"Bây giờ..."
Tiêu Mộc Diên lặng lẽ nhìn dáng vẻ của anh lúc này có vẻ hơi si ngốc nhưng...
Trong sự mong chờ của Thịnh Trình Việt, Tiêu Mộc Diên giơ tay khoác lên cổ anh và nói: "Bây giờ trông anh có chút đáng yêu."
"Đáng yêu?" Thịnh Trình Việt dường như mới vừa tiếp xúc với từ ngữ này. Đây vẫn là lần đầu tiên anh nghe có người nói mình như vậy.
Tiêu Mộc Diên gật đầu cười nói: "Bây giờ em cảm giác anh thật ngốc nghếch đáng yêu."
Mắt Thịnh Trình Việt hơi nheo lại nhìn Tiêu Mộc Diên, cắn răng nói: "Cô gái ơi, em đừng tưởng rằng em cười trông đáng yêu thì anh sẽ dễ dàng bỏ qua cho em nhé!"
"Nếu không anh tính thế nào?" Trên mặt Tiêu Mộc Diên vẫn tươi cười, mắt cô cong lên có vẻ trong sáng lại có chút quyến rũ.
Thịnh Trình Việt chợt nhớ tới lời Thịnh Thảo An nói. Từ khi bắt đầu biết Tiêu Mộc Diên mang thai, giữa bọn họ hoàn toàn không có sinh hoạt đó. Có phải gần đây cô buồn chán cũng là vì điều này không? Vừa nghĩ vậy, ánh mắt Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên đột nhiên trở nên nóng bỏng và cũng bắt đầu nuốt nước bọt.
Tiêu Mộc Diên dường như cảm nhận được hơi thở nguy hiểm nào đó nên vội nói: "Thịnh Trình Việt, bây giờ em còn đang trong thời kì đặc biệt đấy."
Nhưng ánh mắt Thịnh Trình Việt đã trở nên mơ màng. Anh cúi người ngậm lấy bờ môi của Tiêu Mộc Diên và một đường lướt xuống dưới. Anh nhẹ nhàng vén quần áo của cô lên, cắn khẽ vào nơi nào đó.
Tiểu Bảo ở bên cạnh nhìn thấy Thịnh Trình Việt tới gần Tiêu Mộc Diên như vậy thì bắt đầu gào khóc.
Tiêu Mộc Diên nghe được tiếng khóc của tiểu Bảo liền đẩy mạnh Thịnh Trình Việt ra, đồng thời nói: "Thịnh Trình Việt, tiểu Bảo đang ở bên cạnh đấy. Anh chú ý một chút được không?"
Thịnh Trình Việt như không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục động tác của anh.
Bạn nhỏ Thịnh Việt Diên thấy ba mẹ mình tự nhiên không thể ý tới mình như vậy, đặc biệt là ba lớn như thế rồi còn cướp bát cơm của cô bé à? Vì vậy, cô bé giơ bàn tay mũm mĩm của mình lên, vỗ vào tay Thịnh Trình Việt đang đặt ở chỗ nào đó trên người Tiêu Mộc Diên.
Một tiếng động rõ ràng vang lên làm cho Thịnh Trình Việt đột nhiên lấy lại tinh thần. Anh nhìn Tiêu Mộc Diên trên giường thấy đôi môi cô đỏ mọng, quần áo đã cởi một nửa nhìn vô cùng gợi cảm. Nơi nào đó trên cơ thể anh đã sớm có phản ứng.
Thịnh Trình Việt thấy mình chẳng khác nào cầm thú mất rồi.
Tiêu Mộc Diên bị Thịnh Trình Việt trêu chọc như vậy, nếu nói cô không có phản ứng thì tuyệt đối là giả. Khi anh lại cúi người, trong lòng cô mơ hồ có phần chờ mong.
Nhưng Thịnh Trình Việt chỉ lặng lẽ sửa lại quần áo của cô và thở dài. Không biết anh còn phải trải qua những ngày tháng gian nan thế này tới lúc nào nữa đây!
Tiêu Mộc Diên thấy Thịnh Trình Việt cố nhịn, cô nghĩ trong thời gian này đúng là đã làm khó cho anh rồi. Con người bình thường đều sẽ có nhu cầu mà. Cô nói: "Hay là vậy đi, em dỗ cho tiểu Bảo ngủ trước, lát nữa em lại dùng cách khác để giải quyết giúp anh được không?"
Tâm trạng của Thịnh Trình Việt vốn đang sa sút lại lập tức thiêu đốt. Giọng anh đã trở nên hơi khàn khàn hỏi: "Em tính giúp anh giải quyết thế nào?"
Tiêu Mộc Diên nói: "Em từng xem qua một bộ phim, vai nữ chính hình như đã dùng..." Cô nói đến đây thì chỉ vào môi của mình.
Lúc đó, mặt của cô đã đỏ bừng. Cô cũng không ngờ được mình lại tự nhiên nói ra những lời như vậy.
Thịnh Trình Việt lặng lẽ nuốt nước bọt, cúi người hôn Tiêu Mộc Diên và nói: "Em chỉ cần hôn anh một cái, còn lại cứ để anh tự giải quyết là được rồi."
Tiêu Mộc Diên thật sự không nói được lời nào khác nên gật đầu.
Thịnh Trình Việt hung hăng chà xát trên môi Tiêu Mộc Diên một lát, sau đó xoay người đi về phía buồng vệ sinh...
Ở bên ngoài, Tiêu Mộc Diên dường như cũng có thể nghe được tiếng rên của Thịnh Trình Việt. Người đàn ông này thật sự nhịn tới sắp hỏng rồi.
Tiểu Bảo thấy ba mẹ mình như vậy lại không hiểu gì, nhưng khi thấy mẹ mình không để ý tới mình chỉ nhìn về phía buồng vệ sinh, cô bé giơ tay lên vỗ nhẹ vào người Tiêu Mộc Diên, phát ra tiếng “i a”.
Sau khi Tiêu Mộc Diên nhìn tiểu Bảo lại càng ngượng ngùng hơn. Sao mình có thể mất mặt như vậy được chứ? Cô bế tiểu Bảo lên. Cô bé nghiêng người đẩy đẩy trước ngực cô. Cô bé đói rồi...
Sau đó, Thịnh Trình Việt giống như bị Thịnh Thảo An kích thích nên không tới công ty làm mà trực tiếp cầm laptop đi theo Tiêu Mộc Diên.
"Chị dâu, em hình như không hiểu chỗ này. Chị có thể giải thích giúp em một chút không?"
Ngày nào đó, Thịnh Thảo An vẫn qua nhờ Tiêu Mộc Diên hướng dẫn như mọi khi. Nhưng cô ta vừa nói xong, trên người lại có thêm một ánh mắt đầy ẩn ý.
Thịnh Thảo An quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thịnh Trình Việt đang nhìn mình chằm chằm, làm cho da đầu của cô ta cũng muốn tê dại.
Thịnh Thảo An mỉm cười nhìn Thịnh Trình Việt, không ngờ anh cũng mỉm cười đáp lại.
Nhưng nụ cười kia của anh thật sự khủng khiếp...
"Chị dâu, hôm nay hình như là thứ tư mà. Công ty chị thậm chí nghỉ cả thứ tư à?" Thịnh Thảo An bị nhìn chăm chú vài lần cũng thấy sợ, sau đó mới lén hỏi Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên lắc đầu: “Lâu rồi chị có tới công ty đâu. Bây giờ công ty này đều do anh em quản lý, chị cũng không biết nó thế nào rồi nữa."
Thịnh Thảo An khóc không ra nước mắt. Vậy không phải chứng tỏ nếu sắp tới cô ta đi làm, công ty sẽ trong thời kỳ do Thịnh Trình Việt quản lý 100% à?
Trước đó, khi cô ta làm việc ở Thịnh Thế đã nghe nhân viên lâu năm của Thịnh Thế nói qua, bảo bây giờ Tô Anh làm quản lý vẫn tính là thả lỏng. Khi Thịnh Trình Việt quản lý công ty, các nhân viên đều không dám phạm bất kỳ sai lầm nào.
Lần đầu tiên trừ tiền lương, lần thứ hai trừ tiền thưởng, lần thứ ba trực tiếp đuổi việc.
Đương nhiên, sai lầm này bao gồm cả việc đưa cho anh bản báo cáo không lý tưởng và kế hoạch đầu tư có sai sót...
Thịnh Thảo An lặng lẽ nuốt nước bọt, sau đó nói cho Tiêu Mộc Diên nghe lời đồn đại về Thịnh Trình Việt ở Thịnh Thế.
Sau khi Tiêu Mộc Diên nghe xong thì dứt khoát cười sặc sụa. Cô gái này nghe được những lời đó ở đâu vậy?
"Chị dâu, chị cười gì thế? Những người này nói có phải là sự thật không vậy? Nếu tiếp tục như vậy, có lẽ em không muốn tới công ty của bọn chị làm việc nữa đâu." Thịnh Thảo An nghe được tiếng cười của Tiêu Mộc Diên thì trong lòng càng lo lắng hơn, không còn chút tự tin nào nữa.
"Chị..." Tiêu Mộc Diên đang muốn giải thích gì đó.
Đột nhiên, không biết Thịnh Trình Việt đã đi tới bên cạnh Tiêu Mộc Diên từ lúc nào, tách cô và Thịnh Thảo An ra. Anh dịu dàng nói: “Vợ ơi, bây giờ đã đến giờ ngủ trưa rồi. Em đang trong thời kì ở cữ nên không thể quá mệt mỏi đâu."
"Nhưng em cảm giác mình đâu có làm gì đâu." Tiêu Mộc Diên liếc nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó kinh ngạc nói: "Sao thời gian trôi qua nhanh vậy nhỉ?"
Thịnh Trình Việt không nói lời nào đã bế Tiêu Mộc Diên đi về phòng ngủ: "Ban đầu chúng ta đã giao hẹn rồi. Em có thể dạy cho bọn họ nhưng nhất định phải chú ý nghỉ ngơi, hơn nữa còn phải nghỉ ngơi thật nhiều nữa. Anh nghe dì Lưu nói mới biết, hóa ra em vẫn không chịu giữ đúng giao hẹn giữa chúng ta. Em nói xem, em muốn anh trừng phạt em thế nào bây giờ?"
Tiêu Mộc Diên lặng lẽ nhìn dáng vẻ của anh lúc này có vẻ hơi si ngốc nhưng...
Trong sự mong chờ của Thịnh Trình Việt, Tiêu Mộc Diên giơ tay khoác lên cổ anh và nói: "Bây giờ trông anh có chút đáng yêu."
"Đáng yêu?" Thịnh Trình Việt dường như mới vừa tiếp xúc với từ ngữ này. Đây vẫn là lần đầu tiên anh nghe có người nói mình như vậy.
Tiêu Mộc Diên gật đầu cười nói: "Bây giờ em cảm giác anh thật ngốc nghếch đáng yêu."
Mắt Thịnh Trình Việt hơi nheo lại nhìn Tiêu Mộc Diên, cắn răng nói: "Cô gái ơi, em đừng tưởng rằng em cười trông đáng yêu thì anh sẽ dễ dàng bỏ qua cho em nhé!"
"Nếu không anh tính thế nào?" Trên mặt Tiêu Mộc Diên vẫn tươi cười, mắt cô cong lên có vẻ trong sáng lại có chút quyến rũ.
Thịnh Trình Việt chợt nhớ tới lời Thịnh Thảo An nói. Từ khi bắt đầu biết Tiêu Mộc Diên mang thai, giữa bọn họ hoàn toàn không có sinh hoạt đó. Có phải gần đây cô buồn chán cũng là vì điều này không? Vừa nghĩ vậy, ánh mắt Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên đột nhiên trở nên nóng bỏng và cũng bắt đầu nuốt nước bọt.
Tiêu Mộc Diên dường như cảm nhận được hơi thở nguy hiểm nào đó nên vội nói: "Thịnh Trình Việt, bây giờ em còn đang trong thời kì đặc biệt đấy."
Nhưng ánh mắt Thịnh Trình Việt đã trở nên mơ màng. Anh cúi người ngậm lấy bờ môi của Tiêu Mộc Diên và một đường lướt xuống dưới. Anh nhẹ nhàng vén quần áo của cô lên, cắn khẽ vào nơi nào đó.
Tiểu Bảo ở bên cạnh nhìn thấy Thịnh Trình Việt tới gần Tiêu Mộc Diên như vậy thì bắt đầu gào khóc.
Tiêu Mộc Diên nghe được tiếng khóc của tiểu Bảo liền đẩy mạnh Thịnh Trình Việt ra, đồng thời nói: "Thịnh Trình Việt, tiểu Bảo đang ở bên cạnh đấy. Anh chú ý một chút được không?"
Thịnh Trình Việt như không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục động tác của anh.
Bạn nhỏ Thịnh Việt Diên thấy ba mẹ mình tự nhiên không thể ý tới mình như vậy, đặc biệt là ba lớn như thế rồi còn cướp bát cơm của cô bé à? Vì vậy, cô bé giơ bàn tay mũm mĩm của mình lên, vỗ vào tay Thịnh Trình Việt đang đặt ở chỗ nào đó trên người Tiêu Mộc Diên.
Một tiếng động rõ ràng vang lên làm cho Thịnh Trình Việt đột nhiên lấy lại tinh thần. Anh nhìn Tiêu Mộc Diên trên giường thấy đôi môi cô đỏ mọng, quần áo đã cởi một nửa nhìn vô cùng gợi cảm. Nơi nào đó trên cơ thể anh đã sớm có phản ứng.
Thịnh Trình Việt thấy mình chẳng khác nào cầm thú mất rồi.
Tiêu Mộc Diên bị Thịnh Trình Việt trêu chọc như vậy, nếu nói cô không có phản ứng thì tuyệt đối là giả. Khi anh lại cúi người, trong lòng cô mơ hồ có phần chờ mong.
Nhưng Thịnh Trình Việt chỉ lặng lẽ sửa lại quần áo của cô và thở dài. Không biết anh còn phải trải qua những ngày tháng gian nan thế này tới lúc nào nữa đây!
Tiêu Mộc Diên thấy Thịnh Trình Việt cố nhịn, cô nghĩ trong thời gian này đúng là đã làm khó cho anh rồi. Con người bình thường đều sẽ có nhu cầu mà. Cô nói: "Hay là vậy đi, em dỗ cho tiểu Bảo ngủ trước, lát nữa em lại dùng cách khác để giải quyết giúp anh được không?"
Tâm trạng của Thịnh Trình Việt vốn đang sa sút lại lập tức thiêu đốt. Giọng anh đã trở nên hơi khàn khàn hỏi: "Em tính giúp anh giải quyết thế nào?"
Tiêu Mộc Diên nói: "Em từng xem qua một bộ phim, vai nữ chính hình như đã dùng..." Cô nói đến đây thì chỉ vào môi của mình.
Lúc đó, mặt của cô đã đỏ bừng. Cô cũng không ngờ được mình lại tự nhiên nói ra những lời như vậy.
Thịnh Trình Việt lặng lẽ nuốt nước bọt, cúi người hôn Tiêu Mộc Diên và nói: "Em chỉ cần hôn anh một cái, còn lại cứ để anh tự giải quyết là được rồi."
Tiêu Mộc Diên thật sự không nói được lời nào khác nên gật đầu.
Thịnh Trình Việt hung hăng chà xát trên môi Tiêu Mộc Diên một lát, sau đó xoay người đi về phía buồng vệ sinh...
Ở bên ngoài, Tiêu Mộc Diên dường như cũng có thể nghe được tiếng rên của Thịnh Trình Việt. Người đàn ông này thật sự nhịn tới sắp hỏng rồi.
Tiểu Bảo thấy ba mẹ mình như vậy lại không hiểu gì, nhưng khi thấy mẹ mình không để ý tới mình chỉ nhìn về phía buồng vệ sinh, cô bé giơ tay lên vỗ nhẹ vào người Tiêu Mộc Diên, phát ra tiếng “i a”.
Sau khi Tiêu Mộc Diên nhìn tiểu Bảo lại càng ngượng ngùng hơn. Sao mình có thể mất mặt như vậy được chứ? Cô bế tiểu Bảo lên. Cô bé nghiêng người đẩy đẩy trước ngực cô. Cô bé đói rồi...
Sau đó, Thịnh Trình Việt giống như bị Thịnh Thảo An kích thích nên không tới công ty làm mà trực tiếp cầm laptop đi theo Tiêu Mộc Diên.
"Chị dâu, em hình như không hiểu chỗ này. Chị có thể giải thích giúp em một chút không?"
Ngày nào đó, Thịnh Thảo An vẫn qua nhờ Tiêu Mộc Diên hướng dẫn như mọi khi. Nhưng cô ta vừa nói xong, trên người lại có thêm một ánh mắt đầy ẩn ý.
Thịnh Thảo An quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thịnh Trình Việt đang nhìn mình chằm chằm, làm cho da đầu của cô ta cũng muốn tê dại.
Thịnh Thảo An mỉm cười nhìn Thịnh Trình Việt, không ngờ anh cũng mỉm cười đáp lại.
Nhưng nụ cười kia của anh thật sự khủng khiếp...
"Chị dâu, hôm nay hình như là thứ tư mà. Công ty chị thậm chí nghỉ cả thứ tư à?" Thịnh Thảo An bị nhìn chăm chú vài lần cũng thấy sợ, sau đó mới lén hỏi Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên lắc đầu: “Lâu rồi chị có tới công ty đâu. Bây giờ công ty này đều do anh em quản lý, chị cũng không biết nó thế nào rồi nữa."
Thịnh Thảo An khóc không ra nước mắt. Vậy không phải chứng tỏ nếu sắp tới cô ta đi làm, công ty sẽ trong thời kỳ do Thịnh Trình Việt quản lý 100% à?
Trước đó, khi cô ta làm việc ở Thịnh Thế đã nghe nhân viên lâu năm của Thịnh Thế nói qua, bảo bây giờ Tô Anh làm quản lý vẫn tính là thả lỏng. Khi Thịnh Trình Việt quản lý công ty, các nhân viên đều không dám phạm bất kỳ sai lầm nào.
Lần đầu tiên trừ tiền lương, lần thứ hai trừ tiền thưởng, lần thứ ba trực tiếp đuổi việc.
Đương nhiên, sai lầm này bao gồm cả việc đưa cho anh bản báo cáo không lý tưởng và kế hoạch đầu tư có sai sót...
Thịnh Thảo An lặng lẽ nuốt nước bọt, sau đó nói cho Tiêu Mộc Diên nghe lời đồn đại về Thịnh Trình Việt ở Thịnh Thế.
Sau khi Tiêu Mộc Diên nghe xong thì dứt khoát cười sặc sụa. Cô gái này nghe được những lời đó ở đâu vậy?
"Chị dâu, chị cười gì thế? Những người này nói có phải là sự thật không vậy? Nếu tiếp tục như vậy, có lẽ em không muốn tới công ty của bọn chị làm việc nữa đâu." Thịnh Thảo An nghe được tiếng cười của Tiêu Mộc Diên thì trong lòng càng lo lắng hơn, không còn chút tự tin nào nữa.
"Chị..." Tiêu Mộc Diên đang muốn giải thích gì đó.
Đột nhiên, không biết Thịnh Trình Việt đã đi tới bên cạnh Tiêu Mộc Diên từ lúc nào, tách cô và Thịnh Thảo An ra. Anh dịu dàng nói: “Vợ ơi, bây giờ đã đến giờ ngủ trưa rồi. Em đang trong thời kì ở cữ nên không thể quá mệt mỏi đâu."
"Nhưng em cảm giác mình đâu có làm gì đâu." Tiêu Mộc Diên liếc nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó kinh ngạc nói: "Sao thời gian trôi qua nhanh vậy nhỉ?"
Thịnh Trình Việt không nói lời nào đã bế Tiêu Mộc Diên đi về phòng ngủ: "Ban đầu chúng ta đã giao hẹn rồi. Em có thể dạy cho bọn họ nhưng nhất định phải chú ý nghỉ ngơi, hơn nữa còn phải nghỉ ngơi thật nhiều nữa. Anh nghe dì Lưu nói mới biết, hóa ra em vẫn không chịu giữ đúng giao hẹn giữa chúng ta. Em nói xem, em muốn anh trừng phạt em thế nào bây giờ?"
/848
|