“Chúng cháu có người đón, chúng cháu về nhà với Thịnh Tuấn Hạo, xin hỏi chú có biết Thịnh Tuấn Hạo không?” Viễn Đan trong lúc nói chuyện còn lùi ra sau mấy bước, dường như muốn kéo dài khoảng cách với tên xăm trổ.
Sắc mặt của tên xăm trổ đột nhiên trở nên lạnh toát, giọng điệu của Viễn Đan rõ ràng chứng tỏ là cậu bé đã bắt đầu nghi ngờ hắn ta rồi, giờ lại còn bảo Thịnh Tuấn Hạo chuyển ra ngoài nữa, là đang muốn lừa hắn hay sao? Có điều nếu cậu ấy muốn lừa hắn cũng không sao, nói cho cậu nghe cũng chẳng sao, dù sao thì hôm nay cậu cũng nhất định phải chết rồi.
“Đương nhiên là biết Thịnh Tuấn Hạo rồi, con trai độc đinh của tổng giám đốc Thịnh Thị, rất nhiều người đều biết Thịnh Tuấn Hạo mà.” Tên xăm trổ vừa cười vừa giải thích.
Viễn Đan cứ thế nhìn tên xăm trổ, hắn trả lời cũng rất nhanh đấy chứ.
“Đúng rồi, cháu phải đi xe về nhà với Thịnh Tuấn Hạo đó, vậy nên không làm phiền chú đưa chúng cháu về nữa, cháu có thể thay chú chuyển lời đến mami cháu.”
Viễn Đan vừa nói vừa giả vờ cầm điện thoại lên định gọi cho Tiêu Mộc Diên.
“Đợi đã...” Tên xăm trổ thấy Viễn Đan định gọi điện thoại đi liền vội vã đi lên trước ngăn cậu lại, tuyệt đối không thể gọi điện cho Tiêu Mộc Diên được, sẽ bị lộ tẩy mất, có khi còn lợn lành chữa thành lợn què nữa mất.
Viễn Đan dường như sớm đã đoán được tên xăm trổ đó sẽ ngăn cậu lại rồi, thấy tâm trạng tên xăm trổ hơi kích động, khóe miệng Viễn Đan liền nhếch lên cười. Có lẽ cậu sớm đã đoán được rồi.
Chỉ là người đàn ông này đến tìm cậu là có ý gì? Hắn ta muốn lầm gì? Là bản thân hắn muốn làm như vậy hay là sau lưng hắn còn có bàn tay gây tội ác khác nữa? Đây là một câu đố, dù phía trước rất nguy hiểm nhưng cậu vẫn muốn nhìn cho rõ mọi chuyện.
“Chú sao vậy?” Viễn Đan giả vờ không hiểu, trong mắt cậu toàn là ánh mắt vô tội.
Tên xăm trổ dường như cũng nhận thấy ban nãy tâm trạng hắn hơi kích động nên liền khẽ hắng giọng để khiến cho bản thân trở nên trấn tĩnh hơn.
“Không sao, chỉ là mami cháu đang bận, chú sợ cháu sẽ làm phiền đến mẹ, cháu gọi Nguyệt Nguyệt đi, chú đưa các cháu về.” Tên xăm trổ vẫn đáp lại, thấy Viễn Đan không gọi cho Tiêu Mộc Diên nữa nên hắn cũng yên tâm hơn.
“Nguyệt Nguyệt đã nói là muốn về cùng Thịnh Tuấn Hạo rồi, dù sao thì giờ cháu cũng ra đây rồi, hay là chú đưa mình cháu về đi.” Đôi mắt trên khuôn mặt tinh xảo của Viễn Đan đều là vẻ ngây thơ vô tội, chỉ là sâu bên trong đôi mắt đó lóe qua một tia sáng lóa, nụ cười trên khóe miệng càng trở nên rõ hơn.
Tên xăm trổ hiển nhiên là không muốn lắm, rõ ràng là hai đứa, xử lí liền một lèo là xong, nếu để từng đứa từng đứa một thì thật là quá phiền phức mà.
“Cháu vẫn nên gọi Nguyệt Nguyệt ra đi, lúc nãy chú đã đồng ý là đưa hai đứa cùng về rồi, giờ lại có mình cháu chú cũng không dễ ăn nói đâu.” Sắc mặt tên đàn ông trở nên khó coi hơn, mắt hắn ta thỉnh thoảng còn đảo tứ phía để quan sát tìm thời cơ là có thể đưa Viễn Đan lên xe rồi.
Nếu bắt được một đứa rồi thì còn sợ đứa còn lại không trúng câu hay sao? Nghĩ đến đây, khóe miệng tên xăm trổ vụt qua một nụ cười ác độc, chỉ cần giải quyết hai đứa nhỏ này là tối nay hắn có thể “vui đùa” cùng Âu Đan rồi.
“Lẽ nào chú không muốn đưa cháu về sao?” Viễn Đan mở to mắt nhìn tên xăm trổ. Trên khuôn mặt nhỏ bé tuyệt đẹp dường như còn hiện lên sự uất ức.
Tên xăm trổ lập tức để lộ nụ cười, hắn vốn tưởng rằng con trai của Thịnh Tuấn Việt sẽ thông minh thế nào cơ, giờ mới nhận ra hóa ra cũng chỉ được vậy thôi. Nhìn bộ dạng của Viễn Đan, trong lòng hắn cũng thả lỏng dần.
“Đương nhiên là được rồi, vậy chúng ta lên xe đi.” Tên xăm trổ khuôn mặt tươi cười, chỉ cần mày lên xe của tao rồi thì còn sợ Tiêu Nguyệt Nguyệt không đến hay sao? Giây phút này, tên xăm trổ dường như đang ở trong tình thế bắt buộc.
Truyện được mua bản quyền up trên
Viễn Đan còn cố ý nhìn xung quanh, ánh mắt cuối cùng cũng dừng lại trên chiếc xe BMV, chiếc xe đó hình như rất được. Chiếc xe đó mà kết hợp với tên đàn ông trước mặt này đúng là có hơi hạ thấp giá trị của chiếc xe mà.
Viễn Đan không có bất kì suy nghĩ nào nữa, cứ thế đi theo tên xăm trổ lên xe.
Trong khách sạn.
“Bộp!” Ly rượu trong tay Tiêu Mộc Diên bỗng nhiên rơi xuống dưới đất, trong lòng cô bỗng cảm thấy kinh hãi, cô lập tức có một dự cảm không lành.
Thịnh Trình Việt vừa gọi ra một món, anh thậm chí còn chưa kịp ăn thì đã nghe thấy tiếng ly rượu rơi xuống đất.
“Sao vậy? Có bị đâm vào tay không?” Thịnh Trình Việt lập tức vứt đôi đũa trong tay ra rồi kéo bàn tay nhỏ bé của Tiêu Mộc Diên lại nhìn.
Tiêu Mộc Diên rõ ràng là đã ngẩn người ra một lúc trước sự lo lắng bất thình lình của Thịnh Trình Việt nhưng cô rất nhanh đã trấn tĩnh lại, sau đó lắc đầu.
“Em sao vậy? Sao lại mất tập trung vậy?” Trong giọng nói của Thịnh Trình Việt rõ ràng là có gì chút không hài lòng, cô dùng bữa cùng anh mà lại cảm thấy chán ghét đến vậy hay sao? Anh thấy lúc trưa cô dùng bữa cùng Âu Vũ Đình hình như còn rất vui cơ mà.
Tiêu Mộc Diên không nói gì, chỉ cúi đầu xuống nhìn ly rượu vỡ vụn dưới đất, sắc mặt cô hơi nhợt nhạt.
“Điện thoại tôi đâu? Tôi muốn gọi điện cho đám nhỏ xem giờ chúng về nhà hay chưa.” Giờ ly rượu bỗng nhiên bị vỡ khiến lòng cô đột nhiên cảm thấy bất an.
Thịnh Trình Việt khẽ cau mày, người phụ nữ này có phải là lo nghĩ quá rồi không, bọn trẻ đều do quản gia đưa đón, cô căng thẳng như vậy làm gì chứ?
“Bọn trẻ không sao, vả lại giờ này rồi bọn trẻ sớm đã về rồi.” Thịnh Trình Việt rõ ràng là không muốn nhắc đến kuc trẻ, hai người họ khó khăn lắm mới lãng mạn được một lần như này, còn muốn đem theo bọn nhỏ nữa, như vậy thì còn đâu là tình cảm nữa.
Trong lòng Tiêu Mộc Diên vẫn còn cảm thấy thấp thỏm nhưng cô không muốn nói thêm nữa, cô cảm giác như mình đã quá lo nghĩ rồi, chẳng qua là một ngày không đón bọn trẻ thôi mà.
Trong bát của Tiêu Mộc Diên bỗng nhiên có thêm một miếng cá, cô tròn mắt lên nhìn Thịnh Trình Việt, anh thế mà lại gắp cá cho cô, anh...
Lúc này Thịnh Trình Việt cũng đột nhiên nhìn về hướng Tiêu Mộc Diên, hai người họ bốn mắt nhìn nhau, nhiệt độ trong đại sảnh dường như bỗng dưng tăng lên rất nhiều chỉ vì ánh mắt của hai người họ.
Thịnh Trình Vũ bất giác lại gần Tiêu Mộc Diên, lại gần hơn nữa...
Tiêu Mộc Diên lại không hề né tránh, chính vào lúc hai người họ hôn nhau, hai người đồng thời run lên, thế mà họ lại không kìm được mà hôn nhau trong tình huống này ư?
Thịnh Trình Việt hôn rất nhẹ, rất dịu dàng, thưởng thức kĩ càng vẻ đẹp của Tiêu Mộc Diên.
Tiê Mộc Diên trước giờ chưa từng được Thịnh Trình Việt hôn như vậy, có đôi lúc cô dường như muốn chìm đắm vào, cô suýt nữa đã bị chìm đắm trong nụ hôn của anh, một Thịnh Trình Việt dịu dàng như thế này khiến cô động lòng, nhưng cô đang nhắc nhở bản thân rằng cô không thể lún sâu vào.
Trong trường học.
Lúc Viễn Đan đi đến bên cạnh chiếc xe của tên đàn ông đó, ánh mắt bỗng nhiên quét qua cả người tên xăm trổ, cậu nhìn thấy túi quần hắn phồng lên, mà hình dạng đó rất giống... một con dao.
Trong lòng Viễn Đan lập tức trở nên căng thẳng, cậu vốn định lên xe nhưng giờ đột nhiên lại đứng yên tại chỗ.
“Mau lên xe đi, chú đưa cháu về.” Tên xăm trổ vừa nói vừa định đẩy Viễn Đan lên xe.
Viễn Đan nhanh chóng tránh khỏi bàn tay to lớn của tên xăm trổ, trên gương mặt bé nhỏ vụt qua vẻ chán chường.
“Trong túi quần chú là cái gì vậy? Là kẹo à? Chú thông minh thật, còn biết cháu thích ăn kẹo nữa.” Viễn Đan vừa cười vừa nói, nhưng cậu không hề bước lại gần tên xăm trổ đó, tuy cậu đã từng học một vài món võ phòng thân nhưng suy cho cùng cậu cũng chỉ là một đứa trẻ, nếu muốn đối phó với tên xăm trổ trước mặt thì cậu chẳng thể đánh lại.
Tên xăm trổ vừa nghe thấy câu nói của Viễn Đan, trong lòng đột nhiên trở nên căng thằng, bàn tay lập tức bịt lấy túi quần của mình, tuyệt đối không thể để bị phát hiện, nếu không hắn sẽ không có cơ hội ra tay nữa.
“Cháu muốn ăn kẹo à? Muốn ăn kẹo cũng được, trên xe có, chúng ta lên xe thôi nào.” Chỉ cần hắn ta dũ được Viễn Đan lên x, vậy thì muốn đối phó với đứa trẻ này là chuyện dễ như trở bàn tay.
Viễn Đan không nói gì mà nhìn về chỗ Nguyệt Nguyệt ban nãy đứng, chỗ đó đã không còn ai nữa rồi, Nguyệt Nguyệt là đi tìm người đến giúp cậu rồi hay sao? Cô bé đi gọi Thịnh Tuấn HẠo rồi à? Nếu là đi gọi Thịnh Tuấn Hạo thì nếu muốn đối phó với tên đàn ông trước mặt có lẽ là không thành vấn đề, cậu tin vào bản lĩnh của Thịnh Tuấn Hạo.
“Sao chú lại quen được với mẹ cháu vậy?” Viễn Đan nghxi nghĩ rồi bỗng nhiên cất tiếng hỏi, cậu chơi trò đánh du kích với tên đàn ông này trước đã, đợi lát nữa Nguyệt Nguyệt và Thịnh Tuấn Hạo đến đã rồi tính tiếp.
“Chú với mẹ cháu là bạn học, mau lên xe đi.” Giọng điệu của tên xăm trổ rõ ràng là đã có chút mất kiên nhẫn, tên nhóc đã sắp sửa lên xe rồi mà giờ bỗng nhiên lại bắt đầu nói những thứ vớ vẩn, sao còn không chịu lên xe chứ.
“Á?” Viễn Đan nhíu mày, hình như vẫn không có ý định lên xe, trong lòng cậu chỉ đang trông ngóng Nguyệt Nguyệt dẫn theo Thịnh Tuấn Hạo cùng đến thôi.
“Hóa ra chú với mami cháu là bạn học à, nhưng mami cháu vừa nói với cháu, bảo cháu cùng về với Thịnh Tuấn Hạo, hay là chúng ta đi gọi Thịnh Tuấn Hạo đi.”
Nói đến đây, khóe miệng Viễn Đan bỗng nở nụ cười tươi sáng.
Tên xăm trổ không ngờ rằng tên nhóc này sẽ nói ra lời này, sao hắn có thể gặp Thịnh Tuấn Hạo được đây, lúc hắn còn làm vệ sĩ cho Âu Đan, hắn đã từng gặp Thịnh Tuấn Hạo, cậu ấy chắc chắn là biết mình.
“Thịnh Tuấn Hạo có tài xế riêng, không cần đón đâu, chú chỉ đồng ý với mẹ cháu là đưa hai đứa cháu về, chú sẽ không đưa đứa trẻ nào khác về đâu.” Tên xăm trổ bỗng nhiên nói vậy, hắn nhìn quanh, vì còn cách đến giờ tan học một khoảng thời gian nữa nên ở đây không có người nào cả.
“Vậy theo lời chú nói thì cháu thật sự vẫn không thể hiểu nổi, hay là cháu gọi cho mami cháu trước để đến lúc mami cháu khỏi trách mắng.”
Tên xăm trổ không ngờ Viễn Đan lại đột nhiên rút điện thoại ra, lòng hắn liền trở nên lạnh toát, hắn tiến lên phía trước giằng lấy chiếc điện thoại trong tay Viễn Đan.
Hắn lại nhìn khắp nơi, vừa hay cũng không có ai, hắn nghiến răng, cúi người xuống bế Viễn Đan lên sau đó cố gắng nhét Viễn Đan vào trong xe.
“Thả cháu ra, thả cháu ra, lẽ nào chú không phải là người mẹ cháu nhờ đến đón cháu sao?” Viễn Đan làm ra vẻ như rất sợ hãi, nhưng bàn tay nhỏ bé của cậu đã sờ tới túi quần của tên xăm trổ rồi tiếp đó là đặt lên chiếc dao.
Tên xăm trổ để lộ ra nụ cười gian ác, bộ dạng đó thật sự là bỉ ổi vô cùng, hắn lập tức khóa cửa xe lại, cũng chẳng quan tâm đến gì khác nữa mà cứ thế đem dây thừng ra định trói Viễn Đan lại.
“Mày đúng là thằng ngốc, còn dám lên xe của người lạ nữa, sao tao có thể là bạn học của mẹ mày được cơ chứ?” Lúc nói những lời này, tên xăm trổ cũng đã lấy dây thừng ra rồi.
Viễn Đan làm ra vẻ mặt kinh sợ, trên khuôn mặt nhỏ bé dường như còn hiện ra giọt nước mắt óng ánh, đúng là khiến người khác thấy mà phải cảm thấy thương hại.
“Chú không phải là bạn của mami, vậy chú là ai chứ?” Viễn Đan hỏi trong sự run sợ, lúc này, cậu đã đặt chiếc dao kia vào rong túi quần mình rồi, đương nhiên cậu cũng phối hợp để tên xăm trổ kia trói mình lại, như vậy mới có thể khiến tên xăm trổ đó lơ là cảnh giác.
Tên xăm trổ nở nụ cười gian ác, tên nhóc này đúng thật là ngu.
“Tao là kẻ xấu, hiểu chưa?” Lúc hắn nói chuyện thì cũng đã trói hai tay hai chân của Viễn Đan lại rồi.
Viễn Đan cố ý gào khóc lên, hơn nữa tiếng khóc càng lúc càng to.
Sắc mặt của tên xăm trổ đột nhiên trở nên lạnh toát, giọng điệu của Viễn Đan rõ ràng chứng tỏ là cậu bé đã bắt đầu nghi ngờ hắn ta rồi, giờ lại còn bảo Thịnh Tuấn Hạo chuyển ra ngoài nữa, là đang muốn lừa hắn hay sao? Có điều nếu cậu ấy muốn lừa hắn cũng không sao, nói cho cậu nghe cũng chẳng sao, dù sao thì hôm nay cậu cũng nhất định phải chết rồi.
“Đương nhiên là biết Thịnh Tuấn Hạo rồi, con trai độc đinh của tổng giám đốc Thịnh Thị, rất nhiều người đều biết Thịnh Tuấn Hạo mà.” Tên xăm trổ vừa cười vừa giải thích.
Viễn Đan cứ thế nhìn tên xăm trổ, hắn trả lời cũng rất nhanh đấy chứ.
“Đúng rồi, cháu phải đi xe về nhà với Thịnh Tuấn Hạo đó, vậy nên không làm phiền chú đưa chúng cháu về nữa, cháu có thể thay chú chuyển lời đến mami cháu.”
Viễn Đan vừa nói vừa giả vờ cầm điện thoại lên định gọi cho Tiêu Mộc Diên.
“Đợi đã...” Tên xăm trổ thấy Viễn Đan định gọi điện thoại đi liền vội vã đi lên trước ngăn cậu lại, tuyệt đối không thể gọi điện cho Tiêu Mộc Diên được, sẽ bị lộ tẩy mất, có khi còn lợn lành chữa thành lợn què nữa mất.
Viễn Đan dường như sớm đã đoán được tên xăm trổ đó sẽ ngăn cậu lại rồi, thấy tâm trạng tên xăm trổ hơi kích động, khóe miệng Viễn Đan liền nhếch lên cười. Có lẽ cậu sớm đã đoán được rồi.
Chỉ là người đàn ông này đến tìm cậu là có ý gì? Hắn ta muốn lầm gì? Là bản thân hắn muốn làm như vậy hay là sau lưng hắn còn có bàn tay gây tội ác khác nữa? Đây là một câu đố, dù phía trước rất nguy hiểm nhưng cậu vẫn muốn nhìn cho rõ mọi chuyện.
“Chú sao vậy?” Viễn Đan giả vờ không hiểu, trong mắt cậu toàn là ánh mắt vô tội.
Tên xăm trổ dường như cũng nhận thấy ban nãy tâm trạng hắn hơi kích động nên liền khẽ hắng giọng để khiến cho bản thân trở nên trấn tĩnh hơn.
“Không sao, chỉ là mami cháu đang bận, chú sợ cháu sẽ làm phiền đến mẹ, cháu gọi Nguyệt Nguyệt đi, chú đưa các cháu về.” Tên xăm trổ vẫn đáp lại, thấy Viễn Đan không gọi cho Tiêu Mộc Diên nữa nên hắn cũng yên tâm hơn.
“Nguyệt Nguyệt đã nói là muốn về cùng Thịnh Tuấn Hạo rồi, dù sao thì giờ cháu cũng ra đây rồi, hay là chú đưa mình cháu về đi.” Đôi mắt trên khuôn mặt tinh xảo của Viễn Đan đều là vẻ ngây thơ vô tội, chỉ là sâu bên trong đôi mắt đó lóe qua một tia sáng lóa, nụ cười trên khóe miệng càng trở nên rõ hơn.
Tên xăm trổ hiển nhiên là không muốn lắm, rõ ràng là hai đứa, xử lí liền một lèo là xong, nếu để từng đứa từng đứa một thì thật là quá phiền phức mà.
“Cháu vẫn nên gọi Nguyệt Nguyệt ra đi, lúc nãy chú đã đồng ý là đưa hai đứa cùng về rồi, giờ lại có mình cháu chú cũng không dễ ăn nói đâu.” Sắc mặt tên đàn ông trở nên khó coi hơn, mắt hắn ta thỉnh thoảng còn đảo tứ phía để quan sát tìm thời cơ là có thể đưa Viễn Đan lên xe rồi.
Nếu bắt được một đứa rồi thì còn sợ đứa còn lại không trúng câu hay sao? Nghĩ đến đây, khóe miệng tên xăm trổ vụt qua một nụ cười ác độc, chỉ cần giải quyết hai đứa nhỏ này là tối nay hắn có thể “vui đùa” cùng Âu Đan rồi.
“Lẽ nào chú không muốn đưa cháu về sao?” Viễn Đan mở to mắt nhìn tên xăm trổ. Trên khuôn mặt nhỏ bé tuyệt đẹp dường như còn hiện lên sự uất ức.
Tên xăm trổ lập tức để lộ nụ cười, hắn vốn tưởng rằng con trai của Thịnh Tuấn Việt sẽ thông minh thế nào cơ, giờ mới nhận ra hóa ra cũng chỉ được vậy thôi. Nhìn bộ dạng của Viễn Đan, trong lòng hắn cũng thả lỏng dần.
“Đương nhiên là được rồi, vậy chúng ta lên xe đi.” Tên xăm trổ khuôn mặt tươi cười, chỉ cần mày lên xe của tao rồi thì còn sợ Tiêu Nguyệt Nguyệt không đến hay sao? Giây phút này, tên xăm trổ dường như đang ở trong tình thế bắt buộc.
Truyện được mua bản quyền up trên
Viễn Đan còn cố ý nhìn xung quanh, ánh mắt cuối cùng cũng dừng lại trên chiếc xe BMV, chiếc xe đó hình như rất được. Chiếc xe đó mà kết hợp với tên đàn ông trước mặt này đúng là có hơi hạ thấp giá trị của chiếc xe mà.
Viễn Đan không có bất kì suy nghĩ nào nữa, cứ thế đi theo tên xăm trổ lên xe.
Trong khách sạn.
“Bộp!” Ly rượu trong tay Tiêu Mộc Diên bỗng nhiên rơi xuống dưới đất, trong lòng cô bỗng cảm thấy kinh hãi, cô lập tức có một dự cảm không lành.
Thịnh Trình Việt vừa gọi ra một món, anh thậm chí còn chưa kịp ăn thì đã nghe thấy tiếng ly rượu rơi xuống đất.
“Sao vậy? Có bị đâm vào tay không?” Thịnh Trình Việt lập tức vứt đôi đũa trong tay ra rồi kéo bàn tay nhỏ bé của Tiêu Mộc Diên lại nhìn.
Tiêu Mộc Diên rõ ràng là đã ngẩn người ra một lúc trước sự lo lắng bất thình lình của Thịnh Trình Việt nhưng cô rất nhanh đã trấn tĩnh lại, sau đó lắc đầu.
“Em sao vậy? Sao lại mất tập trung vậy?” Trong giọng nói của Thịnh Trình Việt rõ ràng là có gì chút không hài lòng, cô dùng bữa cùng anh mà lại cảm thấy chán ghét đến vậy hay sao? Anh thấy lúc trưa cô dùng bữa cùng Âu Vũ Đình hình như còn rất vui cơ mà.
Tiêu Mộc Diên không nói gì, chỉ cúi đầu xuống nhìn ly rượu vỡ vụn dưới đất, sắc mặt cô hơi nhợt nhạt.
“Điện thoại tôi đâu? Tôi muốn gọi điện cho đám nhỏ xem giờ chúng về nhà hay chưa.” Giờ ly rượu bỗng nhiên bị vỡ khiến lòng cô đột nhiên cảm thấy bất an.
Thịnh Trình Việt khẽ cau mày, người phụ nữ này có phải là lo nghĩ quá rồi không, bọn trẻ đều do quản gia đưa đón, cô căng thẳng như vậy làm gì chứ?
“Bọn trẻ không sao, vả lại giờ này rồi bọn trẻ sớm đã về rồi.” Thịnh Trình Việt rõ ràng là không muốn nhắc đến kuc trẻ, hai người họ khó khăn lắm mới lãng mạn được một lần như này, còn muốn đem theo bọn nhỏ nữa, như vậy thì còn đâu là tình cảm nữa.
Trong lòng Tiêu Mộc Diên vẫn còn cảm thấy thấp thỏm nhưng cô không muốn nói thêm nữa, cô cảm giác như mình đã quá lo nghĩ rồi, chẳng qua là một ngày không đón bọn trẻ thôi mà.
Trong bát của Tiêu Mộc Diên bỗng nhiên có thêm một miếng cá, cô tròn mắt lên nhìn Thịnh Trình Việt, anh thế mà lại gắp cá cho cô, anh...
Lúc này Thịnh Trình Việt cũng đột nhiên nhìn về hướng Tiêu Mộc Diên, hai người họ bốn mắt nhìn nhau, nhiệt độ trong đại sảnh dường như bỗng dưng tăng lên rất nhiều chỉ vì ánh mắt của hai người họ.
Thịnh Trình Vũ bất giác lại gần Tiêu Mộc Diên, lại gần hơn nữa...
Tiêu Mộc Diên lại không hề né tránh, chính vào lúc hai người họ hôn nhau, hai người đồng thời run lên, thế mà họ lại không kìm được mà hôn nhau trong tình huống này ư?
Thịnh Trình Việt hôn rất nhẹ, rất dịu dàng, thưởng thức kĩ càng vẻ đẹp của Tiêu Mộc Diên.
Tiê Mộc Diên trước giờ chưa từng được Thịnh Trình Việt hôn như vậy, có đôi lúc cô dường như muốn chìm đắm vào, cô suýt nữa đã bị chìm đắm trong nụ hôn của anh, một Thịnh Trình Việt dịu dàng như thế này khiến cô động lòng, nhưng cô đang nhắc nhở bản thân rằng cô không thể lún sâu vào.
Trong trường học.
Lúc Viễn Đan đi đến bên cạnh chiếc xe của tên đàn ông đó, ánh mắt bỗng nhiên quét qua cả người tên xăm trổ, cậu nhìn thấy túi quần hắn phồng lên, mà hình dạng đó rất giống... một con dao.
Trong lòng Viễn Đan lập tức trở nên căng thẳng, cậu vốn định lên xe nhưng giờ đột nhiên lại đứng yên tại chỗ.
“Mau lên xe đi, chú đưa cháu về.” Tên xăm trổ vừa nói vừa định đẩy Viễn Đan lên xe.
Viễn Đan nhanh chóng tránh khỏi bàn tay to lớn của tên xăm trổ, trên gương mặt bé nhỏ vụt qua vẻ chán chường.
“Trong túi quần chú là cái gì vậy? Là kẹo à? Chú thông minh thật, còn biết cháu thích ăn kẹo nữa.” Viễn Đan vừa cười vừa nói, nhưng cậu không hề bước lại gần tên xăm trổ đó, tuy cậu đã từng học một vài món võ phòng thân nhưng suy cho cùng cậu cũng chỉ là một đứa trẻ, nếu muốn đối phó với tên xăm trổ trước mặt thì cậu chẳng thể đánh lại.
Tên xăm trổ vừa nghe thấy câu nói của Viễn Đan, trong lòng đột nhiên trở nên căng thằng, bàn tay lập tức bịt lấy túi quần của mình, tuyệt đối không thể để bị phát hiện, nếu không hắn sẽ không có cơ hội ra tay nữa.
“Cháu muốn ăn kẹo à? Muốn ăn kẹo cũng được, trên xe có, chúng ta lên xe thôi nào.” Chỉ cần hắn ta dũ được Viễn Đan lên x, vậy thì muốn đối phó với đứa trẻ này là chuyện dễ như trở bàn tay.
Viễn Đan không nói gì mà nhìn về chỗ Nguyệt Nguyệt ban nãy đứng, chỗ đó đã không còn ai nữa rồi, Nguyệt Nguyệt là đi tìm người đến giúp cậu rồi hay sao? Cô bé đi gọi Thịnh Tuấn HẠo rồi à? Nếu là đi gọi Thịnh Tuấn Hạo thì nếu muốn đối phó với tên đàn ông trước mặt có lẽ là không thành vấn đề, cậu tin vào bản lĩnh của Thịnh Tuấn Hạo.
“Sao chú lại quen được với mẹ cháu vậy?” Viễn Đan nghxi nghĩ rồi bỗng nhiên cất tiếng hỏi, cậu chơi trò đánh du kích với tên đàn ông này trước đã, đợi lát nữa Nguyệt Nguyệt và Thịnh Tuấn Hạo đến đã rồi tính tiếp.
“Chú với mẹ cháu là bạn học, mau lên xe đi.” Giọng điệu của tên xăm trổ rõ ràng là đã có chút mất kiên nhẫn, tên nhóc đã sắp sửa lên xe rồi mà giờ bỗng nhiên lại bắt đầu nói những thứ vớ vẩn, sao còn không chịu lên xe chứ.
“Á?” Viễn Đan nhíu mày, hình như vẫn không có ý định lên xe, trong lòng cậu chỉ đang trông ngóng Nguyệt Nguyệt dẫn theo Thịnh Tuấn Hạo cùng đến thôi.
“Hóa ra chú với mami cháu là bạn học à, nhưng mami cháu vừa nói với cháu, bảo cháu cùng về với Thịnh Tuấn Hạo, hay là chúng ta đi gọi Thịnh Tuấn Hạo đi.”
Nói đến đây, khóe miệng Viễn Đan bỗng nở nụ cười tươi sáng.
Tên xăm trổ không ngờ rằng tên nhóc này sẽ nói ra lời này, sao hắn có thể gặp Thịnh Tuấn Hạo được đây, lúc hắn còn làm vệ sĩ cho Âu Đan, hắn đã từng gặp Thịnh Tuấn Hạo, cậu ấy chắc chắn là biết mình.
“Thịnh Tuấn Hạo có tài xế riêng, không cần đón đâu, chú chỉ đồng ý với mẹ cháu là đưa hai đứa cháu về, chú sẽ không đưa đứa trẻ nào khác về đâu.” Tên xăm trổ bỗng nhiên nói vậy, hắn nhìn quanh, vì còn cách đến giờ tan học một khoảng thời gian nữa nên ở đây không có người nào cả.
“Vậy theo lời chú nói thì cháu thật sự vẫn không thể hiểu nổi, hay là cháu gọi cho mami cháu trước để đến lúc mami cháu khỏi trách mắng.”
Tên xăm trổ không ngờ Viễn Đan lại đột nhiên rút điện thoại ra, lòng hắn liền trở nên lạnh toát, hắn tiến lên phía trước giằng lấy chiếc điện thoại trong tay Viễn Đan.
Hắn lại nhìn khắp nơi, vừa hay cũng không có ai, hắn nghiến răng, cúi người xuống bế Viễn Đan lên sau đó cố gắng nhét Viễn Đan vào trong xe.
“Thả cháu ra, thả cháu ra, lẽ nào chú không phải là người mẹ cháu nhờ đến đón cháu sao?” Viễn Đan làm ra vẻ như rất sợ hãi, nhưng bàn tay nhỏ bé của cậu đã sờ tới túi quần của tên xăm trổ rồi tiếp đó là đặt lên chiếc dao.
Tên xăm trổ để lộ ra nụ cười gian ác, bộ dạng đó thật sự là bỉ ổi vô cùng, hắn lập tức khóa cửa xe lại, cũng chẳng quan tâm đến gì khác nữa mà cứ thế đem dây thừng ra định trói Viễn Đan lại.
“Mày đúng là thằng ngốc, còn dám lên xe của người lạ nữa, sao tao có thể là bạn học của mẹ mày được cơ chứ?” Lúc nói những lời này, tên xăm trổ cũng đã lấy dây thừng ra rồi.
Viễn Đan làm ra vẻ mặt kinh sợ, trên khuôn mặt nhỏ bé dường như còn hiện ra giọt nước mắt óng ánh, đúng là khiến người khác thấy mà phải cảm thấy thương hại.
“Chú không phải là bạn của mami, vậy chú là ai chứ?” Viễn Đan hỏi trong sự run sợ, lúc này, cậu đã đặt chiếc dao kia vào rong túi quần mình rồi, đương nhiên cậu cũng phối hợp để tên xăm trổ kia trói mình lại, như vậy mới có thể khiến tên xăm trổ đó lơ là cảnh giác.
Tên xăm trổ nở nụ cười gian ác, tên nhóc này đúng thật là ngu.
“Tao là kẻ xấu, hiểu chưa?” Lúc hắn nói chuyện thì cũng đã trói hai tay hai chân của Viễn Đan lại rồi.
Viễn Đan cố ý gào khóc lên, hơn nữa tiếng khóc càng lúc càng to.
/848
|