Dường như Thịnh Trình Việt biết rõ là Tiêu Mộc Diên căng thẳng, anh đưa tay ôm bả vai Tiêu Mộc Diên và nói: "Không sao hết, anh ở đây."
Tiêu Mộc Diên không nói thật ra rằng, thứ mà cô sợ là nội dung của cuộc điện thoại này, đây là cuộc gọi từ Thịnh Thắng, nếu ông ta bảo Thịnh Trình Việt quay về Thịnh Thế thì anh sẽ quay về ư?
Vừa rồi Thịnh Trình Việt cũng không trả lời cô về vấn đề này.
Thịnh Trình Việt nhấn nút trả lời, hơn nữa cũng mở loa ngoài, anh nói khẽ bên tai Tiêu Mộc Diên: "Anh mãi mãi ở cạnh em."
Tiêu Mộc Diên nuốt một ngụm nước bọt, cô an ủi mình là không nên suy nghĩ quá nhiều, hầu hết nguồn gốc của điều không may là do suy nghĩ nhiều.
"Trình Việt à?" Đầu điện thoại bên kia truyền tới giọng nói già nua.
"Có chuyện gì không?" Giọng nói của Thịnh Trình Việt rất lạnh, lạnh đến mức giống như trong hầm băng.
"Trình Việt, gần đây ba đã suy nghĩ một chút, dù sao chúng ta cũng là ba con, liên hệ máu mủ đó không thể sửa đổi được."
"Cho nên ba muốn nói gì?"
"Ba cũng già rồi, ba cũng hy vọng tài sản của mình có thể có người thừa kế."
"Vâng." Thịnh Trình Việt đáp một tiếng, sau đó nói: "Con còn có một số việc phải làm, nếu như không có chuyện gì thì con cúp trước đây."
"Trình Việt, con đợi một chút, ba..."
Giọng nói của Thịnh Thắng còn vang vọng trong điện thoại nhưng Thịnh Trình Việt đã cúp điện thoại.
"Sao anh phải cúp điện thoại?" Tiêu Mộc Diên hỏi.
Thịnh Trình Việt nói: "Anh cũng đã biết ông ấy muốn nói gì thì không cúp không phải lãng phí thời gian à?"
"Ông ấy muốn nói điều gì?" Tiêu Mộc Diên hỏi.
Thịnh Trình Việt nói: "Không phải ông ấy muốn nói là..."
Giờ phút này, Thịnh Thắng lại gọi đến một lần nữa, Thịnh Trình Việt vẫn nghe máy, hơn nữa mở loa ngoài.
"Trình Việt, con quay về đi, quay lại Thịnh Thế đi."
Chẳng lẽ chuyện mà cô đặc biệt lo lắng sắp xảy ra? Tiêu Mộc Diên che ngực, cố gắng tỉnh táo lại.
"Anh ấy sẽ không trở về."
Dường như Tiêu Mộc Diên sợ chuyện gì nên lập tức từ chối Thịnh Thắng.
Thịnh Thắng nghe được giọng nói của Tiêu Mộc Diên, hình như có vẻ không vui, ông ta nói: "Cô dựa vào cái gì mà trả lời thay con trai tôi?"
"Con..." Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Trình Việt như sợ anh sẽ tức giận.
Nhưng Thịnh Trình Việt chỉ nói vào điện thoại: "Cô ấy là vợ con, ý cô ấy cũng đại biểu ý của con."
"Trình Việt, con cần phải hiểu rõ là nếu con quay về, ba ngàn năm trăm tỉ tài sản của Thịnh Thế đều thuộc về con." Thịnh Thắng nói.
Nhưng Thịnh Trình Việt chỉ cười khẽ: "Ba có chắc chắn là bây giờ Thịnh Thế còn có nhiều tài sản như vậy không?"
Đầu điện thoại bên kia im lặng một lúc lâu sau đó lại nói: "Nếu con quay về thì chắc không chỉ bao nhiêu đó. Trình Việt, con phải suy nghĩ kỹ, không nên bởi vì một người phụ nữ mà phá hỏng tương lai của mình."
"Còn ba đã mất đi gia đình vì một người phụ nữ." Thịnh Trình Việt không kìm nén được, cao giọng: "Ba có thể tự hỏi bản thân xem, rốt cuộc những thứ tài sản đó của Trịnh Thế có được bằng cách nào? Nếu đã rời khỏi nhà họ Thịnh thì con sẽ không trở về nữa."
"Trình Việt, như vậy đi, ba nhận Tiêu Mộc Diên là con dâu mình, cũng không cần con cưới người khác, như vậy chắc con có thể trở về chứ? Ba biết, lòng tự ái của con rất cao, không muốn đến công ty khác để làm công cho người ta. Bây giờ trong nước, chắc công ty Thịnh Thế của chúng ta đứng đầu đúng không? Bây giờ, một lần nữa ba lại mời con nhậm chức CEO, được chứ? Tất nhiên, ba hy vọng con có thể hơi chịu đựng một ít oan ức trước truyền thông, nhưng cũng chỉ nói con chủ động cầu hòa với ba mà thôi." Thịnh Thắng nói, trong lời nói của ông ta không giấu được vẻ hy vọng.
"Trình Việt, ba đã già rồi, không còn sức tranh đấu với những người trẻ tuổi kia."
Bây giờ Thịnh Thắng bắt đầu tỏ vẻ thê thảm.
Thịnh Trình Việt lại nói: "Con cũng không có suy nghĩ muốn cầu hòa với ba, hơn nữa con cũng không định gia nhập công ty của ba. Bởi vì trình độ cao nhất của nó mãi mãi nằm trong tầm tay con."
Sự tự tin của Thịnh Trình Việt làm cho Thịnh Thắng bật cười, ông ta nói: "Bây giờ, bộ dạng của con như vậy, con có biết bên ngoài đều nói gì về ba không? Họ đều nói sao ba nhẫn tâm đuổi con trai mình ra ngoài, làm bây giờ con không có nhà để về, ngay cả đi làm cũng không đi."
Thịnh Trình Việt như không nghe thấy lời Thịnh Thắng vậy: "Thật ra thì bây giờ hoàn cảnh Thịnh Thế cũng còn ổn, ít nhất đại cục đã sụp đổ, chỉ là thị trường chứng khoán phải co lại."
"Không phải con vẫn luôn ở nhà à? Sao..." Trong giọng Thịnh Thắng hơi có vẻ nghi ngờ.
Ông ta nghe người bên ngoài đồn rằng, Thịnh Trình Việt bị Thịnh Thế đuổi ra khỏi cửa, không chịu nổi khác biệt lớn như vậy nên vùi đầu trong nhà không ra ngoài.
Lúc ấy, tài vụ Thịnh Thế đã xuất hiện nguy cơ.
Lúc đầu Thịnh Thắng vẫn đang trên nỗi đau của người khác nhưng nay lại không có cách nào, đành phải gọi điện thoại cho Thịnh Trình Việt, ông ta còn đặc biệt hạ thấp mình. Ông ta nghĩ là, chỉ có vài nhân viên nội bộ biết về nguy cơ của Thịnh Thế, ông ta cũng công nhận tài năng của Thịnh Trình Việt, chỉ cần có thể lừa gạt anh quay về thì Thịnh Thế vẫn sẽ yên ổn vượt qua cửa ải này. Nhưng Thịnh Trình Việt nhốt mình trong nhà trong một thời gian thì sao lại biết được tin tức nội bộ của Thịnh Thế?
"Con vẫn luôn ở nhà cũng không thể xem tin tức à?" Thịnh Trình Việt cười, sau đó lại đột nhiên nói: "Ba nghĩ là tin tức nội bộ sẽ không bị truyền ra ư? Những ngừời uy tín tốt đẹp đều bị đuổi việc, cả công ty được thay thế bằng những người dối trá. Chút tình trạng đó của Thịnh Thế cả thế giới đều biết."
"Con nói vậy là có ý gì?" Thịnh Thắng hỏi, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc.
"Ý con chính là nghĩa đen đấy, hiện giờ con đang bận rộn với gia đình của mình, ba cũng không cần gọi điện thoại đến đây nữa." Thịnh Trình Việt nói xong lại cúp điện thoại.
Ở bên cạnh, Tiêu Mộc Diên nghe vậy hơi sửng sốt: "Hai người nói gì vậy? Đó là tình huống gì? Thịnh Thế xảy ra chuyện gì à?"
"Diên Diên, anh nói với em này, Tiêu Thị của em sắp đưa ra thị trường chứng khoán."
Nghe được lời của Thịnh Trình Việt, ánh mắt Tiêu Mộc Diên đột nhiên trừng lên: " Anh không nói đùa với em chứ, chỉ với một chút giá trị sản lượng của công ty chúng ta mà cũng có thể đưa ra thị trường à?"
Rõ ràng Tiêu Mộc Diên không tin nhưng nhìn vẻ mặt Thịnh Trình Việt lại có vẻ như đang nói thật.
"Thật sự có thể ư?"
Thịnh Trình Việt gật đầu.
Sau đó Tiêu Mộc Diên lại hỏi: "Vậy cổ phần của Thịnh Thế bị co lại là chuyện gì xảy ra?"
Thịnh Trình Việt nhớ tới chuyện kia, không nhịn được hừ lạnh một tiếng: "Không phải đều do lão già háo sắc kia à? Haizz, không nói cũng được."
Nghe được Thịnh Trình Việt nói về ba mình như vậy, cô không kìm được nhớ đến người bạn nhỏ Viễn Đan, cô đột nhiên bật cười: "Anh còn nói Viễn Đan, không phải bản thân anh cũng thường xuyên nghi ngờ ba anh à?"
Thịnh Trình Việt nhớ đến một khoảng thời gian trước, Viễn Đan luôn nói anh thế này thế kia. Đúng là anh và Viễn Đan hơi có chút giống nhau, nhưng...
"Tất nhiên hai bọn anh không giống nhau nha, dù sao anh vẫn không làm gì mà bị oan uổng. Nhưng ba anh thì đơn giản là tự tìm chỗ chết."
Tiêu Mộc Diên không nói thật ra rằng, thứ mà cô sợ là nội dung của cuộc điện thoại này, đây là cuộc gọi từ Thịnh Thắng, nếu ông ta bảo Thịnh Trình Việt quay về Thịnh Thế thì anh sẽ quay về ư?
Vừa rồi Thịnh Trình Việt cũng không trả lời cô về vấn đề này.
Thịnh Trình Việt nhấn nút trả lời, hơn nữa cũng mở loa ngoài, anh nói khẽ bên tai Tiêu Mộc Diên: "Anh mãi mãi ở cạnh em."
Tiêu Mộc Diên nuốt một ngụm nước bọt, cô an ủi mình là không nên suy nghĩ quá nhiều, hầu hết nguồn gốc của điều không may là do suy nghĩ nhiều.
"Trình Việt à?" Đầu điện thoại bên kia truyền tới giọng nói già nua.
"Có chuyện gì không?" Giọng nói của Thịnh Trình Việt rất lạnh, lạnh đến mức giống như trong hầm băng.
"Trình Việt, gần đây ba đã suy nghĩ một chút, dù sao chúng ta cũng là ba con, liên hệ máu mủ đó không thể sửa đổi được."
"Cho nên ba muốn nói gì?"
"Ba cũng già rồi, ba cũng hy vọng tài sản của mình có thể có người thừa kế."
"Vâng." Thịnh Trình Việt đáp một tiếng, sau đó nói: "Con còn có một số việc phải làm, nếu như không có chuyện gì thì con cúp trước đây."
"Trình Việt, con đợi một chút, ba..."
Giọng nói của Thịnh Thắng còn vang vọng trong điện thoại nhưng Thịnh Trình Việt đã cúp điện thoại.
"Sao anh phải cúp điện thoại?" Tiêu Mộc Diên hỏi.
Thịnh Trình Việt nói: "Anh cũng đã biết ông ấy muốn nói gì thì không cúp không phải lãng phí thời gian à?"
"Ông ấy muốn nói điều gì?" Tiêu Mộc Diên hỏi.
Thịnh Trình Việt nói: "Không phải ông ấy muốn nói là..."
Giờ phút này, Thịnh Thắng lại gọi đến một lần nữa, Thịnh Trình Việt vẫn nghe máy, hơn nữa mở loa ngoài.
"Trình Việt, con quay về đi, quay lại Thịnh Thế đi."
Chẳng lẽ chuyện mà cô đặc biệt lo lắng sắp xảy ra? Tiêu Mộc Diên che ngực, cố gắng tỉnh táo lại.
"Anh ấy sẽ không trở về."
Dường như Tiêu Mộc Diên sợ chuyện gì nên lập tức từ chối Thịnh Thắng.
Thịnh Thắng nghe được giọng nói của Tiêu Mộc Diên, hình như có vẻ không vui, ông ta nói: "Cô dựa vào cái gì mà trả lời thay con trai tôi?"
"Con..." Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Trình Việt như sợ anh sẽ tức giận.
Nhưng Thịnh Trình Việt chỉ nói vào điện thoại: "Cô ấy là vợ con, ý cô ấy cũng đại biểu ý của con."
"Trình Việt, con cần phải hiểu rõ là nếu con quay về, ba ngàn năm trăm tỉ tài sản của Thịnh Thế đều thuộc về con." Thịnh Thắng nói.
Nhưng Thịnh Trình Việt chỉ cười khẽ: "Ba có chắc chắn là bây giờ Thịnh Thế còn có nhiều tài sản như vậy không?"
Đầu điện thoại bên kia im lặng một lúc lâu sau đó lại nói: "Nếu con quay về thì chắc không chỉ bao nhiêu đó. Trình Việt, con phải suy nghĩ kỹ, không nên bởi vì một người phụ nữ mà phá hỏng tương lai của mình."
"Còn ba đã mất đi gia đình vì một người phụ nữ." Thịnh Trình Việt không kìm nén được, cao giọng: "Ba có thể tự hỏi bản thân xem, rốt cuộc những thứ tài sản đó của Trịnh Thế có được bằng cách nào? Nếu đã rời khỏi nhà họ Thịnh thì con sẽ không trở về nữa."
"Trình Việt, như vậy đi, ba nhận Tiêu Mộc Diên là con dâu mình, cũng không cần con cưới người khác, như vậy chắc con có thể trở về chứ? Ba biết, lòng tự ái của con rất cao, không muốn đến công ty khác để làm công cho người ta. Bây giờ trong nước, chắc công ty Thịnh Thế của chúng ta đứng đầu đúng không? Bây giờ, một lần nữa ba lại mời con nhậm chức CEO, được chứ? Tất nhiên, ba hy vọng con có thể hơi chịu đựng một ít oan ức trước truyền thông, nhưng cũng chỉ nói con chủ động cầu hòa với ba mà thôi." Thịnh Thắng nói, trong lời nói của ông ta không giấu được vẻ hy vọng.
"Trình Việt, ba đã già rồi, không còn sức tranh đấu với những người trẻ tuổi kia."
Bây giờ Thịnh Thắng bắt đầu tỏ vẻ thê thảm.
Thịnh Trình Việt lại nói: "Con cũng không có suy nghĩ muốn cầu hòa với ba, hơn nữa con cũng không định gia nhập công ty của ba. Bởi vì trình độ cao nhất của nó mãi mãi nằm trong tầm tay con."
Sự tự tin của Thịnh Trình Việt làm cho Thịnh Thắng bật cười, ông ta nói: "Bây giờ, bộ dạng của con như vậy, con có biết bên ngoài đều nói gì về ba không? Họ đều nói sao ba nhẫn tâm đuổi con trai mình ra ngoài, làm bây giờ con không có nhà để về, ngay cả đi làm cũng không đi."
Thịnh Trình Việt như không nghe thấy lời Thịnh Thắng vậy: "Thật ra thì bây giờ hoàn cảnh Thịnh Thế cũng còn ổn, ít nhất đại cục đã sụp đổ, chỉ là thị trường chứng khoán phải co lại."
"Không phải con vẫn luôn ở nhà à? Sao..." Trong giọng Thịnh Thắng hơi có vẻ nghi ngờ.
Ông ta nghe người bên ngoài đồn rằng, Thịnh Trình Việt bị Thịnh Thế đuổi ra khỏi cửa, không chịu nổi khác biệt lớn như vậy nên vùi đầu trong nhà không ra ngoài.
Lúc ấy, tài vụ Thịnh Thế đã xuất hiện nguy cơ.
Lúc đầu Thịnh Thắng vẫn đang trên nỗi đau của người khác nhưng nay lại không có cách nào, đành phải gọi điện thoại cho Thịnh Trình Việt, ông ta còn đặc biệt hạ thấp mình. Ông ta nghĩ là, chỉ có vài nhân viên nội bộ biết về nguy cơ của Thịnh Thế, ông ta cũng công nhận tài năng của Thịnh Trình Việt, chỉ cần có thể lừa gạt anh quay về thì Thịnh Thế vẫn sẽ yên ổn vượt qua cửa ải này. Nhưng Thịnh Trình Việt nhốt mình trong nhà trong một thời gian thì sao lại biết được tin tức nội bộ của Thịnh Thế?
"Con vẫn luôn ở nhà cũng không thể xem tin tức à?" Thịnh Trình Việt cười, sau đó lại đột nhiên nói: "Ba nghĩ là tin tức nội bộ sẽ không bị truyền ra ư? Những ngừời uy tín tốt đẹp đều bị đuổi việc, cả công ty được thay thế bằng những người dối trá. Chút tình trạng đó của Thịnh Thế cả thế giới đều biết."
"Con nói vậy là có ý gì?" Thịnh Thắng hỏi, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc.
"Ý con chính là nghĩa đen đấy, hiện giờ con đang bận rộn với gia đình của mình, ba cũng không cần gọi điện thoại đến đây nữa." Thịnh Trình Việt nói xong lại cúp điện thoại.
Ở bên cạnh, Tiêu Mộc Diên nghe vậy hơi sửng sốt: "Hai người nói gì vậy? Đó là tình huống gì? Thịnh Thế xảy ra chuyện gì à?"
"Diên Diên, anh nói với em này, Tiêu Thị của em sắp đưa ra thị trường chứng khoán."
Nghe được lời của Thịnh Trình Việt, ánh mắt Tiêu Mộc Diên đột nhiên trừng lên: " Anh không nói đùa với em chứ, chỉ với một chút giá trị sản lượng của công ty chúng ta mà cũng có thể đưa ra thị trường à?"
Rõ ràng Tiêu Mộc Diên không tin nhưng nhìn vẻ mặt Thịnh Trình Việt lại có vẻ như đang nói thật.
"Thật sự có thể ư?"
Thịnh Trình Việt gật đầu.
Sau đó Tiêu Mộc Diên lại hỏi: "Vậy cổ phần của Thịnh Thế bị co lại là chuyện gì xảy ra?"
Thịnh Trình Việt nhớ tới chuyện kia, không nhịn được hừ lạnh một tiếng: "Không phải đều do lão già háo sắc kia à? Haizz, không nói cũng được."
Nghe được Thịnh Trình Việt nói về ba mình như vậy, cô không kìm được nhớ đến người bạn nhỏ Viễn Đan, cô đột nhiên bật cười: "Anh còn nói Viễn Đan, không phải bản thân anh cũng thường xuyên nghi ngờ ba anh à?"
Thịnh Trình Việt nhớ đến một khoảng thời gian trước, Viễn Đan luôn nói anh thế này thế kia. Đúng là anh và Viễn Đan hơi có chút giống nhau, nhưng...
"Tất nhiên hai bọn anh không giống nhau nha, dù sao anh vẫn không làm gì mà bị oan uổng. Nhưng ba anh thì đơn giản là tự tìm chỗ chết."
/848
|