Thịnh Thắng suy nghĩ một chút, mình cứ đợi tiếp ở đây, cũng chỉ tổn hại lòng tự trọng của bản thân mà thôi, cần gì phải như thế?
Ông ta ho vài tiếng, rồi nhìn Thịnh Trình Việt, nói: "Thứ bảy tuần này, mọi người đến, nếu mà không đến, tôi sẽ gạch tên con của hai người ra khỏi gia phả."
Thịnh Trình Việt nghe thế thật muốn đánh người, nhưng Thịnh Thắng vẫn chạy trước một bước.
"Rốt cuộc cậu làm việc thế nào vậy? Sao lại luôn để người không nên vào đi vào! Không phải tôi đã nói là nếu như có người nào muốn vào đây cũng không được, nhất định phải gọi hỏi tôi một tiếng ư? Vì sao tôi không nhận được cuộc gọi nào cả? Cậu nói đi!"
Sau khi Thịnh Thắng rời đi, Thịnh Trình Việt liền quát mắng người bảo vệ này.
Thật ra bảo vệ cảm thấy mình quá oan ức, còn không phải người này vừa đến đã nói mình là ba của ông chủ hả? Nhớ tới đây, bảo vệ cũng thật không dễ làm! Nào là vợ chưa cưới của ông chủ, nào là mẹ của đứa trẻ trong phòng, ngay cả ba của ông chủ cũng đều là người không thể bước vào.
Bảo vệ thật không biết, rốt cuộc ông chủ này đắc tội ai nữa.
Thấy bảo vệ không trả lời, Thịnh Trình Việt cảm thấy không thể tin tưởng người này hoàn toàn được: "Từ hôm nay trở đi, cậu không cần tới đây làm nữa, còn tiền lương thì ai tuyển cậu tới, cậu đi tìm người đó nhận."
Bảo vệ tự biết mình đuối lý, cũng ỉu xìu rời đi.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Tiêu Mộc Diên cũng không muốn xin tha cho người này, cô nhìn bốn phía chung quanh, hỏi: "Tuấn Hạo, Quả Quả và dì Lưu đâu rồi?
Nguyệt Nguyệt sờ bên má bị đánh của mình, liền cảm thấy tủi thân.
"Dì Lưu dẫn hai người kia ra ngoài mua thức ăn, sớm biết thế này thì con với Viễn Đan cũng đi. Ai biết ông già kia lại đối xử với chúng con thế chứ?"
Ban đầu Nguyệt Nguyệt muốn nói đau, nhưng nhìn Viễn Đan, nhớ tới cậu ấy vừa bị đánh nhiều roi như thế vẫn không rên một tiếng nào, nên cảm thấy mình bị đánh một tí cũng chẳng tính là gì hết.
"Mẹ ơi, thật ra Viễn Đan mới nên nói đau đó." Nguyệt Nguyệt bỗng dưng ôm lấy Tiêu Mộc Diên thật chặt, cô bé nói: "Mẹ ơi, xem ra ông già kia đối với bọn con không tốt tí nào, chắc chắc là không thích bọn con rồi. Dù sao bọn con cũng đâu phải lớn lên trước mắt ổng, ổng đối với bọn con không tốt bằng Tuấn Hạo là hiển nhiên."
Nếu nói cẩn thận thì thật sự Thịnh Thắng từng đối tốt với bọn họ, đó là lúc Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt sắp kết hôn, ông ta nói thật vui vì bỗng dưng mình lại có nhiều cháu trai như vậy. Lúc ấy, cô bé và Viễn Đan cũng đã gọi ông nội, bây giờ thì... Cô bé thật sự hận chết ông già tên là Thịnh Thắng kia.
Tiêu Mộc Diên thấy Nguyệt Nguyệt lặng yên suy nghĩ, cô quay đầu xem Viễn Đan, bỗng dưng thấy bờ môi của cậu đã tím xanh... Cô thò tay tách miệng cậu bé ra, thì phát hiện cậu bé vẫn luôn cắn môi dưới, là âm thầm chịu đựng.
"Viễn Đan, mẹ từng nói là đàn ông con trai không thể tùy tiện khóc, nhưng nếu thật sự đau quá cũng có thể kêu ra. Dù sao tuổi của các con cũng còn nhỏ, có đặc quyền này."
"Không được, mẹ à, nếu như bọn con kêu đau, sẽ khiến những người xấu xa kia càng táo tợn hơn thôi." Viễn Đan nhìn Tiêu Mộc Diên, nói rất nghiêm túc.
Gần như Tiêu Mộc Diên chẳng nhận ra Viễn Đan nữa, sao thằng bé lại trưởng thành nhiều đến vậy? Cô hôn gương mặt của cậu một cái: "Không sao đâu, có chuyện gì thì còn có ba mẹ đứng phía sau con mà."
Thịnh Trình Việt cũng đi đến trước mặt mấy đứa nhỏ, ngồi xổm xuống, anh tự trách mình: "Thật xin lỗi, lần này là do ba chưa bảo vệ tốt các con, ba cam đoan, sau này tuyệt đối sẽ không để chuyện như thế xảy ra nữa, được chứ?"
"Đây không phải lỗi của ba, dáng vẻ ba vừa mới nói mấy câu kia cực đẹp trai đó! Sau này Nguyệt Nguyệt cũng muốn gả cho một người đàn ông quyết đoán như ba." Nguyệt Nguyệt nói, rồi hôn lên má Thịnh Trình Việt một cái.
Thịnh Trình Việt giống như bị chữa khỏi, chuyện này hẳn là có thể cho qua rồi.
Khi dì Lưu dẫn theo Quả Quả và Tuấn Hạo về, phát hiện trong nhà rất bừa bộn, bọn họ ngây người.
"Trong nhà, có trộm à?" Dì Lưu hỏi,
Nhưng mà chẳng ai trả lời bà, xung quanh rơi vào yên tĩnh, làm người ta sợ sệt.
"Vừa mới con cũng không thấy chú gác cổng ở cửa, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thế này?" Quả Quả hỏi tiếp.
Tuấn Hạo lại đi tìm khắp nơi.
Bỗng dưng, bọn họ ngửi thấy một mùi thơm, là từ phòng bếp truyền tới.
Đám người bọn họ chẳng hiểu gì, cứ đi về phía phòng bếp, kết quả lại thấy được Thịnh Trình Việt đang chơi đùa gì đó trước bếp lò.Hình như cách đó không xa còn bốc khói lên.
"Tuấn Hạo, chú Thịnh biết nấu cơm hả?" Quả Quả có chút lo lắng, hỏi.
Cậu bé lắc đầu, nhìn lại thì không thấy dì Lưu đâu, lại nhìn về phía phòng bếp, dì Lưu đã xông lên chữa cháy rồi.
"Thưa ngài, các ngài cứ chờ ăn là được rồi, dì Lưu tôi nấu cơm rất nhanh."
Đối mặt với "cơn tấn công" của dì Lưu, hai người kia nhìn Thịnh Trình Việt xuống bếp còn bày ra vẻ mặt sống chẳng còn gì luyến tiếc, bỗng dưng cười ngất ra.
Thịnh Trình Việt liền buồn bực, anh xuống bếp nấu ăn dọa người thế à? Kết quả là, anh trừng đôi mắt đầy nghi ngờ của mình về phía bọn nhỏ nhưng bọn nhỏ không hỏi gì cả, tất cả đều gật đầu, Lúc này, anh ấy cảm thấy mình sắp bị uất ức rồi.
"Nguyệt Nguyệt, mặt của em sao thế?" Quả Quả nhạy bén nhìn thấy Nguyệt Nguyệt có vẻ không bình thường.
Nguyệt Nguyệt sờ má, phát hiện nó đã sưng không tưởng tượng nổi, cô nhóc còn chưa mở miệng, Viễn Đan đứng cạnh đã nói rồi:
"Nguyệt Nguyệt ham chơi, đâm trúng tổ ong vò vẽ, nên chẳng phải bị chích thành thế này ư?"
Cô bé nghe thế lặng lẽ liếc mắt qua, nhưng cô có thể nói sao đây? Tất nhiên là gật đầu: "Đúng thế! Ai biết ong vò vẽ xấu xa lại chích ác thế này."
"Muốn đây giúp Nguyệt Nguyệt mắng một chút không?" Quả Quả trêu ghẹo hỏi.
"Tất nhiên rồi, tớ muốn Quả Quả giúp tớ nguyền rủa nó, nguyền sau này nó sẽ cô đơn cả đời luôn." Nguyệt Nguyệt nhớ tới cái tát của Thịnh Thắng là nổi giận, cô chẳng phải là nói lời nói thật mà thôi.
Thịnh Trình Việt nghe hiểu được Nguyệt Nguyệt đang nói cái gì, nhưng cứ cảm thấy đây cũng là cô bé đang nguyền rủa ba anh ta, thấy hơi là lạ thế nào ấy. Anh ta nói với Nguyệt Nguyệt: "Mẹ của con đang tìm thuốc trị cho con đó, chắc là tìm được rồi, con cũng đừng làm phiền mẹ cầm đến, tự mình tới đi."
Nguyệt Nguyệt ồ một tiếng, dù sao cô bé cũng không muốn gương mặt của mình bị hủy.
Tiêu Mộc Diên nhớ rõ, Lâm Linh có đưa cho cô một bình rượu thuốc chuyên tiêu sưng, chỉ là bây giờ cô có lục tung cả lên cũng không tìm được.
Đột nhiên, tiếng chuông di động của cô vang lên, cô nghe rất tùy ý: "Ai đó?"
"Chị dâu, em nghe người bảo vệ kia nói, anh Việt đuổi anh ta à?"
Là Lâm Phong gọi tới, nhớ tới chuyện người bảo vệ kia, Tiêu Mộc Diên cũng không thấy Thịnh Trình Việt làm gì sai.
"Đúng, bởi vì anh ta không biết người nào không nên cho vào."
Tiêu Mộc Diên quên mất lúc trước tìm người bảo vệ này là để phòng Cao Linh San hay Tô Anh nữa, dù sao cũng không có gì khác biệt, vì cả hai người đều vào rồi.
Ông ta ho vài tiếng, rồi nhìn Thịnh Trình Việt, nói: "Thứ bảy tuần này, mọi người đến, nếu mà không đến, tôi sẽ gạch tên con của hai người ra khỏi gia phả."
Thịnh Trình Việt nghe thế thật muốn đánh người, nhưng Thịnh Thắng vẫn chạy trước một bước.
"Rốt cuộc cậu làm việc thế nào vậy? Sao lại luôn để người không nên vào đi vào! Không phải tôi đã nói là nếu như có người nào muốn vào đây cũng không được, nhất định phải gọi hỏi tôi một tiếng ư? Vì sao tôi không nhận được cuộc gọi nào cả? Cậu nói đi!"
Sau khi Thịnh Thắng rời đi, Thịnh Trình Việt liền quát mắng người bảo vệ này.
Thật ra bảo vệ cảm thấy mình quá oan ức, còn không phải người này vừa đến đã nói mình là ba của ông chủ hả? Nhớ tới đây, bảo vệ cũng thật không dễ làm! Nào là vợ chưa cưới của ông chủ, nào là mẹ của đứa trẻ trong phòng, ngay cả ba của ông chủ cũng đều là người không thể bước vào.
Bảo vệ thật không biết, rốt cuộc ông chủ này đắc tội ai nữa.
Thấy bảo vệ không trả lời, Thịnh Trình Việt cảm thấy không thể tin tưởng người này hoàn toàn được: "Từ hôm nay trở đi, cậu không cần tới đây làm nữa, còn tiền lương thì ai tuyển cậu tới, cậu đi tìm người đó nhận."
Bảo vệ tự biết mình đuối lý, cũng ỉu xìu rời đi.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Tiêu Mộc Diên cũng không muốn xin tha cho người này, cô nhìn bốn phía chung quanh, hỏi: "Tuấn Hạo, Quả Quả và dì Lưu đâu rồi?
Nguyệt Nguyệt sờ bên má bị đánh của mình, liền cảm thấy tủi thân.
"Dì Lưu dẫn hai người kia ra ngoài mua thức ăn, sớm biết thế này thì con với Viễn Đan cũng đi. Ai biết ông già kia lại đối xử với chúng con thế chứ?"
Ban đầu Nguyệt Nguyệt muốn nói đau, nhưng nhìn Viễn Đan, nhớ tới cậu ấy vừa bị đánh nhiều roi như thế vẫn không rên một tiếng nào, nên cảm thấy mình bị đánh một tí cũng chẳng tính là gì hết.
"Mẹ ơi, thật ra Viễn Đan mới nên nói đau đó." Nguyệt Nguyệt bỗng dưng ôm lấy Tiêu Mộc Diên thật chặt, cô bé nói: "Mẹ ơi, xem ra ông già kia đối với bọn con không tốt tí nào, chắc chắc là không thích bọn con rồi. Dù sao bọn con cũng đâu phải lớn lên trước mắt ổng, ổng đối với bọn con không tốt bằng Tuấn Hạo là hiển nhiên."
Nếu nói cẩn thận thì thật sự Thịnh Thắng từng đối tốt với bọn họ, đó là lúc Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt sắp kết hôn, ông ta nói thật vui vì bỗng dưng mình lại có nhiều cháu trai như vậy. Lúc ấy, cô bé và Viễn Đan cũng đã gọi ông nội, bây giờ thì... Cô bé thật sự hận chết ông già tên là Thịnh Thắng kia.
Tiêu Mộc Diên thấy Nguyệt Nguyệt lặng yên suy nghĩ, cô quay đầu xem Viễn Đan, bỗng dưng thấy bờ môi của cậu đã tím xanh... Cô thò tay tách miệng cậu bé ra, thì phát hiện cậu bé vẫn luôn cắn môi dưới, là âm thầm chịu đựng.
"Viễn Đan, mẹ từng nói là đàn ông con trai không thể tùy tiện khóc, nhưng nếu thật sự đau quá cũng có thể kêu ra. Dù sao tuổi của các con cũng còn nhỏ, có đặc quyền này."
"Không được, mẹ à, nếu như bọn con kêu đau, sẽ khiến những người xấu xa kia càng táo tợn hơn thôi." Viễn Đan nhìn Tiêu Mộc Diên, nói rất nghiêm túc.
Gần như Tiêu Mộc Diên chẳng nhận ra Viễn Đan nữa, sao thằng bé lại trưởng thành nhiều đến vậy? Cô hôn gương mặt của cậu một cái: "Không sao đâu, có chuyện gì thì còn có ba mẹ đứng phía sau con mà."
Thịnh Trình Việt cũng đi đến trước mặt mấy đứa nhỏ, ngồi xổm xuống, anh tự trách mình: "Thật xin lỗi, lần này là do ba chưa bảo vệ tốt các con, ba cam đoan, sau này tuyệt đối sẽ không để chuyện như thế xảy ra nữa, được chứ?"
"Đây không phải lỗi của ba, dáng vẻ ba vừa mới nói mấy câu kia cực đẹp trai đó! Sau này Nguyệt Nguyệt cũng muốn gả cho một người đàn ông quyết đoán như ba." Nguyệt Nguyệt nói, rồi hôn lên má Thịnh Trình Việt một cái.
Thịnh Trình Việt giống như bị chữa khỏi, chuyện này hẳn là có thể cho qua rồi.
Khi dì Lưu dẫn theo Quả Quả và Tuấn Hạo về, phát hiện trong nhà rất bừa bộn, bọn họ ngây người.
"Trong nhà, có trộm à?" Dì Lưu hỏi,
Nhưng mà chẳng ai trả lời bà, xung quanh rơi vào yên tĩnh, làm người ta sợ sệt.
"Vừa mới con cũng không thấy chú gác cổng ở cửa, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thế này?" Quả Quả hỏi tiếp.
Tuấn Hạo lại đi tìm khắp nơi.
Bỗng dưng, bọn họ ngửi thấy một mùi thơm, là từ phòng bếp truyền tới.
Đám người bọn họ chẳng hiểu gì, cứ đi về phía phòng bếp, kết quả lại thấy được Thịnh Trình Việt đang chơi đùa gì đó trước bếp lò.Hình như cách đó không xa còn bốc khói lên.
"Tuấn Hạo, chú Thịnh biết nấu cơm hả?" Quả Quả có chút lo lắng, hỏi.
Cậu bé lắc đầu, nhìn lại thì không thấy dì Lưu đâu, lại nhìn về phía phòng bếp, dì Lưu đã xông lên chữa cháy rồi.
"Thưa ngài, các ngài cứ chờ ăn là được rồi, dì Lưu tôi nấu cơm rất nhanh."
Đối mặt với "cơn tấn công" của dì Lưu, hai người kia nhìn Thịnh Trình Việt xuống bếp còn bày ra vẻ mặt sống chẳng còn gì luyến tiếc, bỗng dưng cười ngất ra.
Thịnh Trình Việt liền buồn bực, anh xuống bếp nấu ăn dọa người thế à? Kết quả là, anh trừng đôi mắt đầy nghi ngờ của mình về phía bọn nhỏ nhưng bọn nhỏ không hỏi gì cả, tất cả đều gật đầu, Lúc này, anh ấy cảm thấy mình sắp bị uất ức rồi.
"Nguyệt Nguyệt, mặt của em sao thế?" Quả Quả nhạy bén nhìn thấy Nguyệt Nguyệt có vẻ không bình thường.
Nguyệt Nguyệt sờ má, phát hiện nó đã sưng không tưởng tượng nổi, cô nhóc còn chưa mở miệng, Viễn Đan đứng cạnh đã nói rồi:
"Nguyệt Nguyệt ham chơi, đâm trúng tổ ong vò vẽ, nên chẳng phải bị chích thành thế này ư?"
Cô bé nghe thế lặng lẽ liếc mắt qua, nhưng cô có thể nói sao đây? Tất nhiên là gật đầu: "Đúng thế! Ai biết ong vò vẽ xấu xa lại chích ác thế này."
"Muốn đây giúp Nguyệt Nguyệt mắng một chút không?" Quả Quả trêu ghẹo hỏi.
"Tất nhiên rồi, tớ muốn Quả Quả giúp tớ nguyền rủa nó, nguyền sau này nó sẽ cô đơn cả đời luôn." Nguyệt Nguyệt nhớ tới cái tát của Thịnh Thắng là nổi giận, cô chẳng phải là nói lời nói thật mà thôi.
Thịnh Trình Việt nghe hiểu được Nguyệt Nguyệt đang nói cái gì, nhưng cứ cảm thấy đây cũng là cô bé đang nguyền rủa ba anh ta, thấy hơi là lạ thế nào ấy. Anh ta nói với Nguyệt Nguyệt: "Mẹ của con đang tìm thuốc trị cho con đó, chắc là tìm được rồi, con cũng đừng làm phiền mẹ cầm đến, tự mình tới đi."
Nguyệt Nguyệt ồ một tiếng, dù sao cô bé cũng không muốn gương mặt của mình bị hủy.
Tiêu Mộc Diên nhớ rõ, Lâm Linh có đưa cho cô một bình rượu thuốc chuyên tiêu sưng, chỉ là bây giờ cô có lục tung cả lên cũng không tìm được.
Đột nhiên, tiếng chuông di động của cô vang lên, cô nghe rất tùy ý: "Ai đó?"
"Chị dâu, em nghe người bảo vệ kia nói, anh Việt đuổi anh ta à?"
Là Lâm Phong gọi tới, nhớ tới chuyện người bảo vệ kia, Tiêu Mộc Diên cũng không thấy Thịnh Trình Việt làm gì sai.
"Đúng, bởi vì anh ta không biết người nào không nên cho vào."
Tiêu Mộc Diên quên mất lúc trước tìm người bảo vệ này là để phòng Cao Linh San hay Tô Anh nữa, dù sao cũng không có gì khác biệt, vì cả hai người đều vào rồi.
/848
|