Đương nhiên, cuối cùng Lâm Linh vẫn thay thế Thịnh Thảo An đọc bài phát biểu đó.
Mặt của Lâm Linh vốn nhỏ, cộng thêm việc đeo một chiếc mặt nạ lớn, vì vậy không ai phát hiện ra khuôn mặt thật của cô, mà trong buổi họp báo này, mặc dù đoạn văn này rất quan trọng, nhưng nó cũng chỉ là một thứ gia vị, không có nhiều người quan tâm rốt cuộc người nói là ai.
Sau đó, những phần còn lại đều theo sự sắp xếp từ trước của Tiêu Mộc Diên, buổi hợp báo phát hành sản phẩm mới kết thúc tốt đẹp.
Mặc dù những người tới ngày hôm nay là những người khó tránh được, nhưng Tiêu Mộc Diên có lòng tin, chỉ cần qua ngày hôm nay, sẽ có rất nhiều người cảm thấy hối hận vì đã không đến đây, cô có lòng tin như vậy.
“Mộc Diên.”
Sau khi mọi người về gần hết, Lâm Linh đứng phía sau Mộc Diên gọi tên cô, Tiêu Mộc Diên không hiểu chuyện gì, quay đầu lại.
“Có chuyện gì vậy?”
Vẻ mặt của Lâm Linh có chút âm trầm, cô từ từ đi tới trước mặt Tiêu Mộc Diên, nhìn thẳng vào cô ấy.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Trong giọng nói của Tiêu Mộc Diên chứa đầy sự khó hiểu.
Lâm Linh ngập ngừng mấy giây rồi lên tiếng nói: “Tôi chỉ muốn hỏi cô, có phải cô cũng tin những lời bọn họ nói không?”
“Là sao cơ?” Vẻ mặt Tiêu Mộc Diên nghi hoặc.
Nhưng Lâm Linh lại nghĩ rằng Tiêu Mộc Diên giả ngốc, cô nói: “Lúc nãy bởi vì cô nói tình huống rất gấp gấp, vì vậy tôi mới giúp đỡ cô. Nhưng lúc đó trong lời nói của cô còn hàm chứa sự khinh thường, có phải cô cảm thấy tôi đang giả vờ có đúng không?”
Lúc nãy Lâm Linh cũng bị vẻ mặt đáng sợ của cô dọa cho sợ hãi, cho nên đã đồng ý giúp đỡ cô. Nhưng bây giờ sau khi cô giúp Tiêu Mộc Diên hoàn thành công việc, nhưng Tiêu Mộc Diên lại không hề quan tâm đến cô, điều này đã làm cho cô cảm thấy rất tổn thương.
Tiêu Mộc Diên nhìn dáng vẻ của Lâm Linh, lại nhớ tới biểu hiện của mình, cô cũng có chút áy náy.
“Tôi xin lỗi, lúc nãy tôi không để ý đến cảm xúc của cô.” Sau đó Tiêu Mộc Diên vẫn nói lời xin lỗi.
Đương nhiên cô cũng không nói rằng, thực ra lúc nghe thấy những lời đồng nghiệp nói, cô cũng tin vào những điều ấy.
Sau khi Lâm Linh nghe câu này xong, khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ: “Không sao, chỉ cần cô tin tôi là được.”
Tiêu Mộc Diên nhìn nụ cười xán lạn của cô ấy, đương nhiên cô cũng chỉ có thể mỉm cười đáp lại.
“Đúng rồi.”
Lúc hai người đang cười có chút gượng gạo, thì Lâm Linh đột nhiên lên tiếng.
Tiêu Mộc Diên thì bình tĩnh nhìn cô, đợi cô nói tiếp.
“Tôi nhớ ra rồi, hình như hồi tối hôm qua tôi vẫn chưa ăn gì, bữa sáng hôm nay cũng chưa ăn, tôi có thể đi ăn một chút gì đó trước được không?” Lâm Linh nhíu mày, nhìn Tiêu Mộc Diên với khuôn mặt ai oán.
Tiêu Mộc Diên nhớ tới, từ khi Lâm Linh ra khỏi quán cà phê, cô ấy chưa từng biểu hiện giống như vậy. Lúc đó, Lâm Linh vẫn là bà chủ của cô, nhưng cũng xem như là đối xử chu đáo tỉ mỉ với cô. Nhưng ngược lại cô đối xử với cô ấy chưa tận tình lắm. Lúc nãy lại còn nghi ngờ vô căn cứ, sự áy náy đang càng lúc càng nhiều.
“Đương nhiên là có thể rồi, cô đã từng nói nếu nhân viên của mình không được ăn ngon, vậy người đó không xứng làm bà chủ.” Tiêu Mộc Diên lấy những lời nói lúc trước của Lâm Linh ra để trêu chọc.
Lâm Linh nghe thấy vậy cũng mỉm cười, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Tiêu Mộc Diên vốn mỉm cười nhìn Lâm Linh rời đi, thế nhưng qua mấy giây, nụ cười này dần cứng nhắc trên môi, đến bây giờ, Thịnh Thảo An vẫn chưa tìm tới đây.
Tiêu Mộc Diên lấy điện thoại ra bắt đầu gọi cho Thịnh Thảo An, lúc trước gọi mấy lần vẫn luôn không liên lạc được, điều này đã làm cho cô trở nên buồn bực mất tập trung.
“Có chuyện gì vậy?”
Lúc này, đột nhiên có một giọng nam vang lên bên tai Tiêu Mộc Diên, cô xoay đầu lại, quả nhiên là Thịnh Trình Việt.
Tiêu Mộc Diên mặt mày ủ rũ nói: “Không biết Thịnh Thảo An đã chạy đi đâu rồi.”
Từ lúc bắt đầu hoạt động, Thịnh Trình Việt vẫn luôn ngồi ở vị trí của mình nhìn Tiêu Mộc Diên.Vốn dĩ anh định vừa kết thúc hoạt động sẽ tới tìm cô ngay, thế nhưng mới đi được nửa đường, thì nhìn thấy cô và Lâm Linh đang nói gì đó với nhau, vì vậy anh đợi hai người các cô nói xong rồi mới đi qua.
“Không sao, con bé cũng là người đã trưởng thành rồi, với lại buổi họp báo cũng kết thúc rồi mà?” Thịnh Trình Việt ôm bả vai Tiêu Mộc Diên an ủi.
Nhưng khuôn mặt của Tiêu Mộc Diên vẫn ủ rũ: “Cho dù buổi họp báo đã kết thúc, nhưng cuộc thi cũng sắp bắt đầu rồi, chẳng lẽ anh đã quên nhân viên tham gia cuộc thi đều phải vào ký túc xá trước sao?”
Thịnh Trình Việt nghĩ lại đúng là có chuyện như vậy, nhưng vì để an ủi Tiêu Mộc Diên, anh vẫn nói: “Quy định của cuộc thi năm nay đã thay đổi rồi, ngày mai chỉ là vòng loại mà thôi.”
“Nhưng hội trường của cuộc thi đã đóng kín, chỉ có nhân viên đi từ ký túc xá ra mới được tính.”
Đây chính chuyện Tiêu Mộc Diên lo lắng nhất, bình thường Thịnh Thảo An luôn nói với cô rằng con bé muốn giành chiến thắng đến cỡ nào, tại sao lại biến mất trong giây phút quan trọng này chứ?
“Không có việc gì đâu, bây giờ mới là buổi trưa thôi, chúng ta đợi đến chập tối xem thế nào, nếu đến lúc đó con bé vẫn chưa trở về đây thì…” Thịnh Trình Việt vốn muốn nói là mặc kệ chuyện của bọn họ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Mộc Diên, quả thực giống như muốn ăn tươi nuốt sống làm cho anh có chút sợ hãi, vội nói: “Đến lúc đó rồi nói sau, ngược lại với tính cách của con bé, chắc chắn sẽ không từ bỏ cơ hội ngàn năm có một này.”
“Nhưng mà…”
Tiêu Mộc Diên vẫn muốn nói điều gì đó, nhưng lại bị Thịnh Trình Việt kéo đi rồi: “Không có gì phải nhưng hết, em cũng bận rộn cả buổi sáng rồi, chắc cũng đã đói bụng, chúng ta đi ăn chút gì đi.”
Cứ như vậy, Tiêu Mộc Diên chưa nói được lời nào đã bị anh kéo đi rồi.
Chỉ có điều, đến chập tối, Thịnh Thảo An vẫn chưa trở về…
Tiêu Mộc Diên rầu rĩ không vui nằm nhoài lên bàn làm việc của mình, nhìn đống tài liệu chất thành đống mà nhức đầu, cô vẫn mải nghĩ tới chuyện của Thịnh Thảo An, cho nên công việc ngày hôm nay cô vẫn chưa bắt đầu làm.
Thực ra bây giờ cô vẫn không muốn làm, nhưng nếu bây giờ không làm thì ngày mai sẽ phải tăng ca, nếu là ngày thường thì thôi đi, thế nhưng bây giờ bà ngoại của cô vẫn còn ở trong nhà cô… Nếu như công việc không được chu toàn, cô sợ cô sẽ bị bà ngoại hận đến chết.
Tiêu Mộc Diên lại thở dài, lập tức ngồi ngay ngắn chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Nhưng khi cô lật tờ báo mà sáng sớm thư ký đã đưa tới đây, cô sợ đến ngây người…
Tiêu đề ngày hôm nay chính là: “Ngôi sao hết thời bị gái bán dâm chuốc thuốc mê.”
Tiêu đề không phải điều quan trọng, mà điều quan trọng chính là bức ảnh đính kèm theo, Tiêu Mộc Diên cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Trên bức ảnh có hai người, là một nam và một nữ, khuôn mặt của cả hai đều đỏ ửng, quần áo thì xộc xệch, nhìn có vẻ thật sự khiến người khác phải suy nghĩ xa xôi.
Sau đó nội dung đại khái nói về người đàn ông bị người phụ nữ chuốc thuốc mê đưa đến một nhà nghỉ để ngủ… Đương nhiên có rất nhiều người quen biết người đàn ông đó, anh ta cách đây không lâu còn từng làm mưa làm gió trong công ty cô, không sai, người đàn ông đó chính là Triệu Dương.
Mà người phụ nữ đó chính là… Thịnh Thảo An…
Điều khiến Tiêu Mộc Diên cảm thấy kỳ lạ chính là, nói thế nào thì lúc trước Thịnh Thảo An cũng là một diễn viên điện ảnh đường hoàng chính chính, tại sao lại đột nhiên trở thành gái bán dâm rồi?”
Lúc cô vẫn đang suy nghĩ mơ màng, đột nhiên điện thoại của cô reo lên…
Mặt của Lâm Linh vốn nhỏ, cộng thêm việc đeo một chiếc mặt nạ lớn, vì vậy không ai phát hiện ra khuôn mặt thật của cô, mà trong buổi họp báo này, mặc dù đoạn văn này rất quan trọng, nhưng nó cũng chỉ là một thứ gia vị, không có nhiều người quan tâm rốt cuộc người nói là ai.
Sau đó, những phần còn lại đều theo sự sắp xếp từ trước của Tiêu Mộc Diên, buổi hợp báo phát hành sản phẩm mới kết thúc tốt đẹp.
Mặc dù những người tới ngày hôm nay là những người khó tránh được, nhưng Tiêu Mộc Diên có lòng tin, chỉ cần qua ngày hôm nay, sẽ có rất nhiều người cảm thấy hối hận vì đã không đến đây, cô có lòng tin như vậy.
“Mộc Diên.”
Sau khi mọi người về gần hết, Lâm Linh đứng phía sau Mộc Diên gọi tên cô, Tiêu Mộc Diên không hiểu chuyện gì, quay đầu lại.
“Có chuyện gì vậy?”
Vẻ mặt của Lâm Linh có chút âm trầm, cô từ từ đi tới trước mặt Tiêu Mộc Diên, nhìn thẳng vào cô ấy.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Trong giọng nói của Tiêu Mộc Diên chứa đầy sự khó hiểu.
Lâm Linh ngập ngừng mấy giây rồi lên tiếng nói: “Tôi chỉ muốn hỏi cô, có phải cô cũng tin những lời bọn họ nói không?”
“Là sao cơ?” Vẻ mặt Tiêu Mộc Diên nghi hoặc.
Nhưng Lâm Linh lại nghĩ rằng Tiêu Mộc Diên giả ngốc, cô nói: “Lúc nãy bởi vì cô nói tình huống rất gấp gấp, vì vậy tôi mới giúp đỡ cô. Nhưng lúc đó trong lời nói của cô còn hàm chứa sự khinh thường, có phải cô cảm thấy tôi đang giả vờ có đúng không?”
Lúc nãy Lâm Linh cũng bị vẻ mặt đáng sợ của cô dọa cho sợ hãi, cho nên đã đồng ý giúp đỡ cô. Nhưng bây giờ sau khi cô giúp Tiêu Mộc Diên hoàn thành công việc, nhưng Tiêu Mộc Diên lại không hề quan tâm đến cô, điều này đã làm cho cô cảm thấy rất tổn thương.
Tiêu Mộc Diên nhìn dáng vẻ của Lâm Linh, lại nhớ tới biểu hiện của mình, cô cũng có chút áy náy.
“Tôi xin lỗi, lúc nãy tôi không để ý đến cảm xúc của cô.” Sau đó Tiêu Mộc Diên vẫn nói lời xin lỗi.
Đương nhiên cô cũng không nói rằng, thực ra lúc nghe thấy những lời đồng nghiệp nói, cô cũng tin vào những điều ấy.
Sau khi Lâm Linh nghe câu này xong, khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ: “Không sao, chỉ cần cô tin tôi là được.”
Tiêu Mộc Diên nhìn nụ cười xán lạn của cô ấy, đương nhiên cô cũng chỉ có thể mỉm cười đáp lại.
“Đúng rồi.”
Lúc hai người đang cười có chút gượng gạo, thì Lâm Linh đột nhiên lên tiếng.
Tiêu Mộc Diên thì bình tĩnh nhìn cô, đợi cô nói tiếp.
“Tôi nhớ ra rồi, hình như hồi tối hôm qua tôi vẫn chưa ăn gì, bữa sáng hôm nay cũng chưa ăn, tôi có thể đi ăn một chút gì đó trước được không?” Lâm Linh nhíu mày, nhìn Tiêu Mộc Diên với khuôn mặt ai oán.
Tiêu Mộc Diên nhớ tới, từ khi Lâm Linh ra khỏi quán cà phê, cô ấy chưa từng biểu hiện giống như vậy. Lúc đó, Lâm Linh vẫn là bà chủ của cô, nhưng cũng xem như là đối xử chu đáo tỉ mỉ với cô. Nhưng ngược lại cô đối xử với cô ấy chưa tận tình lắm. Lúc nãy lại còn nghi ngờ vô căn cứ, sự áy náy đang càng lúc càng nhiều.
“Đương nhiên là có thể rồi, cô đã từng nói nếu nhân viên của mình không được ăn ngon, vậy người đó không xứng làm bà chủ.” Tiêu Mộc Diên lấy những lời nói lúc trước của Lâm Linh ra để trêu chọc.
Lâm Linh nghe thấy vậy cũng mỉm cười, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Tiêu Mộc Diên vốn mỉm cười nhìn Lâm Linh rời đi, thế nhưng qua mấy giây, nụ cười này dần cứng nhắc trên môi, đến bây giờ, Thịnh Thảo An vẫn chưa tìm tới đây.
Tiêu Mộc Diên lấy điện thoại ra bắt đầu gọi cho Thịnh Thảo An, lúc trước gọi mấy lần vẫn luôn không liên lạc được, điều này đã làm cho cô trở nên buồn bực mất tập trung.
“Có chuyện gì vậy?”
Lúc này, đột nhiên có một giọng nam vang lên bên tai Tiêu Mộc Diên, cô xoay đầu lại, quả nhiên là Thịnh Trình Việt.
Tiêu Mộc Diên mặt mày ủ rũ nói: “Không biết Thịnh Thảo An đã chạy đi đâu rồi.”
Từ lúc bắt đầu hoạt động, Thịnh Trình Việt vẫn luôn ngồi ở vị trí của mình nhìn Tiêu Mộc Diên.Vốn dĩ anh định vừa kết thúc hoạt động sẽ tới tìm cô ngay, thế nhưng mới đi được nửa đường, thì nhìn thấy cô và Lâm Linh đang nói gì đó với nhau, vì vậy anh đợi hai người các cô nói xong rồi mới đi qua.
“Không sao, con bé cũng là người đã trưởng thành rồi, với lại buổi họp báo cũng kết thúc rồi mà?” Thịnh Trình Việt ôm bả vai Tiêu Mộc Diên an ủi.
Nhưng khuôn mặt của Tiêu Mộc Diên vẫn ủ rũ: “Cho dù buổi họp báo đã kết thúc, nhưng cuộc thi cũng sắp bắt đầu rồi, chẳng lẽ anh đã quên nhân viên tham gia cuộc thi đều phải vào ký túc xá trước sao?”
Thịnh Trình Việt nghĩ lại đúng là có chuyện như vậy, nhưng vì để an ủi Tiêu Mộc Diên, anh vẫn nói: “Quy định của cuộc thi năm nay đã thay đổi rồi, ngày mai chỉ là vòng loại mà thôi.”
“Nhưng hội trường của cuộc thi đã đóng kín, chỉ có nhân viên đi từ ký túc xá ra mới được tính.”
Đây chính chuyện Tiêu Mộc Diên lo lắng nhất, bình thường Thịnh Thảo An luôn nói với cô rằng con bé muốn giành chiến thắng đến cỡ nào, tại sao lại biến mất trong giây phút quan trọng này chứ?
“Không có việc gì đâu, bây giờ mới là buổi trưa thôi, chúng ta đợi đến chập tối xem thế nào, nếu đến lúc đó con bé vẫn chưa trở về đây thì…” Thịnh Trình Việt vốn muốn nói là mặc kệ chuyện của bọn họ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Mộc Diên, quả thực giống như muốn ăn tươi nuốt sống làm cho anh có chút sợ hãi, vội nói: “Đến lúc đó rồi nói sau, ngược lại với tính cách của con bé, chắc chắn sẽ không từ bỏ cơ hội ngàn năm có một này.”
“Nhưng mà…”
Tiêu Mộc Diên vẫn muốn nói điều gì đó, nhưng lại bị Thịnh Trình Việt kéo đi rồi: “Không có gì phải nhưng hết, em cũng bận rộn cả buổi sáng rồi, chắc cũng đã đói bụng, chúng ta đi ăn chút gì đi.”
Cứ như vậy, Tiêu Mộc Diên chưa nói được lời nào đã bị anh kéo đi rồi.
Chỉ có điều, đến chập tối, Thịnh Thảo An vẫn chưa trở về…
Tiêu Mộc Diên rầu rĩ không vui nằm nhoài lên bàn làm việc của mình, nhìn đống tài liệu chất thành đống mà nhức đầu, cô vẫn mải nghĩ tới chuyện của Thịnh Thảo An, cho nên công việc ngày hôm nay cô vẫn chưa bắt đầu làm.
Thực ra bây giờ cô vẫn không muốn làm, nhưng nếu bây giờ không làm thì ngày mai sẽ phải tăng ca, nếu là ngày thường thì thôi đi, thế nhưng bây giờ bà ngoại của cô vẫn còn ở trong nhà cô… Nếu như công việc không được chu toàn, cô sợ cô sẽ bị bà ngoại hận đến chết.
Tiêu Mộc Diên lại thở dài, lập tức ngồi ngay ngắn chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Nhưng khi cô lật tờ báo mà sáng sớm thư ký đã đưa tới đây, cô sợ đến ngây người…
Tiêu đề ngày hôm nay chính là: “Ngôi sao hết thời bị gái bán dâm chuốc thuốc mê.”
Tiêu đề không phải điều quan trọng, mà điều quan trọng chính là bức ảnh đính kèm theo, Tiêu Mộc Diên cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Trên bức ảnh có hai người, là một nam và một nữ, khuôn mặt của cả hai đều đỏ ửng, quần áo thì xộc xệch, nhìn có vẻ thật sự khiến người khác phải suy nghĩ xa xôi.
Sau đó nội dung đại khái nói về người đàn ông bị người phụ nữ chuốc thuốc mê đưa đến một nhà nghỉ để ngủ… Đương nhiên có rất nhiều người quen biết người đàn ông đó, anh ta cách đây không lâu còn từng làm mưa làm gió trong công ty cô, không sai, người đàn ông đó chính là Triệu Dương.
Mà người phụ nữ đó chính là… Thịnh Thảo An…
Điều khiến Tiêu Mộc Diên cảm thấy kỳ lạ chính là, nói thế nào thì lúc trước Thịnh Thảo An cũng là một diễn viên điện ảnh đường hoàng chính chính, tại sao lại đột nhiên trở thành gái bán dâm rồi?”
Lúc cô vẫn đang suy nghĩ mơ màng, đột nhiên điện thoại của cô reo lên…
/848
|