Chương 22: Những tấm ảnh ghê tởm.
Nhất định phải ly hôn.
Mạc Tiểu Mễ nói chuyện này cũng không phải muốn ông ngoại khuyên người cha cặn bã và mẹ hòa thuận, bởi vì đó là không thể nào.
Mạc Tiểu Mễ an ủi ông ngoại, nói: “Ông ngoại, con không còn nhỏ, chưa đến mười năm nữa là con sẽ mười tám tuổi, sẽ trưởng thành. Ông ngoại, ông cũng nói ông già rồi, ông còn ở đây, còn có thể làm chủ cho chúng con, nhưng khi ông không còn nữa, cha con vẫn sẽ có những người phụ nữ khác.”
Trong lòng Mạc Tương Sơn tức giận, nhưng cũng biết cháu gái nói đúng.”
Haiz.” Mạc Tương Sơn lấy túi thuốc lá ra, châm lửa, rít một hơi.
“Ông ngoại, ông có biết không, cha con không nói chuyện với mẹ con nữa, cũng không cung cấp chi phí sinh hoạt cho mẹ con. Mẹ con không có việc làm nên chỉ có thể kiếm tiền mỗi ngày bằng cách xâu hạt và dán hộp giấy.” Mạc Tiểu Mễ nói: “Có một người cha như vậy, con không cần nữa, con chỉ muốn ở bên mẹ và về với ông ngoại.”
Mạc Tương Sơn nhìn cháu gái của mình và ngạc nhiên trước trí tuệ sớm phát triển của cô.
“Tiểu Mễ, làm sao con biết những thứ này?” Mạc Tương Sơn nói: “Vừa rồi con nói mẹ con không biết cha con có phụ nữ ở bên ngoài.”
Mạc Tiểu Mễ không có giấu giếm nói: “Con nhìn thấy lúc chơi đùa với bạn, thấy cha và người phụ nữ đó ôm nhau, bọn họ thường xuyên ở đó, con dùng tiền tiêu vặt mua cuộn phim, chụp ảnh bọn họ.”
“Con biết chụp hình?” Mạc Tương Sơn lại hỏi, không tin cháu gái nhỏ như vậy đã biết.
“À…” Ở trong mắt ông ngoại và mẹ, Mạc Tiểu Mễ không biết chụp ảnh, cũng may còn có bạn tốt: “Bạn thân của con là Lê Mỹ Mỹ biết ạ, bạn ấy chụp giúp con. Ông ngoại, nếu ông không tin, ngày mai chúng ta vào trong thị trấn rửa hình đi.”
“Còn chờ ngày mai cái gì, bây giờ đi cho ông.” Mạc Tương Sơn cắm tức nói, ông cũng muốn xem một chút Tần Lập Bân có thể làm ra chuyện gì.
Mạc Tiểu Mễ gật đầu nói: “Ông ngoại, con đi với ông.”
Vì vậy, Mạc Tương Sơn vội vàng đánh xe bò, mang theo Mạc Tiểu Mễ vào thị trấn.
Khi đi qua ngôi nhà kiểu tây, Mạc Tương Sơn có tâm sự, cũng không nhìn lên.
Cố Ngôn Trạch ở trên lầu, liếc xuống bóng người dưới lầu, lại thấy cô nhóc đen đó, chẳng qua là cô nhóc đen đó hình như không vui.
Không vui, có liên qua gì đến cậu đâu.
Có một sự bối rối không giải thích được ở trong lòng.
Cố Ngôn Trạch tiếp tục xem sách.
Đến thị trấn, Mạc Tương Sơn mua bánh nướng cho cháu gái, để cho cô lót dạ, sau đó đi đến một hàng chụp ảnh trong thị trấn.
Bạn ông ngoại là chủ quán chụp ảnh, nghe nói ông ngoại muốn rửa ảnh, lập tức cầm cuốn phim đi rửa.
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Mạc Tiểu Mễ, mỗi một tấm hình rửa mười cái.
Khi người bạn của ông ngoại nhìn thấy những bức ảnh được rửa, ông ta liếc nhìn liền nhận ra đó là Tần Lập Bân, con rể của Mạc Tương Sơn, chẳng qua là người phụ nữ Tần Lập Bân ôm trong ngực cũng không phải là Mạc Tuệ Tuệ, màlà một người phụ nữ trong thành phố.
“Ông anh, tôi đã sớm nói con rể của ông chẳng ra gì cả.” Lão Vương, chủ tiệm chụp ảnh nhỏ giọng nói: “Dựa vào mấy tấm hình này, ông cũng nên cho Tần Lập Bân một bài học đi.”
Mạc Tương Sơn gật đầu, cảm thấy tức giận, nhưng trước mặt bạn cũ, ông không thể tức giận, vì thế đè nén cơn tức giận nói: “Lão Vương, chuyện này tôi biết phải làm như thế nào, xin ông hãy giữ bí mật cho tôi.”
“Tôi hiểu, chúng ta có quan hệ gì chứ?” Lão Vương nói: “Tôi sẽ không tiết lộ một lời.”
“Vậy thì tốt.” Mạc Tương Sơn gật đầu, lấy ảnh chụp và phim rồi dẫn Mạc Tiểu Mễ ra khỏi tiệm chụp ảnh.
Sắc mặt Mạc Tương Sơn trông rất khó coi khi dẫn Mạc Tiểu Mễ xuống đường.
“Ông ơi, chúng ta ăn chút gì đó đi.” Mạc Tiểu Mễ nói, ông ngoại phải đánh xe vào buổi chiều nên không ăn không được.
/1506
|