Tiêu Mộc Diên đã biết trước rằng anh ta sẽ có phản ứng mạnh như vậy nên không để nó trong lòng, cô tiếp tục nói: "Thực ra cơ thể của em đã ổn rồi, cứ để em đi tìm anh ấy đi, lần này em chỉ muốn đi chứng thực một vài chuyện. Ngay sau khi kết thúc, em sẽ về tìm anh."
An Sâm vẫn là định từ chối cô, nhưng sau khi nghe câu cuối của cô, anh ta lại không nhịn được mà có chút động lòng. Nếu sau đó, Tiêu Mộc Diên sẽ quay lại để tìm mình thì tại sao lại không chứ?
Thấy vẻ mặt của An Sâm hơi rục rịch, Tiêu Mộc Diên tiếp tục cố gắng: "Vấn đề này cũng không nghiêm trọng như anh tưởng tượng. Sau nhiều chuyện như vậy, em đã thông suốt, nội tâm cũng mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Em biết những gì Kiều Phong nói với em rất quá đáng, do em không muốn rời đi nên mới ngất xỉu. Nhưng bây giờ, sau khi ngủ một giấc, em cảm thấy những điều đó thực chất chẳng có gì. Vì vậy bây giờ em mới có thể bình tĩnh nói với anh những điều này."
Khi nhìn thấy sự bình tĩnh trên mặt Tiêu Mộc Diên, trông không giống như đang nói dối, An Sâm cảm thấy cô phân tích khá có lý, nhưng anh ta vẫn không quá yên tâm.
"Em cần phải đi tìm anh ta để chứng minh cái gì? Em nói với anh đi, anh cho người đi điều tra ngay." An Sâm vỗ ngực một cái.
Tiêu Mộc Diên lắc đầu xua tay: "Chuyện này anh cứ để em tự giải quyết đi."
Bởi vì có một số chuyện phải để cô tự đi chứng minh.
"Em biết trong thời gian này đều nhờ anh chăm sóc cho em, em sẽ không nghĩ vớ vẩn đâu. Suy cho cùng cái mạng này của em cũng được anh nhặt về, dù em có muốn tổn thương nó thì cũng phải được anh cho phép." Tiêu Mộc Diên nói nửa đùa nửa thật, bầu không khí lập tức trở nên sôi động.
"Nhưng lỡ như em gặp chuyện gì ở cô nhi viện thì sao? Hơn nữa..." Khi anh cố chấp đưa cô ra khỏi biệt thự của nhà họ An thì đã trở mặt với ba mình. Anh lo ba của anh sẽ hại cô. Vì vậy bây giờ anh đang lo lắng rất nhiều chuyện, An Sâm ước mình có thể ký sinh trên người của Tiêu Mộc Diên, để có thể bảo vệ cô bất cứ lúc nào.
"Anh cứ để em ở lại đó, một tuần thôi, một tuần là đủ rồi." Hiện tại Tiêu Mộc Diên cũng chỉ có thể lùi lại để tiến thêm một bước. Bởi vì nếu cô rời đi như thế này, cô sẽ rất không cam lòng.
An Sâm vẫn im lặng.
Tiêu Mộc Diên nói: "Chỉ cần, cho em một tuần, sau khi kết thúc một tuần, em sẽ ngoan ngoãn quay lại bên cạnh anh."
Bây giờ sao cô có thể đưa ra lời hứa như vậy được chứ, nếu không thì cô sẽ không có cách nào để thoát khỏi anh ta.
"Quay lại bên cạnh anh ư?"
An Sâm lặp lại câu này một cách khó tin.
Hàm ý là sau một tuần, Tiêu Mộc Diên sẽ tự nguyện ở bên anh, đây là một cám dỗ rất lớn đối với anh. Nó cũng coi như là điều anh mơ ước cả đời này.
Tiêu Mộc Diên lại nặng nề gật đầu: "Lần này, em nghiêm túc."
Cô đã tung ra cám dỗ lớn như vậy, An Sâm cũng không có lý do gì để từ chối. Bởi vì anh cảm thấy việc để Tiêu Mộc Diên ở trại trẻ mồ côi trong một tuần không thể thay đổi bất cứ điều gì. Nếu làm vậy có thể giữ cô bên cạnh, thì anh sẽ không có bất cứ lý do gì để từ chối.
"Được, anh đồng ý."
Sau một hồi bối rối, An Sâm vẫn nói ra một câu như vậy vì anh đã biết phải làm gì tiếp theo.
Tiêu Mộc Diên nghe anh ta nói vậy cũng yên tâm: "Vậy thì việc này không nên chậm trễ, anh lập tức đưa em tới cô nhi viện đi."
Thời gian có hạn, cô nhất định phải chạy đua với thời gian để làm những việc mình muốn.
An Sâm lập tức ngây người, anh không ngờ Tiêu Mộc Diên lại gấp gáp đến mức như thế.
"Không được!" An Sâm từ chối ngay lập tức.
Tiêu Mộc Diên mất hứng: "Anh vừa đồng ý với em cơ mà? Chẳng lẽ muốn lật lọng hả? Em ghét nhất là những người không giữ lời hứa, lẽ nào anh muốn trở thành người em ghét ư?"
"Anh không muốn em đi ngay bây giờ. Ý anh là, đợi em nghỉ ngơi cho khỏe rồi hẳn đi." An Sâm không ngờ phản ứng đầu tiên của Tiêu Mộc Diên lại quyết liệt như vậy.
"Cơ thể của em đã ổn từ lâu rồi, anh thấy đấy, bây giờ em đã sớm nhảy nhót tung tăng rồi, vốn không có chút chuyện gì cả, do anh nghĩ quá nhiều." Tiêu Mộc Diên nói một cách thiếu kiên nhẫn, bởi vì hiện tại tâm trí của cô không còn ở đây nữa.
"Anh biết em rất muốn tới cô nhi viện Thánh Tâm càng sớm càng tốt, nhưng lần này có nói gì anh cũng sẽ không nhượng bộ. Em phải nghỉ ngơi thật khỏe, anh mới có thể cho phép em qua đó, bằng không thì anh sẽ luôn giam lỏng em ở đây, khiến em suốt đời không thể bước ra khỏi nơi này một bước, trừ khi cơ thể của em tốt lên."
Tiêu Mộc Diên cũng thấy thái độ của An Sâm rất kiên quyết, nhưng nghĩ đến việc đây là biểu hiện quan tâm tới cô nên cô cũng không nổi giận đùng đùng, mà là đổi sang chủ đề khác.
"Vậy anh mau gọi bác sĩ tới đi, em muốn bồi dưỡng cơ thể mình thật tốt."
Cho đến hiện nay thì dường như chỉ còn lại một cách này, nhưng mà chăm sóc cho bản thân cũng tốt, cô cũng không thể đi gặp anh ấy bằng một cơ thể mệt mỏi.
"Em có thể nghĩ vậy thì cũng không còn gì tốt hơn. Chỉ cần cơ thể em khỏe lại, anh sẽ cho em tới cô nhi viện Thánh Tâm." Thực ra anh thực sự rất không muốn để Tiêu Mộc Diên rời khỏi mình và tới cô nhi viện Thánh Tâm, nhưng đến thời điểm hiện tại, đây là điều duy nhất khiến cô có động lực, vậy thì cứ để cô tiếp tục như thế đi, dù sao anh cũng sẽ cố gắng làm mọi thứ để bảo vệ cô.
Trong mấy ngày kế tiếp, Tiêu Mộc Diên rất ngoan ngoãn và nghe lời, ăn ngủ uống thuốc đúng giờ tựa như một con thỏ trắng ngoan ngoãn. An Sâm rất thích cô trong trạng thái như vậy, nhưng khi vừa nghĩ tới việc cô làm vậy là để đến cô nhi viện Thánh Tâm gặp một người đàn ông khác, trong lòng anh lập tức có một sự khó chịu không nói nên lời. Rốt cuộc phải đến khi nào, trong lòng của cô mới có anh chứ?
Nhưng anh tin rằng, thời gian sẽ thay đổi tất cả.
Chưa được mấy ngày, cơ thể của Tiêu Mộc Diên đã gần như khỏi hẳn. Tất nhiên là cô sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một như vậy, thế là cô bèn chạy đi tìm An Sâm.
Cô còn cố tình xoay vài vòng trước mặt anh ta để chứng tỏ tình trạng hiện tại của cô rất tốt. Thấy dáng vẻ đầy sức sống của Tiêu Mộc Diên, An Sâm rất vui mừng, ít nhất bây giờ anh có thể thấy một Tiêu Mộc Diên hạnh phúc, và anh thực sự hy vọng rằng cô có thể tiếp tục giữ gìn dáng vẻ này.
"Cơ thể của em bây giờ đã hoàn toàn ổn, anh phái người đưa em tới cô nhi viện Thánh Tâm ngay đi." Tiêu Mộc Diên hào hứng nói. Nhưng cô đột nhiên cảm thấy những gì cô vừa nói có vẻ hơi sai, vì vậy cô bổ sung thêm một câu: "Cũng không cần vậy đâu, em tự đi là được rồi."
An Sâm vẫn là định từ chối cô, nhưng sau khi nghe câu cuối của cô, anh ta lại không nhịn được mà có chút động lòng. Nếu sau đó, Tiêu Mộc Diên sẽ quay lại để tìm mình thì tại sao lại không chứ?
Thấy vẻ mặt của An Sâm hơi rục rịch, Tiêu Mộc Diên tiếp tục cố gắng: "Vấn đề này cũng không nghiêm trọng như anh tưởng tượng. Sau nhiều chuyện như vậy, em đã thông suốt, nội tâm cũng mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Em biết những gì Kiều Phong nói với em rất quá đáng, do em không muốn rời đi nên mới ngất xỉu. Nhưng bây giờ, sau khi ngủ một giấc, em cảm thấy những điều đó thực chất chẳng có gì. Vì vậy bây giờ em mới có thể bình tĩnh nói với anh những điều này."
Khi nhìn thấy sự bình tĩnh trên mặt Tiêu Mộc Diên, trông không giống như đang nói dối, An Sâm cảm thấy cô phân tích khá có lý, nhưng anh ta vẫn không quá yên tâm.
"Em cần phải đi tìm anh ta để chứng minh cái gì? Em nói với anh đi, anh cho người đi điều tra ngay." An Sâm vỗ ngực một cái.
Tiêu Mộc Diên lắc đầu xua tay: "Chuyện này anh cứ để em tự giải quyết đi."
Bởi vì có một số chuyện phải để cô tự đi chứng minh.
"Em biết trong thời gian này đều nhờ anh chăm sóc cho em, em sẽ không nghĩ vớ vẩn đâu. Suy cho cùng cái mạng này của em cũng được anh nhặt về, dù em có muốn tổn thương nó thì cũng phải được anh cho phép." Tiêu Mộc Diên nói nửa đùa nửa thật, bầu không khí lập tức trở nên sôi động.
"Nhưng lỡ như em gặp chuyện gì ở cô nhi viện thì sao? Hơn nữa..." Khi anh cố chấp đưa cô ra khỏi biệt thự của nhà họ An thì đã trở mặt với ba mình. Anh lo ba của anh sẽ hại cô. Vì vậy bây giờ anh đang lo lắng rất nhiều chuyện, An Sâm ước mình có thể ký sinh trên người của Tiêu Mộc Diên, để có thể bảo vệ cô bất cứ lúc nào.
"Anh cứ để em ở lại đó, một tuần thôi, một tuần là đủ rồi." Hiện tại Tiêu Mộc Diên cũng chỉ có thể lùi lại để tiến thêm một bước. Bởi vì nếu cô rời đi như thế này, cô sẽ rất không cam lòng.
An Sâm vẫn im lặng.
Tiêu Mộc Diên nói: "Chỉ cần, cho em một tuần, sau khi kết thúc một tuần, em sẽ ngoan ngoãn quay lại bên cạnh anh."
Bây giờ sao cô có thể đưa ra lời hứa như vậy được chứ, nếu không thì cô sẽ không có cách nào để thoát khỏi anh ta.
"Quay lại bên cạnh anh ư?"
An Sâm lặp lại câu này một cách khó tin.
Hàm ý là sau một tuần, Tiêu Mộc Diên sẽ tự nguyện ở bên anh, đây là một cám dỗ rất lớn đối với anh. Nó cũng coi như là điều anh mơ ước cả đời này.
Tiêu Mộc Diên lại nặng nề gật đầu: "Lần này, em nghiêm túc."
Cô đã tung ra cám dỗ lớn như vậy, An Sâm cũng không có lý do gì để từ chối. Bởi vì anh cảm thấy việc để Tiêu Mộc Diên ở trại trẻ mồ côi trong một tuần không thể thay đổi bất cứ điều gì. Nếu làm vậy có thể giữ cô bên cạnh, thì anh sẽ không có bất cứ lý do gì để từ chối.
"Được, anh đồng ý."
Sau một hồi bối rối, An Sâm vẫn nói ra một câu như vậy vì anh đã biết phải làm gì tiếp theo.
Tiêu Mộc Diên nghe anh ta nói vậy cũng yên tâm: "Vậy thì việc này không nên chậm trễ, anh lập tức đưa em tới cô nhi viện đi."
Thời gian có hạn, cô nhất định phải chạy đua với thời gian để làm những việc mình muốn.
An Sâm lập tức ngây người, anh không ngờ Tiêu Mộc Diên lại gấp gáp đến mức như thế.
"Không được!" An Sâm từ chối ngay lập tức.
Tiêu Mộc Diên mất hứng: "Anh vừa đồng ý với em cơ mà? Chẳng lẽ muốn lật lọng hả? Em ghét nhất là những người không giữ lời hứa, lẽ nào anh muốn trở thành người em ghét ư?"
"Anh không muốn em đi ngay bây giờ. Ý anh là, đợi em nghỉ ngơi cho khỏe rồi hẳn đi." An Sâm không ngờ phản ứng đầu tiên của Tiêu Mộc Diên lại quyết liệt như vậy.
"Cơ thể của em đã ổn từ lâu rồi, anh thấy đấy, bây giờ em đã sớm nhảy nhót tung tăng rồi, vốn không có chút chuyện gì cả, do anh nghĩ quá nhiều." Tiêu Mộc Diên nói một cách thiếu kiên nhẫn, bởi vì hiện tại tâm trí của cô không còn ở đây nữa.
"Anh biết em rất muốn tới cô nhi viện Thánh Tâm càng sớm càng tốt, nhưng lần này có nói gì anh cũng sẽ không nhượng bộ. Em phải nghỉ ngơi thật khỏe, anh mới có thể cho phép em qua đó, bằng không thì anh sẽ luôn giam lỏng em ở đây, khiến em suốt đời không thể bước ra khỏi nơi này một bước, trừ khi cơ thể của em tốt lên."
Tiêu Mộc Diên cũng thấy thái độ của An Sâm rất kiên quyết, nhưng nghĩ đến việc đây là biểu hiện quan tâm tới cô nên cô cũng không nổi giận đùng đùng, mà là đổi sang chủ đề khác.
"Vậy anh mau gọi bác sĩ tới đi, em muốn bồi dưỡng cơ thể mình thật tốt."
Cho đến hiện nay thì dường như chỉ còn lại một cách này, nhưng mà chăm sóc cho bản thân cũng tốt, cô cũng không thể đi gặp anh ấy bằng một cơ thể mệt mỏi.
"Em có thể nghĩ vậy thì cũng không còn gì tốt hơn. Chỉ cần cơ thể em khỏe lại, anh sẽ cho em tới cô nhi viện Thánh Tâm." Thực ra anh thực sự rất không muốn để Tiêu Mộc Diên rời khỏi mình và tới cô nhi viện Thánh Tâm, nhưng đến thời điểm hiện tại, đây là điều duy nhất khiến cô có động lực, vậy thì cứ để cô tiếp tục như thế đi, dù sao anh cũng sẽ cố gắng làm mọi thứ để bảo vệ cô.
Trong mấy ngày kế tiếp, Tiêu Mộc Diên rất ngoan ngoãn và nghe lời, ăn ngủ uống thuốc đúng giờ tựa như một con thỏ trắng ngoan ngoãn. An Sâm rất thích cô trong trạng thái như vậy, nhưng khi vừa nghĩ tới việc cô làm vậy là để đến cô nhi viện Thánh Tâm gặp một người đàn ông khác, trong lòng anh lập tức có một sự khó chịu không nói nên lời. Rốt cuộc phải đến khi nào, trong lòng của cô mới có anh chứ?
Nhưng anh tin rằng, thời gian sẽ thay đổi tất cả.
Chưa được mấy ngày, cơ thể của Tiêu Mộc Diên đã gần như khỏi hẳn. Tất nhiên là cô sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một như vậy, thế là cô bèn chạy đi tìm An Sâm.
Cô còn cố tình xoay vài vòng trước mặt anh ta để chứng tỏ tình trạng hiện tại của cô rất tốt. Thấy dáng vẻ đầy sức sống của Tiêu Mộc Diên, An Sâm rất vui mừng, ít nhất bây giờ anh có thể thấy một Tiêu Mộc Diên hạnh phúc, và anh thực sự hy vọng rằng cô có thể tiếp tục giữ gìn dáng vẻ này.
"Cơ thể của em bây giờ đã hoàn toàn ổn, anh phái người đưa em tới cô nhi viện Thánh Tâm ngay đi." Tiêu Mộc Diên hào hứng nói. Nhưng cô đột nhiên cảm thấy những gì cô vừa nói có vẻ hơi sai, vì vậy cô bổ sung thêm một câu: "Cũng không cần vậy đâu, em tự đi là được rồi."
/848
|