Có người nói những người đơn thuần thường rất mẫn cảm, tuy rằng Đường Vấn không hiểu rõ dụng ý của phó đạo diễn này khi mà nửa đêm lại vào phòng của mình, nhưng chính bản năng làm cho Đường Vấn cảm nhận được sự bất an cùng chán ghét. Cau mày nhìn vẻ mặt hung tợn cùng với đôi tay kia của phó đạo diện, Đường Vấn biểu tình lạnh lùng, hôm nay Đường Vấn đã học được cách ẩn đi vẻ ngoài ngây thơ, dùng chính mặt lạnh để ngụy trang bản thân. Đôi tay thô kệt càng ngày càng gần, Đường Vấn theo phản xa thụt lùi người lại, không muốn để đôi tay bẩn thỉu đụng vào.
Đường Vấn chính là động tác né tranh nhưng lại làm cho phó đạo diễn hiểu sai ý, cho là bản thân Đường Vấn lo sợ, cười càng thêm dâm đãng “đừng sợ á…tôi sẽ rất ôn nhu…” (sợ cái đầu ngươi chứ sợ – xử ổng đi Vấn Vấn)
Lùi đến góc tường, đã không còn đường thối lui, Đường Vấn ngừng lại, ánh mắt màu hổ phách hiện lên một tia sắc nhọn, con mắt hơi nheo, lạnh lùng nhìn chằm chằm phó đạo diễn. Mà tên thối ta đang chìm đắm trong ảo tưởng mỹ vị lại không nhìn ra, bản thân mình đã chọc giận một con hổ…chỉ còn chờ thời khắc con hổ lộ ra răng nanh.
“Cô Đường đừng sợ…tôi tới đây…” thân thể mập mạp lúc này lại nhanh thoăn thoắt nhảy lên giường chồm đến Đường Vấn.
Đường Vấn dĩ nhiên không thể lùi nữa mà là tiến tới, một tay bắt lấy cánh tay của phó đạo diễn xoay một cái thật mạnh nghe rõ một tiếng răng rắc làm cho phó đạo diễn kêu lên thảm thiết, dùng sức giãy dụa thân thể, muốn rút cánh tay ra khỏi tay Đường Vấn. Thấy phó đạo diễn như vậy nổ lực, Đường Vấn cũng thỏa mãn mong muốn mà thả tay hắn ra, nhưng vẫn vươn ra bàn chân trắng nõn, hướng cái bụng tròn trịa của phó đạo diễn không chút lưu tình mà đạp một cái, làm cho tên thối rơi chổng vó từ trên giường xuống, đau đớn ôm bụng mình nằm cuộn tròn trên mặt đất, kêu than .
Thấy phó đạo diễn thê thảm như vậy, Đường Vấn trong lòng cũng có chút lo lắng, mang theo tia áy náy, Đường Vấn nhỏ giọng hỏi “phó đạo diễn…ông không sao chứ?”
Tâm tốt hỏi han của Đường Vấn cũng không làm cho phó đạo diễn ngui giận mà ngược lại càng làm cho hắn tức giận, hung tợn từ mặt đất đứng lên, hùng hổ vọt lên giường, phía Đường Vấn mà vung lên cái tát…
Cô…cái con nhóc này, cư nhiên dám đánh ông..”
Đường Vấn cau mày, dễ dàng né tránh được tát tay kia, thật sự bản thân cũng không rõ ràng lắm vì sao phó đạo diễn đối với mình như vậy. Đường Vấn chân chính nổi giận, vừa một cước đá văng, lúc này Đường Vấn cũng không còn muốn lưu tình, dùng hết 10 phần lực đạo, vì vậy… lần thứ 2 bị đá ngã, phó đạo diễn hoàn toàn không thể đứng dậy nổi, chỉ có thể nằm trên mặt đất, hữu khí vô lực than..
“Vấn Vấn.. tôi mang đến cho em một ít trà giải rượu, em….đây là xảy ra chuyện gì?”, Tiễn Như cầm một ấm trà mở cửa, đi đến, đột nhiên thấy phó đạo diễn đang nằm té trên mặt đất, Tiễn Như nhịn không được kinh hô.
“Chị Tiễn Như…”, Đường Vấn nhìn thấy Tiễn Như liền ngọt ngào kêu một tiếng
“Vấn Vấn…này…này…phó đạo diễn như thế nào té ngã ở đây???”
“Bị em đánh…khi nãy…ông ta vào phòng của em, còn nói cái gì muốn cho em thoải mái, còn muốn chạm vào em.. humm…” Đường Vấn quay đầu nhìn phó đạo diễn, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tức giận.
Đường Vấn không hiểu rõ dụng ý của phó đạo diễn, nhưng Tiễn Như thì làm gì không biết tên thối có tâm tư xấu xa gì, cơ bản khi nảy thấy ông ta bỏ qua cho mình, còn nghĩ người đàn ông này không tệ, ai ngờ tên này chỉ là viện cớ để đến tìm Đường Vấn. Nếu Đường Vấn không có võ phòng thân, bị hắn chà đạp, cái hậu quả tiếp theo Tiễn Như cũng không dám tưởng tượng. Càng nghĩ càng giận, Tiễn Như vẻ mặt đỏ bừng vì tức giận tiêu sái đi đến nơi phó đạo diễn đang nằm, giơ chân lên, nhắm thẳng vào vị trí trung tâm giữa hai chân phó đạo diễn mà xuất cước, sau đó hét lớn “cặn bã!!!!!”
(hahaha, editor không ngờ người xuất cước này lại là Tiễn Như)
Phó đạo diễn đau đếu kêu lên một tiếng càng thảm thiết hơn, Đường Vấn ngạc nhiên đến há to mồm, nhìn Tiễn Như đầy khí phách, trong lòng thầm nghĩ: Chị Tiễn Như thật tốt….quá dữ tợn á!!
Lúc này Tiễn Như có vẻ bình tỉnh và lửa giận cũng giảm đi, liền liên tục gọi điện thoại, không lâu sau, một số cảnh sát liền có mặt đem phó đạo diễn đang nằm dưới đất lên, yêu cầu kể lại toàn bộ chân tướng sự việc, kế tiếp là chuẩn bị đi bắt Tiểu Cao. Sau khi hay tin, tất cả mọi người trong đoàn đều tìm đến Đường Vấn hỏi thăm an ủi, dù sao thì tính tình Đường Vấn đơn thuần như vậy, thật rất khó làm cho người ta chán ghét. Tuy rằng sự tình có vẻ nghiêm trọng, thế nhưng mọi người đều nhất trí giữ kín, bởi vì tại thời điểm này mà quá nhiều vụ bê bối xảy ra, như vậy bộ phim này có thể xem như bị hủy.
Sự việc cứ như vậy kết thúc, phòng này Đường Vấn cũng không thể tiếp tục ở, Tiễn Như căn bản muốn chuyển một phòng khác cho Đường vấn, nhưng hiện tại đều đã hết phòng, điều này làm cho Tiễn Như thật khó xử, lẽ nào để Đường Vấn cùng mình chung một đêm nay? Ý nghĩ này chỉ mới len lỏi liền bị chính Tiễn Như lắc đầu phủ quyết, nói đùa sao?..cái này bị người kia biết chắc chắn có chuyện, huống hồ…về phía Đường Vấn người kia cũng không bỏ qua..
Nhớ đến Mạc Đại Linh, Tiễn Như bất giác rùng mình…Tiễn Như bất đắc dĩ thở dài, đổi phòng vậy….để Đường Vấn ngủ phòng mình, bản thân qua phòng Đường Vấn ngủ..
Lúc này, Vũ không biết từ đâu lấy ra thẻ phòng, hiểu rõ khó xử của Tiễn Như, vì thế mà giúp Tiễn Như giải vây
“Qua phòng của tôi đi, phòng đó dù sao tôi cũng chưa dùng qua”
Tiễn Như cảm kích đến mức con mắt muốn nở hoa, cầm lấy thể phòng từ tay Vũ, trong lòng thầm cảm thán: người tốt. Gắt gao nắm chặt thẻ phòng như sợ đối phương đổi ý, Tiễn Như hướng Vũ nhẹ nhàng hỏi “vậy còn cô làm sao bây giờ???”
Xoay người phất tay, Vũ nhẹ nhàng đáp “tôi tự có nơi để đến…”
Vì vậy mà Đường Vấn ngủ ở phòng của Vũ, bắt đầu rước lấy một trận phong ba…
Sự việc nghiêm trọng như vậy, là người giám hộ của Đường Vấn, tuy nhiên Mạc Đại Linh hoàn toàn không biết chút tin tức gì, này tất cả là bởi vì….
Lúc gọi điện thoại, Tiễn Như có hỏi qua Đường Vấn, có cần báo cho Mạc Đại Linh biết chuyện này hay không, mà Đường Vấn đối với việc lần này cũng không mấy lưu tâm, chỉ là nghi hoặc hỏi “vì sao phải nói cho chị?”
Đối với Đường Vấn mà nói, đây là câu nghi vấn, nhưng đối với Tiễn Như mà nói…đây là câu hỏi tu tử(*), cho nên những tin tức sau về Đường Vấn, Mạc Đại Linh căn bản không hề biết đến.
(*) câu hỏi tu tử : là dạng hỏi cho có chứ không cần câu trả lời.
Lúc Mạc Đại Linh nghe đến chuyện này, tuy rằng đối với Đường Vấn có chút giận vì giấu giếm, nhưng đối với hai người kia lại càng phẫn nộ, Mạc Đại Linh lập tức cho điều tra điện thoại thị trưởng khu vực, lấy danh nghĩa Đường Thì, vì địa phương góp chút công sức phát triển, thế nhưng lại có một yếu cầu, đó chính là Mạc Đại Linh không hy vọng nhìn thấy hai người đó ra tù. Mà cái yêu cầu này cũng không ai biết rõ đáp án, chỉ biết… cái kia phó đạo diễn trên người gánh n tội danh phỏng chừng cả đời này không có khả năng ra tù, về phần nữ nhân Tiểu Cao kia chỉ cần một tội là đồng bọn thôi, cũng đủ để cô trải qua những ngày tháng trong tù.
Và tất nhiêu…việc này để nói sau…
Hiện tại, rất xa ở thành phố G, Mạc Đại Linh một chút tâm tình cũng không có, vẫn cứ như thế đếm từng ngày trôi qua, có gắng vượt qua những ngày không có Đường Vấn, chờ ngày tên nhóc nhà mình hoàn thành công việc trở về.
Buổi tối, từ sau khi Đường Vấn đi, Mạc Đại Linh liền có thêm một thói quen, trên đầu giường lúc nào cũng có một quyển lịch nhỏ.
Nằm trên giường, nghiêng người cầm lấy quyển lịch gạch đi ngày hôm nay đã trôi qua, sau đó là đếm số ngày còn lại, Mạc Đại Linh bất đắc dĩ thở dài. Con cún lớn thương yêu của Mạc Đại Linh không có bên cạnh, chỉ có thể thay thế bằng con nhỏ, để giải bài tâm tình, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Pháo Pháo, sau đó nhắm mắt lại, Mạc Đại Linh tự mình lẩm bẩm..
“Pháo Pháo à…mầy nói xem Vấn Vấn còn muốn bao lâu nữa mới trở về huh?”
“Gâu…”
”A…là ta ngớ ngẩn, mày làm sao mà biết..”
Ngày hôm sau, thời tiết đặc biệt nóng, mọi người chỉ có thể ở trong văn phòng mới cảm thấy dễ chịu.
Mạc Đại Linh cũng ngồi tại phòng làm việc của mình, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ với ánh nắng gắt gao, tâm tình thực sự không thể tập trung, mi mắt cứ liên hồi giật giật..không biết là tốt hay xấu.
Ngô Đồng ôm một đóng văn kiện nhìn chủ của mình thất thần mà nhịn không được thở dài, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tổng tài gần đây thật sự rất kỳ lạ, ký chữ ký vào văn bản thì ký thành tên người khác, lúc họp thì lại để điện thoại ở giữa, ý kiến gì trong cuộc hợp không tốt cũng gật đầu cho qua, may mắn được một quản lý khác phát hiện phản đối, không thì hậu quả nhất định rất nghiêm trọng.
Đáng sợ nhất chính là….tổng tài luôn luôn với phong thái phi phàm, hiện tại cư nhiên mỗi ngày đều bi ai thở dài, thật nhìn rất giống…một oán phụ á!!! Mỗi ngày trong miệng đều cứ lập đi lập lại duy nhất một câu: còn bao nhiêu ngày…còn bao nhiêu ngày…
Mạc Đại Linh nhãn thần tan rã nhìn chằm chằm văn kiện trên tay, Ngô Đồng tiến vào văn phòng, đứng cạnh bên bàn gần nửa ngày trời mà Mạc Đại Linh vẫn không phát hiện, cuối cùng Ngô Đồng vẫn không nhịn được lên tiếng “Mạc tổng…đây là kế hoạch của quý tiếp theo, còn có..văn kiện của chị…cầm ngược..”
Thình lình có âm thanh phát ra làm Mạc Đại Linh có chút giật mình, thân thể cứng một chút, liếc liếc mắt sang văn kiện trên tay, đó là một phần báo biểu, các chữ đều bị đảo ngược. Mạc Đại Linh giả vờ thanh tĩnh, ho khan một tiếng nói “ân…tôi biết, em ra ngoài đi..”
Nhìn thấy Ngô Đồng cung kính cúi chào xoay người rời đi, Mạc Đại Linh lấy ra điện thoại, không để ý đến hình tượng, nằm úp sấp trên mặt bàn, dùng sức gõ gõ vào màn hình nền hình ảnh cái con người ngốc kia đang cười…cho em không để cho tôi gọi điện thoại nè, cho em không để tôi gửi tin nhắn nè…
Mà lúc này Mạc Đại Linh không biết, dưới lầu Đường Thị xuất hiện một người, ăn mặc cực kỳ quái dị, giữa cái trời nắng gai gắt này mà cư nhiên đội mũ, mang kính râm, đeo khẩu trang… dẫn đế người đi đường ai cũng chú ý, người này tuy rằng đầy đầy mồ hôi, nhưng vẫn thập phần vui vẻ, nhảy chân sáo đi vào Đường Thị…
Người này có ai khác chính là Đường Vấn, số lần Đường Vấn đến Đường thị cũng tính không ít, cho nên rất quen thuộc hướng đi, thế nhưng cũng không nghĩ tới…lần này bị ngăn cản…
Đường Vấn chính là động tác né tranh nhưng lại làm cho phó đạo diễn hiểu sai ý, cho là bản thân Đường Vấn lo sợ, cười càng thêm dâm đãng “đừng sợ á…tôi sẽ rất ôn nhu…” (sợ cái đầu ngươi chứ sợ – xử ổng đi Vấn Vấn)
Lùi đến góc tường, đã không còn đường thối lui, Đường Vấn ngừng lại, ánh mắt màu hổ phách hiện lên một tia sắc nhọn, con mắt hơi nheo, lạnh lùng nhìn chằm chằm phó đạo diễn. Mà tên thối ta đang chìm đắm trong ảo tưởng mỹ vị lại không nhìn ra, bản thân mình đã chọc giận một con hổ…chỉ còn chờ thời khắc con hổ lộ ra răng nanh.
“Cô Đường đừng sợ…tôi tới đây…” thân thể mập mạp lúc này lại nhanh thoăn thoắt nhảy lên giường chồm đến Đường Vấn.
Đường Vấn dĩ nhiên không thể lùi nữa mà là tiến tới, một tay bắt lấy cánh tay của phó đạo diễn xoay một cái thật mạnh nghe rõ một tiếng răng rắc làm cho phó đạo diễn kêu lên thảm thiết, dùng sức giãy dụa thân thể, muốn rút cánh tay ra khỏi tay Đường Vấn. Thấy phó đạo diễn như vậy nổ lực, Đường Vấn cũng thỏa mãn mong muốn mà thả tay hắn ra, nhưng vẫn vươn ra bàn chân trắng nõn, hướng cái bụng tròn trịa của phó đạo diễn không chút lưu tình mà đạp một cái, làm cho tên thối rơi chổng vó từ trên giường xuống, đau đớn ôm bụng mình nằm cuộn tròn trên mặt đất, kêu than .
Thấy phó đạo diễn thê thảm như vậy, Đường Vấn trong lòng cũng có chút lo lắng, mang theo tia áy náy, Đường Vấn nhỏ giọng hỏi “phó đạo diễn…ông không sao chứ?”
Tâm tốt hỏi han của Đường Vấn cũng không làm cho phó đạo diễn ngui giận mà ngược lại càng làm cho hắn tức giận, hung tợn từ mặt đất đứng lên, hùng hổ vọt lên giường, phía Đường Vấn mà vung lên cái tát…
Cô…cái con nhóc này, cư nhiên dám đánh ông..”
Đường Vấn cau mày, dễ dàng né tránh được tát tay kia, thật sự bản thân cũng không rõ ràng lắm vì sao phó đạo diễn đối với mình như vậy. Đường Vấn chân chính nổi giận, vừa một cước đá văng, lúc này Đường Vấn cũng không còn muốn lưu tình, dùng hết 10 phần lực đạo, vì vậy… lần thứ 2 bị đá ngã, phó đạo diễn hoàn toàn không thể đứng dậy nổi, chỉ có thể nằm trên mặt đất, hữu khí vô lực than..
“Vấn Vấn.. tôi mang đến cho em một ít trà giải rượu, em….đây là xảy ra chuyện gì?”, Tiễn Như cầm một ấm trà mở cửa, đi đến, đột nhiên thấy phó đạo diễn đang nằm té trên mặt đất, Tiễn Như nhịn không được kinh hô.
“Chị Tiễn Như…”, Đường Vấn nhìn thấy Tiễn Như liền ngọt ngào kêu một tiếng
“Vấn Vấn…này…này…phó đạo diễn như thế nào té ngã ở đây???”
“Bị em đánh…khi nãy…ông ta vào phòng của em, còn nói cái gì muốn cho em thoải mái, còn muốn chạm vào em.. humm…” Đường Vấn quay đầu nhìn phó đạo diễn, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tức giận.
Đường Vấn không hiểu rõ dụng ý của phó đạo diễn, nhưng Tiễn Như thì làm gì không biết tên thối có tâm tư xấu xa gì, cơ bản khi nảy thấy ông ta bỏ qua cho mình, còn nghĩ người đàn ông này không tệ, ai ngờ tên này chỉ là viện cớ để đến tìm Đường Vấn. Nếu Đường Vấn không có võ phòng thân, bị hắn chà đạp, cái hậu quả tiếp theo Tiễn Như cũng không dám tưởng tượng. Càng nghĩ càng giận, Tiễn Như vẻ mặt đỏ bừng vì tức giận tiêu sái đi đến nơi phó đạo diễn đang nằm, giơ chân lên, nhắm thẳng vào vị trí trung tâm giữa hai chân phó đạo diễn mà xuất cước, sau đó hét lớn “cặn bã!!!!!”
(hahaha, editor không ngờ người xuất cước này lại là Tiễn Như)
Phó đạo diễn đau đếu kêu lên một tiếng càng thảm thiết hơn, Đường Vấn ngạc nhiên đến há to mồm, nhìn Tiễn Như đầy khí phách, trong lòng thầm nghĩ: Chị Tiễn Như thật tốt….quá dữ tợn á!!
Lúc này Tiễn Như có vẻ bình tỉnh và lửa giận cũng giảm đi, liền liên tục gọi điện thoại, không lâu sau, một số cảnh sát liền có mặt đem phó đạo diễn đang nằm dưới đất lên, yêu cầu kể lại toàn bộ chân tướng sự việc, kế tiếp là chuẩn bị đi bắt Tiểu Cao. Sau khi hay tin, tất cả mọi người trong đoàn đều tìm đến Đường Vấn hỏi thăm an ủi, dù sao thì tính tình Đường Vấn đơn thuần như vậy, thật rất khó làm cho người ta chán ghét. Tuy rằng sự tình có vẻ nghiêm trọng, thế nhưng mọi người đều nhất trí giữ kín, bởi vì tại thời điểm này mà quá nhiều vụ bê bối xảy ra, như vậy bộ phim này có thể xem như bị hủy.
Sự việc cứ như vậy kết thúc, phòng này Đường Vấn cũng không thể tiếp tục ở, Tiễn Như căn bản muốn chuyển một phòng khác cho Đường vấn, nhưng hiện tại đều đã hết phòng, điều này làm cho Tiễn Như thật khó xử, lẽ nào để Đường Vấn cùng mình chung một đêm nay? Ý nghĩ này chỉ mới len lỏi liền bị chính Tiễn Như lắc đầu phủ quyết, nói đùa sao?..cái này bị người kia biết chắc chắn có chuyện, huống hồ…về phía Đường Vấn người kia cũng không bỏ qua..
Nhớ đến Mạc Đại Linh, Tiễn Như bất giác rùng mình…Tiễn Như bất đắc dĩ thở dài, đổi phòng vậy….để Đường Vấn ngủ phòng mình, bản thân qua phòng Đường Vấn ngủ..
Lúc này, Vũ không biết từ đâu lấy ra thẻ phòng, hiểu rõ khó xử của Tiễn Như, vì thế mà giúp Tiễn Như giải vây
“Qua phòng của tôi đi, phòng đó dù sao tôi cũng chưa dùng qua”
Tiễn Như cảm kích đến mức con mắt muốn nở hoa, cầm lấy thể phòng từ tay Vũ, trong lòng thầm cảm thán: người tốt. Gắt gao nắm chặt thẻ phòng như sợ đối phương đổi ý, Tiễn Như hướng Vũ nhẹ nhàng hỏi “vậy còn cô làm sao bây giờ???”
Xoay người phất tay, Vũ nhẹ nhàng đáp “tôi tự có nơi để đến…”
Vì vậy mà Đường Vấn ngủ ở phòng của Vũ, bắt đầu rước lấy một trận phong ba…
Sự việc nghiêm trọng như vậy, là người giám hộ của Đường Vấn, tuy nhiên Mạc Đại Linh hoàn toàn không biết chút tin tức gì, này tất cả là bởi vì….
Lúc gọi điện thoại, Tiễn Như có hỏi qua Đường Vấn, có cần báo cho Mạc Đại Linh biết chuyện này hay không, mà Đường Vấn đối với việc lần này cũng không mấy lưu tâm, chỉ là nghi hoặc hỏi “vì sao phải nói cho chị?”
Đối với Đường Vấn mà nói, đây là câu nghi vấn, nhưng đối với Tiễn Như mà nói…đây là câu hỏi tu tử(*), cho nên những tin tức sau về Đường Vấn, Mạc Đại Linh căn bản không hề biết đến.
(*) câu hỏi tu tử : là dạng hỏi cho có chứ không cần câu trả lời.
Lúc Mạc Đại Linh nghe đến chuyện này, tuy rằng đối với Đường Vấn có chút giận vì giấu giếm, nhưng đối với hai người kia lại càng phẫn nộ, Mạc Đại Linh lập tức cho điều tra điện thoại thị trưởng khu vực, lấy danh nghĩa Đường Thì, vì địa phương góp chút công sức phát triển, thế nhưng lại có một yếu cầu, đó chính là Mạc Đại Linh không hy vọng nhìn thấy hai người đó ra tù. Mà cái yêu cầu này cũng không ai biết rõ đáp án, chỉ biết… cái kia phó đạo diễn trên người gánh n tội danh phỏng chừng cả đời này không có khả năng ra tù, về phần nữ nhân Tiểu Cao kia chỉ cần một tội là đồng bọn thôi, cũng đủ để cô trải qua những ngày tháng trong tù.
Và tất nhiêu…việc này để nói sau…
Hiện tại, rất xa ở thành phố G, Mạc Đại Linh một chút tâm tình cũng không có, vẫn cứ như thế đếm từng ngày trôi qua, có gắng vượt qua những ngày không có Đường Vấn, chờ ngày tên nhóc nhà mình hoàn thành công việc trở về.
Buổi tối, từ sau khi Đường Vấn đi, Mạc Đại Linh liền có thêm một thói quen, trên đầu giường lúc nào cũng có một quyển lịch nhỏ.
Nằm trên giường, nghiêng người cầm lấy quyển lịch gạch đi ngày hôm nay đã trôi qua, sau đó là đếm số ngày còn lại, Mạc Đại Linh bất đắc dĩ thở dài. Con cún lớn thương yêu của Mạc Đại Linh không có bên cạnh, chỉ có thể thay thế bằng con nhỏ, để giải bài tâm tình, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Pháo Pháo, sau đó nhắm mắt lại, Mạc Đại Linh tự mình lẩm bẩm..
“Pháo Pháo à…mầy nói xem Vấn Vấn còn muốn bao lâu nữa mới trở về huh?”
“Gâu…”
”A…là ta ngớ ngẩn, mày làm sao mà biết..”
Ngày hôm sau, thời tiết đặc biệt nóng, mọi người chỉ có thể ở trong văn phòng mới cảm thấy dễ chịu.
Mạc Đại Linh cũng ngồi tại phòng làm việc của mình, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ với ánh nắng gắt gao, tâm tình thực sự không thể tập trung, mi mắt cứ liên hồi giật giật..không biết là tốt hay xấu.
Ngô Đồng ôm một đóng văn kiện nhìn chủ của mình thất thần mà nhịn không được thở dài, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tổng tài gần đây thật sự rất kỳ lạ, ký chữ ký vào văn bản thì ký thành tên người khác, lúc họp thì lại để điện thoại ở giữa, ý kiến gì trong cuộc hợp không tốt cũng gật đầu cho qua, may mắn được một quản lý khác phát hiện phản đối, không thì hậu quả nhất định rất nghiêm trọng.
Đáng sợ nhất chính là….tổng tài luôn luôn với phong thái phi phàm, hiện tại cư nhiên mỗi ngày đều bi ai thở dài, thật nhìn rất giống…một oán phụ á!!! Mỗi ngày trong miệng đều cứ lập đi lập lại duy nhất một câu: còn bao nhiêu ngày…còn bao nhiêu ngày…
Mạc Đại Linh nhãn thần tan rã nhìn chằm chằm văn kiện trên tay, Ngô Đồng tiến vào văn phòng, đứng cạnh bên bàn gần nửa ngày trời mà Mạc Đại Linh vẫn không phát hiện, cuối cùng Ngô Đồng vẫn không nhịn được lên tiếng “Mạc tổng…đây là kế hoạch của quý tiếp theo, còn có..văn kiện của chị…cầm ngược..”
Thình lình có âm thanh phát ra làm Mạc Đại Linh có chút giật mình, thân thể cứng một chút, liếc liếc mắt sang văn kiện trên tay, đó là một phần báo biểu, các chữ đều bị đảo ngược. Mạc Đại Linh giả vờ thanh tĩnh, ho khan một tiếng nói “ân…tôi biết, em ra ngoài đi..”
Nhìn thấy Ngô Đồng cung kính cúi chào xoay người rời đi, Mạc Đại Linh lấy ra điện thoại, không để ý đến hình tượng, nằm úp sấp trên mặt bàn, dùng sức gõ gõ vào màn hình nền hình ảnh cái con người ngốc kia đang cười…cho em không để cho tôi gọi điện thoại nè, cho em không để tôi gửi tin nhắn nè…
Mà lúc này Mạc Đại Linh không biết, dưới lầu Đường Thị xuất hiện một người, ăn mặc cực kỳ quái dị, giữa cái trời nắng gai gắt này mà cư nhiên đội mũ, mang kính râm, đeo khẩu trang… dẫn đế người đi đường ai cũng chú ý, người này tuy rằng đầy đầy mồ hôi, nhưng vẫn thập phần vui vẻ, nhảy chân sáo đi vào Đường Thị…
Người này có ai khác chính là Đường Vấn, số lần Đường Vấn đến Đường thị cũng tính không ít, cho nên rất quen thuộc hướng đi, thế nhưng cũng không nghĩ tới…lần này bị ngăn cản…
/60
|