Mỗi một chữ của anh đều nhẹ nhàng đánh vào tim của Tiêu Mộc Diên. Lúc đầu cô định không tha thứ cho người đàn ông này. Thế nhưng bây giờ, nhìn thấy anh cầu xin cô tha thứ và chân thành thú nhận hết lần này đến lần khác. Điều này đã làm cho cô không nhịn được mềm lòng.
Thịnh Trình Việt hơi dang rộng cánh tay của mình, giống như muốn nói với Tiêu Mộc Diên, nếu như em đồng ý tha thứ cho anh, vậy thì em hãy tới đây ôm anh đi.
Lúc này, Tiêu Mộc Diên không nhịn cười được.
Người đàn ông này đúng là ngày càng ấu trĩ.
Lưu Mỹ cũng bị cảnh tượng ở trước mắt làm cho cảm động. Bà lập tức dùng tay lay nhẹ vào vai của Tiêu Mộc Diên, tỏ ý bảo cô mau đi qua đó.
Tiêu Mộc Diên nhìn thấy dáng vẻ mong đợi của Thịnh Trình Việt, cuối cùng cô vẫn đứng dậy. Vào giây phút này, cô đã đưa ra một quyết định quan trọng.
Mặc dù khoảng thời gian trước, người đàn ông này đã làm ra một số chuyện khiến cô không vui. Thế nhưng… nhìn thấy anh làm nhiều chuyện vì mình như vậy, cho nên cô đã quyết định cho anh thêm một cơ hội.
Vì vậy, bước chân của cô từ từ đi về phía Thịnh Trình Việt.
Sau khi Thịnh Trình Việt nhìn thấy Tiêu Mộc Diên đi về phía mình, anh không thể khống chế được trái tim mình, bởi vì anh không đợi được nữa, quyết định tự mình chạy qua đó, cho nên hai người đã gặp nhau giữa đường, anh hung hăng ôm chặt Tiêu Mộc Diên vào trong ngực của mình.
Giống như đã rất lâu rồi anh mới có thể dùng sức ôm cô như thế này.
“Mộc Diên, thật sự rất cảm ơn em, cuối cùng em cũng chịu tha thứ cho anh.” Thịnh Trình Việt cảm thấy hơi thở trong bầu không khí rất thoải mái. Bởi vì Mộc Diên đang ở bên cạnh anh.
“Em chỉ định cho anh một kỳ thử thách, cũng không định tha thứ cho anh ngay.” Nếu như cô cứ dễ dàng tha thứ cho anh như vậy, quả thật quá có lợi cho anh. Tiêu Mộc Diên cảm thấy, mình phải nhân cơ hội này đùa anh một chút mới được.
“Em vẫn còn giận anh sao? Thật ra anh và Cao Ngọc Mai không có gì hết… Sau này nếu xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không giấu giếm em nữa.” Thịnh Trình Việt vắt hết óc suy nghĩ xem nên tiếp tục dỗ dành người phụ nữ ở trước mặt này như thế nào.
“Chuyện của Cao Ngọc Mai em sẽ tính sổ với anh sau. Bây giờ em muốn tính sổ với anh chuyện ly hôn của chúng ta.” Tiêu Mộc Diên cố ý hắng giọng, sau đó làm bộ như rất nghiêm túc.
Thịnh Trình Việt lập tức lộ ra một khuôn mặt vô tội: “Vợ à, anh bảo đảm sẽ không có lần sau.”
“Nếu như còn có lần sau thì anh chết chắc.” Tiêu Mộc Diên bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ. Không cho người đàn ông này một chút sắc mặt, như vậy sao được?
“Bắt đầu từ bây giờ em có ba quy định dành cho anh.” Tiêu Mộc Diên nói.
Ba quy định?
Bây giờ Thịnh Trình Việt cảm thấy đầu của mình đã to ra rồi.
Lúc này, Tiêu Mộc Diên nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Thịnh Trình Việt, cô thật sự không nhịn được thầm hả hê.
“Đầu tiên, nếu anh muốn làm gì nhất định phải báo cáo với em, thứ hai không cho phép anh liếc nhìn người phụ nữ khác, thứ ba anh phải nghe lời em mọi chuyện.”
“Tuân mệnh bà xã, em nói cái gì cũng đúng.” Vào giây phút quan trọng này, Thịnh Trình Việt cảm thấy, dáng vẻ bây giờ của Tiêu Mộc Diên thật sự đã là sự nhượng bộ lớn nhất rồi.
“Vậy có nghĩa là em đã tha thứ cho anh rồi?”
“Em đã nói với anh rồi, đó là kỳ thử thách, nếu như anh cảm thấy không thích hợp, vậy thì anh có thể đi tìm người phụ nữ khác để làm vợ của mình.” Tiêu Mộc Diên cố ý làm ra vẻ mặt hung dữ.
Thế nhưng Thịnh Trình Việt lại mỉm cười cưng chiều với cô: “Vậy bây giờ em đã đồng ý theo anh trở về nhà sao?”
Tiêu Mộc Diên hài lòng gật đầu.
Không nghĩ tới, Thịnh Trình Việt lại đáp ứng toàn bộ yêu cầu vô cớ của cô.
Chỉ có điều, Thịnh Trình Việt vừa nói gì?
“Anh vừa nói chúng ta phải trở về nhà sao?” Cô vừa mới đến tụ họp với bọn trẻ chưa được bao lâu mà. Có phải Thịnh Trình Việt đang nói đùa với cô đúng không?
“Anh biết em không nỡ rời xa bọn trẻ, thế nhưng ở đây đã có bà ngoại chăm sóc rồi, em không cần lo lắng.” Dường như Thịnh Trình Việt chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ của Tiêu Mộc Diên, cô lập tức mở miệng nói.
Lúc này, Tiêu Mộc Diên lại trở nên bối rối. Cô vừa mới tới đây, còn chưa trò chuyện với bọn trẻ, chỉ mới ăn một bữa cơm đơn giản mà thôi, tại sao rời đi nhanh như vậy, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý.
“Anh muốn đi thì anh đi một mình đi, em muốn ở lại đây cùng bọn trẻ.” Tiêu Mộc Diên trở mặt, lại quay về ngồi xuống ghế sô pha.
Thịnh Trình Việt lập tức đuổi theo cô: “Vợ à, em đừng ầm ĩ nữa, chúng ta mau trở về thôi.”
“Bọn trẻ ở đâu thì nơi đó là nhà.” Tiêu Mộc Diên vô cùng bướng bỉnh mở miệng nói. Không dễ gì cô mới gặp lại bọn trẻ, bây giờ lại muốn tách ra, cô mới không cần.
“Mộc Diên, bên kia vẫn còn chuyện đợi hai người chúng ta về xử lý.” Bây giờ, vẻ mặt của Thịnh Trình Việt đột nhiên trở nên nghiêm túc. Trong lúc nhất thời, Tiêu Mộc Diên cảm thấy có chút không quen.
“Là chuyện gì vậy?”
“Bây giờ ba của em đã trở thành người thực vật rồi. Sắp tới đây sẽ xảy ra sự việc liên quan đến một âm mưu rất lớn. Chúng ta nhất định phải quay về. Hơn nữa, để bọn trẻ ở đây, không nên để cho bọn trẻ cuốn vào cuộc đấu tranh âm mưu này. Bọn trẻ ở đây sẽ rất an toàn.”
Sau khi nghe Thịnh Trình Việt nói mọi chuyện, cuối cùng Tiêu Mộc Diên cũng biết chuyện gì đã xảy ra rồi.
“Có phải âm mưu này có liên quan đến Đường Lực?” Tiêu Mộc Diên hỏi.
Thịnh Trình Việt gật đầu.
“Em biết rồi.” Tiêu Mộc Diên biết Đường Lực là một không dễ đối phó, hơn nữa anh ta có rất nhiều thủ đoạn, chính mình cũng đã từng nhận thức rồi. Thịnh Trình Việt muốn đối phó với anh ta không phải là chuyện đơn giản.
Chỉ là cô vẫn còn một chuyện chưa nghĩ ra.
“Anh đối phó với Đường Lực, tại sao lại muốn đưa em về? Một mình anh không thể đối phó được sao?”
Thịnh Trình Việt trực tiếp kéo mặt Tiêu Mộc Diên tới gần mình, sau đó hung hăng hôn lên môi cô. Sau một nụ hôn sâu, anh mới lưu luyến rời khỏi môi cô.
“Bởi vì anh không thể không có em.”
Tiêu Mộc Diên lập tức mềm lòng.
“Anh… từ khi nào tài ăn nói lời âu yếm của anh lại trở nên lợi hại như vậy?” Cô hơi kinh ngạc, đồng thời trong lòng cô cũng có một cảm giác hạnh phúc bình ổn.
“Những gì anh nói đều là sự thật.” Thịnh Trình Việt giải thích một cách nghiêm túc.
Sau khi Tiêu Mộc Diên nghe thấy câu nói này, cả người cô vui như nở hoa.
“Hay là em đi chào tạm biệt với bọn trẻ trước đã.”
“Nếu em đi gặp mặt bọn trẻ, vậy thì em sẽ không thể rời đi được. Chỉ cần sau khi hai chúng ta giải quyết mọi chuyện, rất nhanh chúng ta sẽ quay lại đây, đến lúc một nhà chúng ta sẽ ở trên hòn đảo nhỏ xinh đẹp này, trải qua những ngày tháng vui vẻ ung dung tự tại.” Thịnh Trình Việt miêu tả cảnh tượng này, làm cho người khác vô cùng mong chờ.
Cứ như vậy, Tiêu Mộc Diên đã bị Thịnh Trình Việt thuyết phục đồng thời thành công dẫn cô trở về.
Sau khi trở về, hai người bọn họ vừa đi vào phòng khách, đã nhìn thấy khuôn mặt của Cao Ngọc Mai tràn đầy nước mắt.
Thịnh Trình Việt hơi dang rộng cánh tay của mình, giống như muốn nói với Tiêu Mộc Diên, nếu như em đồng ý tha thứ cho anh, vậy thì em hãy tới đây ôm anh đi.
Lúc này, Tiêu Mộc Diên không nhịn cười được.
Người đàn ông này đúng là ngày càng ấu trĩ.
Lưu Mỹ cũng bị cảnh tượng ở trước mắt làm cho cảm động. Bà lập tức dùng tay lay nhẹ vào vai của Tiêu Mộc Diên, tỏ ý bảo cô mau đi qua đó.
Tiêu Mộc Diên nhìn thấy dáng vẻ mong đợi của Thịnh Trình Việt, cuối cùng cô vẫn đứng dậy. Vào giây phút này, cô đã đưa ra một quyết định quan trọng.
Mặc dù khoảng thời gian trước, người đàn ông này đã làm ra một số chuyện khiến cô không vui. Thế nhưng… nhìn thấy anh làm nhiều chuyện vì mình như vậy, cho nên cô đã quyết định cho anh thêm một cơ hội.
Vì vậy, bước chân của cô từ từ đi về phía Thịnh Trình Việt.
Sau khi Thịnh Trình Việt nhìn thấy Tiêu Mộc Diên đi về phía mình, anh không thể khống chế được trái tim mình, bởi vì anh không đợi được nữa, quyết định tự mình chạy qua đó, cho nên hai người đã gặp nhau giữa đường, anh hung hăng ôm chặt Tiêu Mộc Diên vào trong ngực của mình.
Giống như đã rất lâu rồi anh mới có thể dùng sức ôm cô như thế này.
“Mộc Diên, thật sự rất cảm ơn em, cuối cùng em cũng chịu tha thứ cho anh.” Thịnh Trình Việt cảm thấy hơi thở trong bầu không khí rất thoải mái. Bởi vì Mộc Diên đang ở bên cạnh anh.
“Em chỉ định cho anh một kỳ thử thách, cũng không định tha thứ cho anh ngay.” Nếu như cô cứ dễ dàng tha thứ cho anh như vậy, quả thật quá có lợi cho anh. Tiêu Mộc Diên cảm thấy, mình phải nhân cơ hội này đùa anh một chút mới được.
“Em vẫn còn giận anh sao? Thật ra anh và Cao Ngọc Mai không có gì hết… Sau này nếu xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không giấu giếm em nữa.” Thịnh Trình Việt vắt hết óc suy nghĩ xem nên tiếp tục dỗ dành người phụ nữ ở trước mặt này như thế nào.
“Chuyện của Cao Ngọc Mai em sẽ tính sổ với anh sau. Bây giờ em muốn tính sổ với anh chuyện ly hôn của chúng ta.” Tiêu Mộc Diên cố ý hắng giọng, sau đó làm bộ như rất nghiêm túc.
Thịnh Trình Việt lập tức lộ ra một khuôn mặt vô tội: “Vợ à, anh bảo đảm sẽ không có lần sau.”
“Nếu như còn có lần sau thì anh chết chắc.” Tiêu Mộc Diên bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ. Không cho người đàn ông này một chút sắc mặt, như vậy sao được?
“Bắt đầu từ bây giờ em có ba quy định dành cho anh.” Tiêu Mộc Diên nói.
Ba quy định?
Bây giờ Thịnh Trình Việt cảm thấy đầu của mình đã to ra rồi.
Lúc này, Tiêu Mộc Diên nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Thịnh Trình Việt, cô thật sự không nhịn được thầm hả hê.
“Đầu tiên, nếu anh muốn làm gì nhất định phải báo cáo với em, thứ hai không cho phép anh liếc nhìn người phụ nữ khác, thứ ba anh phải nghe lời em mọi chuyện.”
“Tuân mệnh bà xã, em nói cái gì cũng đúng.” Vào giây phút quan trọng này, Thịnh Trình Việt cảm thấy, dáng vẻ bây giờ của Tiêu Mộc Diên thật sự đã là sự nhượng bộ lớn nhất rồi.
“Vậy có nghĩa là em đã tha thứ cho anh rồi?”
“Em đã nói với anh rồi, đó là kỳ thử thách, nếu như anh cảm thấy không thích hợp, vậy thì anh có thể đi tìm người phụ nữ khác để làm vợ của mình.” Tiêu Mộc Diên cố ý làm ra vẻ mặt hung dữ.
Thế nhưng Thịnh Trình Việt lại mỉm cười cưng chiều với cô: “Vậy bây giờ em đã đồng ý theo anh trở về nhà sao?”
Tiêu Mộc Diên hài lòng gật đầu.
Không nghĩ tới, Thịnh Trình Việt lại đáp ứng toàn bộ yêu cầu vô cớ của cô.
Chỉ có điều, Thịnh Trình Việt vừa nói gì?
“Anh vừa nói chúng ta phải trở về nhà sao?” Cô vừa mới đến tụ họp với bọn trẻ chưa được bao lâu mà. Có phải Thịnh Trình Việt đang nói đùa với cô đúng không?
“Anh biết em không nỡ rời xa bọn trẻ, thế nhưng ở đây đã có bà ngoại chăm sóc rồi, em không cần lo lắng.” Dường như Thịnh Trình Việt chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ của Tiêu Mộc Diên, cô lập tức mở miệng nói.
Lúc này, Tiêu Mộc Diên lại trở nên bối rối. Cô vừa mới tới đây, còn chưa trò chuyện với bọn trẻ, chỉ mới ăn một bữa cơm đơn giản mà thôi, tại sao rời đi nhanh như vậy, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý.
“Anh muốn đi thì anh đi một mình đi, em muốn ở lại đây cùng bọn trẻ.” Tiêu Mộc Diên trở mặt, lại quay về ngồi xuống ghế sô pha.
Thịnh Trình Việt lập tức đuổi theo cô: “Vợ à, em đừng ầm ĩ nữa, chúng ta mau trở về thôi.”
“Bọn trẻ ở đâu thì nơi đó là nhà.” Tiêu Mộc Diên vô cùng bướng bỉnh mở miệng nói. Không dễ gì cô mới gặp lại bọn trẻ, bây giờ lại muốn tách ra, cô mới không cần.
“Mộc Diên, bên kia vẫn còn chuyện đợi hai người chúng ta về xử lý.” Bây giờ, vẻ mặt của Thịnh Trình Việt đột nhiên trở nên nghiêm túc. Trong lúc nhất thời, Tiêu Mộc Diên cảm thấy có chút không quen.
“Là chuyện gì vậy?”
“Bây giờ ba của em đã trở thành người thực vật rồi. Sắp tới đây sẽ xảy ra sự việc liên quan đến một âm mưu rất lớn. Chúng ta nhất định phải quay về. Hơn nữa, để bọn trẻ ở đây, không nên để cho bọn trẻ cuốn vào cuộc đấu tranh âm mưu này. Bọn trẻ ở đây sẽ rất an toàn.”
Sau khi nghe Thịnh Trình Việt nói mọi chuyện, cuối cùng Tiêu Mộc Diên cũng biết chuyện gì đã xảy ra rồi.
“Có phải âm mưu này có liên quan đến Đường Lực?” Tiêu Mộc Diên hỏi.
Thịnh Trình Việt gật đầu.
“Em biết rồi.” Tiêu Mộc Diên biết Đường Lực là một không dễ đối phó, hơn nữa anh ta có rất nhiều thủ đoạn, chính mình cũng đã từng nhận thức rồi. Thịnh Trình Việt muốn đối phó với anh ta không phải là chuyện đơn giản.
Chỉ là cô vẫn còn một chuyện chưa nghĩ ra.
“Anh đối phó với Đường Lực, tại sao lại muốn đưa em về? Một mình anh không thể đối phó được sao?”
Thịnh Trình Việt trực tiếp kéo mặt Tiêu Mộc Diên tới gần mình, sau đó hung hăng hôn lên môi cô. Sau một nụ hôn sâu, anh mới lưu luyến rời khỏi môi cô.
“Bởi vì anh không thể không có em.”
Tiêu Mộc Diên lập tức mềm lòng.
“Anh… từ khi nào tài ăn nói lời âu yếm của anh lại trở nên lợi hại như vậy?” Cô hơi kinh ngạc, đồng thời trong lòng cô cũng có một cảm giác hạnh phúc bình ổn.
“Những gì anh nói đều là sự thật.” Thịnh Trình Việt giải thích một cách nghiêm túc.
Sau khi Tiêu Mộc Diên nghe thấy câu nói này, cả người cô vui như nở hoa.
“Hay là em đi chào tạm biệt với bọn trẻ trước đã.”
“Nếu em đi gặp mặt bọn trẻ, vậy thì em sẽ không thể rời đi được. Chỉ cần sau khi hai chúng ta giải quyết mọi chuyện, rất nhanh chúng ta sẽ quay lại đây, đến lúc một nhà chúng ta sẽ ở trên hòn đảo nhỏ xinh đẹp này, trải qua những ngày tháng vui vẻ ung dung tự tại.” Thịnh Trình Việt miêu tả cảnh tượng này, làm cho người khác vô cùng mong chờ.
Cứ như vậy, Tiêu Mộc Diên đã bị Thịnh Trình Việt thuyết phục đồng thời thành công dẫn cô trở về.
Sau khi trở về, hai người bọn họ vừa đi vào phòng khách, đã nhìn thấy khuôn mặt của Cao Ngọc Mai tràn đầy nước mắt.
/848
|