Khi nhìn rõ là Thịnh Trình Việt, Thịnh Thảo An liền kêu lên: “Anh mau thả em ra, em phải giết chị ta để trả thù.”
Nào ngờ Thịnh Trình Việt thẳng tay tát cô một bạt tai.
Anh nhìn Tiêu Mộc Diên ngã trên mặt đất. Trong mắt anh ngập tràn sự đau lòng và không nỡ, anh chỉ mới rời khỏi cô có một chút thôi nhưng tại sao cô lại khiến mình ra nông nỗi này chứ?
Khi Thịnh Trình Việt muốn bước sang đó thì Đường Lực cũng bịt chặt miệng vết thương đi tới chỗ Tiêu Mộc Diên, Thịnh Trình Việt thấy vậy liền cau mày.
"Anh mau buông cô ấy ra."
Đường Lực chỉ đáp lại Thịnh Trình Việt một câu: “Anh hãy lo chăm sóc em gái của mình cho tốt đi."
Sau đó có một đám người tiến tới đưa Đường Lực và Tiêu Mộc Diên đi.
Thịnh Thảo An ở một bên càng không ngừng giãy dụa, hơn nữa bên má bỏng rát lại càng khiến cô ấy vô cùng khó chịu: “Anh, nhanh buông em ra!"
"Rốt cuộc em bị làm sao vậy?" Thịnh Trình Việt hiện đang giữ chặt cánh tay của Thịnh Thảo An.
Tâm trạng của Thịnh Thảo An lại càng thêm kích động: “Chẳng lẽ anh không biết chuyện ba đã chết rồi sao? Đều là Đường Lực làm. Chỉ có giết Tiêu Mộc Diên, anh ta mới có thể cảm nhận được sự đau khổ.
Cô ấy gắng sức rống lên nhưng Thịnh Trình Việt lại tát thêm cho cô ấy một bạt tai nữa: “Em mau bình tĩnh lại cho anh."
"Người đàn ông mà em yêu và ba của em đều đã chết, anh kêu em phải bình tĩnh như thế nào." Thịnh Thảo An phản bác lại anh. Trong lòng có sự đổ vỡ khó nói thành lời.
Đầu tiên, Thịnh Trình Việt hơi sửng sốt.
Thịnh Thắng đã chết, Tập đoàn Thịnh Thế phá sản, chắc hẳn là bởi vì quá chấn động nên không ai không biết đến hai sự kiện này. Anh cũng biết người đứng sau điều khiển hết thảy những chuyên này chính là Đường Lực, chẳng qua hiện tại mình không thể hành động thiếu suy nghĩ. Trên mặt anh hiện lên một tia đau khổ, nhưng anh nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh.
"Chuyện này anh tự có tính toán.”
Sau khi im lặng một lúc lâu anh mới nói với Thịnh Thảo An một câu như vậy.
"Anh là đồ động vật máu lạnh, ba chết anh vui lắm phải không! Bởi vì cả hai người đã cắt đứt quan hệ cha con rồi." Thịnh Thảo An há mồm mắng chửi anh.
Kế hoạch ban đầu của cô ấy sắp thành công đến nơi rồi, Đường Lực đã sắp bị cô ấy uy hiếp rồi.
"Nói gì đi nữa thì anh và ba cũng là cha con, anh là người đau khổ hơn ai hết, nhưng..." Câu nói kế tiếp của Thịnh Trình Việt khựng lại, tất cả những đau khổ này cứ để anh một mình gánh chịu, anh ta nhất định phải nhẫn nại qua được cửa ải này thì mới có thể hoàn toàn chấm dứt tất cả những tai họa này.
"Dù sao anh cũng không thích Tiêu Mộc Diên, vậy vừa rồi anh vì cái gì mà muốn cứu chị ấy? Em biết chuyện này không nên hận chị ấy, nhưng Đường Lực tuyệt đối là không công bằng khi đối xử với chúng ta như vậy, anh có biết anh ta đã làm bao nhiêu chuyện quá đáng không? Anh ta quả thực là một ác ma." Thịnh Thảo An nói xong liền nhanh chóng kềm không đặng sự tủi thân và đau xót trong lòng, toàn bộ đều hóa thành nước mắt trào ra.
Đại khái, chỉ có nước mắt mới có thể thể hiện được nỗi đau hiện tại của cô.
"Anh còn hận anh ta hơn cả em." Thịnh Trình Việt bất thình lình thốt ra một câu.
"Vậy tại sao anh lại ngăn cản em? Vừa rồi đáng lẽ phải để cho anh ta tự đâm mình thêm mấy nhát nữa." Thịnh Thảo An nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn thẳng.
"Sau này anh không cho phép em xằng bậy như vậy nữa."
Thịnh Trình Việt ra lệnh một cách dứt khoát.
Tại sao cô em gái này lại không hiểu chuyện như vậy chứ?
"Dù gì thì cái mạng này cũng là của em, em làm gì cũng không phải chuyện của anh." Thịnh Thảo An tiếp tục gào thét với anh ta. Nếu là trước kia có khi cô ấy còn sợ anh trai của mình nhưng hiện tại thì đã không cần phải như vậy nữa...
Bởi vì một người luôn nghĩ đến chuyện trả thù thì có thể làm được những chuyện không sợ trời không sợ đất.
"Nếu em dám làm tổn thương Tiêu Mộc Diên thì đó chính là chuyện của anh." Thịnh Trình Việt la lớn.
"Chẳng phải anh đã từng rất ghét chị ấy sao?" Thịnh Thảo An trừng lớn mắt hỏi ngược lại.
"Việc này anh không cần phải... giải thích với em."
Thịnh Trình Việt xạm mặt, dùng giọng điệu bình tĩnh để nói chuyện.
"Nếu anh không muốn em tìm Đường Lực trả thù thì tốt nhất là anh giết em ngay bây giờ luôn đi, còn không nếu không phải anh ta chết thì em sẽ chết. Hơn nữa Tiêu Mộc Diên chính là điểm yếu chết người của Đường Lực nên em càng không thể buông tha chị ấy." Thịnh Thảo An nói xong liền bày ra bộ dạng thấy chết không sờn.
Hình như đây cũng là lần đầu tiên Thịnh Trình Việt nhìn thấy biểu hiện quật cường đến vậy của Thịnh Thảo An.
Không thể không nói, trong khoảng thời gian này, hình như Thịnh Thảo An đã có sự thay đổi rất lớn.
"Em thật sự có thể nghiễm nhiên như vậy sao?" Thịnh Trình Việt vẫn không tin hỏi ngược lại.
"Chỉ cần có thể trả thù, em có chết cũng không tiếc." Thịnh Thảo An đã khôi phục lại sự bình tĩnh, trong lòng cô ấy vẫn nghĩ đến hai chữ trả thù.
Đường Lực, tên khốn nạn này, tao tuyệt đối sẽ không buông tha cho mày.
"Em nghĩ rằng với sức mạnh hiện tại của mình, em có thể đối phó nổi anh ta sao?" Thịnh Trình Việt nhếch mép khinh thường. Thịnh Thảo An đúng là vẫn còn quá ngây thơ cho nên mới bị người ta tính kế.
"Chẳng lẽ vừa rồi anh không nhìn thấy Đường Lực sắp bị em uy hiếp sao, anh ta tự đâm mình bằng dao, nếu không phải anh đột nhiên xuất hiện ngăn em lại thì anh ta khẳng định đã chết lâu rồi." Thịnh Thảo An tưởng tượng đến chuyện này lại càng thêm tức giận. Trên mặt cũng nổi gân xanh.
Thấy bộ dạng hổn hển của Thịnh Thảo An như vậy, Thịnh Trình Việt hơi bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
"Em thật sự nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi.”
Thịnh Trình Việt trầm giọng nói.
Nhưng Thịnh Thảo An nghe xong thì thấy mông lung, cô không hiểu những lời của Thịnh Trình Việt là có ý gì, nhưng cô đã sớm bị thù hận làm lu mờ lý trí: “Anh, anh đừng ở đây nói những lời mà em nghe không hiểu nữa đi, dù sao em cũng sẽ không bỏ qua Tiêu Mộc Diên đâu.
"Em cho rằng em có thể làm cô ấy tổn thương sao?"
Trong giọng nói tràn ngập sự uy hiếp, còn ẩn chứa một tia đe dọa.
Thịnh Thảo An hơi sửng sốt rồi bạnh miệng: “Em biết anh đang bảo vệ Tiêu Mộc Diên, nhưng hai người đã ly hôn rồi. Hiện tại chị ta đã là người của Đường Lực rồi.”
Cô cố ý nói những lời này để kích động Thịnh Trình Việt.
"Cho dù ly hôn rồi anh vẫn muốn bảo vệ cô ấy." Thịnh Trình Việt nói chắc như đinh đóng cột. Hai tròng mắt lại bùng lên ngọn lửa như thiêu như đốt, tựa như đang công khai chứng tỏ quyết tâm của anh vào thời khắc này vậy.
"Anh còn thích chị ta như vậy thì tại sao lại ly hôn chứ?" Lần này Thịnh Thảo An lại càng mơ hồ hơn nữa.
"Cho dù anh nói gì đi nữa thì anh cũng không có cách nào ngăn cản được em đâu.”
Thịnh Thảo An nói xong câu đó liền quay người định bỏ đi.
"Em muốn đi đâu?" Thịnh Trình Việt lạnh lùng hỏi.
"Bây giờ em đi tìm Đường Lực! Tiếp tục tìm anh ta trả thù!" Thịnh Thảo An khịt mũi, hai tay siết chặt. Cô không thể ngồi chờ chết.
Nào ngờ khi cô đang định đi thì Lâm Phong đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt cô.
Nào ngờ Thịnh Trình Việt thẳng tay tát cô một bạt tai.
Anh nhìn Tiêu Mộc Diên ngã trên mặt đất. Trong mắt anh ngập tràn sự đau lòng và không nỡ, anh chỉ mới rời khỏi cô có một chút thôi nhưng tại sao cô lại khiến mình ra nông nỗi này chứ?
Khi Thịnh Trình Việt muốn bước sang đó thì Đường Lực cũng bịt chặt miệng vết thương đi tới chỗ Tiêu Mộc Diên, Thịnh Trình Việt thấy vậy liền cau mày.
"Anh mau buông cô ấy ra."
Đường Lực chỉ đáp lại Thịnh Trình Việt một câu: “Anh hãy lo chăm sóc em gái của mình cho tốt đi."
Sau đó có một đám người tiến tới đưa Đường Lực và Tiêu Mộc Diên đi.
Thịnh Thảo An ở một bên càng không ngừng giãy dụa, hơn nữa bên má bỏng rát lại càng khiến cô ấy vô cùng khó chịu: “Anh, nhanh buông em ra!"
"Rốt cuộc em bị làm sao vậy?" Thịnh Trình Việt hiện đang giữ chặt cánh tay của Thịnh Thảo An.
Tâm trạng của Thịnh Thảo An lại càng thêm kích động: “Chẳng lẽ anh không biết chuyện ba đã chết rồi sao? Đều là Đường Lực làm. Chỉ có giết Tiêu Mộc Diên, anh ta mới có thể cảm nhận được sự đau khổ.
Cô ấy gắng sức rống lên nhưng Thịnh Trình Việt lại tát thêm cho cô ấy một bạt tai nữa: “Em mau bình tĩnh lại cho anh."
"Người đàn ông mà em yêu và ba của em đều đã chết, anh kêu em phải bình tĩnh như thế nào." Thịnh Thảo An phản bác lại anh. Trong lòng có sự đổ vỡ khó nói thành lời.
Đầu tiên, Thịnh Trình Việt hơi sửng sốt.
Thịnh Thắng đã chết, Tập đoàn Thịnh Thế phá sản, chắc hẳn là bởi vì quá chấn động nên không ai không biết đến hai sự kiện này. Anh cũng biết người đứng sau điều khiển hết thảy những chuyên này chính là Đường Lực, chẳng qua hiện tại mình không thể hành động thiếu suy nghĩ. Trên mặt anh hiện lên một tia đau khổ, nhưng anh nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh.
"Chuyện này anh tự có tính toán.”
Sau khi im lặng một lúc lâu anh mới nói với Thịnh Thảo An một câu như vậy.
"Anh là đồ động vật máu lạnh, ba chết anh vui lắm phải không! Bởi vì cả hai người đã cắt đứt quan hệ cha con rồi." Thịnh Thảo An há mồm mắng chửi anh.
Kế hoạch ban đầu của cô ấy sắp thành công đến nơi rồi, Đường Lực đã sắp bị cô ấy uy hiếp rồi.
"Nói gì đi nữa thì anh và ba cũng là cha con, anh là người đau khổ hơn ai hết, nhưng..." Câu nói kế tiếp của Thịnh Trình Việt khựng lại, tất cả những đau khổ này cứ để anh một mình gánh chịu, anh ta nhất định phải nhẫn nại qua được cửa ải này thì mới có thể hoàn toàn chấm dứt tất cả những tai họa này.
"Dù sao anh cũng không thích Tiêu Mộc Diên, vậy vừa rồi anh vì cái gì mà muốn cứu chị ấy? Em biết chuyện này không nên hận chị ấy, nhưng Đường Lực tuyệt đối là không công bằng khi đối xử với chúng ta như vậy, anh có biết anh ta đã làm bao nhiêu chuyện quá đáng không? Anh ta quả thực là một ác ma." Thịnh Thảo An nói xong liền nhanh chóng kềm không đặng sự tủi thân và đau xót trong lòng, toàn bộ đều hóa thành nước mắt trào ra.
Đại khái, chỉ có nước mắt mới có thể thể hiện được nỗi đau hiện tại của cô.
"Anh còn hận anh ta hơn cả em." Thịnh Trình Việt bất thình lình thốt ra một câu.
"Vậy tại sao anh lại ngăn cản em? Vừa rồi đáng lẽ phải để cho anh ta tự đâm mình thêm mấy nhát nữa." Thịnh Thảo An nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn thẳng.
"Sau này anh không cho phép em xằng bậy như vậy nữa."
Thịnh Trình Việt ra lệnh một cách dứt khoát.
Tại sao cô em gái này lại không hiểu chuyện như vậy chứ?
"Dù gì thì cái mạng này cũng là của em, em làm gì cũng không phải chuyện của anh." Thịnh Thảo An tiếp tục gào thét với anh ta. Nếu là trước kia có khi cô ấy còn sợ anh trai của mình nhưng hiện tại thì đã không cần phải như vậy nữa...
Bởi vì một người luôn nghĩ đến chuyện trả thù thì có thể làm được những chuyện không sợ trời không sợ đất.
"Nếu em dám làm tổn thương Tiêu Mộc Diên thì đó chính là chuyện của anh." Thịnh Trình Việt la lớn.
"Chẳng phải anh đã từng rất ghét chị ấy sao?" Thịnh Thảo An trừng lớn mắt hỏi ngược lại.
"Việc này anh không cần phải... giải thích với em."
Thịnh Trình Việt xạm mặt, dùng giọng điệu bình tĩnh để nói chuyện.
"Nếu anh không muốn em tìm Đường Lực trả thù thì tốt nhất là anh giết em ngay bây giờ luôn đi, còn không nếu không phải anh ta chết thì em sẽ chết. Hơn nữa Tiêu Mộc Diên chính là điểm yếu chết người của Đường Lực nên em càng không thể buông tha chị ấy." Thịnh Thảo An nói xong liền bày ra bộ dạng thấy chết không sờn.
Hình như đây cũng là lần đầu tiên Thịnh Trình Việt nhìn thấy biểu hiện quật cường đến vậy của Thịnh Thảo An.
Không thể không nói, trong khoảng thời gian này, hình như Thịnh Thảo An đã có sự thay đổi rất lớn.
"Em thật sự có thể nghiễm nhiên như vậy sao?" Thịnh Trình Việt vẫn không tin hỏi ngược lại.
"Chỉ cần có thể trả thù, em có chết cũng không tiếc." Thịnh Thảo An đã khôi phục lại sự bình tĩnh, trong lòng cô ấy vẫn nghĩ đến hai chữ trả thù.
Đường Lực, tên khốn nạn này, tao tuyệt đối sẽ không buông tha cho mày.
"Em nghĩ rằng với sức mạnh hiện tại của mình, em có thể đối phó nổi anh ta sao?" Thịnh Trình Việt nhếch mép khinh thường. Thịnh Thảo An đúng là vẫn còn quá ngây thơ cho nên mới bị người ta tính kế.
"Chẳng lẽ vừa rồi anh không nhìn thấy Đường Lực sắp bị em uy hiếp sao, anh ta tự đâm mình bằng dao, nếu không phải anh đột nhiên xuất hiện ngăn em lại thì anh ta khẳng định đã chết lâu rồi." Thịnh Thảo An tưởng tượng đến chuyện này lại càng thêm tức giận. Trên mặt cũng nổi gân xanh.
Thấy bộ dạng hổn hển của Thịnh Thảo An như vậy, Thịnh Trình Việt hơi bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
"Em thật sự nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi.”
Thịnh Trình Việt trầm giọng nói.
Nhưng Thịnh Thảo An nghe xong thì thấy mông lung, cô không hiểu những lời của Thịnh Trình Việt là có ý gì, nhưng cô đã sớm bị thù hận làm lu mờ lý trí: “Anh, anh đừng ở đây nói những lời mà em nghe không hiểu nữa đi, dù sao em cũng sẽ không bỏ qua Tiêu Mộc Diên đâu.
"Em cho rằng em có thể làm cô ấy tổn thương sao?"
Trong giọng nói tràn ngập sự uy hiếp, còn ẩn chứa một tia đe dọa.
Thịnh Thảo An hơi sửng sốt rồi bạnh miệng: “Em biết anh đang bảo vệ Tiêu Mộc Diên, nhưng hai người đã ly hôn rồi. Hiện tại chị ta đã là người của Đường Lực rồi.”
Cô cố ý nói những lời này để kích động Thịnh Trình Việt.
"Cho dù ly hôn rồi anh vẫn muốn bảo vệ cô ấy." Thịnh Trình Việt nói chắc như đinh đóng cột. Hai tròng mắt lại bùng lên ngọn lửa như thiêu như đốt, tựa như đang công khai chứng tỏ quyết tâm của anh vào thời khắc này vậy.
"Anh còn thích chị ta như vậy thì tại sao lại ly hôn chứ?" Lần này Thịnh Thảo An lại càng mơ hồ hơn nữa.
"Cho dù anh nói gì đi nữa thì anh cũng không có cách nào ngăn cản được em đâu.”
Thịnh Thảo An nói xong câu đó liền quay người định bỏ đi.
"Em muốn đi đâu?" Thịnh Trình Việt lạnh lùng hỏi.
"Bây giờ em đi tìm Đường Lực! Tiếp tục tìm anh ta trả thù!" Thịnh Thảo An khịt mũi, hai tay siết chặt. Cô không thể ngồi chờ chết.
Nào ngờ khi cô đang định đi thì Lâm Phong đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt cô.
/848
|