Thịnh Thảo An chưa từng được đối xử như vậy, cảm giác được người ta nâng ở lòng bàn tay. Trước kia những người đàn ông đó luôn không từ thủ đoạn muốn ngủ với cô, nhưng tới bây giờ không có một người đàn ông nào dịu dàng quan tâm cô giống Đường Lực, trái tim cô rung động mạnh.
Trong nhà hàng, hai người họ yên tĩnh hưởng thụ bữa tối lãng mạn đột ngột này, ăn cà ri bò, uống rượu vang kiểu Pháp. Dù toàn bộ quá trình anh không hề nói một lời, âm nhạc êm ái vang lên bên cạnh.
Ăn cơm xong, Thịnh Thảo An định chuẩn bị đứng lên thì anh lại đi tới, nhẹ nhàng dùng khăn giấy lau khóe miệng giúp cô.
Thịnh Thảo An lập tức cảm thấy trái tim mình cũng sắp tan chảy rồi, cô chỉ hơi ngượng ngùng cúi đầu nói cảm ơn.
Khi họ đi ra, Đường Lực để cô bên cạnh xe chờ anh một lúc, Thịnh Thảo An hơi buồn bực chờ anh ở đó, kết quả khi cô thấy Đường Lực ôm hoa hồng đi ra sân, cô cảm thấy trái tim mình sắp bay ra rồi. Đây là cô đang nằm mơ sao? Thế là cô dùng sức bấm khuôn mặt mình một cái.
Đau quá.
Khi Đường Lực đặt hoa hồng vào tay cô, Thịnh Thảo An cảm thấy thế giới này vô cùng tươi đẹp.
"Em bằng lòng làm bạn gái anh nhé?" Giọng nói truyền cảm của Đường Lực rơi vào tai Thịnh Thảo An, cô lập tức cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới. Không ngờ hạnh phúc lại xảy ra bất ngờ như thế, cô thật không ngờ Đường Lực lại nói với cô như vậy.
"Anh nghiêm túc không?" Bây giờ cô được yêu mà lo sợ, lúc đầu Thịnh Thảo An còn nghĩ trăm phương nghìn kế xem làm thế nào tiếp cận anh, không ngờ bây giờ anh lại đang tỏ tình với mình.
Đường Lực lại trịnh trọng mở miệng: "Em cảm thấy bây giờ anh giống như là đang nói đùa à?"
"Không giống!" Thịnh Thảo An liều mạng lắc đầu, sau đó tay nắm thật chặt bó hoa hồng, bờ môi Đường Lực lập tức rơi xuống gương mặt cô.
Đến tận khi Đường Lực đưa cô về nhà, Thịnh Thảo An vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ, sau đó cô vẫn đứng ở cổng cười ngây ngô.
"Em làm gì mà cứ đứng ở đây cười ngây ngô thế?" Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Thảo An như nhìn người bệnh tâm thần vậy.
Lúc đầu Tiêu Mộc Diên định đi ngủ sớm, nhưng cô nhớ ra lời hôm nay Đường Lực nói với cô, cô cảm thấy phải nhắc nhở cẩn thận Thịnh Thảo An một chút.
Nghe thấy lời Tiêu Mộc Diên, rốt cuộc Thịnh Thảo An đã lấy lại tinh thần.
"Chị (em) có một chuyện rất quan trọng muốn nói với em (chị)."
Hai người họ gần như đồng thời thốt ra.
"Chị dâu, chị để em nói trước đi."
Nhìn thấy rõ ràng Thịnh Thảo An khá kích động, nên Tiêu Mộc Diên để cô nói trước.
"Em và Đường Lực hẹn hò rồi." Khi nói câu này, khóe miệng Thịnh Thảo An còn cười đầy hạnh phúc, nhưng lại khiến Tiêu Mộc Diên giật nảy cả mình.
"Đó là việc lúc nào?" Tiêu Mộc Diên cảm thấy việc này thật sự hơi kỳ lạ, rõ ràng trước đó người đàn ông này ghét Thảo An như vậy, làm sao lại vô cớ hẹn hò chứ?
Khóe miệng Thịnh Thảo An đầy ngọt ngào, liều mạng hít ngửi bó hoa hồng cô ôm trong ngực: "Chuyện này cũng vừa mới xảy ra thôi."
"Vừa mới?"
Hôm nay Tiêu Mộc Diên mới từ chối hợp đồng của anh ta, vậy mà đêm nay đã nghe được tin họ hẹn hò.
"Chị dâu, em thật rất muốn nói với chị, hôm nay là ngày em hạnh phúc nhất trong đời này. Lúc đầu em cảm thấy cả đời này em cũng không thể có được tình yêu, nhưng bây giờ em xác định anh ấy chính là hạnh phúc cả đời của em." Thịnh Thảo An bắt đầu nói thao thao bất tuyệt.
Tiêu Mộc Diên không đành lòng ngắt lời cô. Nếu như bây giờ cô nói Thảo An hãy cẩn thận với người tên Đường Lực kia, nói không chừng chính là hủy đi niềm hạnh phúc của cô ấy.
"Đúng rồi, chị dâu, vừa nãy không phải chị nói có chuyện rất quan trọng muốn nói với em sao? Rốt cuộc là chuyện gì?" Thịnh Thảo An đột nhiên nhớ ra, sau đó vui vẻ hỏi ngược lại, bây giờ không có gì có thể ngăn cản tâm tình của cô.
"Không có gì. Chị chỉ là muốn nói với em buổi tối đừng về muộn như vậy." Tiêu Mộc Diên chỉ có thể nuốt lời kia trở về.
"Chuyện này chị đừng lo, sau nàysẽ có người đưa em về."
Thịnh Thảo An ôm hoa hồng nhảy chân sáo đi vào trong phòng.
Khi Tiêu Mộc Diên định đóng cửa lại, cô nhìn thấy cánh cửa sắt không xa có một chiếc xe màu đen, nếu cô không nhìn lầm, bóng người kia chắc chắn là Đường Lực.
Đường Lực lại biết nơi này.
Không biết tại sao Tiêu Mộc Diên không khỏi rùng mình một cái, người tên Đường Lực đó khiến cô hơi cảm thấy sợ hãi.
Nhưng cô cảm thấy cần phải đi hỏi rõ ràng Thịnh Thảo An xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra khiến hai người họ đột nhiên hẹn hò.
Dứt lời, Tiêu Mộc Diên đuổi theo, một tay kéo cánh tay Thịnh Thảo An: "Em mau thành thật khai báo với chị, rốt cuộc tất cả mọi chuyện là thế nào?"
Lúc đầu Thịnh Thảo An còn cảm thấy hơi mờ mịt, nhưng suy nghĩ một chút, lập tức mở miệng nói: "Chị đang nói việc em và Đường Lực sao?"
Tiêu Mộc Diên khẽ gật đầu.
"Em cảm thấy chắc là hai chúng em vừa gặp đã yêu, chỉ là anh ấy hơi khó thừa nhận mà thôi. Sau này anh ấy thấy em và Triệu Dương ở bên kia liếc mắt đưa tình, nên mới không nhịn được mà tỏ tình với em, chắc là như vậy." Trải qua một ngày quan sát, đây chính kết luận của cô ấy.
Nhưng sau khi nghe thấy lời này, Tiêu Mộc Diên càng trở nên bất an. Sao cô cảm thấy đây đơn thuần chỉ là tưởng tượng của Thịnh Thảo An mà thôi.
“Việc này có liên quan gì đến Triệu Dương." Bây giờ Tiêu Mộc Diên thật càng nghe càng hồ đồ rồi.
"Em quên nói với chị, thì ra Triệu Dương chính là người đóng vai nam chính trong bộ phim của em." Thịnh Thảo An hững hờ nói, đột nhiên lại nhớ tới đạo diễn Lý nói với cô, cô cảm thấy cần phải thương lượng với Tiêu Mộc Diên một chút: "Bây giờ em còn có một chuyện rất quan trọng muốn nói với chị."
"Việc gì?"
"Chị có mong Nguyệt Nguyệt và Viễn Đan tiến vào showbizkhông? Đạo diễn Lý cũng đã nhìn trúng hai đứa, rất hi vọng chúng có thể tham gia diễn xuất bộ phim này, đặc biệt là Viễn Đan, đạo diễn rất xem trọng nó." Thịnh Thảo An đặc biệt nhấn mạnh câu nói sau cùng, nhưng sau khi nghe sắc mặt Tiêu Mộc Diên tối sầm xuống.
"Không được! Chị tuyệt đối sẽ không cho phép các con chị vào showbiz, chúng còn quá nhỏ."
"Chị dâu, thật ra làm một ngôi sao nhí cũng không có gì không tốt. Hơn nữa chắc chắn chúng sẽ nổi tiếng, đến lúc đó chị cũng sẽ thu nhập không ít, còn có thể dùng để đầu tư cho công ty của chị, còn nữa..." Thịnh Thảo An định nói đến lợi ích của việc làm ngôi sao, nhưng không ngờ sắc mặt Tiêu Mộc Diên càng ngày càng trở nên khó coi.
Trong nhà hàng, hai người họ yên tĩnh hưởng thụ bữa tối lãng mạn đột ngột này, ăn cà ri bò, uống rượu vang kiểu Pháp. Dù toàn bộ quá trình anh không hề nói một lời, âm nhạc êm ái vang lên bên cạnh.
Ăn cơm xong, Thịnh Thảo An định chuẩn bị đứng lên thì anh lại đi tới, nhẹ nhàng dùng khăn giấy lau khóe miệng giúp cô.
Thịnh Thảo An lập tức cảm thấy trái tim mình cũng sắp tan chảy rồi, cô chỉ hơi ngượng ngùng cúi đầu nói cảm ơn.
Khi họ đi ra, Đường Lực để cô bên cạnh xe chờ anh một lúc, Thịnh Thảo An hơi buồn bực chờ anh ở đó, kết quả khi cô thấy Đường Lực ôm hoa hồng đi ra sân, cô cảm thấy trái tim mình sắp bay ra rồi. Đây là cô đang nằm mơ sao? Thế là cô dùng sức bấm khuôn mặt mình một cái.
Đau quá.
Khi Đường Lực đặt hoa hồng vào tay cô, Thịnh Thảo An cảm thấy thế giới này vô cùng tươi đẹp.
"Em bằng lòng làm bạn gái anh nhé?" Giọng nói truyền cảm của Đường Lực rơi vào tai Thịnh Thảo An, cô lập tức cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới. Không ngờ hạnh phúc lại xảy ra bất ngờ như thế, cô thật không ngờ Đường Lực lại nói với cô như vậy.
"Anh nghiêm túc không?" Bây giờ cô được yêu mà lo sợ, lúc đầu Thịnh Thảo An còn nghĩ trăm phương nghìn kế xem làm thế nào tiếp cận anh, không ngờ bây giờ anh lại đang tỏ tình với mình.
Đường Lực lại trịnh trọng mở miệng: "Em cảm thấy bây giờ anh giống như là đang nói đùa à?"
"Không giống!" Thịnh Thảo An liều mạng lắc đầu, sau đó tay nắm thật chặt bó hoa hồng, bờ môi Đường Lực lập tức rơi xuống gương mặt cô.
Đến tận khi Đường Lực đưa cô về nhà, Thịnh Thảo An vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ, sau đó cô vẫn đứng ở cổng cười ngây ngô.
"Em làm gì mà cứ đứng ở đây cười ngây ngô thế?" Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Thảo An như nhìn người bệnh tâm thần vậy.
Lúc đầu Tiêu Mộc Diên định đi ngủ sớm, nhưng cô nhớ ra lời hôm nay Đường Lực nói với cô, cô cảm thấy phải nhắc nhở cẩn thận Thịnh Thảo An một chút.
Nghe thấy lời Tiêu Mộc Diên, rốt cuộc Thịnh Thảo An đã lấy lại tinh thần.
"Chị (em) có một chuyện rất quan trọng muốn nói với em (chị)."
Hai người họ gần như đồng thời thốt ra.
"Chị dâu, chị để em nói trước đi."
Nhìn thấy rõ ràng Thịnh Thảo An khá kích động, nên Tiêu Mộc Diên để cô nói trước.
"Em và Đường Lực hẹn hò rồi." Khi nói câu này, khóe miệng Thịnh Thảo An còn cười đầy hạnh phúc, nhưng lại khiến Tiêu Mộc Diên giật nảy cả mình.
"Đó là việc lúc nào?" Tiêu Mộc Diên cảm thấy việc này thật sự hơi kỳ lạ, rõ ràng trước đó người đàn ông này ghét Thảo An như vậy, làm sao lại vô cớ hẹn hò chứ?
Khóe miệng Thịnh Thảo An đầy ngọt ngào, liều mạng hít ngửi bó hoa hồng cô ôm trong ngực: "Chuyện này cũng vừa mới xảy ra thôi."
"Vừa mới?"
Hôm nay Tiêu Mộc Diên mới từ chối hợp đồng của anh ta, vậy mà đêm nay đã nghe được tin họ hẹn hò.
"Chị dâu, em thật rất muốn nói với chị, hôm nay là ngày em hạnh phúc nhất trong đời này. Lúc đầu em cảm thấy cả đời này em cũng không thể có được tình yêu, nhưng bây giờ em xác định anh ấy chính là hạnh phúc cả đời của em." Thịnh Thảo An bắt đầu nói thao thao bất tuyệt.
Tiêu Mộc Diên không đành lòng ngắt lời cô. Nếu như bây giờ cô nói Thảo An hãy cẩn thận với người tên Đường Lực kia, nói không chừng chính là hủy đi niềm hạnh phúc của cô ấy.
"Đúng rồi, chị dâu, vừa nãy không phải chị nói có chuyện rất quan trọng muốn nói với em sao? Rốt cuộc là chuyện gì?" Thịnh Thảo An đột nhiên nhớ ra, sau đó vui vẻ hỏi ngược lại, bây giờ không có gì có thể ngăn cản tâm tình của cô.
"Không có gì. Chị chỉ là muốn nói với em buổi tối đừng về muộn như vậy." Tiêu Mộc Diên chỉ có thể nuốt lời kia trở về.
"Chuyện này chị đừng lo, sau nàysẽ có người đưa em về."
Thịnh Thảo An ôm hoa hồng nhảy chân sáo đi vào trong phòng.
Khi Tiêu Mộc Diên định đóng cửa lại, cô nhìn thấy cánh cửa sắt không xa có một chiếc xe màu đen, nếu cô không nhìn lầm, bóng người kia chắc chắn là Đường Lực.
Đường Lực lại biết nơi này.
Không biết tại sao Tiêu Mộc Diên không khỏi rùng mình một cái, người tên Đường Lực đó khiến cô hơi cảm thấy sợ hãi.
Nhưng cô cảm thấy cần phải đi hỏi rõ ràng Thịnh Thảo An xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra khiến hai người họ đột nhiên hẹn hò.
Dứt lời, Tiêu Mộc Diên đuổi theo, một tay kéo cánh tay Thịnh Thảo An: "Em mau thành thật khai báo với chị, rốt cuộc tất cả mọi chuyện là thế nào?"
Lúc đầu Thịnh Thảo An còn cảm thấy hơi mờ mịt, nhưng suy nghĩ một chút, lập tức mở miệng nói: "Chị đang nói việc em và Đường Lực sao?"
Tiêu Mộc Diên khẽ gật đầu.
"Em cảm thấy chắc là hai chúng em vừa gặp đã yêu, chỉ là anh ấy hơi khó thừa nhận mà thôi. Sau này anh ấy thấy em và Triệu Dương ở bên kia liếc mắt đưa tình, nên mới không nhịn được mà tỏ tình với em, chắc là như vậy." Trải qua một ngày quan sát, đây chính kết luận của cô ấy.
Nhưng sau khi nghe thấy lời này, Tiêu Mộc Diên càng trở nên bất an. Sao cô cảm thấy đây đơn thuần chỉ là tưởng tượng của Thịnh Thảo An mà thôi.
“Việc này có liên quan gì đến Triệu Dương." Bây giờ Tiêu Mộc Diên thật càng nghe càng hồ đồ rồi.
"Em quên nói với chị, thì ra Triệu Dương chính là người đóng vai nam chính trong bộ phim của em." Thịnh Thảo An hững hờ nói, đột nhiên lại nhớ tới đạo diễn Lý nói với cô, cô cảm thấy cần phải thương lượng với Tiêu Mộc Diên một chút: "Bây giờ em còn có một chuyện rất quan trọng muốn nói với chị."
"Việc gì?"
"Chị có mong Nguyệt Nguyệt và Viễn Đan tiến vào showbizkhông? Đạo diễn Lý cũng đã nhìn trúng hai đứa, rất hi vọng chúng có thể tham gia diễn xuất bộ phim này, đặc biệt là Viễn Đan, đạo diễn rất xem trọng nó." Thịnh Thảo An đặc biệt nhấn mạnh câu nói sau cùng, nhưng sau khi nghe sắc mặt Tiêu Mộc Diên tối sầm xuống.
"Không được! Chị tuyệt đối sẽ không cho phép các con chị vào showbiz, chúng còn quá nhỏ."
"Chị dâu, thật ra làm một ngôi sao nhí cũng không có gì không tốt. Hơn nữa chắc chắn chúng sẽ nổi tiếng, đến lúc đó chị cũng sẽ thu nhập không ít, còn có thể dùng để đầu tư cho công ty của chị, còn nữa..." Thịnh Thảo An định nói đến lợi ích của việc làm ngôi sao, nhưng không ngờ sắc mặt Tiêu Mộc Diên càng ngày càng trở nên khó coi.
/848
|