Sau khi mọi việc trong khách trọ trở lại bình lặng, Xương Ngập cũng vội kéo tay áo Ngọc Dung rời đi. Lần này hai người cùng trốn khỏi Đào Hoa Đảo tới đây, trên đường đi không ít lần Xương Ngập đã kéo tay nàng đi như thế. Ban đầu nàng còn đỏ mặt ngại ngùng, giờ cũng đã thành quen, chỉ có điều mỗi lần bị hắn cầm tay trống ngực lại đập rất mạnh. Xương Ngập cơ bản chưa cảm nhận được thứ tình cảm đang nảy sinh trong lòng nàng. Tuy vậy hắn đều rất lấy làm vui vẻ.
Xương Ngập cất bước đi nhanh chen trong đám người trên phố, Ngọc Dung theo hắn nãy giờ cơ hồ cũng đã thấm mệt, thắc mắc hỏi:
- Ngô Ca…! Tiểu cô nương đó là ai…? Mà sao mỗi lần gặp cô ấy huynh đều như gặp tà vậy?
Xương Ngập toan dừng lại giải thích nhưng trên phố người qua lại rất nhiều thấy không tiện bèn nói:
- Ta sẽ giải thích sau!
Ngọc Dung cũng không thắc mắc thêm, chỉ hỏi:
- Chúng ta đi đâu bây giờ?
Hắn nghiêm trọng nói:
- Chúng ta đến Tế Giang!
Hắn lại cắm mặt bước đi! Lúc này bước chân Ngọc Dung cũng đã không còn kịp, hắn mới bất giác nhận ra rằng mình vẫn cầm tay nàng từ khi rời khỏi khách trọ. Hắn dừng lại một khắc phát hiện ra rằng bàn tay nàng rất ấm và đã thấm ướt cả mồ hôi. Hắn có một thoáng buồn rồi lại trở về nghiêm nghị, khẽ bỏ bàn tay nhỏ nhắn đó ra, bước nhanh về phía trước.
Ngọc Dung có chút hụt hẫng, cũng chẳng hiểu trong lòng hắn đang nghĩ gì, lại vội đuổi theo gọi với:
- Ngô ca! Chờ muội với!
Hai người họ thuê ngựa chạy đến trấn Đan Nhiễm, trên đường cũng đã gặp vài tốp nhân sỹ anh hùng, nhóm người này có lẽ đến tụ họp ở trấn Đan Nhiễm. Hai người trả ngựa xong lại thuê thuyền nhỏ đi Tế Giang ngay trong ngày
Suốt trên đoạn đường đi Ngọc Dung đều mỉm cười rất vui vẻ. Ngắm nàng trong dáng bộ giả dạng một nam nhân càng thêm chút dễ thương, mỗi khi nhìn nàng cười như vậy hắn đều cảm thấy trong lòng hạnh phúc.
Hai người thuê một chiếc thuyền nhỏ chèo dọc theo hồ Thập Tử Sinh vào Tế Giang. Hai bên hồ nơi đây thủy sinh đều mọc um tùm hẳn là ẩn nhiều loài thú dữ. Nước hồ trong suốt như gương thỉnh thoảng lại bao phủ một đám khói trắng sương mờ.
Ngọc Dung trong lòng có chút hứng khởi liền kéo chiếc trâm cài thả tóc soi bên hồ nước. Nàng đưa đôi bàn tay trắng ngọc xuống nô đùa dưới làn nước biếc.
Hắn lại một phút si ngốc. Mỉm cười nói với nàng:
- Trong hồ này có thủy quái đó!
Ngọc Dung có phần giật mình thu tay lại, nhìn hắn nghi ngờ.
- Là huynh dọa muội đúng không?
- Ta dọa muội làm gì chứ?
Ngọc Dung có phần cảnh giác, lại hỏi:
- Huynh thật sự biết đường tới Tế Giang chứ?
Xương Ngập đưa mắt nhìn về phía sương mù phía xa nói:
- Mấy năm trước ta có từng đến đây một lần.
Nàng nhìn mặt nước đầy hấp dẫn hỏi lại:
- Thực là nơi này có thủy quái sao!
Hắn cười hảo sảng trả lời:
- Phải! Tốt nhất muội không nên ngồi đầu thuyền.
Ngọc Dung bất giác có chút lo sợ liền ngồi về phía hắn.
- Tuy vậy loài thủy quái này rất thích ngủ. Chỉ cần muội không gây tiếng động lớn và không có mùi máu thì chúng nhất định sẽ không đến. - Xương Ngập trấn an nàng.
Ngọc Dung ngồi gần hắn lúc này đã có phần yên tâm hơn. Thuyền nhẹ lướt trên mặt nước đi vào sâu trong Thập Tử Sinh. Hương thơm từ Hồng Hoa trên tóc nàng cũng nhẹ bay trên mặt hồ…
***
Tế Giang vùng đất huyền bí nằm phía Tây cách trấn Văn Giang năm mươi dặm. Trước mặt là hai hồ nước mênh mông chảy giao thoa, với hai bên bờ là rừng thủy sinh mọc chen trúc, nên hồ nước này còn có tên là Thập Tử Sinh. Người muốn đến Tế Giang chỉ duy nhất có một con đường này.
Đi qua Thập Thủy Sinh ấy là một bán đảo rộng lớn phía sau dựa vào hồ nước thu ba mênh mông. Xung quanh Tế Giang có tổng cộng mười tám cái hồ lớn nhỏ xếp thành một vòng tròn khép kín. Lữ Đường Gia Bảo nằm ở giữa vùng địa lý này phía trước mặt là Thủy Nguyệt Hồ. Làn nước hồ trong xanh, mặt hồ lặng như gương. Phong cảnh vừa hữu tình vừa kỳ ảo quả là sao xuyến lòng người.
Đã hơn 40 năm nay sau vụ mất tích của Lữ Hồng Phất, Lữ Gia sống tách rời với thế giới bên ngoài, hành tung cũng vô cùng thần bí, đặc biệt đều không tham dự đến bất cứ chuyện ân oán nào, người trong võ lâm vì thế cũng ít khi đến Tế Giang. Mặc dù gần như cô lập với thế giới bên ngoài nhưng vùng này vẫn vô cùng phát triển với hơn năm ngàn thực ấp, phần lớn thực ấp ở đây đều thuộc gia tộc Lữ Gia, phần còn lại cũng do Lữ Gia đài thọ về nhiều mặt. Đặc biệt Lữ Gia đều khuyến khích con em dân cư trong vùng đến Lữ Gia học võ nghệ và đạo học , những trẻ em này đều được nuôi dưỡng đến lúc trưởng thành . Nếu muốn có thể trở về hoặc ở lại Lữ Gia làm nghĩa tử, vì điều này mà 100 năm nay dân chúng trong vùng đều rất tôn sùng Lữ Gia. Cũng chẳng biết tiền số tiền duy trì những sự việc này từ đâu ra mà cả trăm năm nay Lữ Gia vẫn làm công ích như vậy.
Cách đây không lâu cả hai nhân vật quan trọng nhất trong Lữ Gia đều xuất ngoại, khi trở về còn đem theo rất nhiều người, đa số họ đều bị nhốt trong Lữ Đường Bảo Tháp, nơi này là cấm địa của Lữ Gia luôn được canh phòng vô cũng nghiêm ngặt.
Tòa Lữ Đường Bảo Tháp này cao năm tầng nằm sâu sau quần thể kiến trúc của Lữ Đường Gia Bảo. Bốn mươi năm trước Lữ Thiên Ảnh xuất ngoại khỏi Tế Giang. Bảy năm sau ông ta trở về cùng em gái là Lữ Hồng Phất thân bị trúng hàn độc, dung mạo tiều tụy, tóc đã điểm trắng cùng một bé gái xinh xắn , đôi mắt long lanh như sao Thu. Cô bé này tên Tiểu Bảo lúc ấy cũng chừng 6 tuổi. Từ đó, Lữ Thiên Ảnh đóng cửa Lữ Gia năm năm để xây Lữ Đường Bảo Tháp. Nghe nói là để cho người em gái này ở. Bảo Tháp này đều được dựng bằng những loại gỗ quý hiếm trong vùng. Nhìn từ xa có thể thấy nó đứng hiên ngang giữa đất trời, vô cùng hùng vĩ.
Trong suốt những năm đó Lữ Thiên Ảnh đều kỳ công xuất ngoại tìm đại phu chữa trị hàn độc cho tiểu muội. Đến năm thứ bảy đưa về được một đại phu trẻ tuổi tên Chu Tam. Người này y học xuất chúng tuy rằng tuổi lúc đó mới ngoài hai mươi. Nhờ có hắn hàn độc trong người Lữ Hồng Phất cũng đã bắt đầu thuyên giảm.
Mười tám năm trước Lữ Gia lại sảy ra một biến cố lớn: Chu Tam và Lữ Tiểu Bảo vì luyến ái bị ngăn cấm đã cùng nhau bỏ trốn khỏi Lữ Gia. Lữ Thiên Ảnh vì chuyện đau lòng này đã bế quan tu luyện mong tìm ra thuyết học trong Lữ Gia để đẩy lui hàn độc trong người tiểu muội. Lữ Gia được giao lại cho con thứ Lữ Đường lúc đó mới tròn 18 tuổi.
Lữ Đường từ đó ôm một mộng lớn thống nhất thiên hạ. Một mặt hắn theo truyền thống của Lữ Gia nuôi dưỡng nghĩa tử, mặt khác âm thầm thanh trừ, thâu tóm những thế lực nhỏ khác, đồng thời điều tra về tung tích của Thần Châu.
Các Trưởng Môn của thập nhị lộ anh hùng sau khi bị bắt về Lữ Gia đều bị nhốt ở tầng trên cùng của Bảo Tháp. Ngoài việc bị cách ly, canh phòng cẩn mật và bỏ độc Đoạn Cốt Tán để không ai có khả năng vận dụng nội công tẩu thoát, nơi này còn tàng ẩn rất nhiều cơ quan bẫy độc các loại đề phòng kẻ đột nhập từ bên ngoài.
Ở một bí phòng trên tầng thứ ba, Phạm Chiêm đang ngồi tọa thiền, suốt hơn một tháng qua lão cũng giống như các trưởng môn khác đều bị hạ độc Đoạn Cốt Tán đến thân thể không thể vận dụng nội công được.
Cửa phòng hé mở, một lão nương tuổi ngoại lục tuần, tóc đã bạc trắng, dáng vẻ tiều tụy bước vào đến bên lão cất tiếng hỏi:
- Phạm huynh! Vết thương của huynh sao rồi!
- Cảm ơn muội! Đã đỡ nhiều rồi.
Trận chiến sinh tử trên Đại Thảo Nguyên, Phạm Chiêm đang lúc thọ thương lại phải vận lực quá sức đã khiến vết thương càng thêm phần nghiêm trọng, hơn nữa trong suốt thời gian này lão vốn không thể vận công thị thương . Cũng may nhờ Kim Sang Dược đặc biệt do Lữ Gia bào chế vết thương cũng đã nhanh chóng hồi phục.
Lão nương đó buồn phiền nói:
- Là tại muội không tốt đã khiến huynh thọ thương!
Phạm Chiêm đỡ lời:
- Muội dùng đoạn đao đâm ta là đúng lắm!
Lão nương đó liền nở một nụ cười
- Phạm huynh! Bốn mươi năm rồi miệng lưỡi huynh vẫn không hề thay đổi.
Phạm Chiêm có phần buồn rầu nói:
- Lục muội! Bốn mươi năm rồi muội vẫn hồ đồ như xưa!
Lão nương đó không nói thêm gì, một giọt lệ lăn trên khuôn mặt tiều tụy. Phải, bốn mươi năm trước bà là một Lữ Hồng Phất hồ đồ, ba lần bảy lượt đều gây chuyện với thập nhị lộ anh hùng. Cũng vì những chuyện can qua ấy mà gặp Phạm Chiêm rồi cùng bọn họ xông lên Huyết Nguyệt Đài đánh đuổi ma giáo. Bốn mươi năm chỉ mới như hôm qua.
Phạm Chiêm ôn tồn tiếp:
- Lục sư muội! Lần này muội vì Thần Châu mà đối đầu với thập nhị lộ anh hùng. E rằng thiên hạ không tránh được một trận cuồng phong loạn vũ, trăm họ lầm than. Ngày sau liệu Lữ Gia có còn chỗ đứng trong võ lâm Tĩnh Hải. Lục muội! Ngã phật từ bi, quay đầu là bờ! Muội hãy vì an nguy của thiên hạ mà thả các trưởng môn ra.
Lao nương đó nuốt lệ nói:
- Hôn quân bạo ngược! Muội cũng vì công đạo mà làm!
Phạm Chiêm thở dài phân trần:
- Lục muội! Muội sai rồi. Lúc này nguyên khí đất nước đang lúc suy vong. Chuyện đao thương can qua chỉ khiến bách tính trăm họ thêm lầm than cơ cực. Hơn nữa dù muội có được Thần Châu mà không có lòng chân thiện cũng không thể khu động được sức mạnh của nó. Quyền lực, lợi danh vốn cũng chỉ là giấc mộng, là mây trôi mà thôi! Ta mong muội hãy suy nghĩ lại!
Lời Hồng Phất quả quyết:
- Ý muội đã quyết!
Lão nương đó quay mặt bước đi, hai hàng lệ đã thấm ướt đôi mắt…
Phạm Chiêm bất đắc dĩ đành thốt ra rằng:
- Muội đã thay đổi rồi!
Khụ khụ…khụ.
Cơn ho kéo dài lại đến, máu trong miệng đã chảy ra ướt đẫm bàn tay lão nương. Phạm Chiêm vội đỡ hoảng hốt nói:
- Hàn độc của muội nặng đến vậy sao!
Lúc này bên ngoài một nữ nhân chừng 40 tuổi, nghe tiếng ho lớn vội mở cửa chạy lại cùng đỡ lấy lão nương, sụt sùi hỏi:
- Mẫu thân! Người không sao chứ?
Phạm Chiêm nhìn dung mạo nữ nhân này có phần thất sắc. Lại nghe cô ta gọi Lữ Hồng Phất là mẫu thân trong lòng vô cùng kinh hoàng thốt lên:
- Ngươi…là…!
Lão nương ánh mắt âu yếm nhìn nữ nhân đó nói:
- Tiểu Bảo! Mau chào phụ thân đi con!
Phạm Chiêm toàn thân đã trở lên bất động. Tiểu Bảo nước mắt ngấn lệ gục xuống vái lạy gọi:
- Phụ thân!
Lão vẫn lặng im bất động, giọt lệ rơi ra trong lòng lão. Lão gượng vượt qua nỗi đau giằng xé trong tâm lão đỡ nữ nhân đó lên trả lời:
- Hài nhi! Ta thật có lỗi với hai người!
Xương Ngập cất bước đi nhanh chen trong đám người trên phố, Ngọc Dung theo hắn nãy giờ cơ hồ cũng đã thấm mệt, thắc mắc hỏi:
- Ngô Ca…! Tiểu cô nương đó là ai…? Mà sao mỗi lần gặp cô ấy huynh đều như gặp tà vậy?
Xương Ngập toan dừng lại giải thích nhưng trên phố người qua lại rất nhiều thấy không tiện bèn nói:
- Ta sẽ giải thích sau!
Ngọc Dung cũng không thắc mắc thêm, chỉ hỏi:
- Chúng ta đi đâu bây giờ?
Hắn nghiêm trọng nói:
- Chúng ta đến Tế Giang!
Hắn lại cắm mặt bước đi! Lúc này bước chân Ngọc Dung cũng đã không còn kịp, hắn mới bất giác nhận ra rằng mình vẫn cầm tay nàng từ khi rời khỏi khách trọ. Hắn dừng lại một khắc phát hiện ra rằng bàn tay nàng rất ấm và đã thấm ướt cả mồ hôi. Hắn có một thoáng buồn rồi lại trở về nghiêm nghị, khẽ bỏ bàn tay nhỏ nhắn đó ra, bước nhanh về phía trước.
Ngọc Dung có chút hụt hẫng, cũng chẳng hiểu trong lòng hắn đang nghĩ gì, lại vội đuổi theo gọi với:
- Ngô ca! Chờ muội với!
Hai người họ thuê ngựa chạy đến trấn Đan Nhiễm, trên đường cũng đã gặp vài tốp nhân sỹ anh hùng, nhóm người này có lẽ đến tụ họp ở trấn Đan Nhiễm. Hai người trả ngựa xong lại thuê thuyền nhỏ đi Tế Giang ngay trong ngày
Suốt trên đoạn đường đi Ngọc Dung đều mỉm cười rất vui vẻ. Ngắm nàng trong dáng bộ giả dạng một nam nhân càng thêm chút dễ thương, mỗi khi nhìn nàng cười như vậy hắn đều cảm thấy trong lòng hạnh phúc.
Hai người thuê một chiếc thuyền nhỏ chèo dọc theo hồ Thập Tử Sinh vào Tế Giang. Hai bên hồ nơi đây thủy sinh đều mọc um tùm hẳn là ẩn nhiều loài thú dữ. Nước hồ trong suốt như gương thỉnh thoảng lại bao phủ một đám khói trắng sương mờ.
Ngọc Dung trong lòng có chút hứng khởi liền kéo chiếc trâm cài thả tóc soi bên hồ nước. Nàng đưa đôi bàn tay trắng ngọc xuống nô đùa dưới làn nước biếc.
Hắn lại một phút si ngốc. Mỉm cười nói với nàng:
- Trong hồ này có thủy quái đó!
Ngọc Dung có phần giật mình thu tay lại, nhìn hắn nghi ngờ.
- Là huynh dọa muội đúng không?
- Ta dọa muội làm gì chứ?
Ngọc Dung có phần cảnh giác, lại hỏi:
- Huynh thật sự biết đường tới Tế Giang chứ?
Xương Ngập đưa mắt nhìn về phía sương mù phía xa nói:
- Mấy năm trước ta có từng đến đây một lần.
Nàng nhìn mặt nước đầy hấp dẫn hỏi lại:
- Thực là nơi này có thủy quái sao!
Hắn cười hảo sảng trả lời:
- Phải! Tốt nhất muội không nên ngồi đầu thuyền.
Ngọc Dung bất giác có chút lo sợ liền ngồi về phía hắn.
- Tuy vậy loài thủy quái này rất thích ngủ. Chỉ cần muội không gây tiếng động lớn và không có mùi máu thì chúng nhất định sẽ không đến. - Xương Ngập trấn an nàng.
Ngọc Dung ngồi gần hắn lúc này đã có phần yên tâm hơn. Thuyền nhẹ lướt trên mặt nước đi vào sâu trong Thập Tử Sinh. Hương thơm từ Hồng Hoa trên tóc nàng cũng nhẹ bay trên mặt hồ…
***
Tế Giang vùng đất huyền bí nằm phía Tây cách trấn Văn Giang năm mươi dặm. Trước mặt là hai hồ nước mênh mông chảy giao thoa, với hai bên bờ là rừng thủy sinh mọc chen trúc, nên hồ nước này còn có tên là Thập Tử Sinh. Người muốn đến Tế Giang chỉ duy nhất có một con đường này.
Đi qua Thập Thủy Sinh ấy là một bán đảo rộng lớn phía sau dựa vào hồ nước thu ba mênh mông. Xung quanh Tế Giang có tổng cộng mười tám cái hồ lớn nhỏ xếp thành một vòng tròn khép kín. Lữ Đường Gia Bảo nằm ở giữa vùng địa lý này phía trước mặt là Thủy Nguyệt Hồ. Làn nước hồ trong xanh, mặt hồ lặng như gương. Phong cảnh vừa hữu tình vừa kỳ ảo quả là sao xuyến lòng người.
Đã hơn 40 năm nay sau vụ mất tích của Lữ Hồng Phất, Lữ Gia sống tách rời với thế giới bên ngoài, hành tung cũng vô cùng thần bí, đặc biệt đều không tham dự đến bất cứ chuyện ân oán nào, người trong võ lâm vì thế cũng ít khi đến Tế Giang. Mặc dù gần như cô lập với thế giới bên ngoài nhưng vùng này vẫn vô cùng phát triển với hơn năm ngàn thực ấp, phần lớn thực ấp ở đây đều thuộc gia tộc Lữ Gia, phần còn lại cũng do Lữ Gia đài thọ về nhiều mặt. Đặc biệt Lữ Gia đều khuyến khích con em dân cư trong vùng đến Lữ Gia học võ nghệ và đạo học , những trẻ em này đều được nuôi dưỡng đến lúc trưởng thành . Nếu muốn có thể trở về hoặc ở lại Lữ Gia làm nghĩa tử, vì điều này mà 100 năm nay dân chúng trong vùng đều rất tôn sùng Lữ Gia. Cũng chẳng biết tiền số tiền duy trì những sự việc này từ đâu ra mà cả trăm năm nay Lữ Gia vẫn làm công ích như vậy.
Cách đây không lâu cả hai nhân vật quan trọng nhất trong Lữ Gia đều xuất ngoại, khi trở về còn đem theo rất nhiều người, đa số họ đều bị nhốt trong Lữ Đường Bảo Tháp, nơi này là cấm địa của Lữ Gia luôn được canh phòng vô cũng nghiêm ngặt.
Tòa Lữ Đường Bảo Tháp này cao năm tầng nằm sâu sau quần thể kiến trúc của Lữ Đường Gia Bảo. Bốn mươi năm trước Lữ Thiên Ảnh xuất ngoại khỏi Tế Giang. Bảy năm sau ông ta trở về cùng em gái là Lữ Hồng Phất thân bị trúng hàn độc, dung mạo tiều tụy, tóc đã điểm trắng cùng một bé gái xinh xắn , đôi mắt long lanh như sao Thu. Cô bé này tên Tiểu Bảo lúc ấy cũng chừng 6 tuổi. Từ đó, Lữ Thiên Ảnh đóng cửa Lữ Gia năm năm để xây Lữ Đường Bảo Tháp. Nghe nói là để cho người em gái này ở. Bảo Tháp này đều được dựng bằng những loại gỗ quý hiếm trong vùng. Nhìn từ xa có thể thấy nó đứng hiên ngang giữa đất trời, vô cùng hùng vĩ.
Trong suốt những năm đó Lữ Thiên Ảnh đều kỳ công xuất ngoại tìm đại phu chữa trị hàn độc cho tiểu muội. Đến năm thứ bảy đưa về được một đại phu trẻ tuổi tên Chu Tam. Người này y học xuất chúng tuy rằng tuổi lúc đó mới ngoài hai mươi. Nhờ có hắn hàn độc trong người Lữ Hồng Phất cũng đã bắt đầu thuyên giảm.
Mười tám năm trước Lữ Gia lại sảy ra một biến cố lớn: Chu Tam và Lữ Tiểu Bảo vì luyến ái bị ngăn cấm đã cùng nhau bỏ trốn khỏi Lữ Gia. Lữ Thiên Ảnh vì chuyện đau lòng này đã bế quan tu luyện mong tìm ra thuyết học trong Lữ Gia để đẩy lui hàn độc trong người tiểu muội. Lữ Gia được giao lại cho con thứ Lữ Đường lúc đó mới tròn 18 tuổi.
Lữ Đường từ đó ôm một mộng lớn thống nhất thiên hạ. Một mặt hắn theo truyền thống của Lữ Gia nuôi dưỡng nghĩa tử, mặt khác âm thầm thanh trừ, thâu tóm những thế lực nhỏ khác, đồng thời điều tra về tung tích của Thần Châu.
Các Trưởng Môn của thập nhị lộ anh hùng sau khi bị bắt về Lữ Gia đều bị nhốt ở tầng trên cùng của Bảo Tháp. Ngoài việc bị cách ly, canh phòng cẩn mật và bỏ độc Đoạn Cốt Tán để không ai có khả năng vận dụng nội công tẩu thoát, nơi này còn tàng ẩn rất nhiều cơ quan bẫy độc các loại đề phòng kẻ đột nhập từ bên ngoài.
Ở một bí phòng trên tầng thứ ba, Phạm Chiêm đang ngồi tọa thiền, suốt hơn một tháng qua lão cũng giống như các trưởng môn khác đều bị hạ độc Đoạn Cốt Tán đến thân thể không thể vận dụng nội công được.
Cửa phòng hé mở, một lão nương tuổi ngoại lục tuần, tóc đã bạc trắng, dáng vẻ tiều tụy bước vào đến bên lão cất tiếng hỏi:
- Phạm huynh! Vết thương của huynh sao rồi!
- Cảm ơn muội! Đã đỡ nhiều rồi.
Trận chiến sinh tử trên Đại Thảo Nguyên, Phạm Chiêm đang lúc thọ thương lại phải vận lực quá sức đã khiến vết thương càng thêm phần nghiêm trọng, hơn nữa trong suốt thời gian này lão vốn không thể vận công thị thương . Cũng may nhờ Kim Sang Dược đặc biệt do Lữ Gia bào chế vết thương cũng đã nhanh chóng hồi phục.
Lão nương đó buồn phiền nói:
- Là tại muội không tốt đã khiến huynh thọ thương!
Phạm Chiêm đỡ lời:
- Muội dùng đoạn đao đâm ta là đúng lắm!
Lão nương đó liền nở một nụ cười
- Phạm huynh! Bốn mươi năm rồi miệng lưỡi huynh vẫn không hề thay đổi.
Phạm Chiêm có phần buồn rầu nói:
- Lục muội! Bốn mươi năm rồi muội vẫn hồ đồ như xưa!
Lão nương đó không nói thêm gì, một giọt lệ lăn trên khuôn mặt tiều tụy. Phải, bốn mươi năm trước bà là một Lữ Hồng Phất hồ đồ, ba lần bảy lượt đều gây chuyện với thập nhị lộ anh hùng. Cũng vì những chuyện can qua ấy mà gặp Phạm Chiêm rồi cùng bọn họ xông lên Huyết Nguyệt Đài đánh đuổi ma giáo. Bốn mươi năm chỉ mới như hôm qua.
Phạm Chiêm ôn tồn tiếp:
- Lục sư muội! Lần này muội vì Thần Châu mà đối đầu với thập nhị lộ anh hùng. E rằng thiên hạ không tránh được một trận cuồng phong loạn vũ, trăm họ lầm than. Ngày sau liệu Lữ Gia có còn chỗ đứng trong võ lâm Tĩnh Hải. Lục muội! Ngã phật từ bi, quay đầu là bờ! Muội hãy vì an nguy của thiên hạ mà thả các trưởng môn ra.
Lao nương đó nuốt lệ nói:
- Hôn quân bạo ngược! Muội cũng vì công đạo mà làm!
Phạm Chiêm thở dài phân trần:
- Lục muội! Muội sai rồi. Lúc này nguyên khí đất nước đang lúc suy vong. Chuyện đao thương can qua chỉ khiến bách tính trăm họ thêm lầm than cơ cực. Hơn nữa dù muội có được Thần Châu mà không có lòng chân thiện cũng không thể khu động được sức mạnh của nó. Quyền lực, lợi danh vốn cũng chỉ là giấc mộng, là mây trôi mà thôi! Ta mong muội hãy suy nghĩ lại!
Lời Hồng Phất quả quyết:
- Ý muội đã quyết!
Lão nương đó quay mặt bước đi, hai hàng lệ đã thấm ướt đôi mắt…
Phạm Chiêm bất đắc dĩ đành thốt ra rằng:
- Muội đã thay đổi rồi!
Khụ khụ…khụ.
Cơn ho kéo dài lại đến, máu trong miệng đã chảy ra ướt đẫm bàn tay lão nương. Phạm Chiêm vội đỡ hoảng hốt nói:
- Hàn độc của muội nặng đến vậy sao!
Lúc này bên ngoài một nữ nhân chừng 40 tuổi, nghe tiếng ho lớn vội mở cửa chạy lại cùng đỡ lấy lão nương, sụt sùi hỏi:
- Mẫu thân! Người không sao chứ?
Phạm Chiêm nhìn dung mạo nữ nhân này có phần thất sắc. Lại nghe cô ta gọi Lữ Hồng Phất là mẫu thân trong lòng vô cùng kinh hoàng thốt lên:
- Ngươi…là…!
Lão nương ánh mắt âu yếm nhìn nữ nhân đó nói:
- Tiểu Bảo! Mau chào phụ thân đi con!
Phạm Chiêm toàn thân đã trở lên bất động. Tiểu Bảo nước mắt ngấn lệ gục xuống vái lạy gọi:
- Phụ thân!
Lão vẫn lặng im bất động, giọt lệ rơi ra trong lòng lão. Lão gượng vượt qua nỗi đau giằng xé trong tâm lão đỡ nữ nhân đó lên trả lời:
- Hài nhi! Ta thật có lỗi với hai người!
/52
|