Chương 29: Ân nhân cứu mạng.
Mạc Tiểu Mễ hồi hộp chờ đợi, thời gian lúc này dường như dài đằng đẵng.
“Đô đô đô...” Mạc Tiểu Mễ rất lo lắng, hy vọng bên kia có người có thể trả lời điện thoại càng sớm càng tốt.
“A lô, xin chào, đây là nhà họ Ngô.” Một giọng nữ dịu dàng vang lên, khiến Mạc Tiểu Mễ thở phào nhẹ nhõm.
“Xin chào, con là cháu gái của Mạc Tương Sơn, con tìm ông Ngô, có thể mời ông ấy nghe điện thoại không ạ?” Mạc Tiểu Mễ nói, tuyệt đối đừng cúp điện thoại, cầu mong là có người ở nhà.
“Xin chờ một chút.” Cô gái nói: “Ông ơi, có một cô gái nhỏ nói là cháu gái của Mạc Tương Sơn, có chuyện tìm ông.”
Ông Ngô đang ngồi trên ghế sofa đằng kia đọc báo, nghe gọi thì sửng sốt, nhanh chóng đứng dậy: “Tôi qua ngay đây, đừng để bên kia cúp máy.”
Nhìn động tác nhanh nhẹn vừa rồi của ông Ngô, khó có thể nói ông Ngô đã bảy mươi tuổi.
“A lô, tôi là Ngô Kiến Bằng, con thật là cháu gái của Mạc Tương Sơn sao?” Ông cụ Ngô nói, kể từ khi khôi phục công việc, sau khi ông từ vịnh Lê Hoa trở về Yên Kinh, cũng chưa từng gặp qua người em trai là lão Mạc, mặc dù thường xuyên viết thư, cũng gửi đồ, gửi tiền, nhưng lão Mạc ngay thẳng chỉ lấy đồ, tiền đều trả lại toàn bộ.
Haiz, nghĩ lại những ngày phải ngồi xổm ở chuồng bò, bị chỉ trích, nhìn lại quả thực không thể chịu nổi.
May mắn thay, lão Mạc đã bí mật cho vợ chồng ông ăn uống vào ban đêm, nếu không họ sẽ không thể sống sót. Khi các đồng đội và đồng nghiệp cũ của ông trở lại Yên Kinh, mười người thì chỉ có ba hoặc bốn người quay lại được, điều này cho thấy cuộc sống lúc đó tồi tệ đến mức nào.
Vợ chồng ông chắc chắn rất may mắn khi gặp được lão Mạc tốt bụng.
“Chào ông, ông Ngô, con là Mạc Tiểu Mễ, là cháu gái của Mạc Tương Sơn.” Mạc Tiểu Mễ dứt khoát nói: “Ông ngoại con đang ở số 12 ngõ Tào Gia phố Hoa Liên phía nam thành phố Yên Kinh, hiện tại cha con và người nhà của ông ta đang đánh ông ngoại con, ông có thể đến cứu chúng con không?”
“Cái gì?” Ông cụ Ngô cũng không thể tin được: “Số 12 ngõ Tào Gia phố Hoa Liên phía nam thành phố đúng không?”
“Vâng, ông mang nhiều người một chút, bọn họ nhiều người, rất xấu.” Mạc Tiểu Mễ dặn dò: “Đến lúc đó ông ngoại sẽ giải thích với ông, cầu xin ông nhanh lên một chút, đến đây giúp chúng con đi ạ.”
Tuổi Mạc Tiểu Mễ còn nhỏ, những lời đó cũng không thích hợp để cô nói, còn nữa, nếu ông cụ Ngô để ý ông ngoại thì sẽ đến trợ giúp bọn họ.
“Được, Tiểu Mễ à, ông đến ngay đây, bảo ông ngoại con trốn trước, đừng liều mạng, ông sẽ đến ngay lập tức.” Ông cụ Ngô lo lắng lão Mạc thiệt thòi, dặn dò xong thì cúp điện thoại, sau đó lập tức gọi điện thoại cho con cả, con thứ hai để bọn họ trực tiếp dẫn người chạy tới ngõ Tào Gia.
“Lão Mạc đến Yên Kinh, bây giờ rất nguy hiểm, tôi phải đi xem một chút.” Ông cụ Ngô nói: “Tiểu Lưu, Tiểu Lý, hai người chuẩn bị xe, chúng ta lập tức đi ra ngoài một chuyến.”
“Ông nói chú em Mạc sao?” Bà cụ Ngô hỏi, hơi kinh ngạc, và hơi sốt ruột.
“Đúng vậy, bà ở nhà chờ, tôi đi đã.” Ông cụ Ngô bước nhanh ra ngoài, còn không biết nguyên nhân gì, cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ có thể đi gấp.
Bà cụ Ngô cũng không phải cảm kích Mạc Tương Sơn một cách bình thường, bà đi theo nói: “Tôi cũng đi, không thể để cho chú em Mạc bị người ta bắt nạt được.”
Vì vậy hai nhân viên bảo vệ đưa ông cụ Ngô, bà cụ Ngô đến ngõ Tào Gia.
Dọc theo đường đi hai ông bà rất lo lắng, suy đoán tại sao Mạc Tương Sơn phải đến Yên Kinh? Tại sao lại bị người bắt nạt.
/1506
|