Tiêu Mộc Diên chẳng hề do dự mà quay người, thậm chí cả câu cảm ơn cũng chẳng hề nói. Cô chắc chắn sẽ không nói mấy chuyện giao dịch thế này với anh nữa.
Thịnh Tuấn Hạo vẫn đứng trước cửa. Dường như cậu đã đoán trước Tiêu Mộc Diên sẽ thẳng thừng rời khỏi đây. Sáng nay cậu ngủ quên mất, vì vậy mới để cô dễ dàng rời đi, nhưng bây giờ sẽ không vậy nữa.
“Dì Diên!” Thịnh Tuấn Hạo nhẹ nhàng gọi. Cậu vừa nói vừa nở nụ cười xinh đẹp, nụ cười này khiến tâm trạng của Tiêu Mộc Diên khá hơn nhiều. Cái loại người đáng ghét như Thịnh Trình Việt sao lại có đứa con trai tuyệt vời đến vậy cơ chứ?
“Ừ, Tuấn Hạo đang đợi dì à?” Tiêu Mộc Diên nở một nụ cười, giơ tay xoa đầu Thịnh Tuấn Hạo. Đứa trẻ này bẩm sinh kiệm lời, lạnh lùng ngang ngược, quả thật giống hệt với tính cách của Thịnh Trình Việt, nhưng mỗi lần gặp cô, cậu bé luôn mỉm cười.
“Dì Diên cho Tuấn Hạo ăn cơm được không, Tuấn Hạo đói rồi.” Thật ra trong nhà có bảo mẫu, có người giúp việc, nhưng cậu vẫn muốn ăn cơm Tiêu Mộc Diên nấu.
Tiêu Mộc Diên cười ôm Thịnh Tuấn Hạo vào lòng, thậm chí cô còn bế cậu lên.
Giây phút ấy, một cảm giác kỳ lạ bao trùm lấy Thịnh Tuấn Hạo. Giơ tay ôm lấy cổ Tiêu Mộc Diên khiến cậu cảm thấy hạnh phúc trong phút chốc. Cậu nở một nụ cười tươi tắn, nụ cười ấy say đắm lòng người hệt như một đóa hoa nở giữa mùa hạ.
Tiêu Mộc Diên ngắm nhìn nụ cười của Thịnh Tuấn Hạo, nhìn hai lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu trên khuôn mặt xinh đẹp của cậu, thậm chí còn có hai chiếc răng nanh nho nhỏ nữa. Thì ra Thịnh Tuấn Hạo cũng có dáng vẻ tỏa nắng như trẻ con thế này. Cô không nhịn được mà hôn lên mặt Thịnh Tuấn Hạo một cái.
Thịnh Tuấn Hạo ôm Tiêu Mộc Diên, cứ ôm chặt như vậy, như thể cậu muốn tìm cảm giác người mẹ từ Tiêu Mộc Diên.
Thịnh Trình Việt đi ra bắt gặp cảnh tượng trước mắt. Anh hơi híp mắt. Con trai anh cũng quá hòa hợp với Tiêu Mộc Diên đấy nhỉ, trước đây thằng bé chưa bao giờ để bất cứ ai lại gần mình, bây giờ lại để Tiêu Mộc Diên bế mình. Lòng anh phút chốc dấy lên cảm xúc kỳ lạ.
“Hay là con đến nhà dì, Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt đều đang ở nhà đấy. Dì phải về nhà nấu cơm cho hai đứa, hai đứa không giống cháu, nếu dì mà không về là chúng không có cơm mà ăn đâu.” Cuối cùng Tiêu Mộc Diên đành phải nói vậy. Hôm nay cô đến đây chỉ vì Thịnh Tuấn Hạo, nếu không phải vì cậu thì chắc chắn cô sẽ không bước vào đây nửa bước.
“Vậy nếu con cũng không cần những bảo mẫu và người giúp việc kia nữa, có phải Dì Diên sẽ nấu cơm cho cháu không?” Ý của cậu rất rõ ràng, nếu cậu cho mấy người kia thôi việc thì cậu cũng không có cơm mà ăn rồi.
“Hay là dì đưa con đến nhà dì nhé, đến đó còn có thể chơi với Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt nữa.” Tiêu Mộc Diên cười nói, hoàn toàn chẳng để ý đến bóng người sau lưng mình. Cô luôn có cảm giác quyến luyến đứa trẻ trước mặt này, cảm giác như với con đẻ của mình vậy.
“Được ạ, con...” Lời Thịnh Tuấn Hạo đột nhiên nghẹn lại, cậu trợn trừng mắt nhìn Thịnh Trình Việt trước mặt, không dám nói thêm câu nào nữa.
“Sau này không được gặp mấy người linh tinh thế này nữa.” Đôi môi mỏng của Thịnh Trình Việt khẽ nhếch lên. Sớm muộn gì thì con trai anh cũng sẽ bị người phụ nữ trước mặt này bán đi mất. Đứa trẻ có IQ cao như thế mà lại trở nên ngu ngốc sau khi gặp người phụ nữ ngu ngốc này.
Vừa nghe giọng điệu nói chuyện của Thịnh Trình Việt, Tiêu Mộc Diên liền giận dữ. Chết tiệt thật, dám nói cô là người vớ va vớ vẩn à? Cô đột ngột đặt Thịnh Tuấn Hạo trong lòng xuống đất, tức giận nhìn Thịnh Trình Việt.
“Xin hỏi tổng giám đốc Thịnh có phải là người linh tinh không?” Tiêu Mộc Diên bỗng nhìn thẳng vào ánh mắt vô cùng lạnh lùng của Thịnh Trình Việt, cô cảm thấy cả người anh ta đều toát ra sự lạnh lùng khiến cô có cảm giác chùn bước.
Thịnh Trình Việt đi đến trước mặt Tiêu Mộc Diên, đánh giá cô từ đầu đến chân lần nữa.
“Cô muốn bắt con trai tôi sao?” Thịnh Trình Việt không thèm để ý đến lời của Tiêu Mộc Diên mà nói thẳng vào chủ đề chính. Còn định lừa con trai anh đến nhà cô nữa chứ, cô đang âm mưu gì đây.
Cô nhận ra cô và cái tên Thịnh Trình Việt này thật chẳng còn lời nào để nói. Con mắt nào của anh ta thấy cô muốn bắt con trai anh ta đi vậy?
Tiêu Mộc Diên không muốn nói chuyện với anh, xoay người rời đi. Thôi bỏ đi, cô cũng lười chẳng buồn nói chuyện với anh ta, lãng phí notron thần kinh của cô.
“Dì Diên, con đói rồi.” Thịnh Tuấn Hạo nhìn người đang xoay lưng rời đi là Tiêu Mộc Diên, yếu đuối nói, ánh mắt nhìn cô đáng thương biết bao.
Thịnh Trình Việt nhìn dáng vẻ đáng thương của Thịnh Tuấn Hạo, quả thật không còn lời nào để nói. Từ khi nào con trai anh lại phải xin xỏ người phụ nữ này vậy, hơn nữa dáng vẻ đáng thương thư thể người làm bố là anh đang ngược đãi cậu bé vậy.
Tiêu Mộc Diên vốn đã hạ quyết tâm, nhưng sau khi nghe Thịnh Tuấn Hạo nói như vậy, cô lại mềm lòng. Bước chân cô hơi chững lại nhưng vẫn không quay đầu.
“Hôm khác dì mang ít đồ ăn đến cho con nhé.” Tiêu Mộc Diên nói xong thì thoải mái rời đi, chỉ có điều khuôn mặt cô thấp thoáng buồn rầu. thật ra cô cũng quyến luyến Thịnh Tuấn Hạo.
Thịnh Tuấn Hạo nhìn Tiêu Mộc Diên dần đi xa, khuôn mặt cậu khôi phục vẻ lạnh lùng, đó là sự băng giá ngàn năm cũng không thay đổi. Cậu chỉ gỡ bỏ băng giá vì nụ cười của Tiêu Mộc Diên mà thôi. Cậu liếc mắt nhìn Thịnh Trình Việt, đi thẳng vào biệt thự.
Thịnh Trình Việt nhìn con trai mình, lòng đột nhiên dâng lên cảm giác phiền muộn. Con trai anh lớn vậy rồi, anh thật sự chẳng hiểu con mình chút nào. Anh chưa bao giờ biết con mình cần gì, nhưng bây giờ anh đã biết rồi. Con trai anh thích Tiêu Mộc Diên, hơn nữa còn vô cùng thích cô.
Lại nhìn bóng dáng đi xa dần của Tiêu Mộc Diên, khóe môi anh nhếch lên một nụ cười. Hóa ra con trai anh và anh có mắt nhìn khá giống nhau đấy nhỉ, anh cũng có hứng thú với người phụ nữ này.
Tiêu Mộc Diên tìm nhà bên ngoài, cô không muốn ở mãi trong nhà Trương Bân Bân. Dù sao thì đó cũng không phải là nhà của cô.
Lúc về đến biệt thự thì đã muộn lắm rồi. Cô cầm mấy tờ danh thiếp thuê nhà, dường như đang suy nghĩ xem nên đi đâu thì được.
Trương Bân Bân vừa trông thấy Tiêu Mộc Diên về thì lập tức chạy lại, còn làm quá kiểm tra toàn thân Tiêu Mộc Diên một lượt, dường như muốn xem xem cô có bị thương không.
Tiêu Mộc Diên bị Trương Bân Bân làm cho lúng túng, khó hiểu nhìn cô.
“Mộc Diên, cậu không sao chứ, cậu làm mình lo chết đi được, sao muộn thế này mới về nhà, điện thoại cũng không gọi được.” Khuôn mặt Trương Bân Bân lộ rõ vẻ trách cứ. Con bé này ra ngoài còn tắt máy, bây giờ cô mà không quay lại thì Trương Bân Bân định đi báo cảnh sát rồi.
Tiêu Mộc Diên ngạc nhiên, lúc này mới lấy điện thoại ra, quả nhiên đã tắt máy rồi. Cô cười tỏ ý xin lỗi.
“Điện thoại hết pin tự động sập nguồn rồi.” Tiêu Mộc Diên mỉm cười nói. Trước đây lúc ở nước ngoài cô thường xuyên quên mang điện thoại, cô còn nhớ lúc đó, để giữ liên lạc với cô, Âu Lâm Phong còn mua cả điện thoại cho con cô nữa.
Đột nhiên nhớ đến Âu Lâm Phong, từ khi về nước đến nay cô chưa từng liên lạc lại với anh. Đã quen anh càm ràm bên tai, giờ yên ắng quá tai cô lại không quen sao?
“Cậu... Hài, biết nói cậu thế nào bây giờ? Cậu không biết mình lo lắng cho cậu sao?” Trương Bân Bân vẫn bất mãn nói. Cô giơ tay dúi dúi đầu Tiêu Mộc Diên, nói.
Tiêu Mộc Diên nhìn Trương Bân Bân, cô ấy đang lo lắng cho cô ư? Chỉ một câu nói vô tâm của cô ấy nhưng lại khiến Tiêu Mộc Diên rung động, khiến nơi yếu mềm nhất trong lòng cô đột nhiên dâng lên sự cảm động.
“Cảm ơn cậu, Bân Bân, có một người bạn như cậu thật tốt biết bao.” Tiêu Mộc Diên thật lòng nói.
Ha ha. Trương Bân Bân bật cười, dáng vẻ ấy như đang nói rằng, cậu biết mình tốt với cậu là được rồi.
“Ngày mai anh mình về rồi, bay lúc sáu giờ rưỡi chiều, lúc đó cậu tan ca rồi, chúng ta cùng đi nhé.” Thật ra Trương Bân Bân đã nói với Trương Vân Doanh chuyện Tiêu Mộc Diên trở về từ lâu, mà Trương Vân Doanh cũng vì Tiêu Mộc Diên nên mới về sớm hơn dự tính. Đương nhiên những chuyện này Tiêu Mộc Diên đều không biết.
“Anh ấy sắp về rồi ư?” Mắt Tiêu Mộc Diên ánh lên vẻ ngạc nhiên, cô bất giác nhớ đến khuôn mặt đẹp trai của Trương Vân Doanh – chàng trai hoạt bát như ánh mặt trời. Đã sáu năm trôi qua rồi, hẳn là bây giờ anh đã trở thành một người đàn ông trưởng thành rồi nhỉ. Tiêu Mộc Diên thầm nghĩ.
Cô gặp anh rồi thì phải làm sao để đối mặt với anh đây? Sáu năm trước, cô có thai nên không từ mà biệt, sáu năm sau, gặp lại nhau, sẽ là cảnh tượng như thế nào đây?
“Đúng vậy, mình nói với anh mình cậu cũng ở đây, anh mình vui lắm đấy. Anh ấy vẫn yêu cậu như xưa.” Trương Bân Bân nói thẳng.
Tiêu Mộc Diên ngạc nhiên nhìn Trương Bân Bân. Câu nói ấy của Trương Bân Bân khiến cô kinh ngạc mất lúc lâu vẫn không bình thường lại được. Anh ấy vẫn yêu cô như sáu năm trước, điều này là thật sao?
“Bân Bân, cậu đang đùa gì vậy? Mình đã có hai đứa con rồi, anh ấy ưu tú như vậy, chắc chắn sẽ tìm được người phụ nữ khác phù hợp với anh ấy hơn.” Tiêu Mộc Diên nhẹ nhàng nói. Nếu sáu năm trước hai người không có cơ hội ở bên nhau, vậy thì cô chẳng còn hi vọng gì với anh nữa, dù cho sáu năm trước cô cũng có tình cảm như thế với anh.
Trương Bân Bân ôm Tiêu Mộc Diên vào lòng, cười hi hi nói thầm bên tai Tiêu Mộc Diên.
“Mình cứ thích cậu làm chị dâu mình đấy.” Anh trai cô thích Tiêu Mộc Diên đến thế, gặp lại lần nữa, chắc chắn anh ấy sẽ không buông tay đâu.
Tiêu Mộc Diên cứng người để mặc cho Trương Bân Bân ôm, lòng cô rối như tơ vò.
Về đến phòng, lúc này tay cô vẫn cầm chặt mấy tờ danh thiếp, bây giờ cô hạ quyết tâm phải ra ngoài ở rồi, cô không thể tưởng tượng đến cảnh sống chung dưới một mái nhà với Trương Vân Doanh. Nghĩ đến ánh mắt thâm tình của anh, nỗi đau khổ khi bị cô từ chối, lòng cô không hiểu sao hơi run rẩy.
Nhìn hai đứa trẻ đang ngủ say trên giường, môi cô nhoẻn cười, bây giờ chỉ có hai con mới khiến cô cười được thôi.
Đến trước mặt hai đứa, cô hôn lên trán mỗi bé một nụ hôn chúc ngủ ngon, sau đó quay về phòng mình.
Cô trằn trọc, biết trước một đêm không ngủ.
Tuy nhiên sau khi Tiêu Mộc Diên rời đi, Tiêu Viễn Đan mở mắt, lấy điện thoại của cậu vào Zalo, quả nhiên có người gửi yêu cầu kết bạn Zalo với cậu.
“Tính gà của chú hại thật đấy nhỉ (Trí nhớ của chú tốt thật đấy nhỉ), chỉ nhìn một lần mà đã nhớ rồi.” Cậu gửi tin nhắn cho người bên kia.
Thịnh Trình Việt nhìn chữ cậu bấm sai, không nhịn được giật giật khóe môi. Nếu không phải biết cậu còn nhỏ không nhận được nhiều mặt chữ thì anh chắc chắn sẽ cho rằng đứa nhóc này cố ý.
Thịnh Tuấn Hạo vẫn đứng trước cửa. Dường như cậu đã đoán trước Tiêu Mộc Diên sẽ thẳng thừng rời khỏi đây. Sáng nay cậu ngủ quên mất, vì vậy mới để cô dễ dàng rời đi, nhưng bây giờ sẽ không vậy nữa.
“Dì Diên!” Thịnh Tuấn Hạo nhẹ nhàng gọi. Cậu vừa nói vừa nở nụ cười xinh đẹp, nụ cười này khiến tâm trạng của Tiêu Mộc Diên khá hơn nhiều. Cái loại người đáng ghét như Thịnh Trình Việt sao lại có đứa con trai tuyệt vời đến vậy cơ chứ?
“Ừ, Tuấn Hạo đang đợi dì à?” Tiêu Mộc Diên nở một nụ cười, giơ tay xoa đầu Thịnh Tuấn Hạo. Đứa trẻ này bẩm sinh kiệm lời, lạnh lùng ngang ngược, quả thật giống hệt với tính cách của Thịnh Trình Việt, nhưng mỗi lần gặp cô, cậu bé luôn mỉm cười.
“Dì Diên cho Tuấn Hạo ăn cơm được không, Tuấn Hạo đói rồi.” Thật ra trong nhà có bảo mẫu, có người giúp việc, nhưng cậu vẫn muốn ăn cơm Tiêu Mộc Diên nấu.
Tiêu Mộc Diên cười ôm Thịnh Tuấn Hạo vào lòng, thậm chí cô còn bế cậu lên.
Giây phút ấy, một cảm giác kỳ lạ bao trùm lấy Thịnh Tuấn Hạo. Giơ tay ôm lấy cổ Tiêu Mộc Diên khiến cậu cảm thấy hạnh phúc trong phút chốc. Cậu nở một nụ cười tươi tắn, nụ cười ấy say đắm lòng người hệt như một đóa hoa nở giữa mùa hạ.
Tiêu Mộc Diên ngắm nhìn nụ cười của Thịnh Tuấn Hạo, nhìn hai lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu trên khuôn mặt xinh đẹp của cậu, thậm chí còn có hai chiếc răng nanh nho nhỏ nữa. Thì ra Thịnh Tuấn Hạo cũng có dáng vẻ tỏa nắng như trẻ con thế này. Cô không nhịn được mà hôn lên mặt Thịnh Tuấn Hạo một cái.
Thịnh Tuấn Hạo ôm Tiêu Mộc Diên, cứ ôm chặt như vậy, như thể cậu muốn tìm cảm giác người mẹ từ Tiêu Mộc Diên.
Thịnh Trình Việt đi ra bắt gặp cảnh tượng trước mắt. Anh hơi híp mắt. Con trai anh cũng quá hòa hợp với Tiêu Mộc Diên đấy nhỉ, trước đây thằng bé chưa bao giờ để bất cứ ai lại gần mình, bây giờ lại để Tiêu Mộc Diên bế mình. Lòng anh phút chốc dấy lên cảm xúc kỳ lạ.
“Hay là con đến nhà dì, Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt đều đang ở nhà đấy. Dì phải về nhà nấu cơm cho hai đứa, hai đứa không giống cháu, nếu dì mà không về là chúng không có cơm mà ăn đâu.” Cuối cùng Tiêu Mộc Diên đành phải nói vậy. Hôm nay cô đến đây chỉ vì Thịnh Tuấn Hạo, nếu không phải vì cậu thì chắc chắn cô sẽ không bước vào đây nửa bước.
“Vậy nếu con cũng không cần những bảo mẫu và người giúp việc kia nữa, có phải Dì Diên sẽ nấu cơm cho cháu không?” Ý của cậu rất rõ ràng, nếu cậu cho mấy người kia thôi việc thì cậu cũng không có cơm mà ăn rồi.
“Hay là dì đưa con đến nhà dì nhé, đến đó còn có thể chơi với Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt nữa.” Tiêu Mộc Diên cười nói, hoàn toàn chẳng để ý đến bóng người sau lưng mình. Cô luôn có cảm giác quyến luyến đứa trẻ trước mặt này, cảm giác như với con đẻ của mình vậy.
“Được ạ, con...” Lời Thịnh Tuấn Hạo đột nhiên nghẹn lại, cậu trợn trừng mắt nhìn Thịnh Trình Việt trước mặt, không dám nói thêm câu nào nữa.
“Sau này không được gặp mấy người linh tinh thế này nữa.” Đôi môi mỏng của Thịnh Trình Việt khẽ nhếch lên. Sớm muộn gì thì con trai anh cũng sẽ bị người phụ nữ trước mặt này bán đi mất. Đứa trẻ có IQ cao như thế mà lại trở nên ngu ngốc sau khi gặp người phụ nữ ngu ngốc này.
Vừa nghe giọng điệu nói chuyện của Thịnh Trình Việt, Tiêu Mộc Diên liền giận dữ. Chết tiệt thật, dám nói cô là người vớ va vớ vẩn à? Cô đột ngột đặt Thịnh Tuấn Hạo trong lòng xuống đất, tức giận nhìn Thịnh Trình Việt.
“Xin hỏi tổng giám đốc Thịnh có phải là người linh tinh không?” Tiêu Mộc Diên bỗng nhìn thẳng vào ánh mắt vô cùng lạnh lùng của Thịnh Trình Việt, cô cảm thấy cả người anh ta đều toát ra sự lạnh lùng khiến cô có cảm giác chùn bước.
Thịnh Trình Việt đi đến trước mặt Tiêu Mộc Diên, đánh giá cô từ đầu đến chân lần nữa.
“Cô muốn bắt con trai tôi sao?” Thịnh Trình Việt không thèm để ý đến lời của Tiêu Mộc Diên mà nói thẳng vào chủ đề chính. Còn định lừa con trai anh đến nhà cô nữa chứ, cô đang âm mưu gì đây.
Cô nhận ra cô và cái tên Thịnh Trình Việt này thật chẳng còn lời nào để nói. Con mắt nào của anh ta thấy cô muốn bắt con trai anh ta đi vậy?
Tiêu Mộc Diên không muốn nói chuyện với anh, xoay người rời đi. Thôi bỏ đi, cô cũng lười chẳng buồn nói chuyện với anh ta, lãng phí notron thần kinh của cô.
“Dì Diên, con đói rồi.” Thịnh Tuấn Hạo nhìn người đang xoay lưng rời đi là Tiêu Mộc Diên, yếu đuối nói, ánh mắt nhìn cô đáng thương biết bao.
Thịnh Trình Việt nhìn dáng vẻ đáng thương của Thịnh Tuấn Hạo, quả thật không còn lời nào để nói. Từ khi nào con trai anh lại phải xin xỏ người phụ nữ này vậy, hơn nữa dáng vẻ đáng thương thư thể người làm bố là anh đang ngược đãi cậu bé vậy.
Tiêu Mộc Diên vốn đã hạ quyết tâm, nhưng sau khi nghe Thịnh Tuấn Hạo nói như vậy, cô lại mềm lòng. Bước chân cô hơi chững lại nhưng vẫn không quay đầu.
“Hôm khác dì mang ít đồ ăn đến cho con nhé.” Tiêu Mộc Diên nói xong thì thoải mái rời đi, chỉ có điều khuôn mặt cô thấp thoáng buồn rầu. thật ra cô cũng quyến luyến Thịnh Tuấn Hạo.
Thịnh Tuấn Hạo nhìn Tiêu Mộc Diên dần đi xa, khuôn mặt cậu khôi phục vẻ lạnh lùng, đó là sự băng giá ngàn năm cũng không thay đổi. Cậu chỉ gỡ bỏ băng giá vì nụ cười của Tiêu Mộc Diên mà thôi. Cậu liếc mắt nhìn Thịnh Trình Việt, đi thẳng vào biệt thự.
Thịnh Trình Việt nhìn con trai mình, lòng đột nhiên dâng lên cảm giác phiền muộn. Con trai anh lớn vậy rồi, anh thật sự chẳng hiểu con mình chút nào. Anh chưa bao giờ biết con mình cần gì, nhưng bây giờ anh đã biết rồi. Con trai anh thích Tiêu Mộc Diên, hơn nữa còn vô cùng thích cô.
Lại nhìn bóng dáng đi xa dần của Tiêu Mộc Diên, khóe môi anh nhếch lên một nụ cười. Hóa ra con trai anh và anh có mắt nhìn khá giống nhau đấy nhỉ, anh cũng có hứng thú với người phụ nữ này.
Tiêu Mộc Diên tìm nhà bên ngoài, cô không muốn ở mãi trong nhà Trương Bân Bân. Dù sao thì đó cũng không phải là nhà của cô.
Lúc về đến biệt thự thì đã muộn lắm rồi. Cô cầm mấy tờ danh thiếp thuê nhà, dường như đang suy nghĩ xem nên đi đâu thì được.
Trương Bân Bân vừa trông thấy Tiêu Mộc Diên về thì lập tức chạy lại, còn làm quá kiểm tra toàn thân Tiêu Mộc Diên một lượt, dường như muốn xem xem cô có bị thương không.
Tiêu Mộc Diên bị Trương Bân Bân làm cho lúng túng, khó hiểu nhìn cô.
“Mộc Diên, cậu không sao chứ, cậu làm mình lo chết đi được, sao muộn thế này mới về nhà, điện thoại cũng không gọi được.” Khuôn mặt Trương Bân Bân lộ rõ vẻ trách cứ. Con bé này ra ngoài còn tắt máy, bây giờ cô mà không quay lại thì Trương Bân Bân định đi báo cảnh sát rồi.
Tiêu Mộc Diên ngạc nhiên, lúc này mới lấy điện thoại ra, quả nhiên đã tắt máy rồi. Cô cười tỏ ý xin lỗi.
“Điện thoại hết pin tự động sập nguồn rồi.” Tiêu Mộc Diên mỉm cười nói. Trước đây lúc ở nước ngoài cô thường xuyên quên mang điện thoại, cô còn nhớ lúc đó, để giữ liên lạc với cô, Âu Lâm Phong còn mua cả điện thoại cho con cô nữa.
Đột nhiên nhớ đến Âu Lâm Phong, từ khi về nước đến nay cô chưa từng liên lạc lại với anh. Đã quen anh càm ràm bên tai, giờ yên ắng quá tai cô lại không quen sao?
“Cậu... Hài, biết nói cậu thế nào bây giờ? Cậu không biết mình lo lắng cho cậu sao?” Trương Bân Bân vẫn bất mãn nói. Cô giơ tay dúi dúi đầu Tiêu Mộc Diên, nói.
Tiêu Mộc Diên nhìn Trương Bân Bân, cô ấy đang lo lắng cho cô ư? Chỉ một câu nói vô tâm của cô ấy nhưng lại khiến Tiêu Mộc Diên rung động, khiến nơi yếu mềm nhất trong lòng cô đột nhiên dâng lên sự cảm động.
“Cảm ơn cậu, Bân Bân, có một người bạn như cậu thật tốt biết bao.” Tiêu Mộc Diên thật lòng nói.
Ha ha. Trương Bân Bân bật cười, dáng vẻ ấy như đang nói rằng, cậu biết mình tốt với cậu là được rồi.
“Ngày mai anh mình về rồi, bay lúc sáu giờ rưỡi chiều, lúc đó cậu tan ca rồi, chúng ta cùng đi nhé.” Thật ra Trương Bân Bân đã nói với Trương Vân Doanh chuyện Tiêu Mộc Diên trở về từ lâu, mà Trương Vân Doanh cũng vì Tiêu Mộc Diên nên mới về sớm hơn dự tính. Đương nhiên những chuyện này Tiêu Mộc Diên đều không biết.
“Anh ấy sắp về rồi ư?” Mắt Tiêu Mộc Diên ánh lên vẻ ngạc nhiên, cô bất giác nhớ đến khuôn mặt đẹp trai của Trương Vân Doanh – chàng trai hoạt bát như ánh mặt trời. Đã sáu năm trôi qua rồi, hẳn là bây giờ anh đã trở thành một người đàn ông trưởng thành rồi nhỉ. Tiêu Mộc Diên thầm nghĩ.
Cô gặp anh rồi thì phải làm sao để đối mặt với anh đây? Sáu năm trước, cô có thai nên không từ mà biệt, sáu năm sau, gặp lại nhau, sẽ là cảnh tượng như thế nào đây?
“Đúng vậy, mình nói với anh mình cậu cũng ở đây, anh mình vui lắm đấy. Anh ấy vẫn yêu cậu như xưa.” Trương Bân Bân nói thẳng.
Tiêu Mộc Diên ngạc nhiên nhìn Trương Bân Bân. Câu nói ấy của Trương Bân Bân khiến cô kinh ngạc mất lúc lâu vẫn không bình thường lại được. Anh ấy vẫn yêu cô như sáu năm trước, điều này là thật sao?
“Bân Bân, cậu đang đùa gì vậy? Mình đã có hai đứa con rồi, anh ấy ưu tú như vậy, chắc chắn sẽ tìm được người phụ nữ khác phù hợp với anh ấy hơn.” Tiêu Mộc Diên nhẹ nhàng nói. Nếu sáu năm trước hai người không có cơ hội ở bên nhau, vậy thì cô chẳng còn hi vọng gì với anh nữa, dù cho sáu năm trước cô cũng có tình cảm như thế với anh.
Trương Bân Bân ôm Tiêu Mộc Diên vào lòng, cười hi hi nói thầm bên tai Tiêu Mộc Diên.
“Mình cứ thích cậu làm chị dâu mình đấy.” Anh trai cô thích Tiêu Mộc Diên đến thế, gặp lại lần nữa, chắc chắn anh ấy sẽ không buông tay đâu.
Tiêu Mộc Diên cứng người để mặc cho Trương Bân Bân ôm, lòng cô rối như tơ vò.
Về đến phòng, lúc này tay cô vẫn cầm chặt mấy tờ danh thiếp, bây giờ cô hạ quyết tâm phải ra ngoài ở rồi, cô không thể tưởng tượng đến cảnh sống chung dưới một mái nhà với Trương Vân Doanh. Nghĩ đến ánh mắt thâm tình của anh, nỗi đau khổ khi bị cô từ chối, lòng cô không hiểu sao hơi run rẩy.
Nhìn hai đứa trẻ đang ngủ say trên giường, môi cô nhoẻn cười, bây giờ chỉ có hai con mới khiến cô cười được thôi.
Đến trước mặt hai đứa, cô hôn lên trán mỗi bé một nụ hôn chúc ngủ ngon, sau đó quay về phòng mình.
Cô trằn trọc, biết trước một đêm không ngủ.
Tuy nhiên sau khi Tiêu Mộc Diên rời đi, Tiêu Viễn Đan mở mắt, lấy điện thoại của cậu vào Zalo, quả nhiên có người gửi yêu cầu kết bạn Zalo với cậu.
“Tính gà của chú hại thật đấy nhỉ (Trí nhớ của chú tốt thật đấy nhỉ), chỉ nhìn một lần mà đã nhớ rồi.” Cậu gửi tin nhắn cho người bên kia.
Thịnh Trình Việt nhìn chữ cậu bấm sai, không nhịn được giật giật khóe môi. Nếu không phải biết cậu còn nhỏ không nhận được nhiều mặt chữ thì anh chắc chắn sẽ cho rằng đứa nhóc này cố ý.
/848
|