Chương 19: Ảo giác trong nháy mắt
Đây là trên đường tới, Đường Tịnh Minh đã dạy cô nói.
Quả nhiên, Tạ Phương Phương nghe thấy thì vẻ mặt liền thay đổi.
Đường Tịnh Minh nhanh chóng ưỡn thẳng sống lưng, khoe khoang ︰ "Đúng thế, nhà chúng tôi vô cùng giàu tình thương động vật."
Tạ Phương Phương càng thêm động lòng.
Nếu có thể gả cho anh ta, cho dù anh ta có nuôi mười cô bồ nhí bên ngoài cũng được.
Cũng không biết Thi Mị là ngốc thật hay giả ngốc nữa.
"Hơn nữa tôi là con một, tôi nhất định sẽ hiếu kính cha mẹ, nhà tôi cũng không lớn, chỉ rộng hơn 500 mét vuông thôi, tính cả tầng hầm nữa là bốn tầng, có thang máy, nếu cô dọn dẹp thì chỉ mất một ngày là có thể quét dọn xong, không cần mỗi ngày đều phải dọn dẹp, nhà chúng tôi khá là coi trọng ăn uống, cho nên cô nhất định phải có tay nghề..."
"Đợi một chút, " Tươi cười trên mặt Tạ Phương Phương cứng đờ, "Nhà anh lớn như thế, sao không mời giúp việc?"
Đường Tịnh Minh kinh ngạc nói, "Chỉ có hơn 500 mét vuông thôi, tính tổng tất cả thì chưa đến 2000 mét vuông, tầng hầm ngầm thì không cần ngày nào cũng phải dọn dẹp, trừ đi thì chưa đến 1700 mét vuông, cô có biết một ngày những công nhân bảo vệ môi trường bên ngoài phải quét bao nhiêu diện tích không, nhà của tôi cũng chỉ có vậy mà còn phải mời giúp việc sao?"
Vẻ mặt Tạ Phương Phương cứng đờ.
Thi Mị nhéo chặt lấy đùi mình, có thế cô mới nhịn được không cười ra tiếng.
Tạ Phương Phương này suốt ngày đi xem mắt với đám con cái nhà giàu, đại khái chắc chưa bao giờ gặp đối tượng xem mắt nào cực phẩm như Đường Tịnh Minh.
Nhưng từ xưa đến nay Tạ Phương Phương vốn là người nếu có thể nhìn thì phải cố nhịn, vì thế cô ta nở nụ cười nói, "Không nghĩ tới nhà anh còn tiết kiệm như vậy."
"Đó là đương nhiên, " Đường Tịnh Minh ra vẻ kiêu ngạo, "Tiền bạc cần được tiết kiệm, thấy cô sống phô trương như thế, chắc hẳn sẽ không nhiều tiền bằng tôi, đúng không."
"Phải.” Tạ Phương Phương cúi đầu uống cà phê, Thi Mị tận mắt thấy, tươi cười trên mặt cô ta dần biến mất.
Rất nhanh bánh ngọt đã được mang lên, quả thật vô cùng xinh đẹp.
Tạ Phương Phương tim đập thình thịch, ánh mắt hoàn toàn bị hấp dẫn, ngón cái vừa động.
Nhưng Thi Mị lại không có ý định cho cô ta, bá đạo đặt đĩa bánh ngọt trước mặt mình, cầm lấy dĩa ăn tới tấp, vừa múc một đĩa, trên bánh ngọt lập tức xuất hiện cái hố.
Tạ Phương Phương đau thịt, "Cô..."
Thi Mị không để ý tới cô ta, trực tiếp ăn bánh, ăn đến là vui vẻ, miếng bánh ngọt rất nhanh đã bị phá nát.
Tạ Phương Phương nhìn Thi Mị không hề có hình tượng, cuối cùng trong lòng cũng xác định.
Thi Mị này quả thật là ngốc rồi.
Tuy lòng đau như cắt nhưng lại cảm thấy khá thoải mái.
Lúc Thi Mị tỉnh táo, có lẽ sẽ không bao giờ nghĩ mình sẽ biến thành cái dáng vẻ này đâu nhỉ.
Nếu để cho các bạn học trước kia biết, nữ thần lạnh lùng trong lòng bọn họ hiện tại biến thành dáng vẻ này, không biết sẽ có phản ứng gì đây?
Lặng lẽ lấy điện thoại ra, cô ta định lén chụp một bức ảnh rồi gửi lên group chat của bạn bè.
Nhưng chưa được hai giây, bỗng nhiên Thi Mị như phát hiện ra, ngẩng đầu, trên gương mặt đầy bơ vẫn là đôi mắt đen lúng liếng ngập nước nhưng lại sắc bén vô cùng.
Ánh mắt kia càng thêm khiếp người hơn trước, nó như lưỡi dao lạnh lẽo, đâm mạnh tới khiến cô ta không kịp phòng bị.
Tay Tạ Phương Phương run lên, điện thoại liền ‘cạch' một tiếng rơi xuống đất.
Vẻ mặt Tạ Phương Phương vừa xót vừa vặn vẹo, đó là di động cô ta vừa mới mua đó!
Lúc ngẩng đầu nhìn lại Thi Mị, cô ta mới phát hiện ra trên mặt cô vẫn là cái vẻ mờ mịt kia, cô ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, sau đó lại cúi đầu xúc bánh ngọt, hỏi ︰ "Dì ơi, dì muốn ăn sao?"
Trên tay, trên dĩa cô cầm toàn là bơ sữa.
Tạ Phương Phương nhìn chằm chằm vào Thi Mị, muốn tìm kiếm ánh mắt sắc bén đó trên người cô.
Nhưng không có.
Giống như vừa rồi chỉ là ảo giác trong chớp mắt của cô ta thôi.
………….
/796
|