Tóm lại sau khi Viễn Đan thầm like cho Nguyệt Nguyệt một cái, xem như bỏ qua chuyện cô vừa “chửi bới” mình.
Chỉ là, xung quanh lại tĩnh lặng như chết, Nguyệt Nguyệt có chút sợ hãi, vốn đang tốt đẹp, trong bầu không khí như vậy, cảm giác sợ hãi vô cũng mạnh.
Đặc biệt là sau khi Tuấn Hạo dùng ánh mắt như vậy nhìn cô……
“Nếu tớ trở nên ưu tú, cậu ấy sẽ quay lại chứ?”
Một lúc lâu sau, Tuấn Hạo mới nói một câu mất hồn như thế.
Lời này, nghe qua thì thấy bình thường không có gì lạ, nhưng nếu nghe kỹ……
Nguyệt Nguyệt không kiềm được đau lòng cho Tuấn Hạo, cô nói: “Đương nhiên rồi! Nếu anh trở nên giỏi giang, lúc Quả Quả gặp anh, có lẽ sẽ chào hỏi anh vài câu gì đó. Nhưng nếu anh trở nên bình thường không chút nổi bật…… Nói thực, em cũng không thích có bạn bè như vậy.”
“Vì sao?” Tuấn Hạo hỏi.
Nguyệt Nguyệt cười, cô nói: “Chuyện này còn phải hỏi? Bởi vì em vốn dĩ cũng không phải là người bình thường mà!”
Chung quanh không một ai đáp lại, Nguyệt Nguyệt nghĩ lời cô bé nói quá sâu xa, không ai có thể nghe hiểu được, cho nên cô lại nói: “Ý của em là em lớn lên quá xinh đẹp, sao có thể chấp nhận làm một người bình thường chứ? Em nói nhé, Quả Quả còn đẹp hơn em, các anh cho rằng người đẹp như vậy có thể đi đến nơi nào bình thường chứ?”
Tuấn Hạo cảm thấy lời Nguyệt Nguyệt nói cũng có lý, cho nên cậu ngay lập tức xoay người về phòng.
“Tuấn Hạo, anh làm gì vậy? Em hình như đâu nói sai cái gì!” Nguyệt Nguyệt kêu sau lưng Tuấn Hạo.
Tuấn Hạo không quay đầu lại, đáp lại cô: “Anh phải về học bài.”
Nguyệt Nguyệt cạn lời một lúc, đang định quay lại nói chuyện với Viễn Đan, Viễn Đan cũng xoay người định đi.
“Anh lại sao nữa vậy?”
“Anh cũng phải về học bài! Tuấn Hạo cố gắng, anh sao có thể không cố gắng chứ? Rốt cuộc chúng ta đều không chấp nhận trở nên tầm thường mà!” Nói xong, Viễn Đan còn buồn cười khoát tay.
Nguyệt Nguyệt sắp điên mất: “Các anh bị cái gì vậy! Đã nói xin ba mẹ ra ngoài chơi, bây giờ một đám trở về học bài. Các anh đã là thần đồng, cố gắng như vậy để làm gì?”
Nhưng mà, hai đứa trẻ cũng không để ý tới tiếng quát tháo của Nguyệt Nguyệt, khiến Nguyệt Nguyệt giận hừ hừ dựa vào hàng rào bên cạnh.
“Nguyệt Nguyệt, thì ra là con!”
Đột nhiên, căn phòng phía sau bị mở ra, Thịnh Thảo An cùng Lâm Linh từ bên trong đi ra, các cô nhìn thấy là Nguyệt Nguyệt, tựa hồ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nguyệt Nguyệt nghe tiếng cũng quay đầu, cô nhìn thấy hai người, bẹp miệng, một dáng vẻ vô tội.
“Nguyệt Nguyệt, con sao vậy?” Thịnh Thảo An đi tới ngồi xổm xuống hỏi.
Nguyệt Nguyệt hít mũi, ủy khuất nói: “Cô ơi, vừa rồi con với Viễn Đan và Tuấn Hạo đã nói sẽ xin phép ba mẹ đi ra ngoài chơi một chuyến, bây giờ đi được một nửa, bọn họ đều về phòng học bài.”
“……” Thịnh Thảo An cùng Lâm Linh đều không biết nói gì, đơn giản vì đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy có đứa trẻ cảm thấy học hành còn quan trọng hơn vui chơi.
Thịnh Thảo An còn cảm thấy có chút tự hào, con cái nhà họ Thịnh bọn họ, quả nhiên không tầm thường!
“Vậy thì, cô chơi cùng Nguyệt Nguyệt được không? Việc hôm nay cũng làm gần xong rồi, buổi chiều cô có thời gian, có thể đưa Nguyệt Nguyệt đi công viên trò chơi chơi nè.”
Nguyệt Nguyệt trầm tư một lát, đáp: “Cảm ơn cô, nhưng con cảm thấy con vẫn nên trở về học bài thì hơn. Kỳ nghỉ này nếu chỉ có hai người bọn họ tiến bộ, mà con còn dậm chân tại chỗ, có lẽ con sẽ bị hai người bọn họ cười nhạo chết mất.”
Thịnh Thảo An nghe Nguyệt Nguyệt nói, mặt mũi nhăn lại, khóe môi lại cong lên, cười không thể giả tạo hơn nữa. Cô đang rối rắm! “Bé con, con cũng cảm thấy học hành quan trọng hơn vui chơi sao?” Vậy con vừa rồi còn tố cáo ai chứ?
Nguyệt Nguyệt thở dài một tiếng, mở hai tay bất đắc dĩ nói: “Việc này cũng không còn cách nào mà! Áp lực cạnh tranh trong xã hội hiện nay quá lớn, nếu con chậm lại, một giây sẽ có mấy ngàn mấy vạn người có thể vượt qua con.”
Nghe Nguyệt Nguyệt nói, một từ “chấn động” làm sao có thể đủ hình dung cảm xúc của Thịnh Thảo An, một đứa trẻ mới mấy tuổi, thế nhưng nghĩ mọi chuyện sâu sắc như thế, tương lai này, không thể dự đoán được……
Lúc sau, Nguyệt Nguyệt cũng về phòng. Mục tiêu của cô bé chính là cố gắng học hành, bắt đầu học kỳ phải tranh thủ vào lớp nâng cao, trước mắt là vào trung học cơ sở tìm Viễn Đan trước đã, sau đó chọc cho cậu ta tức chết.
Lâm Linh nhìn bóng dáng Nguyệt Nguyệt, cô nói với Thịnh Thảo An: “Chúng ta cũng về thôi.”
Thịnh Thảo An lắc đầu, cô nói: “Chiều nay tôi định đi công viên giải trí chơi một chút, cô muốn đi cùng không?”
Lâm Linh nói: “Tôi còn có chút việc chưa xong, cô không phải nói muốn học bài sao? Hơn nữa còn rất cố gắng! Vì sao đột nhiên lại muốn ra ngoài chơi?”
Thịnh Thảo An nói: “Bởi vì tôi cảm thấy chơi còn quan trọng hơn học…… Hơn nữa còn không biết quan trọng hơn gấp mấy lần.”
“……” Lâm Linh đang cạn lời, Thịnh Thảo An đã đứng dậy về phòng lấy ví tiền.
Thịnh Thảo An cảm thấy, bọn trẻ ngốc này, vậy mà xem sách vở như tuổi thơ, cô coi thường bọn họ.
Nhưng Thịnh Thảo An dường như quên mất, tuổi thơ của mình, chính là làm bạn với cả một tầng sách báo. Ngoài ra, có lẽ cũng chỉ còn những loại đĩa CD đó.
Một bên khác, Thịnh Trình Việt đặt Tiêu Mộc Diên lên giường, để cô nghỉ ngơi thật tốt, kết quả anh còn chưa nói xong, Tiêu Mộc Diên đã nặng nề ngủ mất.
Gần đây Tiêu Mộc Diên dường như rất mệt, vừa dính vào giường liền ngủ luôn. Chuyện này làm cho Thịnh Trình Việt có chút khó hiểu, rõ ràng anh luôn ở bên cạnh, cũng không để Tiêu Mộc Diên làm việc gì nặng mà!
Có điều, chỉ cần Tiêu Mộc Diên ở bên cạnh, anh có thể yên tâm.
Thịnh Trình Việt chỉnh lại mền cho Tiêu Mộc Diên, sau đó ngồi trên đầu giường, mở máy tính ra, bắt đầu làm việc.
Trong hộp thư của anh đã chứa đầy các loại gmail, phần lớn đều do Lâm Phong gửi. Nếu xem mấy cái trước đây, giao diện vẫn xem như khá gọn gàng. Nhưng vừa động đến mấy cái sau…… Này……
Phía trước email là một dấu chấm than, có vài cái không chỉ có một dấu mà có đến vài dấu.
Đây chính là giao ước giữa Lâm Phong và Thịnh Trình Việt.
Trước đây, Lâm Phong cũng là gửi thư điện tử mỗi ngày, một lần gửi thường sẽ gửi vài bức các thể loại khác nhau, kết quả, Thịnh Trình Việt mỗi ngày không biết bận chuyện gì mà không có thời gian làm việc.
Vì thế Thịnh Trình Việt nói với Lâm Phong: “Nếu có chuyện gì đặc biệt quan trọng, liền thêm một dấu chấm than trước trong tiêu đề thư.”
Kết quả là…… Hiệu suất quả thật là quá “cao”.
Thịnh Trình Việt mở một bưu kiện có dấu chấm than nhiều nhất ra, đọc thử. Lông mày đột nhiên nhăn lại, Thịnh Trình Việt không khỏi đặt tầm mắt trên người Tiêu Mộc Diên.
Anh cho Lâm Phong điều tra những người trong đêm đó một chút, kết quả phát hiện, những người này một chút dấu vết ở ngoài phòng cũng không có. Nói cách khác, bọn họ vừa nhảy xuống từ trên ban công liền mất tích.
Hơn nữa Thịnh Trình Việt cũng đã lắp đặt các loại camera không góc chết trên các bức tường xung quanh của nhà bọn họ, nhưng …… Thế nhưng không có bất kỳ cái camera nào quay được bóng người nào khả nghi ……
Chỉ là, xung quanh lại tĩnh lặng như chết, Nguyệt Nguyệt có chút sợ hãi, vốn đang tốt đẹp, trong bầu không khí như vậy, cảm giác sợ hãi vô cũng mạnh.
Đặc biệt là sau khi Tuấn Hạo dùng ánh mắt như vậy nhìn cô……
“Nếu tớ trở nên ưu tú, cậu ấy sẽ quay lại chứ?”
Một lúc lâu sau, Tuấn Hạo mới nói một câu mất hồn như thế.
Lời này, nghe qua thì thấy bình thường không có gì lạ, nhưng nếu nghe kỹ……
Nguyệt Nguyệt không kiềm được đau lòng cho Tuấn Hạo, cô nói: “Đương nhiên rồi! Nếu anh trở nên giỏi giang, lúc Quả Quả gặp anh, có lẽ sẽ chào hỏi anh vài câu gì đó. Nhưng nếu anh trở nên bình thường không chút nổi bật…… Nói thực, em cũng không thích có bạn bè như vậy.”
“Vì sao?” Tuấn Hạo hỏi.
Nguyệt Nguyệt cười, cô nói: “Chuyện này còn phải hỏi? Bởi vì em vốn dĩ cũng không phải là người bình thường mà!”
Chung quanh không một ai đáp lại, Nguyệt Nguyệt nghĩ lời cô bé nói quá sâu xa, không ai có thể nghe hiểu được, cho nên cô lại nói: “Ý của em là em lớn lên quá xinh đẹp, sao có thể chấp nhận làm một người bình thường chứ? Em nói nhé, Quả Quả còn đẹp hơn em, các anh cho rằng người đẹp như vậy có thể đi đến nơi nào bình thường chứ?”
Tuấn Hạo cảm thấy lời Nguyệt Nguyệt nói cũng có lý, cho nên cậu ngay lập tức xoay người về phòng.
“Tuấn Hạo, anh làm gì vậy? Em hình như đâu nói sai cái gì!” Nguyệt Nguyệt kêu sau lưng Tuấn Hạo.
Tuấn Hạo không quay đầu lại, đáp lại cô: “Anh phải về học bài.”
Nguyệt Nguyệt cạn lời một lúc, đang định quay lại nói chuyện với Viễn Đan, Viễn Đan cũng xoay người định đi.
“Anh lại sao nữa vậy?”
“Anh cũng phải về học bài! Tuấn Hạo cố gắng, anh sao có thể không cố gắng chứ? Rốt cuộc chúng ta đều không chấp nhận trở nên tầm thường mà!” Nói xong, Viễn Đan còn buồn cười khoát tay.
Nguyệt Nguyệt sắp điên mất: “Các anh bị cái gì vậy! Đã nói xin ba mẹ ra ngoài chơi, bây giờ một đám trở về học bài. Các anh đã là thần đồng, cố gắng như vậy để làm gì?”
Nhưng mà, hai đứa trẻ cũng không để ý tới tiếng quát tháo của Nguyệt Nguyệt, khiến Nguyệt Nguyệt giận hừ hừ dựa vào hàng rào bên cạnh.
“Nguyệt Nguyệt, thì ra là con!”
Đột nhiên, căn phòng phía sau bị mở ra, Thịnh Thảo An cùng Lâm Linh từ bên trong đi ra, các cô nhìn thấy là Nguyệt Nguyệt, tựa hồ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nguyệt Nguyệt nghe tiếng cũng quay đầu, cô nhìn thấy hai người, bẹp miệng, một dáng vẻ vô tội.
“Nguyệt Nguyệt, con sao vậy?” Thịnh Thảo An đi tới ngồi xổm xuống hỏi.
Nguyệt Nguyệt hít mũi, ủy khuất nói: “Cô ơi, vừa rồi con với Viễn Đan và Tuấn Hạo đã nói sẽ xin phép ba mẹ đi ra ngoài chơi một chuyến, bây giờ đi được một nửa, bọn họ đều về phòng học bài.”
“……” Thịnh Thảo An cùng Lâm Linh đều không biết nói gì, đơn giản vì đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy có đứa trẻ cảm thấy học hành còn quan trọng hơn vui chơi.
Thịnh Thảo An còn cảm thấy có chút tự hào, con cái nhà họ Thịnh bọn họ, quả nhiên không tầm thường!
“Vậy thì, cô chơi cùng Nguyệt Nguyệt được không? Việc hôm nay cũng làm gần xong rồi, buổi chiều cô có thời gian, có thể đưa Nguyệt Nguyệt đi công viên trò chơi chơi nè.”
Nguyệt Nguyệt trầm tư một lát, đáp: “Cảm ơn cô, nhưng con cảm thấy con vẫn nên trở về học bài thì hơn. Kỳ nghỉ này nếu chỉ có hai người bọn họ tiến bộ, mà con còn dậm chân tại chỗ, có lẽ con sẽ bị hai người bọn họ cười nhạo chết mất.”
Thịnh Thảo An nghe Nguyệt Nguyệt nói, mặt mũi nhăn lại, khóe môi lại cong lên, cười không thể giả tạo hơn nữa. Cô đang rối rắm! “Bé con, con cũng cảm thấy học hành quan trọng hơn vui chơi sao?” Vậy con vừa rồi còn tố cáo ai chứ?
Nguyệt Nguyệt thở dài một tiếng, mở hai tay bất đắc dĩ nói: “Việc này cũng không còn cách nào mà! Áp lực cạnh tranh trong xã hội hiện nay quá lớn, nếu con chậm lại, một giây sẽ có mấy ngàn mấy vạn người có thể vượt qua con.”
Nghe Nguyệt Nguyệt nói, một từ “chấn động” làm sao có thể đủ hình dung cảm xúc của Thịnh Thảo An, một đứa trẻ mới mấy tuổi, thế nhưng nghĩ mọi chuyện sâu sắc như thế, tương lai này, không thể dự đoán được……
Lúc sau, Nguyệt Nguyệt cũng về phòng. Mục tiêu của cô bé chính là cố gắng học hành, bắt đầu học kỳ phải tranh thủ vào lớp nâng cao, trước mắt là vào trung học cơ sở tìm Viễn Đan trước đã, sau đó chọc cho cậu ta tức chết.
Lâm Linh nhìn bóng dáng Nguyệt Nguyệt, cô nói với Thịnh Thảo An: “Chúng ta cũng về thôi.”
Thịnh Thảo An lắc đầu, cô nói: “Chiều nay tôi định đi công viên giải trí chơi một chút, cô muốn đi cùng không?”
Lâm Linh nói: “Tôi còn có chút việc chưa xong, cô không phải nói muốn học bài sao? Hơn nữa còn rất cố gắng! Vì sao đột nhiên lại muốn ra ngoài chơi?”
Thịnh Thảo An nói: “Bởi vì tôi cảm thấy chơi còn quan trọng hơn học…… Hơn nữa còn không biết quan trọng hơn gấp mấy lần.”
“……” Lâm Linh đang cạn lời, Thịnh Thảo An đã đứng dậy về phòng lấy ví tiền.
Thịnh Thảo An cảm thấy, bọn trẻ ngốc này, vậy mà xem sách vở như tuổi thơ, cô coi thường bọn họ.
Nhưng Thịnh Thảo An dường như quên mất, tuổi thơ của mình, chính là làm bạn với cả một tầng sách báo. Ngoài ra, có lẽ cũng chỉ còn những loại đĩa CD đó.
Một bên khác, Thịnh Trình Việt đặt Tiêu Mộc Diên lên giường, để cô nghỉ ngơi thật tốt, kết quả anh còn chưa nói xong, Tiêu Mộc Diên đã nặng nề ngủ mất.
Gần đây Tiêu Mộc Diên dường như rất mệt, vừa dính vào giường liền ngủ luôn. Chuyện này làm cho Thịnh Trình Việt có chút khó hiểu, rõ ràng anh luôn ở bên cạnh, cũng không để Tiêu Mộc Diên làm việc gì nặng mà!
Có điều, chỉ cần Tiêu Mộc Diên ở bên cạnh, anh có thể yên tâm.
Thịnh Trình Việt chỉnh lại mền cho Tiêu Mộc Diên, sau đó ngồi trên đầu giường, mở máy tính ra, bắt đầu làm việc.
Trong hộp thư của anh đã chứa đầy các loại gmail, phần lớn đều do Lâm Phong gửi. Nếu xem mấy cái trước đây, giao diện vẫn xem như khá gọn gàng. Nhưng vừa động đến mấy cái sau…… Này……
Phía trước email là một dấu chấm than, có vài cái không chỉ có một dấu mà có đến vài dấu.
Đây chính là giao ước giữa Lâm Phong và Thịnh Trình Việt.
Trước đây, Lâm Phong cũng là gửi thư điện tử mỗi ngày, một lần gửi thường sẽ gửi vài bức các thể loại khác nhau, kết quả, Thịnh Trình Việt mỗi ngày không biết bận chuyện gì mà không có thời gian làm việc.
Vì thế Thịnh Trình Việt nói với Lâm Phong: “Nếu có chuyện gì đặc biệt quan trọng, liền thêm một dấu chấm than trước trong tiêu đề thư.”
Kết quả là…… Hiệu suất quả thật là quá “cao”.
Thịnh Trình Việt mở một bưu kiện có dấu chấm than nhiều nhất ra, đọc thử. Lông mày đột nhiên nhăn lại, Thịnh Trình Việt không khỏi đặt tầm mắt trên người Tiêu Mộc Diên.
Anh cho Lâm Phong điều tra những người trong đêm đó một chút, kết quả phát hiện, những người này một chút dấu vết ở ngoài phòng cũng không có. Nói cách khác, bọn họ vừa nhảy xuống từ trên ban công liền mất tích.
Hơn nữa Thịnh Trình Việt cũng đã lắp đặt các loại camera không góc chết trên các bức tường xung quanh của nhà bọn họ, nhưng …… Thế nhưng không có bất kỳ cái camera nào quay được bóng người nào khả nghi ……
/848
|