"Anh, anh có cảm thấy ba mình hình như có chỗ nào đó không đúng hay không?"
Sau khi Thịnh Thắng đi rồi, Thịnh Thảo An hỏi.
Có đôi khi cô ta thật sự cảm thấy Thịnh Thắng có vấn đề gì đó. Không phải người này vẫn luôn rất sĩ diện sao? Sao vừa đến bên cạnh Tô Anh thì ngay cả mặt mũi gì đó đều không quan trọng vậy?
Chẳng lẽ giữa bọn họ là tình yêu chân chính sao? Cô ta hình như còn không tin đâu.
Thịnh Trình Việt nhìn Thịnh Thảo An không nói một lời nào, dường như đang suy nghĩ gì đó.
"Em nói anh đấy, anh nhìn em làm gì? Em thấy mình chẳng có gì kỳ lạ cả." Thịnh Thảo An nhíu mày hỏi.
"Bình thường người có kỳ lạ cũng không thể tự mình phát hiện được."
Thịnh Trình Việt nói vậy rồi nhấc chân rời đi.
Thịnh Thảo An hơi rầu rĩ nhìn theo bóng lưng của Thịnh Trình Việt. Đại thần này đang nói lời cao thâm khó dò gì vậy chứ?
"Này, anh trai, anh nói cho rõ ràng rồi hãy đi. Em cảm giác mình chẳng có chỗ nào kỳ lạ cả. Em nói thật đấy."
Thịnh Thảo An nói xong liền đi theo.
Tô Anh ra tới cửa lại thả tay Thịnh Thắng ra.
Thịnh Thắng cảm giác có gì đó không đúng, nhìn Tô Anh khẽ hỏi: “Anh Anh, cháu làm sao vậy?"
Tô Anh chỉ cười lạnh: “Cháu có thể thế nào chứ? Cháu làm vậy còn không phải là sợ làm cho chú Thịnh mất mặt sao?"
Giọng nói của Tô Anh lạnh lùng, tự cho rằng mình đã biểu đạt sự bất mãn của mình rất rõ ràng. Nhưng Thịnh Thắng lại giống như đã hoàn toàn rớt mạng, tự nhiên vỗ vào sau lưng của Tô Anh nói: "Anh Anh đúng là hiểu chuyện! Chú Thịnh biết bây giờ chú có lỗi với cháu, nhưng mong cháu tạm thời nhẫn nại một chút."
Lúc này Tô Anh đã tức giận mà không trút ra được. Ai bảo vừa rồi mình lựa chọn kiểu bất đắc dĩ lại uất ức như vậy chứ?
"Chú Thịnh, cháu nghĩ nếu như cháu cứ ở bên cạnh chú thì con trai, con gái chú chắc chắn sẽ không công nhận chú. Cho nên, nếu không chúng ta chia tay đi. Cháu nghĩ như vậy thì Trình Việt hẳn sẽ trở lại Thịnh Thế."
Cho dù Thịnh Thắng có chậm chạp nữa cũng đánh hơi được Tô Anh đang không vui, nhưng ông ta có thể có cách nào chứ? Kết quả là ông ta cũng chỉ có thể giả ngốc.
"Tính tình nó rất ngang ngược giống với mẹ nó. Cháu đừng để ý tới nó làm gì. Những chuyện khác thì chúng ta sẽ tự nghĩ cách. Chú nghĩ người của Tô gia các cháu cũng rất có năng lực. Nếu như Thịnh Thế lại triển khai hoạt động như vậy nữa, chú thấy có thể suy nghĩ để cho ba cháu tới quản lý Thịnh Thế một thời gian."
Tô Anh nghe vậy thì mỉm cười và gật đầu, nhận được Thịnh Thế vẫn là tâm nguyện của ba cô ta. Lúc này, cô ta muốn hoàn thành tâm nguyện thay ông ta.
Chỉ có điều cô ta không nói, cô ta cũng sẽ đích thân phá hỏng nó. Bây giờ Thịnh Thế rõ ràng không chịu nổi một đòn.
Tô Anh còn chưa trả lời lại thấy phía trước có một người phụ nữ vội vàng đi tới và va vào cô ta.
"Anh Anh, cháu không sao chứ?"
Ở trong mắt Thịnh Thắng lại thấy được Tô Anh đang nói chuyện với mình thì đột nhiên ngã xuống đất.
Tô Anh được Thịnh Thắng đỡ mới khó nhọc đứng lên. Cô ta xoa cái mông bị ngã suýt nữa thì nứt ra, nhìn người trước mặt với vẻ không vui.
Không giống với Tô Anh, sau khi người kia đụng mạnh vào cô ta lại còn đứng thẳng ở đó.
"Cô là nhân viên của công ty này sao?" Thịnh Thắng nhìn người đứng đó và đi tới giáo huấn.
Tô Anh nghe Thịnh Thắng nói thì cảm giác có chút hài lòng. Không quan tâm người này thế nào, dù sao vẫn sẽ che chở cho cô ta.
Chỉ là khi cô ta nhìn thấy người đang đứng thẳng kia thì cơ thể khẽ run lên.
"Xin lỗi, xin lỗi."
Người va vào Tô Anh là Lâm Linh. Cô ấy nhìn Tô Anh rồi lập tức cúi người nói xin lỗi. Dáng vẻ cô ấy xin lỗi rất chân thành, làm người ta không nhìn ra được chút giả vờ nào.
Thịnh Thắng còn muốn nói gì đó để dạy dỗ cô gái này một chút, nhưng đã bị Tô Anh khoác tay lên.
"Chú Thịnh, thôi quên đi. Cháu nghĩ em gái nhỏ này cũng không phải cố ý đâu." Sau đó, Tô Anh tươi cười nhìn Lâm Linh: “Tôi nghĩ vừa rồi va chạm rất mạnh, cô không bị thương chứ?"
Lâm Linh lắc đầu: “Tôi không bị thương. Tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ, hai người từ đối diện đi qua, vì sao một người không sao mà một người lại có phản ứng lớn như vậy?"
Thật ra Tô Anh thấy hơi nghi ngờ. Cô ta cũng bị đụng cho ngã trên mặt đất, sao người trước mặt này lại hoàn toàn không có việc gì? Điều này thật kỳ lạ.
"Nguyên nhân này thì chỉ sợ phải đi hỏi nhà khoa học gì đó thôi. Tôi nghĩ căn cứ vào trình độ của hai người chúng tôi chắc hẳn không thể trả lời được rồi." Tô Anh mỉm cười và gián tiếp từ chối trả lời.
"Sao tôi lại cảm giác là vì một người thân thẳng mà một người khác lại là bóng nghiêng vậy."
Lâm Linh vẫn nói với giọng điệu trêu đùa. Lời này truyền đến trong tai Tô Anh có cảm thấy vô cùng châm chọc.
Thấy vẻ mặt Tô Anh, Lâm Linh càng cười tươi hơn.
"Xin lỗi, thật ra tôi chỉ nói ra quan điểm của mình mà thôi."
"Xin lỗi cái gì? Lẽ nào lời cô vừa nói còn nhằm vào ai sao?" Tô Anh hỏi.
Lâm Linh lắc đầu.
"Vậy thì không phải rồi. Thật ra tôi cảm giác còn có một nguyên nhân khác. Cũng có thể bởi vì người xông tới cố ý." Tô Anh nói và nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Linh. Nhưng cô ta hơi thất vọng vì người này vẫn bình tĩnh như vậy, không hề có điểm nào khác thường.
Chính bởi vì bây giờ Lâm Linh lộ ra vẻ mặt vô tội, nghiêng đầu và chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, dường như hoàn toàn không hiểu Tô Anh đang nói gì.
Thật ra không nói gì chính là sự phản kích tốt nhất. Bởi vì sau lời nói của Tô Anh, xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh làm cô ta cảm giác có chút xấu hổ.
Đột nhiên, Tô Anh hét lớn một tiếng.
"Anh Anh, sao vậy?" Thịnh Thắng hỏi.
"Cháu chợt nhớ ra lát nữa còn phải tham dự một cuộc họp quan trọng, thật sự không thể tới muộn được!"
Thịnh Thắng nghĩ tình trạng Thịnh Thế đã như bây giờ, nếu còn bỏ lỡ chuyện gì quan trọng thì trên cơ bản chính là tiêu đời. Kết quả là ông ta lập tức dẫn theo Tô Anh rời khỏi đây.
Lâm Linh lại phối hợp đứng tránh sang bên cạnh.
Khi Tô Anh rời đi, cô ấy còn nhìn cô ta cười rất chân thành.
Mà Tô Anh luôn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại không thể nói ra được. Khi nhìn thấy đôi mắt của Lâm Linh, cô ta dường như đột nhiên hiểu ra điều gì, cơ thể lập tức cứng đờ, trong mắt còn lộ rõ sự khủng hoảng.
Thấy dáng vẻ Tô Anh như vậy, Lâm Linh lại cảm thấy khó hiểu. Sao cô ấy có cảm giác Tô Anh như nhìn thấy một người khác ở trong mắt mình vậy?
Thôi đi, cô ấy quyết định không cần tốn đầu óc và thời gian trong chuyện này.
Sau đó, Lâm Linh lại ôm tài liệu đi về phía nơi vừa rồi định đi. Kết quả, cô ấy đã bị một người cản lại.
"Linh Linh, cô định đi đâu vậy?"
Người cản đường cô ấy là Thịnh Thảo An. Lâm Linh rốt cuộc vẫn nói thật: "Tôi vừa đi tới văn phòng đóng dấu một ít tài liệu, bây giờ tính về phòng của chúng ta đây."
Sau khi Thịnh Thắng đi rồi, Thịnh Thảo An hỏi.
Có đôi khi cô ta thật sự cảm thấy Thịnh Thắng có vấn đề gì đó. Không phải người này vẫn luôn rất sĩ diện sao? Sao vừa đến bên cạnh Tô Anh thì ngay cả mặt mũi gì đó đều không quan trọng vậy?
Chẳng lẽ giữa bọn họ là tình yêu chân chính sao? Cô ta hình như còn không tin đâu.
Thịnh Trình Việt nhìn Thịnh Thảo An không nói một lời nào, dường như đang suy nghĩ gì đó.
"Em nói anh đấy, anh nhìn em làm gì? Em thấy mình chẳng có gì kỳ lạ cả." Thịnh Thảo An nhíu mày hỏi.
"Bình thường người có kỳ lạ cũng không thể tự mình phát hiện được."
Thịnh Trình Việt nói vậy rồi nhấc chân rời đi.
Thịnh Thảo An hơi rầu rĩ nhìn theo bóng lưng của Thịnh Trình Việt. Đại thần này đang nói lời cao thâm khó dò gì vậy chứ?
"Này, anh trai, anh nói cho rõ ràng rồi hãy đi. Em cảm giác mình chẳng có chỗ nào kỳ lạ cả. Em nói thật đấy."
Thịnh Thảo An nói xong liền đi theo.
Tô Anh ra tới cửa lại thả tay Thịnh Thắng ra.
Thịnh Thắng cảm giác có gì đó không đúng, nhìn Tô Anh khẽ hỏi: “Anh Anh, cháu làm sao vậy?"
Tô Anh chỉ cười lạnh: “Cháu có thể thế nào chứ? Cháu làm vậy còn không phải là sợ làm cho chú Thịnh mất mặt sao?"
Giọng nói của Tô Anh lạnh lùng, tự cho rằng mình đã biểu đạt sự bất mãn của mình rất rõ ràng. Nhưng Thịnh Thắng lại giống như đã hoàn toàn rớt mạng, tự nhiên vỗ vào sau lưng của Tô Anh nói: "Anh Anh đúng là hiểu chuyện! Chú Thịnh biết bây giờ chú có lỗi với cháu, nhưng mong cháu tạm thời nhẫn nại một chút."
Lúc này Tô Anh đã tức giận mà không trút ra được. Ai bảo vừa rồi mình lựa chọn kiểu bất đắc dĩ lại uất ức như vậy chứ?
"Chú Thịnh, cháu nghĩ nếu như cháu cứ ở bên cạnh chú thì con trai, con gái chú chắc chắn sẽ không công nhận chú. Cho nên, nếu không chúng ta chia tay đi. Cháu nghĩ như vậy thì Trình Việt hẳn sẽ trở lại Thịnh Thế."
Cho dù Thịnh Thắng có chậm chạp nữa cũng đánh hơi được Tô Anh đang không vui, nhưng ông ta có thể có cách nào chứ? Kết quả là ông ta cũng chỉ có thể giả ngốc.
"Tính tình nó rất ngang ngược giống với mẹ nó. Cháu đừng để ý tới nó làm gì. Những chuyện khác thì chúng ta sẽ tự nghĩ cách. Chú nghĩ người của Tô gia các cháu cũng rất có năng lực. Nếu như Thịnh Thế lại triển khai hoạt động như vậy nữa, chú thấy có thể suy nghĩ để cho ba cháu tới quản lý Thịnh Thế một thời gian."
Tô Anh nghe vậy thì mỉm cười và gật đầu, nhận được Thịnh Thế vẫn là tâm nguyện của ba cô ta. Lúc này, cô ta muốn hoàn thành tâm nguyện thay ông ta.
Chỉ có điều cô ta không nói, cô ta cũng sẽ đích thân phá hỏng nó. Bây giờ Thịnh Thế rõ ràng không chịu nổi một đòn.
Tô Anh còn chưa trả lời lại thấy phía trước có một người phụ nữ vội vàng đi tới và va vào cô ta.
"Anh Anh, cháu không sao chứ?"
Ở trong mắt Thịnh Thắng lại thấy được Tô Anh đang nói chuyện với mình thì đột nhiên ngã xuống đất.
Tô Anh được Thịnh Thắng đỡ mới khó nhọc đứng lên. Cô ta xoa cái mông bị ngã suýt nữa thì nứt ra, nhìn người trước mặt với vẻ không vui.
Không giống với Tô Anh, sau khi người kia đụng mạnh vào cô ta lại còn đứng thẳng ở đó.
"Cô là nhân viên của công ty này sao?" Thịnh Thắng nhìn người đứng đó và đi tới giáo huấn.
Tô Anh nghe Thịnh Thắng nói thì cảm giác có chút hài lòng. Không quan tâm người này thế nào, dù sao vẫn sẽ che chở cho cô ta.
Chỉ là khi cô ta nhìn thấy người đang đứng thẳng kia thì cơ thể khẽ run lên.
"Xin lỗi, xin lỗi."
Người va vào Tô Anh là Lâm Linh. Cô ấy nhìn Tô Anh rồi lập tức cúi người nói xin lỗi. Dáng vẻ cô ấy xin lỗi rất chân thành, làm người ta không nhìn ra được chút giả vờ nào.
Thịnh Thắng còn muốn nói gì đó để dạy dỗ cô gái này một chút, nhưng đã bị Tô Anh khoác tay lên.
"Chú Thịnh, thôi quên đi. Cháu nghĩ em gái nhỏ này cũng không phải cố ý đâu." Sau đó, Tô Anh tươi cười nhìn Lâm Linh: “Tôi nghĩ vừa rồi va chạm rất mạnh, cô không bị thương chứ?"
Lâm Linh lắc đầu: “Tôi không bị thương. Tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ, hai người từ đối diện đi qua, vì sao một người không sao mà một người lại có phản ứng lớn như vậy?"
Thật ra Tô Anh thấy hơi nghi ngờ. Cô ta cũng bị đụng cho ngã trên mặt đất, sao người trước mặt này lại hoàn toàn không có việc gì? Điều này thật kỳ lạ.
"Nguyên nhân này thì chỉ sợ phải đi hỏi nhà khoa học gì đó thôi. Tôi nghĩ căn cứ vào trình độ của hai người chúng tôi chắc hẳn không thể trả lời được rồi." Tô Anh mỉm cười và gián tiếp từ chối trả lời.
"Sao tôi lại cảm giác là vì một người thân thẳng mà một người khác lại là bóng nghiêng vậy."
Lâm Linh vẫn nói với giọng điệu trêu đùa. Lời này truyền đến trong tai Tô Anh có cảm thấy vô cùng châm chọc.
Thấy vẻ mặt Tô Anh, Lâm Linh càng cười tươi hơn.
"Xin lỗi, thật ra tôi chỉ nói ra quan điểm của mình mà thôi."
"Xin lỗi cái gì? Lẽ nào lời cô vừa nói còn nhằm vào ai sao?" Tô Anh hỏi.
Lâm Linh lắc đầu.
"Vậy thì không phải rồi. Thật ra tôi cảm giác còn có một nguyên nhân khác. Cũng có thể bởi vì người xông tới cố ý." Tô Anh nói và nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Linh. Nhưng cô ta hơi thất vọng vì người này vẫn bình tĩnh như vậy, không hề có điểm nào khác thường.
Chính bởi vì bây giờ Lâm Linh lộ ra vẻ mặt vô tội, nghiêng đầu và chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, dường như hoàn toàn không hiểu Tô Anh đang nói gì.
Thật ra không nói gì chính là sự phản kích tốt nhất. Bởi vì sau lời nói của Tô Anh, xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh làm cô ta cảm giác có chút xấu hổ.
Đột nhiên, Tô Anh hét lớn một tiếng.
"Anh Anh, sao vậy?" Thịnh Thắng hỏi.
"Cháu chợt nhớ ra lát nữa còn phải tham dự một cuộc họp quan trọng, thật sự không thể tới muộn được!"
Thịnh Thắng nghĩ tình trạng Thịnh Thế đã như bây giờ, nếu còn bỏ lỡ chuyện gì quan trọng thì trên cơ bản chính là tiêu đời. Kết quả là ông ta lập tức dẫn theo Tô Anh rời khỏi đây.
Lâm Linh lại phối hợp đứng tránh sang bên cạnh.
Khi Tô Anh rời đi, cô ấy còn nhìn cô ta cười rất chân thành.
Mà Tô Anh luôn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại không thể nói ra được. Khi nhìn thấy đôi mắt của Lâm Linh, cô ta dường như đột nhiên hiểu ra điều gì, cơ thể lập tức cứng đờ, trong mắt còn lộ rõ sự khủng hoảng.
Thấy dáng vẻ Tô Anh như vậy, Lâm Linh lại cảm thấy khó hiểu. Sao cô ấy có cảm giác Tô Anh như nhìn thấy một người khác ở trong mắt mình vậy?
Thôi đi, cô ấy quyết định không cần tốn đầu óc và thời gian trong chuyện này.
Sau đó, Lâm Linh lại ôm tài liệu đi về phía nơi vừa rồi định đi. Kết quả, cô ấy đã bị một người cản lại.
"Linh Linh, cô định đi đâu vậy?"
Người cản đường cô ấy là Thịnh Thảo An. Lâm Linh rốt cuộc vẫn nói thật: "Tôi vừa đi tới văn phòng đóng dấu một ít tài liệu, bây giờ tính về phòng của chúng ta đây."
/848
|