Vợ Ngọt Ngào Tái Sinh Và Bảo Bối Nhỏ

Chương 3. Ký ức thời niên thiếu, vừa mơ hồ lại vừa rõ ràng

/560


Chương 3. Ký ức thời niên thiếu, vừa mơ hồ lại vừa rõ ràng

Mạc Tiểu Mễ tưởng bản thân nghe nhầm.

“Anh Cố, anh nói gì vậy?”. Mạc Tiểu Mễ thận trọng hỏi. Cô một mình bươn chải trong xã hội này, còn phải đối mặt với những lần hoạnh họe, đả kích của mẹ kế, chị kế, hai người em gái cùng cha khác mẹ và cả các đối thủ cạnh tranh, những điều này đã giúp cô rèn luyện một tâm thái kiên cường trước sóng gió từ lâu.

Dù nói cô là con buôn cũng được, gọi cô là kẻ mặt dày cũng chẳng sao, tất cả đều vì cô chứng tỏ bản thân, vì muốn trở thành người tài giỏi nhất, sẽ không bị người khác bắt nạt nữa.

“Không có gì!” Cố Ngôn Trạch cũng cảm thấy bản thân hơi lỗ mãng, sau đó anh nhìn vào màn hình máy tính tiếp tục làm việc.

Cô đã xin lỗi rồi, nếu Cố Ngôn Trạch vẫn không tha cho cô, Mạc Tiểu Mễ cũng đành chịu!

Cô tiếp tục đeo “thần khí ngủ” - bịt mắt ếch xanh - lên, chuẩn bị ngủ bù.

Đến khi bên tai vang lên tiếng thở đều đặn, Cố Ngôn Trạch mới nghiêng đầu nhìn Mạc Tiểu Mễ.

Lúc này Cố Ngôn Trạch rất bình tĩnh, khuôn mặt không còn u ám lạnh nhạt như vừa rồi.

Nếu trước đây Cố Ngôn Trạch nghe thấy biệt danh đó chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, nhưng giờ anh đã bước qua tuổi 30, có một vài chuyện anh đã không còn bận tậm nữa.

Anh quả thực là một kẻ què quặt.

Năm đó, khi ở quê, chỉ có ông quản gia ở bên cạnh anh. Bởi vì không thể đi lại, quản gia sợ đám trẻ trong thôn bắt nạt anh nên không cho anh ra ngoài chơi, vì vậy mỗi ngày anh đều đứng trước cửa sổ sát đất ở tầng ba nhìn Mạc Tiểu Mễ dẫn đám trẻ trong thôn đến trường, rồi về nhà và vui chơi khắp nơi, trông cô lúc ấy giống như đại ca nhỏ.

Hi hi ha ha, vui vẻ nói cười.

Và cả đôi chân linh hoạt, khỏe mạnh mà anh không tài nào có được!

Đến bây giờ anh vẫn nhớ rõ Mạc Tiểu Mễ bởi vì tiếng cười giòn tan và tính cách vui tươi của Mạc Tiểu Mễ. Dù cách rất xa, nhưng ở trên lầu anh vẫn có thể nghe thấy tiếng cười của cô, khuôn mặt đen nhỏ nhắn kia cũng trở nên sinh động và đáng yêu vì nụ cười rạng rỡ ấy.

Có một lần Mạc Tiểu Mễ hái được rất nhiều quả dại, cô vừa đi vừa ăn như thế chúng là món ngon nhất trên đời.

Lúc đó Cố Ngôn Trạch rất ghen tị và rất muốn được ăn.

Tựa như sau khi ăn những trái cây đó, anh cũng sẽ giống với những đứa trẻ khác trong thôn.

Mạc Tiểu Mễ thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào quả dại trên tay mình, vì vậy mỉm cười, hét lên gọi anh: “Cậu mở cửa sổ ra đi, tôi sẽ ném cho cậu mấy quả. Cái này rất ngon.”

“Bốp!” Mạc Tiểu Mễ ném quả dại vào cửa sổ thuỷ tinh, nước trái cây văng tung tóe khắp nơi, để lại những vết lốm đốm.

“Ha ha, ném lệch rồi.” Mạc Tiểu Mễ cười lớn, đôi mắt biết cười như vầng trăng khuyết, làn da hơi ngăm đen làm hàm răng cô trông vô cùng trắng, má lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện theo biểu cảm trên khuôn mặt.

Mạc Tiểu Mễ ném thêm ba lần nữa, trong đó có hai trái ném trúng đích.

Ngày hôm ấy, anh đã cất hai quả dại đó vào ngăn kéo.

Nửa đêm, vì có chút hưng phấn không ngủ được, anh đã lén ăn một trái, vị chua chua ngọt ngọt, cũng không hẳn ngon như tưởng tượng nhưng anh lại cảm thấy rất thú vị.

Tuy nhiên, từ sau hôm đó, Cố Ngôn Trạch không còn gặp lại Mạc Tiểu Mễ nữa.

Sau đó từ miệng đám nhóc đi học ngang qua, anh mơ hồ nghe được Mạc Tiểu Mễ đã được cha đón về thành phố.

Vốn dĩ anh và cô cũng không chẳng có qua lại nhiều, anh chỉ là nhớ nụ cười và tiếng cười rạng rỡ của Mạc Tiểu Mễ.

Sau đó, mẹ của Mạc Tiểu Mễ qua đời, Mạc Tiểu Mễ liền quay về vịnh Lê Hoa.

Khi này Mạc Tiểu Mễ đã mười hai tuổi, cô gái nhà bên đã bắt đầu trưởng thành, ngoại trừ hơi đen một chút, những thứ khác đều khá hợp mắt.

Còn về vòng eo nhỏ nhắn mà Cố Ngôn Trạch nhớ mãi là bởi vì lúc Mạc Tiểu Mễ đạp xe đạp, từ phía sau anh có thể nhìn thấy vòng eo thon thả của cô.

Và cả…cặp mông tròn trịa, đầy đặn của cô…

Tới năm 16 tuổi, anh rời khỏi vịnh Lê Hoa, không có tin tức gì về Mạc Tiểu Mễ nữa.

Thời gian giống như con dao nhỏ khắc dấu vết thời gian lên khuôn mặt mọi người.

Anh không ngờ sẽ gặp lại Mạc Tiểu Mễ trong hoàn cảnh như vậy.

Nụ cười trong ký ức sâu thẳm không còn rạng rỡ, ngây thơ mà xen lẫn sự nịnh nọt…

Giọng nói trong ký ức cũng không còn trong trẻo nữa…


/560

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status