Hóa ra thế giới tình yêu thật lớn
Lớn đến mức có thể chứa đựng hàng trăm sự tổn thương.. đau đớn
Hóa ra thế giới tình yêu cũng thật nhỏ
Nhỏ đến mức chỉ cần có vài câu nói thôi cũng đủ làm nhau đau lòng
“Tút tút””” Nó cúp máy không nói thêm gì, dẫu biết mọi chuyện không liên quan đến nó nhưng nó có chút ái náy với bà Trọng. Nó đưa tay gạt đi nước mắt khi đôi chân đang dừng lại ở cánh cửa phòng giám đốc, anh Quản giao cho nó nhiệm vụ rất vĩ đại mang hồ sơ công việc mà bên nó đã hoàn thành cho Nam Phong. Nó hít thở thật sâu, đưa tay gõ cửa, rõ mấy cái mà không có ai trả lời, thấy cửa không khóa nó đẩy cửa bước vào.
Lại bắt gặp cảnh tượng đôi trai gái thân mật, mà người con gái đó không ai xa lạ là chị thư ký của bộ phận nó. Nó càng ngày càng thấy cái công ty này giống kĩ viện quá trời.
-Anh buông ra có người kìa.—Chị thư ký đẩy đẩy tay hắn ra khi thấy nó bước vào, còn vội vàng kéo áo lên nữa.
-Yên?—Nam Phong không ngừng hành động hôn cổ cô thư ký, đến khi đôi mắt Nam Phong chạm vào đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình.
-Cô không gõ cửa?—Nam Phong đẩy cô thư ký ra, tay vuốt ve bộ áo sơ mi trắng.
-Có, tại các người không nghe thấy thôi.—nó bước đến để tập hồ sơ trên bàn.
-Vậy tôi cho phép cô vào đây ư? .................Cô đi ra ngoài—nam Phong lạnh lùng nói, rồi ra lệnh cho cô thư ký đi ra.
-Cô ở lại?—Nam Phong gọi nó khi thấy nó định bước đi ra.
-Có chuyện?--- Nó không cảm xúc nhìn Nam Phong nhưng lại không dám nhìn lâu sợ lại bị ngộ nhận..
-Hết lần này đến lần khác cản trở tôi làm việc… cô muốn tôi làm chuyện đó với cô sao?—Nam Phong nhếch mép, khoanh tay dựa vào ghế, mấy lần trong lúc anh đang cùng các cô gái khác thì nó lại làm anh mất cả hứng thử hỏi là nó muốn cái gì đây?
-làm việc? chuyện đó? --- nó khó hiểu nhìn chằm chằm Nam Phong.
-Gỉa vờ trong trắng ? Nếu cô thích tôi như vậy thì cỡi đi.-Nam Phong nhìn nước da trắng mịn màn của nó, đôi mắt nheo lại khẻ cười kinh tởm
-Anh là đang có ý gì?- Nó càng ngày càng hồ đồ với những lời khó hiểu đó, không hiểu được những hàm ý tà ác kia chút nào.
-Hahahah,…. Nếu thấy ngại....Để tôi cởi
Nam Phong đứng lên, bước từng bước chủ động đến bên nó, thịt đưa đến tận miệng thì đối với Nam Phong không ăn thì tự nhận mình ngu ngốc, là nó tự nhảy vào làm phiền anh chớ chẳng phải anh mò đến.
-Anh làm…làm gì…gì vậy? –nó lúng túng lùi lại phía sau cho đến khi không còn dịch chuyển được, lưng nó đụng tường, lại bị hai bàn tay Nam Phong khóa lại, nó không còn đường để mà lui. Đôi mắt nó nhìn Nam Phong không rời, càng nhìn lòng nó càng mang cảm giác kì lạ, Nam Phong rất giống Thiên Kỳ giống đến nỗi không phân biệt được, lí rí nó bắt đầu u tối thiếu suy nghĩ.
Nam Phong thấy nó không nhút nhích lại có vẻ ngoan ngoãn, tự mĩm cười nghĩ xấu về nó. Anh cúi đầu hôn lên môi nó nụ hôn ngọt ngào, càng lúc càng tiến sâu hút hết mật ngọt ở đôi môi cánh hồng kia, ngay từ đầu chỉ muốn dạy cho nó một bài học nhưng lại u mê bởi nó, một cảm giác chưa bao giờ có đối với Nam Phong, rất muốn chiếm hữu. Nó cũng không biết mình đang làm gì, chỉ biết trong lí trí của nó người trước mặt là Thiên Kỳ
“Chát” nó khi đã nhận thức được chuyện vớ vẩn mình đang làm liền đẩy Nam Phong ra tặng cho anh cái tát cho sự trả giá với việc làm của mình. Nam Phong ôm mặt nhìn nó đầy lửa giận.
-Cô…. – Nam phong giận dữ túm lấy cổ nó mà siết, đôi tay nhỏ bé của nó cố nắm lấy tay Nam Phong, Trước mặt nó giờ là một màu đen mịt mù, dường như sắp không còn thở được.
-Nam..Phong,, có chuyện lớn rồi?—Việt Anh đẩy cửa bước vào, anh ngở ngàng trước cảnh tượng ấy.
Nam Phong buông nó ra, tiến về chỗ làm việc của mình không quên để lại câu nói.
-Cô nên nhớ mình là ai, thân phận gì?
Nó ôm cổ thở không ngừng, nếu không có người bước vào thì nó đã mất mạng từ lâu rồi, con người này thật đáng sợ, nó lê cái thân, sắc mặt trắng bệch bước ra ngoài, Việt Anh chẳng hiểu gì?
-Mày làm gì cô ta vậy?--- Việt Anh ngồi đối diện Nam Phong chấp tay trước mặt, nhìn sắc mặt Nam Phong giận giữ mà phát gớm.
-Vào chuyện chính đi--- Nam Phong lảng qua chuyện khác.
-Mày còn nhớ Tư hổ không?- Việt Anh nghiêm túc.
-rồi sao?—Trong khi đó Nam Phong vẫn giữ tư thế đó, xem thường tất cả.
-Lúc trước chúng ta sang bằn địa bàn của hắn, giờ hắn kím chuyện muốn thanh toán chúng ta tối nay.—Việt Anh ôn tồn nói không chút sắc màu.
-Thử làm gì được nhau?—Nam Phong nở nụ cười tà ác, trông anh lúc này thật đáng sợ.
Thời gian kia lại chậm chạp trôi qua, lúc trăng vừa ngoi lên, bóng đen bao phủ chính là lúc con ác thú kia ngông cuồng xuất hiện, Một cõi sông đỏ tươi của đời người sẽ mở ra, cái kết cho nhũng con người không biết điều.
Liệu thực sự có cầu vồng sau màn mưa?
Và bầu trời sẽ trong vắt như chưa bao giờ từng u ám?
Liệu yêu thương sẽ về cho ngày dài không còn đơn độc?
Liệu bàn tay sẽ thôi hao gầy mỗi mùa trở gió?
Và nỗi cô đơn rồi sẽ trốn xa phía cuối chân trời...
Lớn đến mức có thể chứa đựng hàng trăm sự tổn thương.. đau đớn
Hóa ra thế giới tình yêu cũng thật nhỏ
Nhỏ đến mức chỉ cần có vài câu nói thôi cũng đủ làm nhau đau lòng
“Tút tút””” Nó cúp máy không nói thêm gì, dẫu biết mọi chuyện không liên quan đến nó nhưng nó có chút ái náy với bà Trọng. Nó đưa tay gạt đi nước mắt khi đôi chân đang dừng lại ở cánh cửa phòng giám đốc, anh Quản giao cho nó nhiệm vụ rất vĩ đại mang hồ sơ công việc mà bên nó đã hoàn thành cho Nam Phong. Nó hít thở thật sâu, đưa tay gõ cửa, rõ mấy cái mà không có ai trả lời, thấy cửa không khóa nó đẩy cửa bước vào.
Lại bắt gặp cảnh tượng đôi trai gái thân mật, mà người con gái đó không ai xa lạ là chị thư ký của bộ phận nó. Nó càng ngày càng thấy cái công ty này giống kĩ viện quá trời.
-Anh buông ra có người kìa.—Chị thư ký đẩy đẩy tay hắn ra khi thấy nó bước vào, còn vội vàng kéo áo lên nữa.
-Yên?—Nam Phong không ngừng hành động hôn cổ cô thư ký, đến khi đôi mắt Nam Phong chạm vào đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình.
-Cô không gõ cửa?—Nam Phong đẩy cô thư ký ra, tay vuốt ve bộ áo sơ mi trắng.
-Có, tại các người không nghe thấy thôi.—nó bước đến để tập hồ sơ trên bàn.
-Vậy tôi cho phép cô vào đây ư? .................Cô đi ra ngoài—nam Phong lạnh lùng nói, rồi ra lệnh cho cô thư ký đi ra.
-Cô ở lại?—Nam Phong gọi nó khi thấy nó định bước đi ra.
-Có chuyện?--- Nó không cảm xúc nhìn Nam Phong nhưng lại không dám nhìn lâu sợ lại bị ngộ nhận..
-Hết lần này đến lần khác cản trở tôi làm việc… cô muốn tôi làm chuyện đó với cô sao?—Nam Phong nhếch mép, khoanh tay dựa vào ghế, mấy lần trong lúc anh đang cùng các cô gái khác thì nó lại làm anh mất cả hứng thử hỏi là nó muốn cái gì đây?
-làm việc? chuyện đó? --- nó khó hiểu nhìn chằm chằm Nam Phong.
-Gỉa vờ trong trắng ? Nếu cô thích tôi như vậy thì cỡi đi.-Nam Phong nhìn nước da trắng mịn màn của nó, đôi mắt nheo lại khẻ cười kinh tởm
-Anh là đang có ý gì?- Nó càng ngày càng hồ đồ với những lời khó hiểu đó, không hiểu được những hàm ý tà ác kia chút nào.
-Hahahah,…. Nếu thấy ngại....Để tôi cởi
Nam Phong đứng lên, bước từng bước chủ động đến bên nó, thịt đưa đến tận miệng thì đối với Nam Phong không ăn thì tự nhận mình ngu ngốc, là nó tự nhảy vào làm phiền anh chớ chẳng phải anh mò đến.
-Anh làm…làm gì…gì vậy? –nó lúng túng lùi lại phía sau cho đến khi không còn dịch chuyển được, lưng nó đụng tường, lại bị hai bàn tay Nam Phong khóa lại, nó không còn đường để mà lui. Đôi mắt nó nhìn Nam Phong không rời, càng nhìn lòng nó càng mang cảm giác kì lạ, Nam Phong rất giống Thiên Kỳ giống đến nỗi không phân biệt được, lí rí nó bắt đầu u tối thiếu suy nghĩ.
Nam Phong thấy nó không nhút nhích lại có vẻ ngoan ngoãn, tự mĩm cười nghĩ xấu về nó. Anh cúi đầu hôn lên môi nó nụ hôn ngọt ngào, càng lúc càng tiến sâu hút hết mật ngọt ở đôi môi cánh hồng kia, ngay từ đầu chỉ muốn dạy cho nó một bài học nhưng lại u mê bởi nó, một cảm giác chưa bao giờ có đối với Nam Phong, rất muốn chiếm hữu. Nó cũng không biết mình đang làm gì, chỉ biết trong lí trí của nó người trước mặt là Thiên Kỳ
“Chát” nó khi đã nhận thức được chuyện vớ vẩn mình đang làm liền đẩy Nam Phong ra tặng cho anh cái tát cho sự trả giá với việc làm của mình. Nam Phong ôm mặt nhìn nó đầy lửa giận.
-Cô…. – Nam phong giận dữ túm lấy cổ nó mà siết, đôi tay nhỏ bé của nó cố nắm lấy tay Nam Phong, Trước mặt nó giờ là một màu đen mịt mù, dường như sắp không còn thở được.
-Nam..Phong,, có chuyện lớn rồi?—Việt Anh đẩy cửa bước vào, anh ngở ngàng trước cảnh tượng ấy.
Nam Phong buông nó ra, tiến về chỗ làm việc của mình không quên để lại câu nói.
-Cô nên nhớ mình là ai, thân phận gì?
Nó ôm cổ thở không ngừng, nếu không có người bước vào thì nó đã mất mạng từ lâu rồi, con người này thật đáng sợ, nó lê cái thân, sắc mặt trắng bệch bước ra ngoài, Việt Anh chẳng hiểu gì?
-Mày làm gì cô ta vậy?--- Việt Anh ngồi đối diện Nam Phong chấp tay trước mặt, nhìn sắc mặt Nam Phong giận giữ mà phát gớm.
-Vào chuyện chính đi--- Nam Phong lảng qua chuyện khác.
-Mày còn nhớ Tư hổ không?- Việt Anh nghiêm túc.
-rồi sao?—Trong khi đó Nam Phong vẫn giữ tư thế đó, xem thường tất cả.
-Lúc trước chúng ta sang bằn địa bàn của hắn, giờ hắn kím chuyện muốn thanh toán chúng ta tối nay.—Việt Anh ôn tồn nói không chút sắc màu.
-Thử làm gì được nhau?—Nam Phong nở nụ cười tà ác, trông anh lúc này thật đáng sợ.
Thời gian kia lại chậm chạp trôi qua, lúc trăng vừa ngoi lên, bóng đen bao phủ chính là lúc con ác thú kia ngông cuồng xuất hiện, Một cõi sông đỏ tươi của đời người sẽ mở ra, cái kết cho nhũng con người không biết điều.
Liệu thực sự có cầu vồng sau màn mưa?
Và bầu trời sẽ trong vắt như chưa bao giờ từng u ám?
Liệu yêu thương sẽ về cho ngày dài không còn đơn độc?
Liệu bàn tay sẽ thôi hao gầy mỗi mùa trở gió?
Và nỗi cô đơn rồi sẽ trốn xa phía cuối chân trời...
/117
|