Dưới ánh trăng mờ nhạt trong rừng trúc mênh mang , một nữ tử đang khóc thút thít, một nam nhân đứng cạnh nàng chưa đầy bốn thước, mặc nhiên vẫn đứng bất động ở đó, chờ rất lâu, cuối cùng đưa ra một chiếc khăn tay bằng lụa trắng thêu một đôi chim uyên, khẽ mở lời nói:
- Đan Muội! Đừng khóc nữa…
Nam nhân đó chính là Lưu Cơ, ngay khi rời khỏi phòng của Đàm phu nhân đã vội vã đuổi theo nàng đến trúc lâm này. Đan Gia có chút sửng sốt thoáng qua khẽ gạt lệ nói:
- Lưu huynh! Sao lại là huynh?
Sắc mặt hắn có chút buồn không rõ, rõ ràng người Đan muội đợi là Đinh Hoàn chứ không phải hắn, hắn đưa mắt nhìn nàng chua xót nói một câu:
- Nhất định ta sẽ mang Đinh Hoàn về cho muội.
Nữ tử nghe mấy lời này cảm động lại khóc tiếp, lần này nàng gục đầu vào vai hắn mà khóc như đứa trẻ thơ, Lưu Cơ không nói thêm câu gì, hắn không lý do cứ để mặc nàng trong vai hắn mà khóc như vậy. Những giọt nước mắt ấm áp thấm ướt áo bào chảy xuống ngực hắn vẫn còn đang nóng hổi.
Lưu Cơ và Đan Gia cùng lớn lên ở Sơn Trang Tri Hối, là đôi bạn thanh mai trúc mã, trong lòng Lưu Cơ sớm đã xuất hiện tình cảm với Đan Gia, nhưng Đan Gia lại không hề hay biết, trong trái tim nàng ngự trị chỉ có một hình bóng Đinh Hoàn. Lưu Cơ không vì đó mà hận, trái lại còn ra sức vun đắp cho nàng, chỉ là gần đây sau khi Đinh Hoàn gặp cô gái tên Vân Nga ấy, đã khiến hắn si mê đến thần điên bát đảo, sớm tối đều chạy theo tiểu cô nương đó đến khắp nơi, chuyện này khiến hắn rất đau lòng, hắn là vì Đan muội mà đau lòng.
Hai người ngồi lặng trong trúc lâm không biết đã bao lâu, Đan Gia khóc nhiều cuối cùng ngủ thiếp luôn trên vai Lưu Cơ, hắn vỗn không muốn đánh thức nàng nên cũng ngồi yên như vậy mà canh cho nàng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Mặt Trời chiếu ánh sáng xuyên qua những tán trúc, phản chiếu xuống khuôn mặt xinh xắn còn vương chút u sầu của Đan Gia, nàng mới lười nhác mở mắt, thấy mình dựa vào vai Lưu Cơ đã cả đêm, liền vội vã đứng dậy ngượng ngùng nói :
- Lưu huynh! Thật xin lỗi huynh!
Lưu Cơ nhìn nàng cười dấu dịu một cái nói:
- Không sao, khi còn bé chẳng phải muội cũng toàn dựa vào vai ta ngủ sao?
Đan Gia đỏ mặt không nói gì, Lưu cơ đã đi dắt hai con ngựa tới nói:
- Chúng ta đi thôi.
- Chúng ta đi đâu bây giờ ?- Đan Gia hỏi hắn.
Lưu Cơ cười với nàng:
- Đi Cổ Loa tìm Đinh Hoàn của muội!
Đan Gia có chút đắn đo, nửa một nét giận hờn nói:
- Muội làm sao tranh lại được với Quận Chúa đó?
Lưu Cơ cười ha ha dong ngựa đi trước miệng còn khích lại:
- Muội là thiên kim tiểu thư của Sơn Trang Tri Hối, còn sợ không là đối thủ của nàng ta sao?
Đan Gia dĩ nhiên là trúng kế lập tức đã băng lên ngựa đuổi theo nói lớn:
- Muội rốt cục muốn xem mặt mũi cô ta như thế nào.
Lưu Cơ tự mình cười tự mình lại nhói đau, không nói thêm gì nữa, hắn phóng ngựa băng nhanh về phía trước, Đan Gia thúc ngựa chạy phía sau, hai người nhằm hướng Bắc mà đi.
***
Lĩnh Nam Trấn, một tửu lầu bên sông,
Ngô Xương Ngập cùng Tiểu Bạch, Ngọc Dung bước vào quán, chàng gọi tiểu nhị mang ra vài mót ăn nhẹ, hai nàng Ngọc Dung Tiểu Bạch đi cùng đã mấy ngày đường nhưng xem chừng khí khái vẫn còn bất phục, Ngọc Dung bỏ kiếm xuống bên cạnh bàn làm ngơ không muốn gắp một đũa, Tiểu Bạch ý tứ cũng chẳng chịu thua, có điều lại không muốn lặp theo nàng ta liền tươi tắn cười nói, tay dùng đũa gắp một chiếc cánh gà lớn sang bát Xương Ngập dịu dàng nói :
- Huynh ăn nhiều một chút!
Xương Ngập bất đắc dĩ mỉm cười liền quay sang nhìn Ngọc Dung ấm áp nói :
- Muội cũng ăn chút gì đi, chúng ta đi đường mấy ngày nay cũng vất vả rồi.
Ngọc Dung nghe lời này làm ấm lòng lắm, nụ cười liền nở rạng trên khuôn mặt, nhưng quay sang rồi lại nhìn thấy Tiểu Bạch vẫn cái vẻ ỡm ờ, lại nổi nên một cơn sóng gió trong lòng, liền lại buông đũa quay đi.
Xương Ngập thở dài một cái, hắn không biết kiếp trước mình làm gì sai trái mà ở kiếp này lại gặp toàn những chuyện xui xẻo, vửa mới thoát cơn vong mạng đã bị hai tiểu cô nương này ném qua ném lại, hắn thầm nghĩ :
‘ Cũng may Quân Nghi của ta không giống hai nàng, nếu không… ’
Sầm…
Bên bàn bên cạnh một lão béo lùn, râu tóc sum suê quát lớn:
- Tiểu Nhị mau mang mấy món ngon qua đây cho đại lão gia ngươi thưởng thức.
Ba người ngồi bàn này hình thức đều có phần quái dị khác thường, Một lão già chừng ngoài ngũ thập tuần, thần sắc lạnh nhạt đầy sát khí, thậm chí trên mặt lão một cái biểu cảm nhỏ cũng không có, không khác gì một cái thây ma biết đi, cái vẻ mặt ấy làm cho người ta kinh sợ không giám nhìn thẳng vào mặt lão. Tên còn lại vừa béo lại vừa lùn, đầu tóc râu ria đều hết sức lôi thôi, mới nhìn tưởng như mười năm mới từ sơn động bước ra ngoài, người phụ nữ nhìn có chút lòe loẹt hơn cả, mặc dù ả trang điểm và phục trang đều không hợp với cái tuổi đã gần 40 của mình, nhưng dù sao cũng có chút dễ trông hơn.
Phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy đám người này của cả ba người đều chung hai chữ ‘ thất kinh’, bởi lẽ ba kẻ này không ai khác chính là Lão Đại, Hồ Lão Nhị và Hồng Tứ Nương của tứ ác Văn Giang.
- Bọn chúng sao lại xuất hiện ở đây?- Ngọc Dung khẽ hỏi Xương Ngập.
Hắn cũng như nàng lúc này đều không rõ câu trả lời, Cả hai nàng Ngọc Dung và Tiểu Bạch một đoản đao một kiếm cũng đã nắm chặt, Xương Ngập vội buông đũa nắm lấy tay hai mỹ nhân ra hiệu không nên manh động.
Bàn bên cạnh Hồ Lão Nhị giọng ồm ồm chĩa về Lão Đại thở dài nói :
- Lão huynh! Lần này Lữ Đường trở mặt đuổi chúng ta đi, Văn Giang cũng không còn đất sinh kế, mẹ kiếp… lão huynh tính thế nào ?
Lão Đại lặng im không chút biểu tình, gã nâng bầu rượu uống một ngụm lớn, Hồng Tứ Nương có vẻ xót xa nói:
- Thất đại kỹ phường của Tiểu Muội cũng đã bị dẹp bỏ, Lão Đại huynh nhất định phải đòi lại công bằng cho muội!
Lão Đại đảo mắt nhìn ả một cái không phát biểu gì, lại uống một ngụm rượu lớn, Hồ Lão Nhị có phần tức tối nhổ toẹt một miếng rõ là dơ bẩn liền thêm vào :
- Tất cả cũng tại tên Đinh Hoàn đó, nếu không phải hắn phá ngang vào, tứ ác Văn Giang cũng không có ngày hôm nay.
Trong Tửu Lầu nhỏ phía cuối bàn có một khách tửu mặc Thô Bố Y đội nón che kín mặt, nghe lời này có chút thất thần thoáng qua, sau đó lại lặng im vẻ nghe ngóng.
Lời này của Hồ Lão Nhị nói ra, bị Lão Đại đưa mắt nhìn ác y một cái khiến lão im bặt, Lão Đại lúc này mới mở lời nói:
- Lần này vì cái đầu ngu muội của các ngươi mà chúng ta phải rời khỏi Văn Giang, không chốn dung thân, lại khiến Lão Tam mất mạng, các ngươi còn chưa thỏa mãn sao?
Hai người kia nghe thấy hắn mở lời liền im bặt không dám nói thêm lời nào, Lão Đại lại trở về cái vẻ mặt chết chóc nói một câu:
- Sớm mai chúng ta lên đường đến Trấn Nguyễn Gia Loan.
Hai người còn lại nhìn nhau không rõ ý tứ của hắn, nhưng thấy cũng không tiện hỏi thêm đàng ngậm ngùi im lặng.
Xương Ngập cùng hai nàng Dung Bạch toan đứng dậy rời khỏi tửu lầu để tránh ba tên đại ác kia chẳng may phát hiện ra, vừa mới đứng dậy đã nghe giọng quát của tên Lão Đại:
- Ngươi đứng lại!
Ba người thất sắc đứng lặng lại bàn, Ngọc Dung một tay đã bấm kiếm hé ra thủ thế, Tiểu Bạch cũng không ngoại lệ đoản đao phút chốc đã phòng bị, thời gian trôi qua một khắc, hai khắc vẫn không thấy ba tên đại ác có động tĩnh gì. Hồ Lão Nhị lúc này đã xách thanh quải đao đứng lên nhưng hắn lại không đi về phía ba người. Xương Ngập thở ra một cái, Ngọc Dung và Tiểu Bạch vẫn còn chút cảnh giác liền khẽ quay nhìn về hướng Hồ Lão Nhị đi tới.
Người đứng đó là một nam tử hán thân mặc một bộ Thô Bố Y, đầu đội mũ vành lớn. Hồ Lão Nhị đi đến gần nhìn kỹ hắn một lượt, bỗng y cười lên khoái trá nói:
- Oan gia ngõ hẻm, không ngờ lại gặp Đinh công tử ở đây?
Đinh Hoàn nãy giờ cũng đã ngồi trong tửu lầu, sau khi nghe câu chuyện của ba tên đại ác, vốn cũng không muốn dây dưa liền lặng lẽ rời đi, không ngờ lại bị ánh mắt của Lão Đại để ý, tình huống lúc này so với buổi đụng độ nhóm hắc y ở hoang lâm e rằng hiểm nguy gấp bội, hắn không đắn đo liền tuốt kiếm ra tấn công Hồ Lão Nhị để lấy ưu thế nhằm thoát thân.
Đinh Hoàn liền dụng một chiêu Bát Lộ Xung Thiên, kiếm từ nhiều hướng liền bủa vây lấy Hồ Lão Nhị,
Hồ Lão Nhị tuy thể hình béo lùn nhưng cây quải kiếm trong tay lão lại vô cùng linh hoạt, phút chốc đã phá chiêu của Đinh Hoàn, liền trả đòn một chiêu Phong Kiều Dạ Bạc đẩy Đinh Hoàn lui ra đến cửa.
Thực thì Đinh Hoàn cố ý thối lui ra khỏi tửu lầu, võ công của hắn so với tên Hồ Lão Nhị này cũng thuộc vào dạng kẻ tám lạng người nửa cân, ai thắng ai thua còn chưa phân rõ được.
Hồ Lão Nhị thấy mình thắng thế liền tung quải đao băng đến hô lớn :
- Cáp Mô Trảm Hồn Đao!
Hai nàng Dung Bạch nghe hắn thệ chiêu suýt đã cười thành tiếng, liền cùng quay sang Xương Ngập hỏi:
- ‘Chúng ta có nên giúp y không?’
Xương Ngập còn chưa biết tính sao, bên trong Hồng Tứ Nương thấy cục diện không ổn liền nói:
- Lão Nhị để ta giúp ngươi! – Nói dứt lời đã vung kiếm băng vào phối hợp vói Hồ Lão Nhị
Xương Ngập trước tình thế gấp rút liền gật đầu một cái, hai nàng Dung Bạch đã băng ra chặn Hồng Tứ Nương lại, một đao một kiếm phối hợp vô cùng ăn ý, người ngoài nhìn vào lại cho là tỉ muội một môn phái.
Xương Ngập tuy kiếm thuật không xuất sắc nhưng chiêu thức cũng thuộc dăm ba đường, lại được nhiều thầy chỉ dạy, nên cũng xếp vào dạng có chút võ công, nhưng trâm ngôn có câu ‘ học nhiều chẳng bằng giỏi một thứ’. Xương Ngập tuy mỗi môn phái biết một vài đường, nhưng cuối cùng kiếm pháp lại chỉ hơn mấy đệ tử cấp thấp mà thôi, nhưng bù lại hắn lại có lòng quà cảm, lúc này đã băng đến trợ giúp Đinh Hoàn nói :
- Đinh huynh đệ! Để ta giúp huynh một tay.
Đinh Hoàn nhìn hắn không có chút ấn tượng, nhưng thấy hắn quà cảm như vậy trong lòng cũng nổi nên một tấm cảm kích nói:
- Đa tạ vị huynh đài.
Người dân Trấn Lĩnh Nam bỗng nhiên lại chứng kiến một màn tỉ thí gay cấn ngay trước tửu lầu bên sông, lúc này ở trận Hồng Tứ Nương và hai nàng Ngọc Dung Tiểu Bạch, hai nàng Dung Bạch nhanh chóng đã chiếm ưu thế bởi sự kết hợp đầy tinh diệu trong đao pháp và kiếm pháp của hai nhà Lữ - Phạm.
Đinh Hoàn so với tên Hồ Lão Nhị cũng ngang ngửa, tuy Xương Ngập không giúp được hắn nhiều nhưn cũng khiến Hồ Lão Nhị phân tâm , tình thế hiện giờ quả thật ngoài mong đợi, nhưng tên đang ngồi bên trong kia- Lão Đại, võ công thuộc loại xuất quỷ nhập thần, quả thật không dễ đối phó.
Đinh Hoàn còn đang đắn đo đã thấy một cánh cửa tửu lầu văng ra bay thẳng về phía hắn, hắn thất thần vung kiếm ra một chiêu Nhất Tuyệt Song Điêu phá tấm cửa ra làm 4 mảnh, thân ảnh đã bị dư lực đẩy lui đến 4 thước.
Trong tửu lầu Lão Đại mặt lạnh như thây ma chầm chậm bước ra.
- Đan Muội! Đừng khóc nữa…
Nam nhân đó chính là Lưu Cơ, ngay khi rời khỏi phòng của Đàm phu nhân đã vội vã đuổi theo nàng đến trúc lâm này. Đan Gia có chút sửng sốt thoáng qua khẽ gạt lệ nói:
- Lưu huynh! Sao lại là huynh?
Sắc mặt hắn có chút buồn không rõ, rõ ràng người Đan muội đợi là Đinh Hoàn chứ không phải hắn, hắn đưa mắt nhìn nàng chua xót nói một câu:
- Nhất định ta sẽ mang Đinh Hoàn về cho muội.
Nữ tử nghe mấy lời này cảm động lại khóc tiếp, lần này nàng gục đầu vào vai hắn mà khóc như đứa trẻ thơ, Lưu Cơ không nói thêm câu gì, hắn không lý do cứ để mặc nàng trong vai hắn mà khóc như vậy. Những giọt nước mắt ấm áp thấm ướt áo bào chảy xuống ngực hắn vẫn còn đang nóng hổi.
Lưu Cơ và Đan Gia cùng lớn lên ở Sơn Trang Tri Hối, là đôi bạn thanh mai trúc mã, trong lòng Lưu Cơ sớm đã xuất hiện tình cảm với Đan Gia, nhưng Đan Gia lại không hề hay biết, trong trái tim nàng ngự trị chỉ có một hình bóng Đinh Hoàn. Lưu Cơ không vì đó mà hận, trái lại còn ra sức vun đắp cho nàng, chỉ là gần đây sau khi Đinh Hoàn gặp cô gái tên Vân Nga ấy, đã khiến hắn si mê đến thần điên bát đảo, sớm tối đều chạy theo tiểu cô nương đó đến khắp nơi, chuyện này khiến hắn rất đau lòng, hắn là vì Đan muội mà đau lòng.
Hai người ngồi lặng trong trúc lâm không biết đã bao lâu, Đan Gia khóc nhiều cuối cùng ngủ thiếp luôn trên vai Lưu Cơ, hắn vỗn không muốn đánh thức nàng nên cũng ngồi yên như vậy mà canh cho nàng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Mặt Trời chiếu ánh sáng xuyên qua những tán trúc, phản chiếu xuống khuôn mặt xinh xắn còn vương chút u sầu của Đan Gia, nàng mới lười nhác mở mắt, thấy mình dựa vào vai Lưu Cơ đã cả đêm, liền vội vã đứng dậy ngượng ngùng nói :
- Lưu huynh! Thật xin lỗi huynh!
Lưu Cơ nhìn nàng cười dấu dịu một cái nói:
- Không sao, khi còn bé chẳng phải muội cũng toàn dựa vào vai ta ngủ sao?
Đan Gia đỏ mặt không nói gì, Lưu cơ đã đi dắt hai con ngựa tới nói:
- Chúng ta đi thôi.
- Chúng ta đi đâu bây giờ ?- Đan Gia hỏi hắn.
Lưu Cơ cười với nàng:
- Đi Cổ Loa tìm Đinh Hoàn của muội!
Đan Gia có chút đắn đo, nửa một nét giận hờn nói:
- Muội làm sao tranh lại được với Quận Chúa đó?
Lưu Cơ cười ha ha dong ngựa đi trước miệng còn khích lại:
- Muội là thiên kim tiểu thư của Sơn Trang Tri Hối, còn sợ không là đối thủ của nàng ta sao?
Đan Gia dĩ nhiên là trúng kế lập tức đã băng lên ngựa đuổi theo nói lớn:
- Muội rốt cục muốn xem mặt mũi cô ta như thế nào.
Lưu Cơ tự mình cười tự mình lại nhói đau, không nói thêm gì nữa, hắn phóng ngựa băng nhanh về phía trước, Đan Gia thúc ngựa chạy phía sau, hai người nhằm hướng Bắc mà đi.
***
Lĩnh Nam Trấn, một tửu lầu bên sông,
Ngô Xương Ngập cùng Tiểu Bạch, Ngọc Dung bước vào quán, chàng gọi tiểu nhị mang ra vài mót ăn nhẹ, hai nàng Ngọc Dung Tiểu Bạch đi cùng đã mấy ngày đường nhưng xem chừng khí khái vẫn còn bất phục, Ngọc Dung bỏ kiếm xuống bên cạnh bàn làm ngơ không muốn gắp một đũa, Tiểu Bạch ý tứ cũng chẳng chịu thua, có điều lại không muốn lặp theo nàng ta liền tươi tắn cười nói, tay dùng đũa gắp một chiếc cánh gà lớn sang bát Xương Ngập dịu dàng nói :
- Huynh ăn nhiều một chút!
Xương Ngập bất đắc dĩ mỉm cười liền quay sang nhìn Ngọc Dung ấm áp nói :
- Muội cũng ăn chút gì đi, chúng ta đi đường mấy ngày nay cũng vất vả rồi.
Ngọc Dung nghe lời này làm ấm lòng lắm, nụ cười liền nở rạng trên khuôn mặt, nhưng quay sang rồi lại nhìn thấy Tiểu Bạch vẫn cái vẻ ỡm ờ, lại nổi nên một cơn sóng gió trong lòng, liền lại buông đũa quay đi.
Xương Ngập thở dài một cái, hắn không biết kiếp trước mình làm gì sai trái mà ở kiếp này lại gặp toàn những chuyện xui xẻo, vửa mới thoát cơn vong mạng đã bị hai tiểu cô nương này ném qua ném lại, hắn thầm nghĩ :
‘ Cũng may Quân Nghi của ta không giống hai nàng, nếu không… ’
Sầm…
Bên bàn bên cạnh một lão béo lùn, râu tóc sum suê quát lớn:
- Tiểu Nhị mau mang mấy món ngon qua đây cho đại lão gia ngươi thưởng thức.
Ba người ngồi bàn này hình thức đều có phần quái dị khác thường, Một lão già chừng ngoài ngũ thập tuần, thần sắc lạnh nhạt đầy sát khí, thậm chí trên mặt lão một cái biểu cảm nhỏ cũng không có, không khác gì một cái thây ma biết đi, cái vẻ mặt ấy làm cho người ta kinh sợ không giám nhìn thẳng vào mặt lão. Tên còn lại vừa béo lại vừa lùn, đầu tóc râu ria đều hết sức lôi thôi, mới nhìn tưởng như mười năm mới từ sơn động bước ra ngoài, người phụ nữ nhìn có chút lòe loẹt hơn cả, mặc dù ả trang điểm và phục trang đều không hợp với cái tuổi đã gần 40 của mình, nhưng dù sao cũng có chút dễ trông hơn.
Phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy đám người này của cả ba người đều chung hai chữ ‘ thất kinh’, bởi lẽ ba kẻ này không ai khác chính là Lão Đại, Hồ Lão Nhị và Hồng Tứ Nương của tứ ác Văn Giang.
- Bọn chúng sao lại xuất hiện ở đây?- Ngọc Dung khẽ hỏi Xương Ngập.
Hắn cũng như nàng lúc này đều không rõ câu trả lời, Cả hai nàng Ngọc Dung và Tiểu Bạch một đoản đao một kiếm cũng đã nắm chặt, Xương Ngập vội buông đũa nắm lấy tay hai mỹ nhân ra hiệu không nên manh động.
Bàn bên cạnh Hồ Lão Nhị giọng ồm ồm chĩa về Lão Đại thở dài nói :
- Lão huynh! Lần này Lữ Đường trở mặt đuổi chúng ta đi, Văn Giang cũng không còn đất sinh kế, mẹ kiếp… lão huynh tính thế nào ?
Lão Đại lặng im không chút biểu tình, gã nâng bầu rượu uống một ngụm lớn, Hồng Tứ Nương có vẻ xót xa nói:
- Thất đại kỹ phường của Tiểu Muội cũng đã bị dẹp bỏ, Lão Đại huynh nhất định phải đòi lại công bằng cho muội!
Lão Đại đảo mắt nhìn ả một cái không phát biểu gì, lại uống một ngụm rượu lớn, Hồ Lão Nhị có phần tức tối nhổ toẹt một miếng rõ là dơ bẩn liền thêm vào :
- Tất cả cũng tại tên Đinh Hoàn đó, nếu không phải hắn phá ngang vào, tứ ác Văn Giang cũng không có ngày hôm nay.
Trong Tửu Lầu nhỏ phía cuối bàn có một khách tửu mặc Thô Bố Y đội nón che kín mặt, nghe lời này có chút thất thần thoáng qua, sau đó lại lặng im vẻ nghe ngóng.
Lời này của Hồ Lão Nhị nói ra, bị Lão Đại đưa mắt nhìn ác y một cái khiến lão im bặt, Lão Đại lúc này mới mở lời nói:
- Lần này vì cái đầu ngu muội của các ngươi mà chúng ta phải rời khỏi Văn Giang, không chốn dung thân, lại khiến Lão Tam mất mạng, các ngươi còn chưa thỏa mãn sao?
Hai người kia nghe thấy hắn mở lời liền im bặt không dám nói thêm lời nào, Lão Đại lại trở về cái vẻ mặt chết chóc nói một câu:
- Sớm mai chúng ta lên đường đến Trấn Nguyễn Gia Loan.
Hai người còn lại nhìn nhau không rõ ý tứ của hắn, nhưng thấy cũng không tiện hỏi thêm đàng ngậm ngùi im lặng.
Xương Ngập cùng hai nàng Dung Bạch toan đứng dậy rời khỏi tửu lầu để tránh ba tên đại ác kia chẳng may phát hiện ra, vừa mới đứng dậy đã nghe giọng quát của tên Lão Đại:
- Ngươi đứng lại!
Ba người thất sắc đứng lặng lại bàn, Ngọc Dung một tay đã bấm kiếm hé ra thủ thế, Tiểu Bạch cũng không ngoại lệ đoản đao phút chốc đã phòng bị, thời gian trôi qua một khắc, hai khắc vẫn không thấy ba tên đại ác có động tĩnh gì. Hồ Lão Nhị lúc này đã xách thanh quải đao đứng lên nhưng hắn lại không đi về phía ba người. Xương Ngập thở ra một cái, Ngọc Dung và Tiểu Bạch vẫn còn chút cảnh giác liền khẽ quay nhìn về hướng Hồ Lão Nhị đi tới.
Người đứng đó là một nam tử hán thân mặc một bộ Thô Bố Y, đầu đội mũ vành lớn. Hồ Lão Nhị đi đến gần nhìn kỹ hắn một lượt, bỗng y cười lên khoái trá nói:
- Oan gia ngõ hẻm, không ngờ lại gặp Đinh công tử ở đây?
Đinh Hoàn nãy giờ cũng đã ngồi trong tửu lầu, sau khi nghe câu chuyện của ba tên đại ác, vốn cũng không muốn dây dưa liền lặng lẽ rời đi, không ngờ lại bị ánh mắt của Lão Đại để ý, tình huống lúc này so với buổi đụng độ nhóm hắc y ở hoang lâm e rằng hiểm nguy gấp bội, hắn không đắn đo liền tuốt kiếm ra tấn công Hồ Lão Nhị để lấy ưu thế nhằm thoát thân.
Đinh Hoàn liền dụng một chiêu Bát Lộ Xung Thiên, kiếm từ nhiều hướng liền bủa vây lấy Hồ Lão Nhị,
Hồ Lão Nhị tuy thể hình béo lùn nhưng cây quải kiếm trong tay lão lại vô cùng linh hoạt, phút chốc đã phá chiêu của Đinh Hoàn, liền trả đòn một chiêu Phong Kiều Dạ Bạc đẩy Đinh Hoàn lui ra đến cửa.
Thực thì Đinh Hoàn cố ý thối lui ra khỏi tửu lầu, võ công của hắn so với tên Hồ Lão Nhị này cũng thuộc vào dạng kẻ tám lạng người nửa cân, ai thắng ai thua còn chưa phân rõ được.
Hồ Lão Nhị thấy mình thắng thế liền tung quải đao băng đến hô lớn :
- Cáp Mô Trảm Hồn Đao!
Hai nàng Dung Bạch nghe hắn thệ chiêu suýt đã cười thành tiếng, liền cùng quay sang Xương Ngập hỏi:
- ‘Chúng ta có nên giúp y không?’
Xương Ngập còn chưa biết tính sao, bên trong Hồng Tứ Nương thấy cục diện không ổn liền nói:
- Lão Nhị để ta giúp ngươi! – Nói dứt lời đã vung kiếm băng vào phối hợp vói Hồ Lão Nhị
Xương Ngập trước tình thế gấp rút liền gật đầu một cái, hai nàng Dung Bạch đã băng ra chặn Hồng Tứ Nương lại, một đao một kiếm phối hợp vô cùng ăn ý, người ngoài nhìn vào lại cho là tỉ muội một môn phái.
Xương Ngập tuy kiếm thuật không xuất sắc nhưng chiêu thức cũng thuộc dăm ba đường, lại được nhiều thầy chỉ dạy, nên cũng xếp vào dạng có chút võ công, nhưng trâm ngôn có câu ‘ học nhiều chẳng bằng giỏi một thứ’. Xương Ngập tuy mỗi môn phái biết một vài đường, nhưng cuối cùng kiếm pháp lại chỉ hơn mấy đệ tử cấp thấp mà thôi, nhưng bù lại hắn lại có lòng quà cảm, lúc này đã băng đến trợ giúp Đinh Hoàn nói :
- Đinh huynh đệ! Để ta giúp huynh một tay.
Đinh Hoàn nhìn hắn không có chút ấn tượng, nhưng thấy hắn quà cảm như vậy trong lòng cũng nổi nên một tấm cảm kích nói:
- Đa tạ vị huynh đài.
Người dân Trấn Lĩnh Nam bỗng nhiên lại chứng kiến một màn tỉ thí gay cấn ngay trước tửu lầu bên sông, lúc này ở trận Hồng Tứ Nương và hai nàng Ngọc Dung Tiểu Bạch, hai nàng Dung Bạch nhanh chóng đã chiếm ưu thế bởi sự kết hợp đầy tinh diệu trong đao pháp và kiếm pháp của hai nhà Lữ - Phạm.
Đinh Hoàn so với tên Hồ Lão Nhị cũng ngang ngửa, tuy Xương Ngập không giúp được hắn nhiều nhưn cũng khiến Hồ Lão Nhị phân tâm , tình thế hiện giờ quả thật ngoài mong đợi, nhưng tên đang ngồi bên trong kia- Lão Đại, võ công thuộc loại xuất quỷ nhập thần, quả thật không dễ đối phó.
Đinh Hoàn còn đang đắn đo đã thấy một cánh cửa tửu lầu văng ra bay thẳng về phía hắn, hắn thất thần vung kiếm ra một chiêu Nhất Tuyệt Song Điêu phá tấm cửa ra làm 4 mảnh, thân ảnh đã bị dư lực đẩy lui đến 4 thước.
Trong tửu lầu Lão Đại mặt lạnh như thây ma chầm chậm bước ra.
/52
|