Giọng nói của Thịnh Trình Việt nặng nề nhưng nghe vẫn còn rất tốt, hơn nữa trên mặt anh lộ ra ý cười, đáng lẽ phải làm người ta thấy thả lỏng mới đúng. Nhưng... Viễn Đan tự nhiên cảm thấy có một áp lực lớn chưa từng lấy ép về phía mình, làm cho cậu không thở nổi.
Thịnh Trình Việt ngồi xuống và nhìn Viễn Đan.
Viễn Đan quay mặt qua chỗ khác: “Đừng tưởng rằng ba tìm được con thì con sẽ tha thứ cho ba đâu."
"Vậy con có thể nói cho ba biết ba sai ở đâu không?" Thịnh Trình Việt hiếm khi ôn hòa như vậy.
Anh nhìn dáng vẻ của Viễn Đan lại nhớ tới mình lâu nay vẫn say mê trong công việc mà không biết con mình tự nhiên đã lớn như vậy. Xem ra, bình thường anh đúng đã quá sao nhãng với mọi việc trong nhà rồi.
Thấy Thịnh Trình Việt nói chuyện ôn hòa như vậy, Viễn Đan cảm thấy không quen, còn không bằng để ba đánh mình một trận.
"Con..." Viễn Đan ngẩng đầu nhìn Thịnh Trình Việt và đột nhiên bật khóc. Cậu nói: "Con nhớ mẹ."
Nói xong, vành mắt của cậu cũng đỏ hoe.
Nhìn đứa trẻ kiên cường lại rơi nước mắt trước mặt mình như thế, trong lòng Thịnh Trình Việt đột nhiên cảm thấy áy náy. Anh giơ tay lên xoa đầu Viễn Đan nhưng không biết nói gì cho phải.
"Ba, mẹ thật sự... thật sự..." Cậu không có cách nào nói tiếp được, dù thế nào cậu cũng không thể nào hiểu được cái gì gọi là chết. Cậu luôn cảm thấy mẹ vẫn còn sống.
Cho dù chỉ số thông minh của Viễn Đan cao tới đâu thì cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, đương nhiên vẫn rất quấn quít lấy mẹ.
Trong lòng Thịnh Trình Việt có một vài suy nghĩ. Anh nhất định phải mau chóng điều tra rõ chân tướng rồi gọi Tiêu Mộc Diên trở về mới được. Trong thời gian cô không ở đây, mọi người trong nhà đều không vui.
"Ba bảo đảm với con, mẹ chắc chắn sẽ trở về. Bây giờ chúng ta về nhà được không?"
Viễn Đan ngẩng đầu với vẻ tội nghiệp nhìn Thịnh Trình Việt: “Ba, mẹ thật sự sẽ trở về sao?"
Thịnh Trình Việt gật đầu.
"Vậy sao bây giờ mẹ còn chưa về? Có phải mẹ thật sự không còn yêu chúng con nữa đúng không?" Từ nhỏ cậu đã đi theo bên cạnh Tiêu Mộc Diên nên tất nhiên cũng có tình cảm sâu đậm với cô nhất. Đột nhiên không gặp cô trong thời gian dài như vậy, cậu thật sự cảm thấy không quen.
"Mẹ con đương nhiên yêu các con rồi. Chỉ là bây giờ mẹ con đang giận ba, chờ qua một thời gian nữa, mẹ con hết giận tất nhiên sẽ trở về thôi."
"Vậy vì sao mẹ không trở lại thăm chúng con? Chúng con hẳn không có chọc cho mẹ tức giận mà."
Thịnh Trình Việt im lặng. Đúng vậy, đám trẻ không sai, vì sao cô không trở lại thăm chúng chứ? Anh lại nghĩ đến lời Tiêu Mộc Diên đã nói ngày đó. Lúc này anh mới nhớ ra mình quên không điều tra về nguyên nhân thật sự khiến cô phải rời đi. Sẽ không phải bởi vì anh suốt ngày say mê công việc nên lơ là với cô ấy chứ?
Thịnh Trình Việt nghĩ, theo tính cách của Tiêu Mộc Diên thì cô sẽ không thể tức giận chỉ vì chuyện nhỏ này được... Trước kia anh có làm việc về muộn mấy đi nữa, trong bếp luôn có một phần cơm để lại cho anh. Mà trong phòng ngủ, cô cũng sẽ để lại một ngọn đèn cho anh. Về phần nguyên nhân thật sự là gì thì anh không rõ. Xem ra, anh phải đi tìm Trương Bân Bân, nhờ cô ấy nói bóng nói gió hỏi giúp mới được.
"Ba, sao ba không trả lời vậy? Có phải con nói đúng, mẹ ghét chúng con rồi sao?"
"Sẽ không đâu. Bây giờ con tạm thời đừng suy nghĩ nữa. Trong thời gian này, con nghe lời một chút, qua thời gian ngắn nữa mà mẹ còn không về thì chúng ta sẽ đi tìm mẹ được không?"
Cuối cùng Viễn Đan cũng gật đầu và bằng lòng về nhà với Thịnh Trình Việt.
Buổi chiều, một đám người nằm ở trên ghế ngoài bãi cát và lười biếng hưởng thụ ánh sáng mặt trời.
Bụng Tiêu Mộc Diên lớn hơn, gần đây cô đã không làm được việc nặng nữa. Bây giờ trời nóng bức, cô và Trương Bân Bân ngồi ở cửa hưởng thụ thời gian uống trà chiều. Các cô nhìn mặt biển phía xa và cảm giác toàn thân đều trở nên thoải mái tĩnh lặng.
Ngay cả Trương Bân Bân chuyên gây ầm ĩ, lúc này cũng ngồi yên ở đó.
"Diên Diên, cậu không nhớ con sao?"
Trương Bân Bân đột nhiên hỏi.
Tiêu Mộc Diên dừng tay, sau đó mỉm cười và nói: “Nhớ chứ! Sao tớ có thể không nhớ được. Ngay cả nằm mơ tớ cũng muốn trở lại bên cạnh chúng. Cũng không biết gần đây chúng thế nào, có cao lên không nữa." Mạch suy nghĩ của cô dường như trôi dạt đến một nơi rất xa, tới bên cạnh đám trẻ.
Nghe Tiêu Mộc Diên nói vậy, Trương Bân Bân càng không hiểu: “Đã vậy, vì sao cậu không về thăm chúng một lát chứ?"
"Không phải mình đã là người chết rồi sao?" Tiêu Mộc Diên đột nhiên trêu ghẹo: “Một người chết đột nhiên sống lại, mình còn sợ sẽ dọa đám trẻ đấy."
Nghe Tiêu Mộc Diên nói vậy, Trương Bân Bân đột nhiên nghẹn lời.
"Nhưng cậu biết rất rõ ràng bản thân cậu còn sống mà! Cậu nhớ đám trẻ, chúng nó cũng sẽ nhớ của cậu đấy." Trương Bân Bân thấy tin nhắn Thịnh Trình Việt gửi đến, thật ra cô ấy cũng muốn biết tại sao Tiêu Mộc Diên phải đột nhiên rời đi như vậy.
Nhìn cô và Thịnh Trình Việt, cô ấy tự nhiên nghĩ đến tình yêu. Nhưng hai người yêu nhau tới chết đi sống lại như vậy, sao có thể nói xa là xa được chứ?
Tiêu Mộc Diên híp mắt nhìn mặt trời, cuối cùng quá chói mắt mới quay sang nhìn về phía Trương Bân Bân: “Cho dù tớ có nhớ con, nhưng... tớ luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó."
"Thiếu gì chứ?"
"Ừ..." Tiêu Mộc Diên dường như chìm vào suy nghĩ: “Chắc là cảm giác tin tưởng."
"Tin tưởng à?" Trương Bân Bân không hiểu Tiêu Mộc Diên đang nói gì.
"Ừ." Tiêu Mộc Diên gật đầu: “Tớ cảm giác hình như mình không mấy tin tưởng Trình Việt. Tin tưởng là một thứ không nói chính xác được. Khi tin tưởng một người sẽ tin tưởng mà không hề e ngại. Nhưng một khi có một chút nghi ngờ thì không thể cứu vãn được nữa."
Nghe Tiêu Mộc Diên nói vậy, Trương Bân Bân dường như đã hiểu được một chút. Cô ấy nhớ tới ngày mình và Âu Vũ Đình cãi nhau, xét đến cùng còn không phải bởi vì cô ấy cảm thấy anh ấy không thật sự yêu mình, cho nên trong lòng khó chịu mới nói muốn chia tay với anh ấy sao? Nhưng... lúc đó là bởi vì anh ấy thật sự từng thích Tiêu Mộc Diên mà Thịnh Trình Việt hình như chỉ có một mình cô.
Trương Bân Bân suy nghĩ một lát lại cảm thấy mình hồ đồ rồi: “Vậy nguyên nhân cậu rời đi chỉ bởi vì không tin tưởng Thịnh Trình Việt thôi sao?"
Tiêu Mộc Diên ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn gật đầu.
"Nhưng anh ấy thật sự đã tìm cậu rất lâu rồi, hơn nữa còn vì vậy mà trở nên rất chán chường. Tớ nghĩ anh ấy chắc chắn là yêu cậu."
"Tớ cũng yêu anh ấy." Tiêu Mộc Diên nói ra những lời này với giọng điệu đùa giỡn: “Nhưng cho dù bọn tớ yêu nhau thì có thể thế nào?"
Tiêu Mộc Diên nghĩ đến những cuộc điện thoại hoặc tin nhắn thường xuyên nhận được khi chưa rời khỏi nhà. Không một cái nào không khiến cho cô khỏi nghi ngờ Thịnh Trình Việt.
Khoảng thời gian đó, cô nghe những lời độc ác của đối phương mà suýt nữa không bảo vệ nổi đứa trẻ trong bụng. Nhưng Thịnh Trình Việt về đến nhà lại chưa từng giải thích gì với cô. Vào ngày rời đi, cô còn tận mắt nhìn thấy Thịnh Trình Việt và một người phụ nữ khác khoe ân ái ngay ở cửa công ty. Bọn họ để cô ở đâu?
Nhìn cảm xúc không ngừng thay đổi trên gương mặt Tiêu Mộc Diên, Trương Bân Bân bỗng nhiên nghĩ đến Cao Ngọc Mai: "Có phải cậu cho rằng anh ấy vẫn còn thích Cao Ngọc Mai cho nên mới giận dỗi trốn đi đúng không?" Cô ấy nói ra suy đoán của mình.
"Ai mà biết được?"
Ai biết được người Thịnh Trình Việt yêu rốt cuộc là ai chứ?
Thịnh Trình Việt ngồi xuống và nhìn Viễn Đan.
Viễn Đan quay mặt qua chỗ khác: “Đừng tưởng rằng ba tìm được con thì con sẽ tha thứ cho ba đâu."
"Vậy con có thể nói cho ba biết ba sai ở đâu không?" Thịnh Trình Việt hiếm khi ôn hòa như vậy.
Anh nhìn dáng vẻ của Viễn Đan lại nhớ tới mình lâu nay vẫn say mê trong công việc mà không biết con mình tự nhiên đã lớn như vậy. Xem ra, bình thường anh đúng đã quá sao nhãng với mọi việc trong nhà rồi.
Thấy Thịnh Trình Việt nói chuyện ôn hòa như vậy, Viễn Đan cảm thấy không quen, còn không bằng để ba đánh mình một trận.
"Con..." Viễn Đan ngẩng đầu nhìn Thịnh Trình Việt và đột nhiên bật khóc. Cậu nói: "Con nhớ mẹ."
Nói xong, vành mắt của cậu cũng đỏ hoe.
Nhìn đứa trẻ kiên cường lại rơi nước mắt trước mặt mình như thế, trong lòng Thịnh Trình Việt đột nhiên cảm thấy áy náy. Anh giơ tay lên xoa đầu Viễn Đan nhưng không biết nói gì cho phải.
"Ba, mẹ thật sự... thật sự..." Cậu không có cách nào nói tiếp được, dù thế nào cậu cũng không thể nào hiểu được cái gì gọi là chết. Cậu luôn cảm thấy mẹ vẫn còn sống.
Cho dù chỉ số thông minh của Viễn Đan cao tới đâu thì cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, đương nhiên vẫn rất quấn quít lấy mẹ.
Trong lòng Thịnh Trình Việt có một vài suy nghĩ. Anh nhất định phải mau chóng điều tra rõ chân tướng rồi gọi Tiêu Mộc Diên trở về mới được. Trong thời gian cô không ở đây, mọi người trong nhà đều không vui.
"Ba bảo đảm với con, mẹ chắc chắn sẽ trở về. Bây giờ chúng ta về nhà được không?"
Viễn Đan ngẩng đầu với vẻ tội nghiệp nhìn Thịnh Trình Việt: “Ba, mẹ thật sự sẽ trở về sao?"
Thịnh Trình Việt gật đầu.
"Vậy sao bây giờ mẹ còn chưa về? Có phải mẹ thật sự không còn yêu chúng con nữa đúng không?" Từ nhỏ cậu đã đi theo bên cạnh Tiêu Mộc Diên nên tất nhiên cũng có tình cảm sâu đậm với cô nhất. Đột nhiên không gặp cô trong thời gian dài như vậy, cậu thật sự cảm thấy không quen.
"Mẹ con đương nhiên yêu các con rồi. Chỉ là bây giờ mẹ con đang giận ba, chờ qua một thời gian nữa, mẹ con hết giận tất nhiên sẽ trở về thôi."
"Vậy vì sao mẹ không trở lại thăm chúng con? Chúng con hẳn không có chọc cho mẹ tức giận mà."
Thịnh Trình Việt im lặng. Đúng vậy, đám trẻ không sai, vì sao cô không trở lại thăm chúng chứ? Anh lại nghĩ đến lời Tiêu Mộc Diên đã nói ngày đó. Lúc này anh mới nhớ ra mình quên không điều tra về nguyên nhân thật sự khiến cô phải rời đi. Sẽ không phải bởi vì anh suốt ngày say mê công việc nên lơ là với cô ấy chứ?
Thịnh Trình Việt nghĩ, theo tính cách của Tiêu Mộc Diên thì cô sẽ không thể tức giận chỉ vì chuyện nhỏ này được... Trước kia anh có làm việc về muộn mấy đi nữa, trong bếp luôn có một phần cơm để lại cho anh. Mà trong phòng ngủ, cô cũng sẽ để lại một ngọn đèn cho anh. Về phần nguyên nhân thật sự là gì thì anh không rõ. Xem ra, anh phải đi tìm Trương Bân Bân, nhờ cô ấy nói bóng nói gió hỏi giúp mới được.
"Ba, sao ba không trả lời vậy? Có phải con nói đúng, mẹ ghét chúng con rồi sao?"
"Sẽ không đâu. Bây giờ con tạm thời đừng suy nghĩ nữa. Trong thời gian này, con nghe lời một chút, qua thời gian ngắn nữa mà mẹ còn không về thì chúng ta sẽ đi tìm mẹ được không?"
Cuối cùng Viễn Đan cũng gật đầu và bằng lòng về nhà với Thịnh Trình Việt.
Buổi chiều, một đám người nằm ở trên ghế ngoài bãi cát và lười biếng hưởng thụ ánh sáng mặt trời.
Bụng Tiêu Mộc Diên lớn hơn, gần đây cô đã không làm được việc nặng nữa. Bây giờ trời nóng bức, cô và Trương Bân Bân ngồi ở cửa hưởng thụ thời gian uống trà chiều. Các cô nhìn mặt biển phía xa và cảm giác toàn thân đều trở nên thoải mái tĩnh lặng.
Ngay cả Trương Bân Bân chuyên gây ầm ĩ, lúc này cũng ngồi yên ở đó.
"Diên Diên, cậu không nhớ con sao?"
Trương Bân Bân đột nhiên hỏi.
Tiêu Mộc Diên dừng tay, sau đó mỉm cười và nói: “Nhớ chứ! Sao tớ có thể không nhớ được. Ngay cả nằm mơ tớ cũng muốn trở lại bên cạnh chúng. Cũng không biết gần đây chúng thế nào, có cao lên không nữa." Mạch suy nghĩ của cô dường như trôi dạt đến một nơi rất xa, tới bên cạnh đám trẻ.
Nghe Tiêu Mộc Diên nói vậy, Trương Bân Bân càng không hiểu: “Đã vậy, vì sao cậu không về thăm chúng một lát chứ?"
"Không phải mình đã là người chết rồi sao?" Tiêu Mộc Diên đột nhiên trêu ghẹo: “Một người chết đột nhiên sống lại, mình còn sợ sẽ dọa đám trẻ đấy."
Nghe Tiêu Mộc Diên nói vậy, Trương Bân Bân đột nhiên nghẹn lời.
"Nhưng cậu biết rất rõ ràng bản thân cậu còn sống mà! Cậu nhớ đám trẻ, chúng nó cũng sẽ nhớ của cậu đấy." Trương Bân Bân thấy tin nhắn Thịnh Trình Việt gửi đến, thật ra cô ấy cũng muốn biết tại sao Tiêu Mộc Diên phải đột nhiên rời đi như vậy.
Nhìn cô và Thịnh Trình Việt, cô ấy tự nhiên nghĩ đến tình yêu. Nhưng hai người yêu nhau tới chết đi sống lại như vậy, sao có thể nói xa là xa được chứ?
Tiêu Mộc Diên híp mắt nhìn mặt trời, cuối cùng quá chói mắt mới quay sang nhìn về phía Trương Bân Bân: “Cho dù tớ có nhớ con, nhưng... tớ luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó."
"Thiếu gì chứ?"
"Ừ..." Tiêu Mộc Diên dường như chìm vào suy nghĩ: “Chắc là cảm giác tin tưởng."
"Tin tưởng à?" Trương Bân Bân không hiểu Tiêu Mộc Diên đang nói gì.
"Ừ." Tiêu Mộc Diên gật đầu: “Tớ cảm giác hình như mình không mấy tin tưởng Trình Việt. Tin tưởng là một thứ không nói chính xác được. Khi tin tưởng một người sẽ tin tưởng mà không hề e ngại. Nhưng một khi có một chút nghi ngờ thì không thể cứu vãn được nữa."
Nghe Tiêu Mộc Diên nói vậy, Trương Bân Bân dường như đã hiểu được một chút. Cô ấy nhớ tới ngày mình và Âu Vũ Đình cãi nhau, xét đến cùng còn không phải bởi vì cô ấy cảm thấy anh ấy không thật sự yêu mình, cho nên trong lòng khó chịu mới nói muốn chia tay với anh ấy sao? Nhưng... lúc đó là bởi vì anh ấy thật sự từng thích Tiêu Mộc Diên mà Thịnh Trình Việt hình như chỉ có một mình cô.
Trương Bân Bân suy nghĩ một lát lại cảm thấy mình hồ đồ rồi: “Vậy nguyên nhân cậu rời đi chỉ bởi vì không tin tưởng Thịnh Trình Việt thôi sao?"
Tiêu Mộc Diên ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn gật đầu.
"Nhưng anh ấy thật sự đã tìm cậu rất lâu rồi, hơn nữa còn vì vậy mà trở nên rất chán chường. Tớ nghĩ anh ấy chắc chắn là yêu cậu."
"Tớ cũng yêu anh ấy." Tiêu Mộc Diên nói ra những lời này với giọng điệu đùa giỡn: “Nhưng cho dù bọn tớ yêu nhau thì có thể thế nào?"
Tiêu Mộc Diên nghĩ đến những cuộc điện thoại hoặc tin nhắn thường xuyên nhận được khi chưa rời khỏi nhà. Không một cái nào không khiến cho cô khỏi nghi ngờ Thịnh Trình Việt.
Khoảng thời gian đó, cô nghe những lời độc ác của đối phương mà suýt nữa không bảo vệ nổi đứa trẻ trong bụng. Nhưng Thịnh Trình Việt về đến nhà lại chưa từng giải thích gì với cô. Vào ngày rời đi, cô còn tận mắt nhìn thấy Thịnh Trình Việt và một người phụ nữ khác khoe ân ái ngay ở cửa công ty. Bọn họ để cô ở đâu?
Nhìn cảm xúc không ngừng thay đổi trên gương mặt Tiêu Mộc Diên, Trương Bân Bân bỗng nhiên nghĩ đến Cao Ngọc Mai: "Có phải cậu cho rằng anh ấy vẫn còn thích Cao Ngọc Mai cho nên mới giận dỗi trốn đi đúng không?" Cô ấy nói ra suy đoán của mình.
"Ai mà biết được?"
Ai biết được người Thịnh Trình Việt yêu rốt cuộc là ai chứ?
/848
|