CHƯƠNG 118 Nghĩ là làm , Quyết Minh chưng ra bộ mặt xụ xuống , đôi mắt đen lánh , to tròn giờ ướt sũng nước , nhẹ nhàng ngẩng mặt nhìn anh miệng méo mó ... Bộ mặt thảm thương , oan ức , giận hờn đó khiến Bối Phong chao đảo. Đang suy nghĩ lời ba mẹ vợ nói , mà anh khá do dự , vì anh thấy họ nói đúng , lúc này cũng không nên chiều theo ý Quyết Minh , sức khỏe của cô là quan trọng nhất. Sợ về nhà , anh đi vắng lại không có ai để ý đến cô. Lúc đó cô lại mặc sức tung hoành rồi ảnh hưởng đến sức khỏe thì anh biết nói sao với ba mẹ đây. Nhưng nhìn thấy bộ mặt kia thì anh biết phải làm sao để cưỡng lại bây giờ. Dường như nhìn thấy được nét do dự trong mắt anh. Quyết Minh như thừa thắng xông lên. Ôm chặt lấy cổ Bối Phong , cô như chú mèo con cuộn tròn trong lòng anh , thỏ thẻ nũng nịu - Ông xã ah! Em không muốn ở lại đây đâu! Ở đây buồn lắm , cô đơn vô cùng... - .... - Anh cho em về nha anh! Đừng nghe lời ba mẹ nói! Em hứa sẽ thật ngoan , anh đi làm em sẽ đi cùng , không thì ở nhà đợi anh cũng được. - Có được không? *nghi ngờ* - Anh không tin em! Em lớn rồi! Nói là sẽ làm , không lừa dối anh đâu mà sợ! - Hử ??? Lớn rồi! - (gật gật) - Thế hành động khi nãy là đúng hay sai? - Hành động nào cơ? (mắt chớp chớp) - À~ không có gì? Dường như đoán được cô muốn tránh né câu hỏi của mình. Anh cũng thuận theo coi như không có chuyện gì xảy ra. Và chuyện kia cũng coi như chưa từng được nhắc tới, đỡ phải khó xử. Nhưng trời Không chiều lòng người. Mọi khi Quyết Minh ngốc nghếch dễ sợ , và cũng có thể hiểu mà vờ như không hiểu. Hôm nay bỗng nhiên nắm bắt tình hình nhanh nhạy. Biết anh cố ý tảng lờ mong muốn của mình. Tuy thật sự không muốn nhắc lại chuyện kia. Nhưng cô cũng biết cân nhắc nặng nhẹ , thiệt hơn... Thà chịu thiệt một chút , nhưng được cái lợi to lớn , cô cũng phải vui vẻ đánh đổi. Nghĩ đến đó khuôn mặt Quyết Minh từ tủi hờn , chuyển sang ăn năn , hối lỗi. - Chuyện đó... Em xin lỗi! Em biết mình sai rồi! - Hử? Chuyện gì?
/120
|