Chương 25: Người nhà của quan chức cấp cao.
Mạc Tiểu Mễ kích động, sao cô lại không biết ở thành phố Yên Kinh còn có chỗ dựa lớn như vậy chứ?
Nhưng nghĩ một chút thấy cũng đúng, ở kiếp trước, cô chỉ là đứa trẻ dốt nát ngu ngốc, hơn nữa ông ngoại và mẹ vẫn luôn không hy vọng ly hôn sẽ làm hại đến cô, cho nên rất nhiều chuyện đều giấu Mạc Tiểu Mễ, vậy nên Mạc Tiểu Mễ chỉ nhớ mơ hồ là giữa cha mẹ có chuyện xảy ra, nhưng cũng không biết mâu thuẫn cụ thể.
Cho đến sau này lớn lên, Mạc Tiểu Mễ mới biết xảy ra chuyện gì, cũng biết mẹ mất sớm, và tiếng thở dài của ông ngoại cô còn có nguyên nhân khác.
Mạc Tiểu Mễ đã không thể giúp đỡ mẹ và ông ngoại, điều này khiến Mạc Tiểu Mễ lớn lên rất hối hận.
Nhưng bây giờ thì khác, Mạc Tiểu Mễ đã trưởng thành và biết cha mình là một kẻ cặn bã, cô cũng tìm ra người phụ nữ Văn Ý Hàm đã phá vỡ gia đình nhỏ này, càng quan trọng hơn là ... cô có chứng cứ chính xác chuyện cha và tình nhân vụng trộm ...
Có những thứ này, cho dù chaa mẹ ly hôn cũng tuyệt đối sẽ không giống như kiếp trước, mẹ cũng sẽ không bao giờ phải khóc lóc tủi nhục ra khỏi nhà trắng tay nữa.
“Ông ngoại, trong nhà chúng ta còn có họ hàng cấp cao như vậy sao?” Mạc Tiểu Mễ hỏi: “Nếu như vậy thì cha và người phụ nữ xấu xa kia cũng không dám ức hiếp mẹ con nữa. Ông ngoại, ông biết không, cha con rất hư, chưa bâo giờ cười với con, cũng không cười với mẹ, một khi bực bội là mắng chúng con, con không muốn có một người cha như vậy.”
Mạc Tiểu Mễ không quên nói xấu người cha cặn bã, thật sự, cô thật không hy vọng mẹ tiếp tục sống trong bao lực lạnh như vậy.
Suy cho cùng, con người ngày nay hơi bảo thủ, lỡ như ông ngoại thay đối ý định, hoặc bị Tần Lập Bân dỗ dành mà không chịu ly hôn thì sẽ rất tệ, cho nên Mạc Tiểu Mễ thường xuyên gọi cha mình là kẻ cặn bã trước mặt ông và mẹ.
Ly hôn, đổi hoàn cảnh mới, mẹ có thể sống thật tốt, nếu như vẫn luôn ở bên người cha cặn bã đó thì có thể bị lừa đến chết.
“Ừ, quan hệ của lão Ngô và ông không tệ, ông xin ông ta giúp một tay, ông ấy nhất định sẽ giúp.” Mạc Tương Sơn nói, hai ngày nay ông cũng nghĩ thoáng, đàn ông không nhờ vả được, nhưng còn có con mà, tiền nuôi con nhất định phải lấy, tiền lúc đầu mua nhà cũng là ông bỏ ra rất nhiều, cũng cần phải lấy về, không thể được lợi cho kẻ vong ân phụ nghĩ Tần Lập Bân kia được.
“Vậy thì quá tốt.” Mạc Tiểu Mễ vui vẻ, hai mắt tỏa sáng, chuyến đi Yên Kinh lần này có thể sẽ càng thêm thuận lợi.
Mạc Tương Sơn thu dọn trong nhà xong, giao đồ cho nhà cháu trai lớn Mạc Đại Dũng trông coi giúp một tay, rồi mang theo con gái và cháu ngoại đi Yên Kinh.
“Ông ngoại, ông đựng cái gì vậy?” Mạc Tiểu Mễ vừa lúc đi vào, tò mò hỏi.
“Ha ha, đây đều là đồ tốt.” Mạc Tương Sơn thần bí nói: “Đến Yên Kinh, con sẽ biết.”
Mạc Tiểu Mễ vô cùng hiếu kỳ, cô phát hiện ông ngoại là một người vô cùng có khả năng thành công, không nhịn được lại hỏi: “Ông ngoại, ông nói cho con một chút thôi.”
Mạc Tương Sơn nghĩ đến Mạc Tiểu Mễ làm đến mức này, cho dù là người lớn, cũng không thể làm được gọn gàng như vậy, chứng minh cháu ngoại mình không phải là đứa trẻ bình thường, biết nặng nhẹ, nên thần bí cười cười: “Một là túi tiền, đến Yên Kinh chúng ta có rất nhiều chỗ cần dùng đến tiền, một túi khác là giấy vay nợ năm đó ông cho cha con vay tiền chữa bệnh, còn một cái là giấy vay nợ lúc đầu nó muốn mua nhà ở Yên Kinh. Coi như nó có quỵt nợ, có những thứ này, nó cũng đừng hòng chối cãi.”
/1506
|