Võ Lâm Tĩnh Hải

Q.1 - Chương 20 - Đại Chiến Rừng Trúc Đào​

/52


Hồi 5 Chương III: Đại chiến rừng Trúc Đào

Bên ngoài đại ngàn Trúc Đào.

Gió Thu thổi mạnh từng đợt, đem chút lạnh từ phương bắc về đây. Bầu trời mây kết thành ngũ sắc, những con chim én đã bắt đầu bay về nam trú rét, một chút ảm đạm vương trong lòng Lữ Khách.

Quân của Bình Vương trước khi đến Nam Sách đã chia làm 2 hướng. Một nhóm nhỏ gồm 500 kỵ mã do Đỗ Cảnh Thạc và Trương Thanh bí mật vòng ra phía nam Nam Sách để do la tình hình và chặn đường lui binh. Đỗ Cảnh Thạc là tướng rất nhạy bén địa hình ngay khi đến Trúc Đào Lâm đã phát hiện ra rừng Trúc Đào có gì đó bất thường liền để Trương Thanh trở về báo lại với Đại Vương, còn hắn cùng đám thân binh ở lại dò xét kỹ lưỡng.

Tam Kha nghe xong chuyện này liền lui quân về đóng trại ngoài thành Nam Sách. Nhưng ngay giữa đêm hôm đó lại đột nhiên hành quân vòng sang phía nam, hẳm là đã đoán ra sau rừng Trúc Đào có ẩn chứa thứ mà hắn đang muốn tìm.

Chuyện này đương nhiên cũng không ngoài dự liệu của Phạm Chiêm, ngoài mặt Ông cho Phạm Công Ẩn giả bị bắt để dẫn dụ địch, mặt khác bày binh bố trận mai phục sẵn trong rừng Trúc Đào chờ quân của Tam Kha đến.

Những ánh sáng đầu tiên trong ngày chiếu xuống Tĩnh Hải.

Bình Vương lúc này không cưỡi Hoàng Sa mà ngự trên một con Bạch Mã . Vẻ mặt y vẫn vô cùng băng lạnh, bên cạnh đám Cẩm Y Vệ luôn theo sát. Phía sau Dương Cát Lợi cùng khoảng 7000 binh lính đang cấp tốc hành binh, cờ xí chỉ một vài tấm. Chuyến hành binh thần tốc này Bình Vương vốn không muốn để Phạm Chiêm cùng đám 12 lộ anh hùng kia biết.

Bình Vương kéo cương ngựa dừng trước bìa rừng, phía trước là 500 kỵ mã đội hình uy nghiêm. Đỗ Cảnh Thạc cưỡi ngựa phi ra từ đám kỵ mã phục xuống thưa:

- Đại Vương vạn tuế! Vạn vạn tuế!

Bình Vương hỏi hắn:

- Tình hình trong rừng Trúc Đào thế nào?

Cảnh Thạc vội thưa:

- Bẩm Đại Vương! Tiểu nhân đã cùng các tướng sĩ điều tra suốt một ngày một đêm, nhưng khu rừng này quả thật kỳ bí không thể tìm ra lối vào, e rằng bên trong có ẩn biến.

- Ngươi có phương sách gì không?

Cảnh Thạc vội thưa tiếp:

- Bẩm Đại Vương! Sáng nay tiểu nhân có bắt được một kẻ tình nghi, xin Đại Vương thẩm vấn.

Lời nói chưa dứt đã thấy hai tên lính kéo một nam nhân bị siềng xích tay chân vào. Nam nhân này khuôn mặt trắng trẻo, nhìn dáng bộ có thể đoán là một văn nhân.

- Ngươi tên gì?- Bình Vương lạnh lùng hỏi.

Nam nhân kia vẫn im lặng, vẻ mặt hắn chẳng coi lời nói Bình Vương ra gì.

- Tra xét người hắn cho ta!

Hai tên lính áp giải khi nãy nghe vậy vội vàng lục soát, cuối cùng tìm ra một phong thư giấu trong áo văn nhân đó, vội trình lên Bình Vương.

Phong thư viết ngắn gọn:

“Gửi Phương Liệt huynh!

Nam Sách sảy ra binh biến, quân của triều đình rất mạnh, e rằng đệ không thủ được bao lâu, nay đệ cho Công Ẩn mang thư này đến báo sự tình cho huynh biết. Đề phòng bất chắc! Mong huynh sớm đưa Chủ Tử rời đi nơi khác, ngày sau yên ổn đệ sẽ cho người đến báo lại .

Nam Sách Kính bút !

Phạm Chiêm”

Phía sau lão thái giám già ghé tai Tam Kha nói điều gì đó, hắn nghe xong thần tình có phần vui vẻ, liền gọi Trương Thanh tới nói:

- Ngươi đem 500 kỵ mã tới thôn Cửu Khê cách đây mười dặm, bất cứ là già trẻ đều giết hết không tha một ai.

- Trương Thanh tuân mệnh!- Hắn nhận lệnh toan lui đi.

Văn nhân kia nghe nói vậy có phần khinh miệt nói:

- Tam Kha! Ngươi quả vô nhân tính!

Hắn chỉ cười lớn nói:

- Ta còn tưởng ngươi bị câm chứ! Nếu ngươi không muốn gia quyến bị diệt vong, thì mau dẫn đường cho ta qua mê cảnh Trúc Đào Lâm.

Văn nhân kia vẫn tỏ vẻ hiên ngang:

- Ta có thể giúp ngươi vượt qua đại ngàn Trúc Đào, nhưng ta có một điều kiện.

Bình Vương tỏ ra kiên nhẫn nói:

- Được ngươi nói đi!

- Ta vốn chẳng ưa gì Xương Ngập, hắn chẳng khác gì Sao Chổi của Phạm Gia ta. Ta có thể giúp ngươi bắt hắn, chỉ cần ngươi hứa sẽ rời khỏi Nam Sách, vĩnh viễn không truy cứu chuyện này!

Bình Vương lạnh nhạt trả lời:

- Ngươi nghĩ ta sẽ thực hiện điều kiện của ngươi đưa ra sao!

Văn nhân cũng không kém ung dung đáp:

- Gia Gia ta được người trong giang hồ hậu ái. Người diệt Phạm Gia cũng có nghĩa là chống lại cả giang hồ, điều này với người thiệt hơn đều đã rõ. Ngươi lấy đầu Xương Ngập, trở về Đại Kinh thống trị Sơn Hà chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao!

Bình Vương vẻ mặt thất sắc nói:

- Khá khen cho một tiểu nho sinh, Phạm Gia quả không ít nhân tài. Ta đồng ý với điều kiện của ngươi, nhưng trước hết ta phải làm một việc! Trương Thanh đâu?

Trương Thanh từ nãy tới giờ vẫn còn đang lưỡng lự theo dõi câu chuyện, liền vội thưa:

- Có tiểu nhân!

- Ngươi cho người tới Cửu Khê đón gia khuyến của vị công tử đây về. Nhất định phải hậu ái thật chu đáo, không được có sai sót!

Hắn nghe xong tuân mệnh đi ngay, văn nhân kia tiếp:

- Đại Vương! Tôi bị trói như thế này quả thật là rất bất tiện.

Bình Vương nhìn hắn đang bị cùm cả tay chân liền nói:

- Người đâu cởi trói cho hắn!

Tức thì hai tên lính đứng hai bên liền vội tháo cùm ra, văn nhân đó giảo bước đên bên một gốc Trúc lớn gõ liền mười ba cái.Thanh âm vang xa trong rừng, lập tức mặt đất chuyển động , những cây trúc đột nhiên di chuyển về hai bên trước sự kinh hãi của tất cả mọi người, cuối cùng tạo ra một lối đi lớn chừng năm mươi bộ hun hút kéo dài vào đại ngàn Trúc Đào.

Văn nhân liền theo lối đi đó bước vào. Đám quân binh còn chưa hết kinh hoàng tỏ ý e ngại thì Bình Vương đã cưỡi Bạch Mã đi trước, đám Cẩm Y Vệ cũng vội vã theo sát, bọn binh lính cũng không dám trễ nải lập tức lối gót tiến vào.

Đoàn quân binh đi đến đâu phía sau rừng trúc lại khép lại nguyên dạng không một dấu vết gì, hẳn Phạm Gia đã phải rất kỳ công để xây dựng lên hệ thống cơ quan này, càng vào sâu trong rừng Trúc Đào, sương mù càng lúc càng dày, Bình Vương cũng bắt đầu thấy trong lòng bất an nhưng mặt vẫn một vẻ lạnh băng.

Cát Lợi thấy nơi này địa hình hiểm trở, lại là nơi quân binh dễ mai phục bèn lại gần thưa với Bình Vương:

- Bẩm Đại Vương! Chúng ta đi đã hai canh giờ .Trúc Đào Lâm này địa hình hiểm trở, nếu chẳng may trúng mai phục e rằng…! - Hắn nói đến đây không giám thêm lời khó nghe.

Bình Vương thoáng chút không yên bèn gọi văn nhân kia lại:

- Công Ẩn ngươi không định giở trò đấy chứ!

Văn nhân thản nhiên đáp:

- Đại Vương! Trúc Đào Lâm này rộng cả trăm dặm, lại được xếp theo bát quái ngũ hành, dù là người thông thạo địa hình cũng phải mất 4 canh giờ mới vượt qua được qua nơi này.

Nói rồi lại gõ lên thân trúc một loạt ám hiệu, một lối mới lại được mở ra, nơi này trúc có vẻ mọc thưa hơn phân nửa thay vào đó lại được trông xen kẽ với những gốc đào lớn dễ đã hơn trăm năm tuổi, phía dưới mặt đất mọc rất nhiều hoa Bỉ Ngạn thắm đỏ như máu, lúc này văn nhân đứng phía trước Bình Vương chưa đầy năm mươi thước bỗng dừng lại nói:

- Đại Vương chúng ta tới nơi rồi!

Bình Vương thoáng vẻ nghi hoặc, cũng ngay lúc này một trận đại vũ kéo đến khiến bụi cát bay mù mịt. Trận cuồng vũ vừa dứt bóng văn nhân kia đã mất dạng, chỉ còn tiếng nói vang trong gió:

- Dương Tam Kha! Trúc Đào Lâm hôm nay sẽ là mồ chôn của ngươi!

Dương Tam Kha kéo cương ngựa dừng lại, đám Cẩm Y cũng vội vây quanh hộ giá, Cát Lợi nghe thấy lời này vẻ mặt có phần biến sắc nói:

- Là Phạm Bạch Hổ! Đại Vương chúng ta mắc bẫy mai phục của chúng rồi! - Nói dứt lời liền phi ngựa lên chắn tiền quân.

Bỗng từ 3 phía cung tên bắn ra như mưa, những kẻ đi đầu đều tử nạn hoặc thọ thương vô số chỉ có đám Cẩm Y Vệ võ công cao hơn hẳn đều dùng kiếm gạt tên đi được, đám quân binh đều tỏ ra hoảng loạn.

Cát Lợi thấy tình thế nguy cấp bèn hô lớn:

- Lạc Long Trận! Lập tức bố trận.

Quân Lệnh như sấm, bọn quân binh lập tức ổn định, giáp binh tiến lên, dùng khiêng chắn tên bốn phía, bên trong đã xếp thành hình một con rồng lớn cuộn quanh một khoảng rừng, đầu đuôi chân rồng đều phân rõ, thế trận như phá sơn, cung tên đều bị khiêng chắn như vẩy rồng hắt ra.

Phạm Bạch Hổ cưỡi một con Bạch Mã khác xuất hiện phía xa trong rừng trúc cũng quát lớn:

- Lạc Nhạn Hồng Trận!

Ngay lập tức trên không trong làn sương ẩn hiện nhiều nhân binh cưỡi diều gió bắn tên xuống, trên những ngọn trúc đung đưa trong sương mù hàng ngàn mũi tên cũng bắn ra một lúc, đám quân binh bị bất ngờ không ít kẻ đã bị trúng tên, Bạch Hổ lại quát lớn:

- Giết phản tặc! Khôi phục Đại Ngô! - Nói dứt lời người và ngựa đã nhằm hướng Tam Kha xông đến.

Xung quanh các tiểu đội nhân mã cũng đồng loạt xông ra, trong số đó không ít người của thập nhi lộ anh hùng.

Cát Lợi thấy Bạch Hổ xông tới liền vung thương lao ra chặn trước, hai tướng quần chiến náo động cả một góc rừng.

Lạc Long Trận tuy là đại trận vô cùng vững chắc, bên trong thiên biến vạn hóa, bên ngoài lại tấn công sắc bén, nhưng lúc này Long Trận bị gò bó trong rừng Trúc Đào đã mất đi bảy phần uy thế, nhiều đoạn trong Long Trận liên tục bị phá khiến cho binh sỹ tử chiến vô số, máu thắm đỏ rừng trúc, nhuộm đỏ cánh hoa đào, cùng những bông Bỉ Ngạn nát do bị giày xéo tạo nên một quang cảnh vô cùng bi tráng.

Đỗ Cảnh Thạc vừa chống lại quân địch vừa quan sát tình hình trận chiến giữa Cát Lợi và Phạm Bạch Hổ, thấy Cát Lợi liên tục bị thất thế đến thương tích vài nơi, liền quát lớn xông lên:

- Để ta giúp huynh! - Y cầm Đại Đao lao đến phía Bạch Hổ.

Trong đám sỹ binh Nam Sách có tiếng quát lớn:

- Nghiệt Súc! Ngươi bái giặc làm cha, hôm nay ta phải thay trời hành đạo, thanh lý môn hộ!

Một thân Cự Kiếm lao lên chắn ngang mặt hắn:

- Sư Phụ!

Cảnh Thạc bàng hoàng, hắn thập phần không dám chống cự, lãnh trọn một đao, bị đẩy ra đến hai chục trượng thổ ra một ngụm huyết lớn.

Dương Bình Vương nãy giờ vẫn lạnh băng đứng giữa mắt Long Trận, lúc này thấy Cảnh Thạc bị trúng một đao chí mạng mà lão già lùn kia vẫn có ý giết y bèn quát:

- Triệu Lão Tử! Ngươi thân là bậc trưởng bối, lại đánh một bậc hậu bối không dám kháng cự, sao có thể coi là trượng phu.

Triệu Tông Thuận tức khí quay lại chửi:

- Dương Tam Kha! Hôm nay lão phu phải chặt cái đầu chó của ngươi!-Nói dứt lời Cự Kiếm đã xông lên.

- Ta thấy cái đầu ngươi để trên cái thân lùn đó quả thật không hợp chút nào.

Tam Kha khích tướng lão càng khiến lão thêm bực dọc, xưa nay lão ghét nhất ai gọi lão la lùn, lần này bị hắn chọc trúng tâm đen càng làm lão sôi máu liền vung đao quát:

- Đỡ chiêu của ta!

Cự Kiếm đã chém tới, Tam Kha cũng băng khỏi mình ngựa vung Linh Lung Kiếm đỡ trả, hai người kịch chiến bay đi trên không vô cùng ác liệt, Hồ Vạn Xuân đang trong đám hỗn chiến thấy Ngũ đệ cùng Tam Kha giao thủ, cũng phá trận vận khinh công đuổi theo.

Đám Cẩm Y Vệ hộ giá tuy võ công có cao cường nhưng gặp phải nhân sĩ thập nhị lộ anh hùng đều là các bậc cao thủ nên đã tử thương đến chín phần.Cát Lợi thấy hiểm cảnh liền vung ra một chiêu thương phá, băng lại mắt Long Trận hô lớn:

- Hỏa Long Phá Trận ! Hộ giá Đại Vương.

Tức thì Long Trận bất ngờ xoay chuyển vần vũ liên tục bắn ra những quả cầu lửa lớn, cầu lửa bay tới đâu đốt cháy cả một khoảng rừng, nhân sỹ thập nhị lộ anh hùng cùng các binh lính Nam Sách không ít người bị bức thương.

Phạm Bạch Hổ thấy uy lực của Long Trận vẫn còn rất mạnh, nếu đánh đến lưỡng bại câu thương thì e rằng không ít người tử nạn bèn hô lớn:

- Lui binh!

Chỉ trong chốc lát đám quân binh và nhân sĩ thập nhị lộ anh hùng đa mất hút trong rừng Trúc Đào. Đám tàn quân của Cát Lợi bèn dùng hỏa long đốt phá rừng Trúc đuổi theo Bình Vương.

Tam Kha và Triệu Tông Thuận giao đấu trong rừng Trúc Đào suốt một canh giờ, vô tình đã kéo nhau đến tận Đại Thảo Nguyên, lúc này nhóm người Hồ Vạn Xuân, Lý Khuê, Trần Lãm cùng nhóm cao thủ của thập nhị lộ anh hùng cũng đã đến nơi. Phạm Chiêm đứng chờ sẵn ở đây tự lúc nào, cả bọn đều chú mục theo dõi trận chiến của hai đại cao thủ.

Tam Kha lúc này dùng chiêu Cuồng Phong Nộ Kiếm! Soát Mệnh Chi Tâm, cuồng nộ kiếm khí đã lên đến đại thịnh, lại công thêm sức mạnh tiềm ẩn của Linh Lung Kiếm uy thế vô cùng khủng khiếp, Triệu Lão Tử trong phút nguy kịch liền hô lớn:

- Vương Đao Soát Mệnh! Thập Nhị Liên Hoàn Đao.

Tức thì mười hai thanh quái đao xuất thế, sức mạnh như sấm sét đánh tới. Tam Kha cùng Linh Lung Kiếm liên tục bị đánh lùi.

Uỳnh …oàng…

Tam Kha trên miệng rỉ ra một vệt máu, sắc diện trắng nhợt, hẳn là kình lực của chiêu vừa rồi ngoài tiên liệu của hắn.

Tam Kha ở trên không trung khuôn mặt băng sương tung Linh Lung Kiếm lên miệng đọc khẩu quyết:

Linh Lung Kiếm ! Dẫn dẫn băng chi

Thiên Sơn vô cực! dẫn địa chi



Càn khôn nã động chu nhân di

Lời nói vang trong không trung như khuấy động bầu trời, phong vân vần vũ trôi, những ánh mắt dõi theo đều thất thần kinh ngạc.

- Vạn Băng Kiếm Trận, Ngũ đệ mau thoát ra, đệ không phải là đối thủ của kiếm trận này. - Hồ Vạn Xuân thất kinh la lớn.

Nhưng tất cả đã quá, muộn xung quanh Triệu Tông Thuận năm mươi trượng sỏi đá đều nát thành cát bụi.

Vạn Băng Kiếm đã triệu hồi sức mạnh ngự trên đầu hắn

Ngọc Băng vạn thế Nhật Nguyệt di

Ngàn Vạn Băng Kiếm xuất thế lao xuống mặt đất.

/52

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status