Editor: Cẩm Tiên
Nhà hàng đã sắp phải đến thời gian đóng cửa, dần dần chỉ còn lại có Diệp Oản Oản bọn họ một cái ghế dài còn có người.
Gần đây giác ngủ của Diệp Oản Oản thật quy luật, bình thường vào giờ này cô cũng sớm đã ngủ thiếp đi, cho nên vào lúc này một mực đang mệt rã rời.
Lại chờ trong chốc lát người còn chưa tới, Diệp Oản Oản mí mắt càng ngày càng nặng, theo nâng cằm lên biến thành nằm ở trên bàn, sau đó không cẩn thận liền trực tiếp nằm ở chỗ này ngủ thiếp đi.
Lăng Đông lúc đầu đang xem thời gian, vừa nhấc mắt liền phát hiện Diệp Oản Oản đang ngủ say.
Hắn nhìn chằm chằm cô gái đang ngủ say, trong đầu không khỏi hiện thoáng lên hình ảnh đêm hôm đó, nhất thời lỗ tai có chút nóng lên.
Cô nói dứt khoát như vậy nếu như là lừa hắn, đáp ứng làm bạn gái của hắn, đây có phải hay không hàm ý rằng, thật ra thì cô ấy cũng thích mình, cho nên mới đáp ứng đây?
Nghĩ tới đây, mắt lại nhìn thời gian càng ngày càng tới gần, Lăng Đông khó tránh khỏi có chút kích động, kìm lòng không được hướng phía gò má cô gái đưa tay ra, Oản Oản...
Lúc này, Rào một tiếng, cửa kính phòng ăn mang theo một trận gió đêm bị một ngón tay thon dài trắng nõn tới trong suốt đẩy ra.
Cái đó, xin lỗi, chúng tôi đã sắp đóng cửa... Ách... Ông chủ đang nói đến một nửa đột nhiên tiếng nói tiêu tan trong gió đêm.
Tiếng bước chân lộc cộc rõ ràng từ xa đến gần truyền tới.
Lăng Đông chẳng biết tại sao tự nhiên sống lưng run lên, ngay sau đó theo bản năng hướng phía cửa chính nhìn lại.
Một giây kế tiếp, con ngươi kịch liệt co rút lại.
Trong tầm mắt, một người đàn ông đang chậm rãi hướng phía của bọn hắn đi tới.
Người đàn ông cả người mặc một tây trang cổ điển màu đen, con ngươi tựa như có thể đem linh hồn của người khác đóng băng.
Khi hắn từng bước từng bước đi tới, thật không giống như là người bình thường, giống như ma vương đạp gió đêm cùng ánh trăng đi tới nhân gian, nhà hàng lớn như vậy nhất thời lộ ra cảm giác hẹp hòi chật hẹp lên.
Nhìn thấy người đàn ông vừa tới kia cả người cùng khuôn mặt mang vẻ kiêu ngạo cùng loại yêu nghiệt hoàn mỹ đến nhật nguyệt thất sắc, trong đầu Lăng Đông không khỏi hiện lên lời Diệp Oản Oản đã nói với chính mình...
Còn đẹp trai hơn Tư Hạ 1800 lần...
Trên cái thế giới này, lại thật sự có người như vậy, còn vừa vặn bị hắn gặp được!
Ngay tại thời điểm Lăng Đông kịp phản ứng chính mình lại nhìn chằm chằm một người nam nhân đến ngẩn người, người kia đã đi thẳng tới trước mặt của hắn.
Ây... Ngài... Xin hỏi ngài có chuyện gì không? Lăng Đông theo bản năng hỏi.
Người đàn ông không nói gì, ánh mắt trên cao nhìn xuống trên người hắn, cổ họng Lăng Đông có loại cảm giác chính mình trở thành con mồi bị giữ lại.
Ngay lúc này Lăng Đông toàn thân cứng ngắc, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, Diệp Oản oản đối diện ngủ không có cảm giác bởi vì ngủ quá quen, cơ thể bắt đầu vô tri giác mà ngã xuống bên cạnh.
Mắt thấy Diệp Oản Oản sắp ngã xuống đất, Lăng Đông cả kinh, vội vàng định đỡ lại.
Nhưng mà, người đàn ông đối diện nhìn như không nhanh không chậm, lại tốc độ cực nhanh mà hơi hơi nghiêng thân thể một chút, cô gái liền chuẩn xác rơi vào trong ngực của hắn.
Lúc Lăng Đông thấy người đàn ông kia tiếp nhận Diệp Oản Oản, ánh mắt nhất thời căng thẳng.
Diệp Oản Oản tựa hồ bị thức tỉnh, mơ mơ màng màng dụi dụi con mắt, nhìn người trước mắt, đầu tiên là chậm chạm ngây ngô một hồi, sau đó ở trên người của nam nhân cọ xát, giọng nói vô cùng ủy khuất lầu bầu, Anh như thế nào bây mới đến...
Xin lỗi. Ánh mắt người đàn ông chuyên chú nhìn cô gái nhỏ trong ngực, trầm giọng mở miệng, ngữ khí cùng hình tượng của hắn hoàn toàn không tương xứng nhu hòa.
Lăng Đông nhìn Diệp Oản Oản một chút, lại nhìn người đàn ông này một chút, chuyện này... Đây là chuyện gì đang xảy ra?
Ngay tại thời điểm Lăng Đông còn đang ngẩn người, người đàn ông đã bế Diệp Oản Oản lên.
Lăng Đông cuối cùng là phục hồi tinh thần lại, bật thốt lên mà đem người ngăn lại, Chờ một chút, thả cô ấy ra! Anh là ai?!
Cơ hồ là ở lúc Lăng Đông dứt lời, trong nháy mắt, khí tức lạnh lẽo ngợp trời đất xung quanh tản ra.
Người đàn ông hướng phía cô gái trong ngực nhìn một cái, ở lúc tầm mắt đối phương kinh ngạc đến ngây người, chậm rãi cúi đầu xuống, hướng phía cô gái thoa son môi màu sắc khoa trương hôn xuống... [Pi: :3 như thế đã đủ rõ ràng chưa ba? Đây là đang đánh dấu chủ quyền đó, thôi đừng thắc mắc nữa nghen :v Hẹn mọi người vào ngày mai <3]
Nhà hàng đã sắp phải đến thời gian đóng cửa, dần dần chỉ còn lại có Diệp Oản Oản bọn họ một cái ghế dài còn có người.
Gần đây giác ngủ của Diệp Oản Oản thật quy luật, bình thường vào giờ này cô cũng sớm đã ngủ thiếp đi, cho nên vào lúc này một mực đang mệt rã rời.
Lại chờ trong chốc lát người còn chưa tới, Diệp Oản Oản mí mắt càng ngày càng nặng, theo nâng cằm lên biến thành nằm ở trên bàn, sau đó không cẩn thận liền trực tiếp nằm ở chỗ này ngủ thiếp đi.
Lăng Đông lúc đầu đang xem thời gian, vừa nhấc mắt liền phát hiện Diệp Oản Oản đang ngủ say.
Hắn nhìn chằm chằm cô gái đang ngủ say, trong đầu không khỏi hiện thoáng lên hình ảnh đêm hôm đó, nhất thời lỗ tai có chút nóng lên.
Cô nói dứt khoát như vậy nếu như là lừa hắn, đáp ứng làm bạn gái của hắn, đây có phải hay không hàm ý rằng, thật ra thì cô ấy cũng thích mình, cho nên mới đáp ứng đây?
Nghĩ tới đây, mắt lại nhìn thời gian càng ngày càng tới gần, Lăng Đông khó tránh khỏi có chút kích động, kìm lòng không được hướng phía gò má cô gái đưa tay ra, Oản Oản...
Lúc này, Rào một tiếng, cửa kính phòng ăn mang theo một trận gió đêm bị một ngón tay thon dài trắng nõn tới trong suốt đẩy ra.
Cái đó, xin lỗi, chúng tôi đã sắp đóng cửa... Ách... Ông chủ đang nói đến một nửa đột nhiên tiếng nói tiêu tan trong gió đêm.
Tiếng bước chân lộc cộc rõ ràng từ xa đến gần truyền tới.
Lăng Đông chẳng biết tại sao tự nhiên sống lưng run lên, ngay sau đó theo bản năng hướng phía cửa chính nhìn lại.
Một giây kế tiếp, con ngươi kịch liệt co rút lại.
Trong tầm mắt, một người đàn ông đang chậm rãi hướng phía của bọn hắn đi tới.
Người đàn ông cả người mặc một tây trang cổ điển màu đen, con ngươi tựa như có thể đem linh hồn của người khác đóng băng.
Khi hắn từng bước từng bước đi tới, thật không giống như là người bình thường, giống như ma vương đạp gió đêm cùng ánh trăng đi tới nhân gian, nhà hàng lớn như vậy nhất thời lộ ra cảm giác hẹp hòi chật hẹp lên.
Nhìn thấy người đàn ông vừa tới kia cả người cùng khuôn mặt mang vẻ kiêu ngạo cùng loại yêu nghiệt hoàn mỹ đến nhật nguyệt thất sắc, trong đầu Lăng Đông không khỏi hiện lên lời Diệp Oản Oản đã nói với chính mình...
Còn đẹp trai hơn Tư Hạ 1800 lần...
Trên cái thế giới này, lại thật sự có người như vậy, còn vừa vặn bị hắn gặp được!
Ngay tại thời điểm Lăng Đông kịp phản ứng chính mình lại nhìn chằm chằm một người nam nhân đến ngẩn người, người kia đã đi thẳng tới trước mặt của hắn.
Ây... Ngài... Xin hỏi ngài có chuyện gì không? Lăng Đông theo bản năng hỏi.
Người đàn ông không nói gì, ánh mắt trên cao nhìn xuống trên người hắn, cổ họng Lăng Đông có loại cảm giác chính mình trở thành con mồi bị giữ lại.
Ngay lúc này Lăng Đông toàn thân cứng ngắc, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, Diệp Oản oản đối diện ngủ không có cảm giác bởi vì ngủ quá quen, cơ thể bắt đầu vô tri giác mà ngã xuống bên cạnh.
Mắt thấy Diệp Oản Oản sắp ngã xuống đất, Lăng Đông cả kinh, vội vàng định đỡ lại.
Nhưng mà, người đàn ông đối diện nhìn như không nhanh không chậm, lại tốc độ cực nhanh mà hơi hơi nghiêng thân thể một chút, cô gái liền chuẩn xác rơi vào trong ngực của hắn.
Lúc Lăng Đông thấy người đàn ông kia tiếp nhận Diệp Oản Oản, ánh mắt nhất thời căng thẳng.
Diệp Oản Oản tựa hồ bị thức tỉnh, mơ mơ màng màng dụi dụi con mắt, nhìn người trước mắt, đầu tiên là chậm chạm ngây ngô một hồi, sau đó ở trên người của nam nhân cọ xát, giọng nói vô cùng ủy khuất lầu bầu, Anh như thế nào bây mới đến...
Xin lỗi. Ánh mắt người đàn ông chuyên chú nhìn cô gái nhỏ trong ngực, trầm giọng mở miệng, ngữ khí cùng hình tượng của hắn hoàn toàn không tương xứng nhu hòa.
Lăng Đông nhìn Diệp Oản Oản một chút, lại nhìn người đàn ông này một chút, chuyện này... Đây là chuyện gì đang xảy ra?
Ngay tại thời điểm Lăng Đông còn đang ngẩn người, người đàn ông đã bế Diệp Oản Oản lên.
Lăng Đông cuối cùng là phục hồi tinh thần lại, bật thốt lên mà đem người ngăn lại, Chờ một chút, thả cô ấy ra! Anh là ai?!
Cơ hồ là ở lúc Lăng Đông dứt lời, trong nháy mắt, khí tức lạnh lẽo ngợp trời đất xung quanh tản ra.
Người đàn ông hướng phía cô gái trong ngực nhìn một cái, ở lúc tầm mắt đối phương kinh ngạc đến ngây người, chậm rãi cúi đầu xuống, hướng phía cô gái thoa son môi màu sắc khoa trương hôn xuống... [Pi: :3 như thế đã đủ rõ ràng chưa ba? Đây là đang đánh dấu chủ quyền đó, thôi đừng thắc mắc nữa nghen :v Hẹn mọi người vào ngày mai <3]
/131
|