"Anh nằm mơ đi. Tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý giúp anh chuyện này, cùng lắm thì anh cứ giết tôi, giam lỏng tôi cả đời đi." Thịnh Thảo An tỏ vẻ thấy chết không sờn.
"Hừ." Đường Lực cười lạnh một tiếng, mở miệng châm biếm: "Em tưởng bản thân em như vậy là thật vĩ đại sao?"
Thịnh Thảo An không thèm quan tâm Đường Lực.
"Dù anh nói gì với tôi, tôi cũng sẽ không trở thành con rối của anh, càng không thể giúp anh làm việc." Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Thịnh Thảo An sẽ không làm bất chứ chuyện tàn nhẫn gì, vì cô đã hoàn toàn thay đổi.
Đường Lực tiếp tục cười lạnh, giọng điệu lạnh lùng: "Hi vọng một lát nữa em vẫn nói như vậy."
Dù không biết Đường Lực nói lời này là có ý gì, nhưng Thịnh Thảo An tin chắc cô sẽ không thay đổi quyết tâm của mình.
“Bắt cô ấy lại."
Đường Lực ra lệnh một tiếng, Thịnh Thảo An lập tức bị hai người đàn ông mặc âu phục cao lớn giữ lấy, họ kéo cô về phía trước như kéo một con chó con.
Dù Thịnh Thảo An giãy giụa thế nào, cuối cùng cô vẫn không thể chạy thoát được.
"Các người muốn đưa tôi đi đâu?" Thịnh Thảo An vẫn la to, nhưng từ đầu tới cuối không ai để ý đến cô.
Thịnh Thảo An cũng biết Đường Lực sẽ không buông tha mình dễ dàng như vậy. Anh ta vô cùng đểu giả, sau này có cơ hội cô nhất định sẽ báo thù.
"Anh có bản lĩnh thì giết tôi đi, có chết tôi cũng sẽ không giúp anh làm việc." Thịnh Thảo An hổn hển.
Hai người đàn ông mặc âu phục dẫn Thịnh Thảo An tới một tầng hầm mờ tối, Đường Lực bước từng bước mạnh mẽ phía sau họ.
Thịnh Thảo An bị thô lỗ vứt trên mặt đất, mông đập xuống đất. Cô hơi không kiên nhẫn dùng tay xoa xoa mông mình một cái, rồi đứng lên, định chửi bới Đường Lực, nhưng Đường Lực lại chỉ ngón tay vào một hướng, ý bảo cô qua xem.
Thịnh Thảo An hờ hững nhìn lướt theo ngón tay anh ta, thì nhìn thấy một cảnh giật mình.
Cô giật mình dùng tay bưng kín miệng mình, nước mắt ứa ra, vì cô nhìn thấy Triệu Dương bị trói gô trên một cây cột, hơn nữa trên người anh toàn là vết máu.
Rõ ràng, Triệu Dương đã bị tra tấn ở đây.
Không ngờ Đường Lực lại trói Triệu Dương trong tầng hầm ngầm vĩnh viễn không thấy mặt trời này, hơn nữa còn tra tấn anh.
Trên người Triệu Dương có đủ loại vết thương, vết sẹo trên mặt anh còn đang ứa máu. Vết thương vừa dài vừa thô, vừa nhìn đã biết là do roi da tạo thành.
Thịnh Thảo An đau lòng dùng tay vuốt ve gương mặt đã sớm máu thịt be bét của Triệu Dương: "Triệu Dương, là em, bây giờ anh thế nào rồi?" Vừa nói, vừa nước mắt giàn dụa.
Triệu Dương đã sớm rơi vào trạng thái hôn mê, căn bản không nghe thấy lời của Thịnh Thảo An lúc này, nhưng vì cơ thể đau đớn nên miệng vẫn luôn rên rỉ thống khổ.
"Tại sao..." Lòng kiên trì của Thịnh Thảo An đã sụp đổ.
"Tại sao anh lại đối xử với anh ấy như vậy? Rốt cuộc anh ấy đắc tội anh chỗ nào chứ?" Thịnh Thảo An xoay mạnh người lại, chằm chằm nhìn Đường Lực.
"Đắc tội tôi không phải anh ta mà là em." Đường Lực nhếch môi: "Chắc em chưa quên lời em vừa nói nhỉ?"
Cô mờ mịt.
Cô vừa nói cái gì?
Có chết tôi cũng sẽ không giúp anh làm việc.
Thịnh Thảo An thật không ngờ Đường Lực lại lợi dụng Triệu Dương uy hiếp mình, giày vò Triệu Dương đến mức người không giống người, quỷ không giống quỷ, nửa chết nửa sống.
Trước đó, Thịnh Thảo An thật không biết cả đời này mình phải bảo vệ thứ gì. Nhưng khi nhìn thấy Triệu Dương mình đầy thương tích, cô đã biết.
Cô không muốn nhìn thấy người đàn ông đó bị thương dù chỉ một chút. Cô thà rằng chính mình bị tra tấn, bị thương như vậy.
"Bây giờ em có thể đáp ứng yêu cầu của tôi chứ." Đường Lực vô cùng tự tin mở miệng nói.
Ngay từ đầu Thịnh Thảo An vẫn không rõ sự tự tin này của Đường Lực đến từ đâu, thì ra đều đạt được thông qua phương thức không từ thủ đoạn đó.
Bây giờ cô còn có lựa chọn khác sao?
Vì cô không muốn nhìn thấy Triệu Dương bị giày vò đến chết ở chỗ này.
"Chỉ cần anh thả anh ấy ra, cái gì tôi cũng đáp ứng anh." Bây giờ Thịnh Thảo An nói chuyện đã không có bất kỳ sức mạnh gì, cô không muốn Triệu Dương chết, cô chỉ muốn muốn cứu anh ra, cô không quan tâm những chuyện khác nữa.
Bây giờ Triệu Dương đang trong tay Đường Lực, khuất phục mới là đường ra duy nhất.
Nước mắt Thịnh Thảo An giống như chuỗi ngọc đứt dây không ngừng rơi xuống.
"Em không biết nước mắt phụ nữ rất quý giá sao? Em hãy giữ lại cho người đàn ông em yêu đi." Đường Lực tiếp tục khiêu khích: "Nếu như vậy, tôi coi như em đã đáp ứng yêu cầu của tôi."
"Tôi muốn anh lập tức thả anh ấy ra, lập tức đưa anh ấy tới bệnh viện." Thịnh Thảo An kích động lớn tiếng với Đường Lực.
Đường Lực bỗng gẩy ngón tay, hai người đàn ông âu phục đi tới mở trói cho Đường Lực.
Thịnh Thảo An ở phía sau anh ta sốt ruột, nhưng Đường Lực đã một tay cản cô lại.
"Vừa mới không phải tôi đã nói sẽ đáp ứng anh sao?" Thịnh Thảo An ước gì chém người đàn ông trước mắt này thành nghìn mảnh.
"Tôi có thể tìm bác sĩ cho anh ta, sẽ không để anh ta chết, nhưng chỉ khi em giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ mới có thể mang anh ta đi đi, còn nữa, nếu để cho người thứ hai biết chuyện này thì anh ta sẽ mất mạng. Đây chắc không phải hình ảnh em muốn thấy chứ, nên em vẫn phải cố gắng thêm chút nữa."
"Không được, tôi nhất định phải nhìn thấy anh ấy bình an rời khỏi nơi này trước." Thịnh Thảo An vẫn liều mạng phóng tới trước, nhưng Đường Lực đã kéo mạnh cô trở về chỗ cũ.
"Tốt nhất em hãy hiểu rõ vị trí của bản thân, em căn bản không có quyền lựa chọn."
Đường Lực vô cùng đắc ý rời đi, anh ta vô tình hất tay Thịnh Thảo An ra.
Thịnh Thảo An cả người vô lực ngồi bệt trên mặt đất.
Đúng vậy, bây giờ cô cũng đang bị tên khốn Đường Lực này thao túng.
Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì? Tại sao cô lại gặp phải chuyện này. Lời của Đường Lực vừa nãy vẫn luôn quanh quẩn bên tai cô. Cô đau khổ dùng tay che mặt, lớn tiếng khóc. Cô căm hận Đường Lực hèn hạ vô sỉ, càng căm hận sự bất lực của bản thân.
Thịnh Thảo An lê từng bước chân nặng nề ra khỏi chỗ cầm tù mình. Nhưng cô không hề vui vẻ, mà còn cảm thấy rất đau lòng.
Vì người cô yêu nhất vẫn còn chịu tội trong căn phòng đáng sợ đó mà cô cái gì cũng không làm được, không thể chịu thay anh chút đau đớn nào. Trơ mắt nhìn anh rên rỉ thống khổ, lòng cô sắp đau chết rồi.
Tại sao bây giờ cô mới hiểu được lòng mình, nếu như trước đó cô hiểu được tình cảm của bản thân, sau đó theo anh cao chạy xa bay thì đã không xảy ra chuyện gì.
Thì ra đây tất cả đều là cô tự tay tạo thành.
Lòng cô càng đau đớn hơn.
Thật xin lỗi, Triệu Dương. Đều là em liên lụy anh. Em thề, dù là cách gì, dù em phải hi sinh chính bản thân mình, em nhất định sẽ nghĩ cách cứu anh ra.
"Hừ." Đường Lực cười lạnh một tiếng, mở miệng châm biếm: "Em tưởng bản thân em như vậy là thật vĩ đại sao?"
Thịnh Thảo An không thèm quan tâm Đường Lực.
"Dù anh nói gì với tôi, tôi cũng sẽ không trở thành con rối của anh, càng không thể giúp anh làm việc." Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Thịnh Thảo An sẽ không làm bất chứ chuyện tàn nhẫn gì, vì cô đã hoàn toàn thay đổi.
Đường Lực tiếp tục cười lạnh, giọng điệu lạnh lùng: "Hi vọng một lát nữa em vẫn nói như vậy."
Dù không biết Đường Lực nói lời này là có ý gì, nhưng Thịnh Thảo An tin chắc cô sẽ không thay đổi quyết tâm của mình.
“Bắt cô ấy lại."
Đường Lực ra lệnh một tiếng, Thịnh Thảo An lập tức bị hai người đàn ông mặc âu phục cao lớn giữ lấy, họ kéo cô về phía trước như kéo một con chó con.
Dù Thịnh Thảo An giãy giụa thế nào, cuối cùng cô vẫn không thể chạy thoát được.
"Các người muốn đưa tôi đi đâu?" Thịnh Thảo An vẫn la to, nhưng từ đầu tới cuối không ai để ý đến cô.
Thịnh Thảo An cũng biết Đường Lực sẽ không buông tha mình dễ dàng như vậy. Anh ta vô cùng đểu giả, sau này có cơ hội cô nhất định sẽ báo thù.
"Anh có bản lĩnh thì giết tôi đi, có chết tôi cũng sẽ không giúp anh làm việc." Thịnh Thảo An hổn hển.
Hai người đàn ông mặc âu phục dẫn Thịnh Thảo An tới một tầng hầm mờ tối, Đường Lực bước từng bước mạnh mẽ phía sau họ.
Thịnh Thảo An bị thô lỗ vứt trên mặt đất, mông đập xuống đất. Cô hơi không kiên nhẫn dùng tay xoa xoa mông mình một cái, rồi đứng lên, định chửi bới Đường Lực, nhưng Đường Lực lại chỉ ngón tay vào một hướng, ý bảo cô qua xem.
Thịnh Thảo An hờ hững nhìn lướt theo ngón tay anh ta, thì nhìn thấy một cảnh giật mình.
Cô giật mình dùng tay bưng kín miệng mình, nước mắt ứa ra, vì cô nhìn thấy Triệu Dương bị trói gô trên một cây cột, hơn nữa trên người anh toàn là vết máu.
Rõ ràng, Triệu Dương đã bị tra tấn ở đây.
Không ngờ Đường Lực lại trói Triệu Dương trong tầng hầm ngầm vĩnh viễn không thấy mặt trời này, hơn nữa còn tra tấn anh.
Trên người Triệu Dương có đủ loại vết thương, vết sẹo trên mặt anh còn đang ứa máu. Vết thương vừa dài vừa thô, vừa nhìn đã biết là do roi da tạo thành.
Thịnh Thảo An đau lòng dùng tay vuốt ve gương mặt đã sớm máu thịt be bét của Triệu Dương: "Triệu Dương, là em, bây giờ anh thế nào rồi?" Vừa nói, vừa nước mắt giàn dụa.
Triệu Dương đã sớm rơi vào trạng thái hôn mê, căn bản không nghe thấy lời của Thịnh Thảo An lúc này, nhưng vì cơ thể đau đớn nên miệng vẫn luôn rên rỉ thống khổ.
"Tại sao..." Lòng kiên trì của Thịnh Thảo An đã sụp đổ.
"Tại sao anh lại đối xử với anh ấy như vậy? Rốt cuộc anh ấy đắc tội anh chỗ nào chứ?" Thịnh Thảo An xoay mạnh người lại, chằm chằm nhìn Đường Lực.
"Đắc tội tôi không phải anh ta mà là em." Đường Lực nhếch môi: "Chắc em chưa quên lời em vừa nói nhỉ?"
Cô mờ mịt.
Cô vừa nói cái gì?
Có chết tôi cũng sẽ không giúp anh làm việc.
Thịnh Thảo An thật không ngờ Đường Lực lại lợi dụng Triệu Dương uy hiếp mình, giày vò Triệu Dương đến mức người không giống người, quỷ không giống quỷ, nửa chết nửa sống.
Trước đó, Thịnh Thảo An thật không biết cả đời này mình phải bảo vệ thứ gì. Nhưng khi nhìn thấy Triệu Dương mình đầy thương tích, cô đã biết.
Cô không muốn nhìn thấy người đàn ông đó bị thương dù chỉ một chút. Cô thà rằng chính mình bị tra tấn, bị thương như vậy.
"Bây giờ em có thể đáp ứng yêu cầu của tôi chứ." Đường Lực vô cùng tự tin mở miệng nói.
Ngay từ đầu Thịnh Thảo An vẫn không rõ sự tự tin này của Đường Lực đến từ đâu, thì ra đều đạt được thông qua phương thức không từ thủ đoạn đó.
Bây giờ cô còn có lựa chọn khác sao?
Vì cô không muốn nhìn thấy Triệu Dương bị giày vò đến chết ở chỗ này.
"Chỉ cần anh thả anh ấy ra, cái gì tôi cũng đáp ứng anh." Bây giờ Thịnh Thảo An nói chuyện đã không có bất kỳ sức mạnh gì, cô không muốn Triệu Dương chết, cô chỉ muốn muốn cứu anh ra, cô không quan tâm những chuyện khác nữa.
Bây giờ Triệu Dương đang trong tay Đường Lực, khuất phục mới là đường ra duy nhất.
Nước mắt Thịnh Thảo An giống như chuỗi ngọc đứt dây không ngừng rơi xuống.
"Em không biết nước mắt phụ nữ rất quý giá sao? Em hãy giữ lại cho người đàn ông em yêu đi." Đường Lực tiếp tục khiêu khích: "Nếu như vậy, tôi coi như em đã đáp ứng yêu cầu của tôi."
"Tôi muốn anh lập tức thả anh ấy ra, lập tức đưa anh ấy tới bệnh viện." Thịnh Thảo An kích động lớn tiếng với Đường Lực.
Đường Lực bỗng gẩy ngón tay, hai người đàn ông âu phục đi tới mở trói cho Đường Lực.
Thịnh Thảo An ở phía sau anh ta sốt ruột, nhưng Đường Lực đã một tay cản cô lại.
"Vừa mới không phải tôi đã nói sẽ đáp ứng anh sao?" Thịnh Thảo An ước gì chém người đàn ông trước mắt này thành nghìn mảnh.
"Tôi có thể tìm bác sĩ cho anh ta, sẽ không để anh ta chết, nhưng chỉ khi em giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ mới có thể mang anh ta đi đi, còn nữa, nếu để cho người thứ hai biết chuyện này thì anh ta sẽ mất mạng. Đây chắc không phải hình ảnh em muốn thấy chứ, nên em vẫn phải cố gắng thêm chút nữa."
"Không được, tôi nhất định phải nhìn thấy anh ấy bình an rời khỏi nơi này trước." Thịnh Thảo An vẫn liều mạng phóng tới trước, nhưng Đường Lực đã kéo mạnh cô trở về chỗ cũ.
"Tốt nhất em hãy hiểu rõ vị trí của bản thân, em căn bản không có quyền lựa chọn."
Đường Lực vô cùng đắc ý rời đi, anh ta vô tình hất tay Thịnh Thảo An ra.
Thịnh Thảo An cả người vô lực ngồi bệt trên mặt đất.
Đúng vậy, bây giờ cô cũng đang bị tên khốn Đường Lực này thao túng.
Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì? Tại sao cô lại gặp phải chuyện này. Lời của Đường Lực vừa nãy vẫn luôn quanh quẩn bên tai cô. Cô đau khổ dùng tay che mặt, lớn tiếng khóc. Cô căm hận Đường Lực hèn hạ vô sỉ, càng căm hận sự bất lực của bản thân.
Thịnh Thảo An lê từng bước chân nặng nề ra khỏi chỗ cầm tù mình. Nhưng cô không hề vui vẻ, mà còn cảm thấy rất đau lòng.
Vì người cô yêu nhất vẫn còn chịu tội trong căn phòng đáng sợ đó mà cô cái gì cũng không làm được, không thể chịu thay anh chút đau đớn nào. Trơ mắt nhìn anh rên rỉ thống khổ, lòng cô sắp đau chết rồi.
Tại sao bây giờ cô mới hiểu được lòng mình, nếu như trước đó cô hiểu được tình cảm của bản thân, sau đó theo anh cao chạy xa bay thì đã không xảy ra chuyện gì.
Thì ra đây tất cả đều là cô tự tay tạo thành.
Lòng cô càng đau đớn hơn.
Thật xin lỗi, Triệu Dương. Đều là em liên lụy anh. Em thề, dù là cách gì, dù em phải hi sinh chính bản thân mình, em nhất định sẽ nghĩ cách cứu anh ra.
/848
|