Anh sẽ không để cho hai người họ hạnh phúc như thế.
Cho nên bây giờ trong lòng Đường Lực nảy lên một suy nghĩ, nếu như Thịnh Thảo An không làm được, vậy thì anh sẽ tự ra tay. Dù sao từ đầu tới cuối, người phụ nữ kia vẫn luôn nằm trong sự kiểm soát của anh ta.
Thế rồi gần như ngay lập tức, Đường Lực lao thẳng tới đấm mạnh vào Triệu Dương. Lúc này Thịnh Thảo An vẫn đang đắm chìm trong dư âm nụ hôn của Triệu Dương bỗng sực tỉnh lại, thì ra cô lại chìm sâu vào nụ hôn ấy đến như vậy. Khi nãy thấy Đường Lực ra ngoài, cô cũng định chạy đuổi theo anh, nào ngờ đột nhiên bị Triệu Dương kéo lại, hơn nữa còn cưỡng hôn cô. Lúc đầu cô vẫn hơi chống cự, nhưng sau đó lại không tự chủ mà đắm chìm trong nụ hôn của anh.
Triệu Dương đưa tay sờ lên khóe miệng, không ngờ lại bị chảy máu. Đường Lực trước mặt này sao lại ra tay ác như vậy.
"Tôi nói này, rốt cuộc anh đang giở trò quỷ gì thế? Người muốn bỏ đi là anh, dù sao anh ở bên cạnh cô ấy cũng chỉ khiến cô ấy bị tổn thương. Anh đi là chuyện tốt, còn quay lại làm gì? Còn nữa, anh dám đánh tôi, có phải anh điên rồi không?"
Triệu Dương cũng hoàn toàn không khách sáo phản bác lại.
"Vậy thì tôi nói cho anh biết, tôi trở về đây là muốn lấy lại những thứ thuộc về tôi. Thịnh Thảo An đã đồng ý kết hôn với tôi, do đó cô ấy là người phụ nữ của tôi! Tôi không cho phép người khác đụng tới cô ấy." Đường Lực nói ra những lời này rất hùng hồn, ngay cả Thịnh Thảo An cũng cảm thấy hơi bất ngờ.
Bởi vì anh ta thừa nhận cô là người phụ nữ của anh. Đây là chuyện mà cô đã cố gắng rất lâu vẫn chưa làm được. Xem ra lần này Triệu Dương vô tình giúp mình toại nguyện rồi.
Có điều, trong lúc Thịnh Thảo An vẫn còn đang mải suy nghĩ thì hai người đàn ông trước mặt cô đã đứng lên đánh nhau. Hơn nữa còn đánh rất căng thẳng, làm những đồ trên giường đều sắp rơi hết xuống đất rồi.
Hai người bọn họ đánh nhau nhưng vẫn đấu khẩu, giống như muốn dồn đối phương vào chỗ chết mới thôi, như có thù giết cha vậy.
Thịnh Thảo An đúng là càng lúc càng không kịp phản ứng, hai người đàn ông này lại dám đánh nhau vì mình. Nhưng bây giờ cô cảm thấy đau lòng Triệu Dương, cô thực sự rất muốn đi lên ngăn tất cả những chuyện này lại. Nhưng cô biết cô không thể làm như thế. Lúc này Đường Lực đang quan tâm đến cô, vậy thì mọi cố gắng trước kia của cô xem như không uổng. Cô càng không thể bỏ giấc mộng này.
"Hai anh đừng đánh nhau nữa!"
Nhìn hai người đàn ông này đánh nhau vì mình, đánh đến nỗi sưng mặt sưng mày Thịnh Thảo An cũng không đành lòng, cho nên cô vẫn quyết định lên tiếng ngăn cản. Dù sao thông qua chuyện lần này cô cũng đã biết được một số chân tướng, đều là những chân tướng bất ngờ lộ ra. Cô rất vui. Bởi vì nếu vậy thì cô có thể thực hiện bước tiếp theo rồi.
"Thảo An, em đừng cầu xin cho anh ta. Bởi vì anh ta là một kẻ cặn bã, anh ta chẳng qua chỉ muốn lợi dụng em mà thôi, anh ta không chịu nổi hai chúng ta hạnh phúc." Triệu Dương quệt vết máu vương trên khóe miệng, thở hổn hển nói.
Đường Lực chỉ hừ lạnh một tiếng, nhưng không nói gì.
Vốn dĩ Triệu Dương còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng lại bị Thịnh Thảo An cắt ngang.
"Rốt cuộc anh ầm ĩ đủ chưa? Anh còn muốn ở đây dây dưa bao lâu?" Thịnh Thảo An lắc đầu nguầy nguậy, dáng vẻ suy sụp.
"Thảo An..." Triệu Dương đau lòng nhìn Thịnh Thảo An. Anh không ngờ lúc này vì anh cô lại trở nên đau khổ như thế.
"Tôi xin anh đừng nói gì nữa, tôi chỉ xin anh mau đi đi, đi cho khuất mắt tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa." Thịnh Thảo An lần nữa thể hiện rõ sự quyết tâm của mình.
"Thảo An, anh..." Triệu Dương vừa mới nói vài chữ thì Thịnh Thảo An lại cắt lời anh ngay lập tức.
"Anh có biết lúc nãy anh đã làm người đàn ông của tôi bị thương không? Anh có biết tôi đau lòng cỡ nào không?" Thịnh Thảo An nói câu này với vẻ mặt không cảm xúc. Nhưng mỗi một lời của cô giống như gai nhọn đâm mạnh vào tim Triệu Dương.
Ánh mắt ấy cực kỳ hung dữ.
Cô nói lúc nãy anh đã tổn thương người đàn ông của cô. Vậy cô coi anh là gì?
"Em vừa nói cái gì?" Triệu Dương hít sâu một hơi, giọng run rẩy hỏi cô.
Lúc này Thịnh Thảo An cũng đau lòng không dứt, nhưng cô ép mình phải lạnh lùng.
"Coi như tôi xin các anh, đừng lại đến chia rẽ chúng tôi nữa, cũng đừng làm tổn thương tôi nữa, bởi vì lúc anh tổn thương Đường Lực cũng là đang tổn thương tôi."
Lúc này, Triệu Dương xem như đã tỉnh ngộ. Thì ra hết thảy mọi chuyện trước đó đều là anh đơn phương mà thôi.
"Vậy hai chúng ta là gì?"
Chẳng đáng là gì sao?
Thịnh Thảo An, dáng vẻ này của em thực sự rất tàn nhẫn! Sao em có thể lạnh lùng đến thế?
"Từ trước tới giờ, tôi với anh chưa từng đến với nhau, căn bản chẳng có gì để nói cả." Thịnh Thảo An cố gắng kìm nén đau khổ, nói.
"Vậy bây giờ em hy vọng anh làm thế nào?" Giọng nói của Triệu Dương đã trở nên khàn khàn.
Thịnh Thảo An lấy hết can đảm nói: "Chắc hẳn đây không phải lần đầu tiên tôi nói với anh nhỉ, tôi chỉ hy vọng anh đi khuất mắt tôi ngay, tốt nhất là lúc tôi còn sống thì anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."
"Tốt nhất em hãy nhớ cho kỹ những lời em nói hôm nay."
Điều khiến Thịnh Thảo An ngạc nhiên chính là Triệu Dương không còn bám dính lấy cô nữa.
"Sao tôi có thể quên được những gì mình đã nói chứ?" Thịnh Thảo An khẽ vỗ nhẹ đầu để bản thân tỉnh táo chốc lát.
"Như em mong muốn, anh sẽ làm như lời em nói, hoàn thành ước muốn của em." Triệu Dương nghiến răng nói xong thì quay người đi thẳng, không ngoảnh đầu lại lấy một lần. Nhưng nhìn bóng lưng bước đi của anh, Thịnh Thảo An bất giác cảm thấy chua xót trong lòng.
Lần này anh thực sự sẽ đi sao?
“Sầm” cửa bị đóng mạnh lại. Đột nhiên Thịnh Thảo An cảm thấy tim mình cũng tan nát theo.
Anh nói lần này anh sẽ làm theo mong muốn của cô.
Xin lỗi, Triệu Dương. Thật ra em không nên thế này, nhưng em chẳng còn cách nào khác. Sẽ có một ngày anh hiểu được nỗi khổ trong lòng em, tất cả những gì em làm đều là bất đắc dĩ mà thôi.
"Sao thế? Anh ta đi rồi, trái tim cô cũng muốn bay theo luôn à? Nếu bây giờ cô hối hận thì vẫn còn kịp đấy." Thấy ánh mắt lưu luyến không rời và có phần đau lòng của Thịnh Thảo An, Đường Lực cười mỉa mai.
"Không, tôi tuyệt đối sẽ không hối hận." Thịnh Thảo An như dùng hết sức bình sinh để trả lời.
Cho nên bây giờ trong lòng Đường Lực nảy lên một suy nghĩ, nếu như Thịnh Thảo An không làm được, vậy thì anh sẽ tự ra tay. Dù sao từ đầu tới cuối, người phụ nữ kia vẫn luôn nằm trong sự kiểm soát của anh ta.
Thế rồi gần như ngay lập tức, Đường Lực lao thẳng tới đấm mạnh vào Triệu Dương. Lúc này Thịnh Thảo An vẫn đang đắm chìm trong dư âm nụ hôn của Triệu Dương bỗng sực tỉnh lại, thì ra cô lại chìm sâu vào nụ hôn ấy đến như vậy. Khi nãy thấy Đường Lực ra ngoài, cô cũng định chạy đuổi theo anh, nào ngờ đột nhiên bị Triệu Dương kéo lại, hơn nữa còn cưỡng hôn cô. Lúc đầu cô vẫn hơi chống cự, nhưng sau đó lại không tự chủ mà đắm chìm trong nụ hôn của anh.
Triệu Dương đưa tay sờ lên khóe miệng, không ngờ lại bị chảy máu. Đường Lực trước mặt này sao lại ra tay ác như vậy.
"Tôi nói này, rốt cuộc anh đang giở trò quỷ gì thế? Người muốn bỏ đi là anh, dù sao anh ở bên cạnh cô ấy cũng chỉ khiến cô ấy bị tổn thương. Anh đi là chuyện tốt, còn quay lại làm gì? Còn nữa, anh dám đánh tôi, có phải anh điên rồi không?"
Triệu Dương cũng hoàn toàn không khách sáo phản bác lại.
"Vậy thì tôi nói cho anh biết, tôi trở về đây là muốn lấy lại những thứ thuộc về tôi. Thịnh Thảo An đã đồng ý kết hôn với tôi, do đó cô ấy là người phụ nữ của tôi! Tôi không cho phép người khác đụng tới cô ấy." Đường Lực nói ra những lời này rất hùng hồn, ngay cả Thịnh Thảo An cũng cảm thấy hơi bất ngờ.
Bởi vì anh ta thừa nhận cô là người phụ nữ của anh. Đây là chuyện mà cô đã cố gắng rất lâu vẫn chưa làm được. Xem ra lần này Triệu Dương vô tình giúp mình toại nguyện rồi.
Có điều, trong lúc Thịnh Thảo An vẫn còn đang mải suy nghĩ thì hai người đàn ông trước mặt cô đã đứng lên đánh nhau. Hơn nữa còn đánh rất căng thẳng, làm những đồ trên giường đều sắp rơi hết xuống đất rồi.
Hai người bọn họ đánh nhau nhưng vẫn đấu khẩu, giống như muốn dồn đối phương vào chỗ chết mới thôi, như có thù giết cha vậy.
Thịnh Thảo An đúng là càng lúc càng không kịp phản ứng, hai người đàn ông này lại dám đánh nhau vì mình. Nhưng bây giờ cô cảm thấy đau lòng Triệu Dương, cô thực sự rất muốn đi lên ngăn tất cả những chuyện này lại. Nhưng cô biết cô không thể làm như thế. Lúc này Đường Lực đang quan tâm đến cô, vậy thì mọi cố gắng trước kia của cô xem như không uổng. Cô càng không thể bỏ giấc mộng này.
"Hai anh đừng đánh nhau nữa!"
Nhìn hai người đàn ông này đánh nhau vì mình, đánh đến nỗi sưng mặt sưng mày Thịnh Thảo An cũng không đành lòng, cho nên cô vẫn quyết định lên tiếng ngăn cản. Dù sao thông qua chuyện lần này cô cũng đã biết được một số chân tướng, đều là những chân tướng bất ngờ lộ ra. Cô rất vui. Bởi vì nếu vậy thì cô có thể thực hiện bước tiếp theo rồi.
"Thảo An, em đừng cầu xin cho anh ta. Bởi vì anh ta là một kẻ cặn bã, anh ta chẳng qua chỉ muốn lợi dụng em mà thôi, anh ta không chịu nổi hai chúng ta hạnh phúc." Triệu Dương quệt vết máu vương trên khóe miệng, thở hổn hển nói.
Đường Lực chỉ hừ lạnh một tiếng, nhưng không nói gì.
Vốn dĩ Triệu Dương còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng lại bị Thịnh Thảo An cắt ngang.
"Rốt cuộc anh ầm ĩ đủ chưa? Anh còn muốn ở đây dây dưa bao lâu?" Thịnh Thảo An lắc đầu nguầy nguậy, dáng vẻ suy sụp.
"Thảo An..." Triệu Dương đau lòng nhìn Thịnh Thảo An. Anh không ngờ lúc này vì anh cô lại trở nên đau khổ như thế.
"Tôi xin anh đừng nói gì nữa, tôi chỉ xin anh mau đi đi, đi cho khuất mắt tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa." Thịnh Thảo An lần nữa thể hiện rõ sự quyết tâm của mình.
"Thảo An, anh..." Triệu Dương vừa mới nói vài chữ thì Thịnh Thảo An lại cắt lời anh ngay lập tức.
"Anh có biết lúc nãy anh đã làm người đàn ông của tôi bị thương không? Anh có biết tôi đau lòng cỡ nào không?" Thịnh Thảo An nói câu này với vẻ mặt không cảm xúc. Nhưng mỗi một lời của cô giống như gai nhọn đâm mạnh vào tim Triệu Dương.
Ánh mắt ấy cực kỳ hung dữ.
Cô nói lúc nãy anh đã tổn thương người đàn ông của cô. Vậy cô coi anh là gì?
"Em vừa nói cái gì?" Triệu Dương hít sâu một hơi, giọng run rẩy hỏi cô.
Lúc này Thịnh Thảo An cũng đau lòng không dứt, nhưng cô ép mình phải lạnh lùng.
"Coi như tôi xin các anh, đừng lại đến chia rẽ chúng tôi nữa, cũng đừng làm tổn thương tôi nữa, bởi vì lúc anh tổn thương Đường Lực cũng là đang tổn thương tôi."
Lúc này, Triệu Dương xem như đã tỉnh ngộ. Thì ra hết thảy mọi chuyện trước đó đều là anh đơn phương mà thôi.
"Vậy hai chúng ta là gì?"
Chẳng đáng là gì sao?
Thịnh Thảo An, dáng vẻ này của em thực sự rất tàn nhẫn! Sao em có thể lạnh lùng đến thế?
"Từ trước tới giờ, tôi với anh chưa từng đến với nhau, căn bản chẳng có gì để nói cả." Thịnh Thảo An cố gắng kìm nén đau khổ, nói.
"Vậy bây giờ em hy vọng anh làm thế nào?" Giọng nói của Triệu Dương đã trở nên khàn khàn.
Thịnh Thảo An lấy hết can đảm nói: "Chắc hẳn đây không phải lần đầu tiên tôi nói với anh nhỉ, tôi chỉ hy vọng anh đi khuất mắt tôi ngay, tốt nhất là lúc tôi còn sống thì anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."
"Tốt nhất em hãy nhớ cho kỹ những lời em nói hôm nay."
Điều khiến Thịnh Thảo An ngạc nhiên chính là Triệu Dương không còn bám dính lấy cô nữa.
"Sao tôi có thể quên được những gì mình đã nói chứ?" Thịnh Thảo An khẽ vỗ nhẹ đầu để bản thân tỉnh táo chốc lát.
"Như em mong muốn, anh sẽ làm như lời em nói, hoàn thành ước muốn của em." Triệu Dương nghiến răng nói xong thì quay người đi thẳng, không ngoảnh đầu lại lấy một lần. Nhưng nhìn bóng lưng bước đi của anh, Thịnh Thảo An bất giác cảm thấy chua xót trong lòng.
Lần này anh thực sự sẽ đi sao?
“Sầm” cửa bị đóng mạnh lại. Đột nhiên Thịnh Thảo An cảm thấy tim mình cũng tan nát theo.
Anh nói lần này anh sẽ làm theo mong muốn của cô.
Xin lỗi, Triệu Dương. Thật ra em không nên thế này, nhưng em chẳng còn cách nào khác. Sẽ có một ngày anh hiểu được nỗi khổ trong lòng em, tất cả những gì em làm đều là bất đắc dĩ mà thôi.
"Sao thế? Anh ta đi rồi, trái tim cô cũng muốn bay theo luôn à? Nếu bây giờ cô hối hận thì vẫn còn kịp đấy." Thấy ánh mắt lưu luyến không rời và có phần đau lòng của Thịnh Thảo An, Đường Lực cười mỉa mai.
"Không, tôi tuyệt đối sẽ không hối hận." Thịnh Thảo An như dùng hết sức bình sinh để trả lời.
/848
|