Chương 16: Vụng trộm.
Lại nói đến Tần Lập Bân và Văn Ý Hàm, họ vẫn luôn đuổi theo Lê Mỹ Mỹ.
Chỉ là Lê Mỹ Mỹ thông minh tinh quái, hơn nữa động tác nhanh nhạy, bọn họ cũng không có đuổi kịp.
"Làm sao bây giờ?" Văn Ý Hàm sốt ruột, "Nếu bị người ta truyền ra ngoài, em sẽ không còn mặt mũi nào gặp người khác."
Tần Lập Bân lại bình tĩnh hơn Văn Ý Hàm, trấn an: "Em không cần lo lắng, vừa rồi anh nhìn thấy, đó chỉ là một đứa bé, cùng lắm mới chỉ tám chín tuổi. Trẻ con tám chín tuổi thì có mấy đứa biết chụp ảnh, có lẽ đó là máy ảnh đồ chơi thôi."
Nghe Tần Lập Bân nói vậy, Văn Ý Hàm sửng sốt một chút, nhìn lại lùm cây trước mắt, vừa rồi đứa bé kia, chỉ lộ ra một cái đầu, thật là một đứa bé.
"Chỉ mong là chúng ta nghĩ nhiều." Văn Ý Hàm hơi thở phào nhẹ nhõm, "Nhưng Lập Bân, chúng ta vẫn luôn như vậy cũng không phải là cách! Nếu anh thật lòng với em, vậy thì nhanh giải quyết chuyện trong nhà đi. Nếu không một quả phụ như em đi theo bên cạnh anh không minh không bạch, đều không tốt cho cả anh và em."
Văn Ý Hàm nói chuyện nhu nhược đáng thương, trên lông mi sương mù mênh mông, dính đầy nước mắt.
Cô ta cũng muốn tìm một người đàn ông tốt.
Nhưng người đàn ông diện mạo tốt, có văn hóa, hợp ý cô ta thì quá ít.
Cơ duyên xảo hợp, quen biết Tần Lập Bân, Văn Ý Hàm bị Tần Lập Bân hấp dẫn.
Đồng thời, Văn Ý Hàm cũng rất tự tin có thể cướp được Tần Lập Bân từ trong tay người phụ nữ nông thôn kia.
Bởi vì cô ta đẹp, cô ta có tiền, lại còn thú vị hơn người phụ nữ nông thôn kia.
Chỉ cần là đàn ông thì sẽ không có ai không thích cô ta
Nhìn thấy dángver Văn Ý Hàm thương tâm rơi lệ, Tần Lập Bân rất đau lòng, ở bên Văn Ý Hàm, người phụ nữ trước mắt xinh đẹp, yêu mị, không chỉ có tài sản mà trình độ còn cao hơn rất nhiều, lại còn có tiếng nói chung, quả thật tốt hơn bà thím già ở nhà nhiều.
"Ừ, anh sẽ mau chóng ly hôn với người phụ nữ kia." Tần Lập Bân nói, "Em chờ anh thêm hai tháng, chờ anh được xét duyệt lên giám đốc bộ phận, anh sẽ đề nghị ly hôn."
Tần Lập Bận nói câu này cũng không phải là đang đối phó với Văn Ý Hàm, mà là anh ta thật sự muốn ly hôn, chỉ là hiện tại anh ta đang đang trong kỳ khảo sát, chỉ cần qua hai tháng này, thông qua khảo sát, trở thành giám đốc bộ phận, anh ta sẽ ly hôn với Mạc Tuệ Tuệ.
Anh ta với Mạc Tuệ Tuệ, không chỉ là bất hoà về mặt tình cảm, mà càng là chuyện nhục nhã nhất của anh ta.
Anh ta cũng muốn thoát khỏi!
"Ừ, em tin tưởng anh. Nhưng khoảng thời gian này chúng ta đừng gặp nhau, kẻo bị người ta phát hiện." Văn Ý Hàm tủi thân nói, tỏ vẻ mình thấu tình đạt lý, thật ra một mặt là cô ta không hy vọng xuất hiện tin đồn vớ vẩn, mặt khác là lạnh lùng với Tần Lập Bân, làm người đàn ông này để bụng chuyện ly hôn một chút.
Ở thời đại này, tuy rằng cũng có người ly hôn, nhưng sẽ bị rất nhiều người phê bình, bất kể là lỗi của ai.
"Cục cưng của anh." Trong lòng Tần Lập Bân có chút ngứa ngáy, "Em cũng không thể nhẫn tâm như vậy, một ngày không gặp em là anh ăn cơm không ngon!"
"Chỉ biết nói chuyện ma quỷ!"
"Buổi tối chúng ta đến Cảnh Uyển đi, thế nào?" Tần Lập Bân nhỏ giọng nói.
"Đi tới đó làm gì?" Văn Ý Hàm làm bộ không rõ hỏi.
Tần Lập Bân ghé vào tai Văn Ý Hàm, lưu manh nói: "Đương nhiên là…hehe…”
/1506
|