ huynh, chúng ta mau đuổi theo.
Nói rồi, hắn kéo tay Từ Nhược Ngu phóng nhanh ra ngoài.
Hoa Tứ Cô khẽ lắc đầu: - Nếu Từ Nhược Ngu dây dưa với tên này, đúng là cái số không hay.
Kiều Ngũ: - Ta cũng đi đây!
Nói xong hắn phóng đi ngay.
Hoa Tứ Cô: - Ngũ ca, từ từ...
Kiều Ngũ đã đi xa.
Hoa Tứ Cô dừng chân, khom người: - Chuyện tiền bối giao phó, vãn bối quyết sẽ không quên.
Cô thật sự rất quan tâm đến an nguy của Kiều Ngũ, nên nói xong đã quày quả chạy như bay giữa trời gió tuyết.
Liễu Ngọc Như ngơ ngác xuất thần một hồi, rồi chậm rãi bước tới trước mặt Thiên Pháp đại sư: - Thương thế đại sư ra sao? Có trầm trọng không?
Thiên Pháp đại sư cả giận: - Ai bị thương? Tiểu tử kia bị thương thì đúng hơn.
Liễu Ngọc Như thở dài: - Ngũ Đài Sơn cùng Hoa Sơn hai phái thù không đội trời chung cùng người kia. Nếu đại sư cùng tôi liên hợp, chuyện báo thù không phải là vô vọng. Không biết ý đại sư ra sao?
Thiên Pháp đại sư lạnh lùng: - Bổn toạ vốn không liên hợp cùng người khác.
Hắn phất mạnh tay áo, sải bước đi nhanh, chưa được vài thước, thân hình lảo đảo.
Liễu Ngọc Như chạy tới đỡ hắn, dịu dàng: - Tuyết rơi gió lớn, đại sư có bằng lòng cho tôi tiễn một đoạn đường chăng?
Thiên Pháp đại sư ngây người, ngửa mặt nhìn trời thở dài không nói.
Phong tuyết càng lúc càng mạnh.
Tề Trí nhìn theo bóng thất đại cao thủ trong nháy mắt đã mất hút, chợt cảm thấy trong lòng lạnh lẽo nặng nề, khép hai tà áo, chán nản nói: - Anh hùng võ lâm là thế này sao...
Tay trái vịn Lãnh Tam, tay phải vịn Lý Trường Thanh, chậm rãi trở gót vào đại sảnh.
Lý Trường Thanh: - Tuy thất đại cao thủ như vậy, nhưng trong giang hồ cũng còn những anh hùng khác.
Tề Trí thở ra: - Không sai! Phong tuyết lớn quá, đóng cửa lại thôi.
Lý Trường Thanh chậm rãi khép hai cánh cửa lại. Ngoài trời gió tuyết vẫn thét gào, văng vẳng xa xa mơ hồ truyền tới những câu hát Lãnh Tam ưa thích ... “Phong tuyết phủ Trung Châu, cố nhân hỡi người đâu, vẫn còn đây bầu rượu, nơi chân trời lệ châu.”
Tiếng hát thê lương mang nỗi buồn man mác, Lý Trường Thanh mơ màng lắng nghe, ánh mắt mông lung dõi nơi chân trờixa xăm, hai giọt nước mắt từ từ lăn xuống...
Kim Bất Hoán kéo Từ Nhược Ngu ra khỏi cửa trang, rồi chạy về hướng nam.
Từ Nhược Ngu nhìn quanh quất, thấy dấu chân ngựa đi hướng tây bắc, bèn dừng lại: - Kim huynh, bọn họ chạy hướng tây bắc, sao chúng ta lại đuổi hướng nam?
Kim Bất Hoán cười to: - Thật ngốc, ai đuổi theo họ làm gì? Chúng ta chỉ mượn cái cớ đó để rời Nhân Nghĩa Trang mà thôi. Ở đó, chẳng thú vị gì.
Từ Nhược Ngu tuy không tự chủ được cứ để tên chột kéo chạy, nhưng miệng vẫn lớn tiếng: - Đã nói đuổi thì cũng nên đuổi!
Kim Bất Hoán cười lạnh: - Từ huynh không thấy võ công của tiểu tử kia sao? Cho dù hai ta đuổi kịp, bắt được họ sao?
Từ Nhược Ngu thở dài: - Thiếu niên kia thật là người hay không lộ tướng, võ công đúng là kinh người. Khó trách sao Thất cô nương đối với hắn... đối với hắn như vậy.
Kim Bất Hoán nheo con độc nhãn: - Sao nói lời chua chát vậy?
Từ Nhược Ngu đỏ mặt biện hộ: - Tôi chỉ ngạc nhiên về lai lịch của thiếu niên ấy mà thôi.
Kim Bất Hoán: - Bất luận võ công của hắn cao cỡ nào, lai lịch ra sao, hôm nay hắn đã chọc giận Nhân Nghĩa Trang tam lão, Thiên Pháp đại sư. Chẳng chóng thì chầy hắn cũng bị...
Bỗng từ xa bụi tuyết tung khắp phía, hơn mười kị mã đang từ phương nam phóng tới. Những tà áo choàng đen phập phồng trong gió tựa đám mây đen bị cuồng phong thổi bay bay.
Con mắt chột của Kim Bất Hoán sáng lên, cười hí hí: - Đám kị mã hùng tráng đi gấp gáp trong bão tuyết như vầy, ắt phải có chuyện chi cần kíp. Cơ hội làm ăn của ta tới rồi.
Gã dẫn đầu oai phong lẫm liệt, râu quai nón, khoác áo lông chồn đen. Khi tới gần, gã dùng roi ngựa chỉ vào mặt hai người quát lớn: - Chán sống rồi sao? Mau tránh ra!
Kim Bất Hoán vẫn đứng yên giữa đường, cười hăng hắc: - Đúng! Kim Bất Hoán ta đã chán sống, ngươi hạ thủ giết ta cho rồi.
Gã kị sĩ râu quai nón đưa roi ngựa hướng lên trời hét lớn, cả đoàn người vội vã kéo dây cương.
Kị sĩ râu quai nón nhảy phắt xuống ngựa, cười bồi: - Ra là Kim đại hiệp, Triển mỗ đang lúc cấp bách, chưa nhận ra đại hiệp ở chỗ này, vô tình đắc tội, đáng chết... đáng chết...
Gã vòng tay khom người cúi chào.
Kim Bất Hoán nhìn gã dưới lên trên xuống mấy lần, rồi cười: - Tưởng ai, thì ra là Uy Vũ Tiêu Cục Triển Anh Tùng tổng tiêu đầu. Triển tiêu đầu đi đâu mà vội vàng như vậy, đuổi theo cường đạo sao?
Triển Anh Tùng thở dài: - Triển mỗ không phải đuổi theo cường đạo. Nhưng so với cường đạo, nó còn đáng sợ hơn. Không giấu chi Kim đại hiệp, Uy Vũ tiêu cục chúng tôi tuy chẳng tài cán chi, nhưng được bằng hữu giang hồ lượng tình chiếu cố, nhiều năm qua chưa có lỗi cùng ai. Vậy mà đêm qua, một tiểu nha đầu vô duyên vô cớ cướp lấy lá cờ của tiêu cục. Triển mỗ không thể không đuổi theo, bởi nếu không, Uy Vũ tiêu cục còn mặt mũi nào đứng trên giang hồ.
Con mắt của Kim Bất Hoán chợt sáng, mỉm cười: - Có phải là vị cô nương áo trắng, mang theo tiểu hài nhi mặc nguyên bộ đồ đỏ?
Triển Anh Tùng vẻ mặt mừng rỡ: - Chính tụi nó! Kim đại hiệp thấy chúng chạy ngang qua đây?
Kim Bất Hoán không đáp, mắt dán vào chiếc áo choàng lông chồn mượt mà đen nhánh trên người Triển Anh Tùng, than thở: - Tổng tiêu đầu mua cái áo lông này ở đâu, mặc vào trông thật oai phong. Nếu mãi mà chẳng phát tài, chắc tôi cũng phải thắt lưng buộc bụng để dành tiền mà mua một cái như vậy, mặc vào cho oai phong với đời.
Triển Anh Tùng ngớ mặt, rồi vội cởi chiếc áo choàng ra, phủi phủi vuốt vuốt, cười nịnh: - Nếu Kim đại hiệp không hiềm hơi cũ, xin nhận cái áo này!
Kim Bất Hoán: - Làm vậy sao được? Làm vậy coi kỳ cục quá...
Miệng thì nói vậy, nhưng tay hắn đã ôm chặt chiếc áo.
Triển Anh Tùng đằng hắng: - Cái này nhỏ mọn đáng gì, nếu Kim đại hiệp chỉ hướng đi của con bé ấy, Triển mỗ ngày sau nhất định sẽ có quà cáp tạ ơn.
Kim Bất Hoán khoác chiếc áo lông chồn lên người, rồi chỉ tay về hướng tây bắc: - Tiểu nha đầu và tiểu quỷ đi hướng ấy. Muốn đuổi kịp, hãy mau đi.
Triển Anh Tùng vòng tay: - Đa tạ!
Gã phóng lên ngựa, huýt gió. Cả đoàn người ngựa lại như đám mây đen bay tà tà về hướng tây bắc.
Từ Nhược Ngu cau mày, lắc đầu thở dài: - Kim huynh đã có chiếc áo lông cừu của thiếu niên kia, mặc thêm cái áo lông này vào, không quá nhiều sao?
Kim Bất Hoán cười ha hả: - Không nhiều, không nhiều! Kim Bất Hoán này chỉ chê ít, chứ chẳng hiềm nhiều. Ủa, hình như lại có người đến...
Từ Nhược Ngu quay đầu lại nhìn. Giữa gió tuyết, quả nhiên lại có hơn mười người ngựa đang phóng đến, có người mặc áo gấm, có kẻ mặc áo giáp. Đám này xem ra thanh thế không bằng đám Uy Vũ tiêu cục kia.
Còn xa mấy trượng, đã có tiếng la to từ đoàn người ngựa truyền tới: - Phía trước là ai? Phải chăng là Kiến Nghĩa Dũng Vi Kim đại hiệp?
Từ Nhược Ngu thất kinh thầm nghĩ... “Mắt người này thật lợi hại.”
Người đó thân thể nhỏ thấp, râu tóc hoa râm, áo dài tới gối, tướng tá tầm thường như tú tài nghèo, duy đôi mắt sáng lấp lánh như sao.
Kim Bất Hoán cười hăng hắc: - Còn đang trên ngựa xa hơn bảy trượng mà có thể nhận ra hình dáng của tôi, trong võ lâm chỉ có Thần Nhãn Ưng Phương Thiên Lý?
Lão nhân thấp bé xuống ngựa, vuốt râu cười lớn: - Đã lâu không gặp, vừa thấy mặt là Kim huynh chụp mũ chọc ghẹo rồi, không sợ đè chết tiểu đệ sao?
Kim Bất Hoán đảo mắt qua lại: - Thật là hiếm thấy! Ngoài Phương huynh, còn có cả Phốc Thiên Điêu Lý Đĩnh và Xuyên Vân Nhạn Dịch Như Phong, hai vị đại hiệp.
Hai lão nhân khác cũng xuống ngựa vòng tay: - Kim huynh, đã lâu không gặp!
Một người thân hình uy mãnh, tóc râu bạc trắng. Người kia mặc cẩm bào, râu cằm lún phún.
Kim Bất Hoán: - Nghe đồn sau trận Hành Sơn, Phong Lâm Tam Điểu đã quy ẩn giang hồ, ở nhà hưởng phúc. Hôm nay cả ba lão huynh đệ cùng xuất môn, ra ngoài thưởng tuyết phong sao?
Lão nhân thấp bé Phương Thiên Lý thở dài: - Huynh đệ tôi đúng là số khổ, còn lận đận mãi. Tuy đã quy ẩn, nhưng vì phải kiếm miếng cơm manh áo qua ngày, nên mở trường môn thu nhận vài tiểu đồ. Khó cực cũng vài năm, khi đệ tử thành tài, huynh đệ chúng tôi giao trường môn cho chúng cai quản. Cứ ngỡ từ nay đã yên ổn ngồi nhà thu học phí. Vậy mà tối qua, một con nha đầu chẳng biết từ đâu, không thù không oán, vô duyên vô cớ đập phá trường môn, còn lớn tiếng mắng rằng, ‘Thất cô nương không chịu nổi cái loại gạt người như vậy.’
Kim Bất Hoán và Từ Nhược Ngu liếc nhau cười bằng mắt... “Thất cô nương kia chỉ chuyên đi chọc người gây hoạ.”
Phương Thiên Lý thở dài: - Bọn đồ đệ thì cũng thật vô dụng, bị con bé kia đánh cho một trận tơi bời, la khóc inh ỏi. Bọn tôi tài hèn nên mới dạy ra tiểu đồ như vậy, nhưng vì miếng ăn không còn cách nào hơn, phải liều ba cái mạng già đuổi theo con điên kia, hỏi cho ra lẽ vì sao đập bể nồi cơm của bọn này?
Từ Nhược Ngu không đợi cho Kim Bất Hoán mở miệng, vội đưa tay chỉ hướng tây bắc, lớn tiếng: - Những người đó đi hướng kia, các vị nên mau đuổi theo.
Phương Thiên Lý nhìn hắn từ đầu tới chân một lượt: - Vị này là...
Kim Bất Hoán cười lạnh: - Hắn là cản người tài lộ Từ Nhược Ngu, Phương huynh không biết sao?
Phương Thiên Lý ngớ ra: - Từ Nhược Ngu? Không lẽ chính là Ngọc Diện Dao Cầm Thần Kiếm Thủ Từ thiếu hiệp?
Lão vòng tay: - Đa tạ Từ thiếu hiệp chỉ điểm! Huynh đệ chúng tôi xin cáo biệt.
Nói rồi cả bọn lên ngựa phóng đi.
Kim Bất Hoán nhìn Từ Nhược Ngu cười lạnh.
Từ Nhược Ngu cười bồi: - Tiểu đệ không phải là ngăn cản tài lộ của Kim huynh, nhưng thấy bọn họ không có áo lông, cũng không có vẻ mang theo nhiều bạc, nên để họ đi sớm cho rồi.
Kim Bất Hoán cười: - Người khác phá thì đã là cừu nhân của tôi rồi, nhưng Từ huynh... Thôi huynh đệ mình thì không sao.
Cười to mấy tiếng rồi lại kéo Từ Nhược Ngu đi về hướng tây bắc.
Từ Nhược Ngu ngạc nhiên: - Sao bây giờ Kim huynh lại muốn đuổi theo bọn người kia?
Kim Bất Hoán cười hiểm: - Bây giờ đã có Triển Anh Tùng cùng Phong Lâm Tam Điểu đi trước đánh lộn với bọn họ. Chúng ta theo sau coi chút náo nhiệt vậy thôi.
Thình lình có giọng nói ấm áp tiếp lời: - Rồi thừa nước đục thả câu, nhân cơ hội lập công!
Từ sau bụi cây bên đường, Hoa Tứ Cô cùng Kiều Ngũ bước ra.
Kim Bất Hoán thoáng biến sắc, nhưng lập tức cười ha hả: - Đâu ngờ Hùng Sư lại hoá ra mèo, nhẹ nhàng rón rén doạ cho tiểu đệ giật mình.
Rõ ràng hắn muốn móc Kiều Ngũ hành động bất minh lén lút, nhưng lại bầy trò ăn nói vòng vo, mắng chửi người không làm bẩn chữ.
Kiều Ngũ giận đỏ mặt, nhưng trong cơn thịnh nộ, lại không nói ra lời.
Kim Bất Hoán càng đắc ý cười lớn: - Hai vị tới đây, chẳng biết có gì chỉ giáo?
Hoa Tứ Cô mỉm cười: - Chúng ta chỉ muốn khuyên Từ thiếu hiệp, chớ nên dây dưa với những thứ tiểu nhân ‘thấy lợi quên nghĩa’.
Kim Bất Hoán cố ý làm như không hiểu đang bị mắng, ngược lại cười to: - Hoa Tứ Cô tốt như vậy, thật làm người kính phục.
Nhìn Từ Nhược Ngu, hắn nói tiếp: - Nhưng Từ huynh lăn lộn trên giang hồ bấy lâu, tự lúc nào lại hoá thành tiểu hài tử cần người khác chiếu cố?
Từ Nhược Ngu đỏ mặt, lớn tiếng: - Từ mỗ tự mình làm chủ, không cần hai vị quan tâm.
Hoa Tứ Cô khẽ than, còn chưa kịp nói chi, Kim Bất Hoán đã vỗ tay: - Thì ra là Từ huynh vốn ‘tự mình làm chủ’, sao hai vị phải dậy sóng mặt nước hồ xuân tĩnh lặng?
Kiều Ngũ hai tay nắm chặt, lại bị Hoa Tứ Cô lặng lẽ kéo tay áo.
Kim Bất Hoán lại cười: - Hai vị trở nên thân thiết như vậy thật cũng hay! Mai này đừng quên mời lão Kim uống chén rượu mừng.
Hắn lớn tiếng cười hăng hắc, kéo Từ Nhược Ngu đi.
Kiều Ngũ thét lớn, xoay người định phóng theo, nhưng Hoa Tứ Cô giữ chặt tay của hắn không buông.
Tiếng Từ Nhược Ngu vọng lại: - Đúng là một đôi trai tài gái sắc!
Kiều Ngũ dậm chân: - Bọn họ buông lời dơ bẩn, Hoa cô nương chớ để trong lòng.
Hoa Tứ Cô mỉm cười: - Tôi đâu chung dạng với họ.
Kiều Ngũ ngửa mặt than: - Đường đường là một võ lâm danh hiệp, lại hèn hạ tiểu nhân...
Gió rét lướt qua mang theo tiếng vó ngựa rầm rập.
Hoa Tứ Cô lẩm bẩm: - Chẳng lẽ lại là ai tìm vị Chu cô nương kia?
/84
|