Thịnh Trình Việt dùng ánh mắt tràn đầy tình cảm nhìn Tiêu Mộc Diên, nói: "Những năm nay em vất vả rồi."
Thịnh Thảo An ở bên cạnh nhìn, cảm thấy rất không thoải mái, cô đang muốn tiến lên lại bị mấy đứa trẻ vây lại.
"cô ơi! cô chớ để ý, ba con là như vậy, chỉ có mẹ ba mới cư xử tốt hơn một chút."
Viễn Đan nói, sau đó Nguyệt Nguyệt vội gật đầu.
Thịnh Thảo An cúi người lấy sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt Nguyệt nói: "Thật sự là khổ cho các con khi có ba mẹ không có trách nhiệm như vậy."
Nguyệt Nguyệt cũng thở dài, nói: "Cô, con cũng thật khổ mà! Hay là cô dẫn con ra ngoài đi."
Thịnh Thảo An lắc đầu, cô nói: "Lần này cô tới là muốn nhờ các con."
"Chuyện này......" Nguyệt Nguyệt chợt không có lời nào để nói.
Lúc sau, Thịnh Trình Việt ôm Tiêu Mộc Diên trở về trong phòng, mọi người thấy vậy cũng đi theo Thịnh Trình Việt.
Vào trong phòng, Thịnh Trình Việt chiều theo ý Tiêu Mộc Diên, để cô ngồi trên ghế sa lon, sau đó các cô mới hỏi vì sao Thịnh Thảo An lại đến nơi này.
Thịnh Thảo An nghe xong thì thở dài, cô nói: "Còn có thể là nguyên nhân gì nữa! Em cũng giống anh hai không nghe lời ông ấy, thế là em bị đá ra khỏi nhà họ Thịnh."
"Ý em là sao?" Đến bây giờ Tiêu Mộc Diên vẫn chưa hiểu Thịnh Thảo An muốn nói gì.
"Chính là ngày đó, Tô Anh đến bệnh viện thăm ba em, em thì có sao nói vậy, nói hết mọi chuyện trong lòng ra." Thịnh Thảo An nói: "Mấy ngày sau đó cũng không xảy ra chuyện gì, em nghĩ là không sao rồi, kết quả, ngày em đến công ty, đột nhiên nhận được thông báo, nói em không thể đi tham gia giải thi đấu quốc tế."
Tiêu Mộc Diên nhớ Thịnh Thảo An từng nói với cô là muốn đi tham gia giải thi đấu quốc tế gì đó, lúc đó Tiêu Mộc Diên còn nghĩ rằng với thân phận là ban giám khảo có nên thiên vị Thịnh Thảo An không.
"Vì sao không cho cô con đi?" Nguyệt Nguyệt nhíu mày, nói: "Mẹ cũng từng tham gia cuộc thi đấu này, hơn nữa còn đoạt quán quân. Con cảm thấy ngoại hình của cô cũng xinh đẹp không kém mẹ con, có lẽ cũng có thể đạt quán quân mới đúng."
"......" Tiêu Mộc Diên nghe Nguyệt Nguyệt nói vậy nhịn không được nhắc nhở: "Nguyệt Nguyệt. Đây là cuộc thi tranh tài thiết kế không phải cuộc thi hoa hậu."
Nguyệt Nguyệt buông tay: "Dù sao cũng là chọn thứ đẹp mắt thôi mà? Con cảm thấy vóc người của cô đẹp mắt, khẳng định thứ được cô thiết kế ra sẽ không xấu."
Thịnh Thảo An cảm thấy đây mới là cháu gái ruột của mình nha, cô lập tức ngồi xổm xuống ôm nhẹ Nguyệt Nguyệt một cái: "Cô cũng cảm thấy Nguyệt Nguyệt lớn lên thật xinh đẹp."
"Sau đó thì sao?" Tiêu Mộc Diên hỏi tiếp, nãy giờ Thịnh Thảo An vẫn không chịu nói ra nguyên nhân chủ yếu a!
"Sau đó......" Thịnh Thảo An nhớ về tình hình ngày hôm đó.
Cô đến công ty, vừa tới văn phòng liền có người vứt tài liệu cho cô, nói: "Giải thi đấu quốc tế lần này mỗi một công ty chỉ có thể cử một người đứng ra đại diện, công ty chúng tôi đã có người, cô không cần đi nữa."
Thịnh Thảo An ngẩng đầu nhìn người kia, là đồng nghiệp chung bộ phận, gọi là Trần Tư Hàm.
Thịnh Thảo An hỏi luôn tại chỗ: "Đã chỉ có thể cử một người, vì sao tôi bị loại?"
Trần Tư Hàm giang tay nói: "Chuyện này làm sao tôi biết, cô muốn hỏi thì hỏi cấp trên đi, là bọn họ không cho cô tham gia."
Trần Tư Hàm nói xong vứt tài liệu muốn đi.
Thịnh Thảo An bước nhanh về phía trước cản đường Trần Tư Hàm, nói: "Có phải cấp trên của các cô gọi là Tô Anh?"
"Nói thật cho cô biết, lần này tổng giám đốc muốn tự mình đi tham gia, cô nói xem, chúng ta ai có thể giành với lãnh đạo? Đây chẳng phải là rất không lễ phép sao?" Trần Tư Hàm nói xong thở một hơi dài nói: "Chúng ta chỉ làm những việc vặt vãnh mà thôi, tốt nhất đừng nên ngỗ nghịch ý của lãnh đạo, coi chừng không gánh nổi."
Thịnh Thảo An nghe liền nhíu mày hỏi: "Cô biết tôi là ai chứ? Mà dám nói những lời như vậy."
Trần Tư Hàm hừ một tiếng nói: "Cô có thể là ai?"
"Tôi là con gái của ông chủ công ty này." Thịnh Thảo An nói.
Trần Tư Hàm nghe vậy cười, tôi nói này, cô có thể soạn bản nháp trước khi khoác lác được không, chẳng phải mấy ngày trước cô còn ăn mặc mấy bộ đồ hàng hiệu sao? Cô nhìn xem bây giờ cô đang mặc gì, còn nói là con gái của ông chủ, cô muốn chọc tôi chết cười sao? Khoảng thời gian này tôi vẫn luôn để ý cách ăn mặc của cô, đều cảm thấy mấy bộ đồ cô mặc ngày đầu chỉ là muốn bắt chước người có tiền mà thôi."
Thịnh Thảo An nghe xong nhìn xuống bộ đồ mình đang mặc, cô nói: "Chẳng lẽ quần áo có thể nói lên hết thảy sao?" Thật ra cô đang có chút mất tự tin.
Từ khi Thịnh Thắng tịch thu tủ quần áo của cô, Thịnh Thắng chỉ cho cô mấy bộ quần áo bỏ đi, điểm duy nhất của đống quần áo này là toàn giá rẻ.
Trần Tư Hàm nói: "Nếu như quần áo không thể nói lên hết thảy, vậy thì tại sao cái nghề chúng tôi đang làm lại nổi tiếng như vậy?"
Thịnh Thảo An cảm thấy Trần Tư hàm nói có lý, nhưng mà...... "Tôi thật sự là con của Thịnh Thắng, mà Tô Anh thật ra là...... là......"
"Thật ra là cái gì! Tôi cảm thấy tổng giám đốc mới là con gái của ông Tổng giám đốc Thịnh, nếu không thì tại sao ông ấy đi rồi lại nhường vị trí tổng giám đốc cho cô ấy?” Trần Tư Hàm nói, từ đầu tới cuối cô vẫn cười, trong nụ cười kia mang theo châm chọc, rõ ràng không tin những gì Thịnh Thảo An nói.
"Không phải đâu! Tô Anh chỉ là là kẻ thứ ba, tuổi của cô ta nhìn có vẻ giống như con gái của ba tôi, trên thực tế là ba tôi ở bên ngoài nuôi cô ta." Thịnh Thảo An nói, hai mắt mở thật to, hy vọng Trần Tư Hàm có thể tin tưởng mình.
"Thật sao!" Trần Tư Hàm đưa hay lên che miệng, dáng vẻ rất khoa trương.
Thịnh Thảo An gật đầu mạnh, cô nói: "Không sai, chính là như vậy."
Đột nhiên ánh mắt của Trần Tư Hàm nhìn về phía sau lưng Thịnh Thảo An, sau đó lại nói: "Cô nói như vậy thì phải đưa ra chứng cứ, nếu không thì tại sao tôi phải tin tưởng lời nói của cô?"
"Chứng cứ, sau này tôi sẽ cho cô, bây giờ cô nhất định phải tin tưởng tôi." Thịnh Thảo An nói.
Trần Tư Hàm lại liếc mắt nhìn sau lưng Thịnh Thảo An, nhếch miệng nói: "Tại sao tôi phải tin tưởng cô, hơn nữa coi như tôi tin tưởng cô, vậy cô muốn làm gì?"
Thịnh Thảo An nhìn xem dáng vẻ Trần Tư Hàm, nhận định cô ta đã có hơi tán đồng mình, nụ cười rất nhanh hiện lên trên mặt, cô nói: "Vậy cô giúp tôi tuyên bố chuyện của cô ta cho toàn bộ người trong công ty biết, để tất cả mọi người đều thấy rõ ràng bộ mặt thật của Tô Anh, lấy lại Thịnh Thế. Như vậy, chờ ngày sau anh tôi trở về, tôi nhất định sẽ nói anh tăng lương cho cô."
Trần Tư Hàm trầm mặc, ánh mắt hơi sao nhãng, lúc này Thịnh Thảo An cũng cảm thấy có chút không đúng.
"Tại sao cô cứ mãi nhìn về phía sau tôi, phía sau tôi có đùi gà khổng lồ sao? Chẳng lẽ cô vẫn chưa tin tôi, tôi thật sự là con gái của Thịnh Thắng, Tô Anh là kẻ thứ ba chen chân vào hôn nhân của ba mẹ tôi, trước đó cô ta còn tìm cách muốn chen chân vào hôn nhân của anh tôi và chị dâu tôi nữa kìa."
Thịnh Thảo An nói xong, đang chờ Trần Tư Hàm đáp lại, đột nhiên phía sau cô truyền đến một âm thanh nữ tính.
"Chị Thảo An, tôi đã làm chuyện gì sao? Vì sao chị lại chửi bới tôi như vậy."
Thịnh Thảo An ở bên cạnh nhìn, cảm thấy rất không thoải mái, cô đang muốn tiến lên lại bị mấy đứa trẻ vây lại.
"cô ơi! cô chớ để ý, ba con là như vậy, chỉ có mẹ ba mới cư xử tốt hơn một chút."
Viễn Đan nói, sau đó Nguyệt Nguyệt vội gật đầu.
Thịnh Thảo An cúi người lấy sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt Nguyệt nói: "Thật sự là khổ cho các con khi có ba mẹ không có trách nhiệm như vậy."
Nguyệt Nguyệt cũng thở dài, nói: "Cô, con cũng thật khổ mà! Hay là cô dẫn con ra ngoài đi."
Thịnh Thảo An lắc đầu, cô nói: "Lần này cô tới là muốn nhờ các con."
"Chuyện này......" Nguyệt Nguyệt chợt không có lời nào để nói.
Lúc sau, Thịnh Trình Việt ôm Tiêu Mộc Diên trở về trong phòng, mọi người thấy vậy cũng đi theo Thịnh Trình Việt.
Vào trong phòng, Thịnh Trình Việt chiều theo ý Tiêu Mộc Diên, để cô ngồi trên ghế sa lon, sau đó các cô mới hỏi vì sao Thịnh Thảo An lại đến nơi này.
Thịnh Thảo An nghe xong thì thở dài, cô nói: "Còn có thể là nguyên nhân gì nữa! Em cũng giống anh hai không nghe lời ông ấy, thế là em bị đá ra khỏi nhà họ Thịnh."
"Ý em là sao?" Đến bây giờ Tiêu Mộc Diên vẫn chưa hiểu Thịnh Thảo An muốn nói gì.
"Chính là ngày đó, Tô Anh đến bệnh viện thăm ba em, em thì có sao nói vậy, nói hết mọi chuyện trong lòng ra." Thịnh Thảo An nói: "Mấy ngày sau đó cũng không xảy ra chuyện gì, em nghĩ là không sao rồi, kết quả, ngày em đến công ty, đột nhiên nhận được thông báo, nói em không thể đi tham gia giải thi đấu quốc tế."
Tiêu Mộc Diên nhớ Thịnh Thảo An từng nói với cô là muốn đi tham gia giải thi đấu quốc tế gì đó, lúc đó Tiêu Mộc Diên còn nghĩ rằng với thân phận là ban giám khảo có nên thiên vị Thịnh Thảo An không.
"Vì sao không cho cô con đi?" Nguyệt Nguyệt nhíu mày, nói: "Mẹ cũng từng tham gia cuộc thi đấu này, hơn nữa còn đoạt quán quân. Con cảm thấy ngoại hình của cô cũng xinh đẹp không kém mẹ con, có lẽ cũng có thể đạt quán quân mới đúng."
"......" Tiêu Mộc Diên nghe Nguyệt Nguyệt nói vậy nhịn không được nhắc nhở: "Nguyệt Nguyệt. Đây là cuộc thi tranh tài thiết kế không phải cuộc thi hoa hậu."
Nguyệt Nguyệt buông tay: "Dù sao cũng là chọn thứ đẹp mắt thôi mà? Con cảm thấy vóc người của cô đẹp mắt, khẳng định thứ được cô thiết kế ra sẽ không xấu."
Thịnh Thảo An cảm thấy đây mới là cháu gái ruột của mình nha, cô lập tức ngồi xổm xuống ôm nhẹ Nguyệt Nguyệt một cái: "Cô cũng cảm thấy Nguyệt Nguyệt lớn lên thật xinh đẹp."
"Sau đó thì sao?" Tiêu Mộc Diên hỏi tiếp, nãy giờ Thịnh Thảo An vẫn không chịu nói ra nguyên nhân chủ yếu a!
"Sau đó......" Thịnh Thảo An nhớ về tình hình ngày hôm đó.
Cô đến công ty, vừa tới văn phòng liền có người vứt tài liệu cho cô, nói: "Giải thi đấu quốc tế lần này mỗi một công ty chỉ có thể cử một người đứng ra đại diện, công ty chúng tôi đã có người, cô không cần đi nữa."
Thịnh Thảo An ngẩng đầu nhìn người kia, là đồng nghiệp chung bộ phận, gọi là Trần Tư Hàm.
Thịnh Thảo An hỏi luôn tại chỗ: "Đã chỉ có thể cử một người, vì sao tôi bị loại?"
Trần Tư Hàm giang tay nói: "Chuyện này làm sao tôi biết, cô muốn hỏi thì hỏi cấp trên đi, là bọn họ không cho cô tham gia."
Trần Tư Hàm nói xong vứt tài liệu muốn đi.
Thịnh Thảo An bước nhanh về phía trước cản đường Trần Tư Hàm, nói: "Có phải cấp trên của các cô gọi là Tô Anh?"
"Nói thật cho cô biết, lần này tổng giám đốc muốn tự mình đi tham gia, cô nói xem, chúng ta ai có thể giành với lãnh đạo? Đây chẳng phải là rất không lễ phép sao?" Trần Tư Hàm nói xong thở một hơi dài nói: "Chúng ta chỉ làm những việc vặt vãnh mà thôi, tốt nhất đừng nên ngỗ nghịch ý của lãnh đạo, coi chừng không gánh nổi."
Thịnh Thảo An nghe liền nhíu mày hỏi: "Cô biết tôi là ai chứ? Mà dám nói những lời như vậy."
Trần Tư Hàm hừ một tiếng nói: "Cô có thể là ai?"
"Tôi là con gái của ông chủ công ty này." Thịnh Thảo An nói.
Trần Tư Hàm nghe vậy cười, tôi nói này, cô có thể soạn bản nháp trước khi khoác lác được không, chẳng phải mấy ngày trước cô còn ăn mặc mấy bộ đồ hàng hiệu sao? Cô nhìn xem bây giờ cô đang mặc gì, còn nói là con gái của ông chủ, cô muốn chọc tôi chết cười sao? Khoảng thời gian này tôi vẫn luôn để ý cách ăn mặc của cô, đều cảm thấy mấy bộ đồ cô mặc ngày đầu chỉ là muốn bắt chước người có tiền mà thôi."
Thịnh Thảo An nghe xong nhìn xuống bộ đồ mình đang mặc, cô nói: "Chẳng lẽ quần áo có thể nói lên hết thảy sao?" Thật ra cô đang có chút mất tự tin.
Từ khi Thịnh Thắng tịch thu tủ quần áo của cô, Thịnh Thắng chỉ cho cô mấy bộ quần áo bỏ đi, điểm duy nhất của đống quần áo này là toàn giá rẻ.
Trần Tư Hàm nói: "Nếu như quần áo không thể nói lên hết thảy, vậy thì tại sao cái nghề chúng tôi đang làm lại nổi tiếng như vậy?"
Thịnh Thảo An cảm thấy Trần Tư hàm nói có lý, nhưng mà...... "Tôi thật sự là con của Thịnh Thắng, mà Tô Anh thật ra là...... là......"
"Thật ra là cái gì! Tôi cảm thấy tổng giám đốc mới là con gái của ông Tổng giám đốc Thịnh, nếu không thì tại sao ông ấy đi rồi lại nhường vị trí tổng giám đốc cho cô ấy?” Trần Tư Hàm nói, từ đầu tới cuối cô vẫn cười, trong nụ cười kia mang theo châm chọc, rõ ràng không tin những gì Thịnh Thảo An nói.
"Không phải đâu! Tô Anh chỉ là là kẻ thứ ba, tuổi của cô ta nhìn có vẻ giống như con gái của ba tôi, trên thực tế là ba tôi ở bên ngoài nuôi cô ta." Thịnh Thảo An nói, hai mắt mở thật to, hy vọng Trần Tư Hàm có thể tin tưởng mình.
"Thật sao!" Trần Tư Hàm đưa hay lên che miệng, dáng vẻ rất khoa trương.
Thịnh Thảo An gật đầu mạnh, cô nói: "Không sai, chính là như vậy."
Đột nhiên ánh mắt của Trần Tư Hàm nhìn về phía sau lưng Thịnh Thảo An, sau đó lại nói: "Cô nói như vậy thì phải đưa ra chứng cứ, nếu không thì tại sao tôi phải tin tưởng lời nói của cô?"
"Chứng cứ, sau này tôi sẽ cho cô, bây giờ cô nhất định phải tin tưởng tôi." Thịnh Thảo An nói.
Trần Tư Hàm lại liếc mắt nhìn sau lưng Thịnh Thảo An, nhếch miệng nói: "Tại sao tôi phải tin tưởng cô, hơn nữa coi như tôi tin tưởng cô, vậy cô muốn làm gì?"
Thịnh Thảo An nhìn xem dáng vẻ Trần Tư Hàm, nhận định cô ta đã có hơi tán đồng mình, nụ cười rất nhanh hiện lên trên mặt, cô nói: "Vậy cô giúp tôi tuyên bố chuyện của cô ta cho toàn bộ người trong công ty biết, để tất cả mọi người đều thấy rõ ràng bộ mặt thật của Tô Anh, lấy lại Thịnh Thế. Như vậy, chờ ngày sau anh tôi trở về, tôi nhất định sẽ nói anh tăng lương cho cô."
Trần Tư Hàm trầm mặc, ánh mắt hơi sao nhãng, lúc này Thịnh Thảo An cũng cảm thấy có chút không đúng.
"Tại sao cô cứ mãi nhìn về phía sau tôi, phía sau tôi có đùi gà khổng lồ sao? Chẳng lẽ cô vẫn chưa tin tôi, tôi thật sự là con gái của Thịnh Thắng, Tô Anh là kẻ thứ ba chen chân vào hôn nhân của ba mẹ tôi, trước đó cô ta còn tìm cách muốn chen chân vào hôn nhân của anh tôi và chị dâu tôi nữa kìa."
Thịnh Thảo An nói xong, đang chờ Trần Tư Hàm đáp lại, đột nhiên phía sau cô truyền đến một âm thanh nữ tính.
"Chị Thảo An, tôi đã làm chuyện gì sao? Vì sao chị lại chửi bới tôi như vậy."
/848
|