Mặc dù Tiểu Đào cũng cảm thấy khó hiểu nhưng khi được người đàn ông này ôm, cô ấy cảm giác rất hạnh phúc, mặc dù cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần Kiều Phong vui vẻ thì cô cũng nhất định sẽ tiếp anh tới cùng. Vì thế cô cũng ngoan ngoãn không nói gì, dù sao Tiêu Mộc Diên có bác sĩ chăm sóc, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, cho nên bây giờ cô cũng bắt đầu đưa hai tay lên ôm lấy lưng anh, hai người ôm nhau thật chặt.
Sau một hồi lâu, Kiều Phong cảm thấy lý trí của mình đã quay trở lại mới buông cô ra.
“Chúng ta vẫn nên vào trong xem cô ấy thế nào đi.” Tiểu Đào chủ động đề nghị nhưng Kiều Phong cũng chỉ gật đầu, hai tay nắm chặt, dắt tay cô.
Thời khắc này trong lòng Tiểu Đào tràn lan một loại ngọt ngào không tên, vì cô đã rất lâu không thấy Kiều Phong chủ động với mình như vậy.
Vẻ ngọt ngào trên mặt không sao che giấu được, khi cô đi vào lại lo lắng hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, cô ấy chắc không có gì đáng ngại chứ?!”
“Chỉ là có chút sốt cao thôi, không có vấn đề gì lớn. Uống thuốc là được rồi, có điều chú ý đừng để người cô ấy nhiễm lạnh.” Bác sĩ nói rất nghiêm túc, sau đó kê một vài loại thuốc. Tiểu Đào thay quần áo ướt của Tiêu Mộc Diên ra, sau đó lấy một bộ đồ ngủ của mình mặc cho cô, để cô yên tĩnh nằm trên giường nghỉ ngơi.
Lúc này, Tiểu Đào không thể không nói, vóc dáng cô gái này thật sự rất đẹp, đến cô ấy là một cô gái cũng cảm thán không thôi, hơn nữa nhân lúc bây giờ nhìn cô ở khoảng cách gần như vậy mới phát hiện ngũ quan cô tinh tế vô cùng, mang đến cho người khác một cảm giác rất dễ chịu, khiến người khác nhìn cô càng nhìn càng thấy đẹp. Tuy nói chưa từng gặp nhưng lại rất khó mà dằn lòng không nhìn cô lần nữa.
Lúc này, đột nhiên Tiểu Đào lại nhớ đến lời viện trưởng nói, sự xuất hiện của cô chính là để cướp Kiều Phong đi. Diện mạo cô xinh đẹp như vậy, Kiều Phong thật sự sẽ động tâm chứ? Sau khi nghĩ đến đây, Tiểu Đào lại liều mạng lắc đầu, sao mình lại có thể nảy sinh ý nghĩ như vậy chứ?
Mà Tiểu Đào không ngờ đến, một lát sau viện trưởng lại xuất hiện ngoài cửa, cô cho rằng viện trưởng muốn đuổi Tiêu Mộc Diên đi, lập tức chắn trước giường bệnh, giang hai tay bảo vệ cô: “Viện trưởng, tôi biết bà muốn đuổi cô ấy đi, nhưng có thể đợi tới khi cô ấy tỉnh lại, sức khoẻ tốt hơn một chút hãy để cô ấy đi được không. Dù sao, bây giờ bên ngoài vẫn đang mưa to.” Cô
nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn mưa vẫn không hề ngừng lại.
“Lẽ nào ta ở trong lòng con là một người tàn nhẫn như vậy sao? Ta chỉ đến để xem tình hình cô ta thế nào rồi chứ không có ý định đuổi cô ta đi.” Viện trưởng cũng không biết làm thế nào, con gái mình sắp nghĩ mình là một kẻ lòng dạ độc ác rồi, có điều đều trách người phụ nữ trước mắt này.
Viện trưởng chỉ đi tới nhìn lướt qua, người phụ nữ này dầm mưa lâu như vậy, sao vẫn có thể sống sót?
Trên mặt bà ta lướt qua vẻ chán ghét, thực sự không muốn đến thăm người phụ nữ này nhưng bây giờ con gái mình lại lo lắng chăm sóc cô ta, dựa vào đâu mà con gái bà phải chăm sóc cô ta chứ?
“Có phải bây giờ con rảnh quá không, sao không ở bên lũ trẻ đi? Con ở đây chăm sóc người phụ nữ này làm gì?” Viện trưởng không vui hỏi.
“Các bé có Kiều Phong chăm sóc là được rồi, bây giờ cô ấy là một bệnh nhân, cần được chăm sóc, huống hồ nghề của tôi là y tá, tôi phải chăm sóc cô ấy.” Tiểu Đào ngẩng đầu ưỡn ngực, hùng hồn nói.
Bà ta không ngờ miệng lưỡi con gái mình lại đột nhiên trở nên bén nhọn như vậy. Không nói nhiều nữa, đi thẳng về phòng làm việc của mình, con gái bà ta tính tình quá bướng bỉnh, quá thiện lương, có điều bà ta nhất định sẽ ở bên bảo vệ cô ấy mãi mãi, sẽ không để cô ấy phải chịu bất kỳ tổn thương nào. Nếu người phụ nữ kia dám làm loạn, bà ta cũng sẽ không bỏ qua cho cô.
Ngày hôm sau, cuối cùng Tiêu Mộc Diên cũng có sức lực, khẽ khàng mở mắt ra.
Nhưng cô vừa mở mắt ra liền thấy một cô gái có nụ cười hết sức ngọt ngào đang ở trước mặt mình: “Cô đã cảm thấy dễ chịu hơn chút nào chưa?”
Cô chỉ gật đầu một cái, sắp bị nụ cười trên mặt cô ấy truyền tới, vì cô cảm thấy Tiểu Đào trước mắt mình cười lên giống như ánh mặt trời, chẳng trách Kiều Phong lại say mê cô ấy đến vậy.
“Là cô đưa tôi vào đây sao?” Tiêu Mộc Diên dùng đuôi mắt nhìn xung quanh một lượt nhưng không tìm thấy bóng dáng cô muốn tìm. Còn cho rằng Kiều Phong cũng sẽ ở đây, xem ra thật sự là cô nghĩ quá nhiều rồi.
“Tôi chuẩn bị cho cô ít cháo trắng rồi này, cô ăn một chút đi, thân thể cô có chút suy yếu, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian, cho nên thời gian này cô ở lại cô nhi viện chúng tôi đi.” Tiểu Đào cười nhẹ sau đó múc một muỗng cháo, định đút cho cô.
Tiêu Mộc Diên trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì, cô thật sự rất cảm kích cô gái Tiểu Đào trước mắt này.
“Thật sự rất cảm ơn cô, cảm ơn cô đã luôn chăm sóc tôi như vậy.” Tiêu Mộc Diên thật sự không thể tưởng tượng được mình lại ngất đi, trong cơn mưa lớn ấy, nếu như không có ai quan tâm cô thì bây giờ có lẽ cô đã là một cái xác lạnh ngắt.
“Với tôi, cô không cần nói cảm ơn, mau chóng húp cháo đi, đây chính là sự cảm ơn tốt nhất dành cho tôi rồi.”
Lời vừa dứt, viện trưởng liền đi vào.
Lúc này Tiểu Đào bắt đầu trở nên sốt ruột, không ngờ viện trưởng lại không đợi được nữa tới đây đuổi người.
“Viện trưởng, cô ấy vừa mới tỉnh lại, sức khoẻ vẫn chưa hồi phục, bà nhất định phải đuổi cô ấy đi bây giờ sao?”
Sau khi Tiêu Mộc Diên nghe thấy Tiểu Đào nói, nhất thời cảm thấy trong lòng có chút ấm áp, cô không ngờ Tiểu Đào lại bảo vệ cô, không thể không nói Tiểu Đào thật sự là một cô gái thiện lương.
“Con đừng suốt ngày nghĩ ta xấu xa như vậy, ta đến đây không phải để đuổi cô ấy đi, ta đến để nói với cô ấy, cô ấy có thể ở lại đây, chỉ là điều kiện con đã đồng ý với ta trước đó vẫn phải tuân thủ.” Viện trưởng dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn Tiêu Mộc Diên trên giường, tâm không cam tình không nguyện nói.
Lúc này Tiêu Mộc Diên dường như nhận được trời cao ban ơn, vội vàng nói: “Tôi biết, thật sự rất cảm ơn viện trưởng, tôi từng nói chỉ cần có thể để tôi ở lại làm việc trong cô nhi viện, bà bảo tôi làm gì cũng được.”
Tiểu Đào vốn còn định nói gì đó nhưng viện trưởng lại ra hiệu bằng ánh mắt cho cô, bảo cô nhanh chóng ra ngoài.
Viện trưởng nhấc chân rời đi, Tiểu Đào vẫy tay với Tiêu Mộc Diên rồi cũng ra ngoài theo.
Trái tim treo lơ lửng của Tiêu Mộc Diên, lúc này cuối cùng cũng có thể yên ổn. Không ngờ qua lần này viện trưởng cuối cùng cũng đồng ý với cô, cô nhất phải cố gắng ở lại đây, gợi lại ký ức của Thịnh Trình Việt, cô tin trong vòng một tuần cô nhất định có thể làm được.
Mà bây giờ có phải cô không nên nằm trên giường lãng phí thời gian nữa hay không? Nhưng cô vừa mới định bước xuống giường, Tiểu Đào lại chạy vào.
Dáng vẻ Tiểu Đào vui mừng phấn khởi.
“Lần này viện trưởng đã thật sự đồng ý cho cô ở lại đây. Hơn nữa ban nãy tôi cũng đã hỏi liên tục vài lần, bà ấy thật sự không phải đang đùa. Cuối cùng cô cũng được như ý nguyện.”
Nhìn dáng vẻ Tiểu Đào, dường như còn vui mừng hơn cả Tiêu Mộc Diên.
Sau một hồi lâu, Kiều Phong cảm thấy lý trí của mình đã quay trở lại mới buông cô ra.
“Chúng ta vẫn nên vào trong xem cô ấy thế nào đi.” Tiểu Đào chủ động đề nghị nhưng Kiều Phong cũng chỉ gật đầu, hai tay nắm chặt, dắt tay cô.
Thời khắc này trong lòng Tiểu Đào tràn lan một loại ngọt ngào không tên, vì cô đã rất lâu không thấy Kiều Phong chủ động với mình như vậy.
Vẻ ngọt ngào trên mặt không sao che giấu được, khi cô đi vào lại lo lắng hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, cô ấy chắc không có gì đáng ngại chứ?!”
“Chỉ là có chút sốt cao thôi, không có vấn đề gì lớn. Uống thuốc là được rồi, có điều chú ý đừng để người cô ấy nhiễm lạnh.” Bác sĩ nói rất nghiêm túc, sau đó kê một vài loại thuốc. Tiểu Đào thay quần áo ướt của Tiêu Mộc Diên ra, sau đó lấy một bộ đồ ngủ của mình mặc cho cô, để cô yên tĩnh nằm trên giường nghỉ ngơi.
Lúc này, Tiểu Đào không thể không nói, vóc dáng cô gái này thật sự rất đẹp, đến cô ấy là một cô gái cũng cảm thán không thôi, hơn nữa nhân lúc bây giờ nhìn cô ở khoảng cách gần như vậy mới phát hiện ngũ quan cô tinh tế vô cùng, mang đến cho người khác một cảm giác rất dễ chịu, khiến người khác nhìn cô càng nhìn càng thấy đẹp. Tuy nói chưa từng gặp nhưng lại rất khó mà dằn lòng không nhìn cô lần nữa.
Lúc này, đột nhiên Tiểu Đào lại nhớ đến lời viện trưởng nói, sự xuất hiện của cô chính là để cướp Kiều Phong đi. Diện mạo cô xinh đẹp như vậy, Kiều Phong thật sự sẽ động tâm chứ? Sau khi nghĩ đến đây, Tiểu Đào lại liều mạng lắc đầu, sao mình lại có thể nảy sinh ý nghĩ như vậy chứ?
Mà Tiểu Đào không ngờ đến, một lát sau viện trưởng lại xuất hiện ngoài cửa, cô cho rằng viện trưởng muốn đuổi Tiêu Mộc Diên đi, lập tức chắn trước giường bệnh, giang hai tay bảo vệ cô: “Viện trưởng, tôi biết bà muốn đuổi cô ấy đi, nhưng có thể đợi tới khi cô ấy tỉnh lại, sức khoẻ tốt hơn một chút hãy để cô ấy đi được không. Dù sao, bây giờ bên ngoài vẫn đang mưa to.” Cô
nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn mưa vẫn không hề ngừng lại.
“Lẽ nào ta ở trong lòng con là một người tàn nhẫn như vậy sao? Ta chỉ đến để xem tình hình cô ta thế nào rồi chứ không có ý định đuổi cô ta đi.” Viện trưởng cũng không biết làm thế nào, con gái mình sắp nghĩ mình là một kẻ lòng dạ độc ác rồi, có điều đều trách người phụ nữ trước mắt này.
Viện trưởng chỉ đi tới nhìn lướt qua, người phụ nữ này dầm mưa lâu như vậy, sao vẫn có thể sống sót?
Trên mặt bà ta lướt qua vẻ chán ghét, thực sự không muốn đến thăm người phụ nữ này nhưng bây giờ con gái mình lại lo lắng chăm sóc cô ta, dựa vào đâu mà con gái bà phải chăm sóc cô ta chứ?
“Có phải bây giờ con rảnh quá không, sao không ở bên lũ trẻ đi? Con ở đây chăm sóc người phụ nữ này làm gì?” Viện trưởng không vui hỏi.
“Các bé có Kiều Phong chăm sóc là được rồi, bây giờ cô ấy là một bệnh nhân, cần được chăm sóc, huống hồ nghề của tôi là y tá, tôi phải chăm sóc cô ấy.” Tiểu Đào ngẩng đầu ưỡn ngực, hùng hồn nói.
Bà ta không ngờ miệng lưỡi con gái mình lại đột nhiên trở nên bén nhọn như vậy. Không nói nhiều nữa, đi thẳng về phòng làm việc của mình, con gái bà ta tính tình quá bướng bỉnh, quá thiện lương, có điều bà ta nhất định sẽ ở bên bảo vệ cô ấy mãi mãi, sẽ không để cô ấy phải chịu bất kỳ tổn thương nào. Nếu người phụ nữ kia dám làm loạn, bà ta cũng sẽ không bỏ qua cho cô.
Ngày hôm sau, cuối cùng Tiêu Mộc Diên cũng có sức lực, khẽ khàng mở mắt ra.
Nhưng cô vừa mở mắt ra liền thấy một cô gái có nụ cười hết sức ngọt ngào đang ở trước mặt mình: “Cô đã cảm thấy dễ chịu hơn chút nào chưa?”
Cô chỉ gật đầu một cái, sắp bị nụ cười trên mặt cô ấy truyền tới, vì cô cảm thấy Tiểu Đào trước mắt mình cười lên giống như ánh mặt trời, chẳng trách Kiều Phong lại say mê cô ấy đến vậy.
“Là cô đưa tôi vào đây sao?” Tiêu Mộc Diên dùng đuôi mắt nhìn xung quanh một lượt nhưng không tìm thấy bóng dáng cô muốn tìm. Còn cho rằng Kiều Phong cũng sẽ ở đây, xem ra thật sự là cô nghĩ quá nhiều rồi.
“Tôi chuẩn bị cho cô ít cháo trắng rồi này, cô ăn một chút đi, thân thể cô có chút suy yếu, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian, cho nên thời gian này cô ở lại cô nhi viện chúng tôi đi.” Tiểu Đào cười nhẹ sau đó múc một muỗng cháo, định đút cho cô.
Tiêu Mộc Diên trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì, cô thật sự rất cảm kích cô gái Tiểu Đào trước mắt này.
“Thật sự rất cảm ơn cô, cảm ơn cô đã luôn chăm sóc tôi như vậy.” Tiêu Mộc Diên thật sự không thể tưởng tượng được mình lại ngất đi, trong cơn mưa lớn ấy, nếu như không có ai quan tâm cô thì bây giờ có lẽ cô đã là một cái xác lạnh ngắt.
“Với tôi, cô không cần nói cảm ơn, mau chóng húp cháo đi, đây chính là sự cảm ơn tốt nhất dành cho tôi rồi.”
Lời vừa dứt, viện trưởng liền đi vào.
Lúc này Tiểu Đào bắt đầu trở nên sốt ruột, không ngờ viện trưởng lại không đợi được nữa tới đây đuổi người.
“Viện trưởng, cô ấy vừa mới tỉnh lại, sức khoẻ vẫn chưa hồi phục, bà nhất định phải đuổi cô ấy đi bây giờ sao?”
Sau khi Tiêu Mộc Diên nghe thấy Tiểu Đào nói, nhất thời cảm thấy trong lòng có chút ấm áp, cô không ngờ Tiểu Đào lại bảo vệ cô, không thể không nói Tiểu Đào thật sự là một cô gái thiện lương.
“Con đừng suốt ngày nghĩ ta xấu xa như vậy, ta đến đây không phải để đuổi cô ấy đi, ta đến để nói với cô ấy, cô ấy có thể ở lại đây, chỉ là điều kiện con đã đồng ý với ta trước đó vẫn phải tuân thủ.” Viện trưởng dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn Tiêu Mộc Diên trên giường, tâm không cam tình không nguyện nói.
Lúc này Tiêu Mộc Diên dường như nhận được trời cao ban ơn, vội vàng nói: “Tôi biết, thật sự rất cảm ơn viện trưởng, tôi từng nói chỉ cần có thể để tôi ở lại làm việc trong cô nhi viện, bà bảo tôi làm gì cũng được.”
Tiểu Đào vốn còn định nói gì đó nhưng viện trưởng lại ra hiệu bằng ánh mắt cho cô, bảo cô nhanh chóng ra ngoài.
Viện trưởng nhấc chân rời đi, Tiểu Đào vẫy tay với Tiêu Mộc Diên rồi cũng ra ngoài theo.
Trái tim treo lơ lửng của Tiêu Mộc Diên, lúc này cuối cùng cũng có thể yên ổn. Không ngờ qua lần này viện trưởng cuối cùng cũng đồng ý với cô, cô nhất phải cố gắng ở lại đây, gợi lại ký ức của Thịnh Trình Việt, cô tin trong vòng một tuần cô nhất định có thể làm được.
Mà bây giờ có phải cô không nên nằm trên giường lãng phí thời gian nữa hay không? Nhưng cô vừa mới định bước xuống giường, Tiểu Đào lại chạy vào.
Dáng vẻ Tiểu Đào vui mừng phấn khởi.
“Lần này viện trưởng đã thật sự đồng ý cho cô ở lại đây. Hơn nữa ban nãy tôi cũng đã hỏi liên tục vài lần, bà ấy thật sự không phải đang đùa. Cuối cùng cô cũng được như ý nguyện.”
Nhìn dáng vẻ Tiểu Đào, dường như còn vui mừng hơn cả Tiêu Mộc Diên.
/848
|